Thiển Thiển nhíu đôi mi thanh tú lại, ni mã, tại sao cô giống như ngửi được một mùi thuốc bắc.
Ngoan ngoãn há miệng, uống xong nước mà đối phương đưa qua, đợi yết hầu không khô ráp như vậy, liền nhịn không được muốn nói.
Hiện tại cô vội vàng muốn biết chính mình xuyên đến cái nào triều đại đi.
“Hiện tại......”
“Câm miệng.” Hiên Viên Triệt lạnh lùng môi mỏng khẽ mở, một câu khiến Vu Thiển Thiển biết. Đành phải giả bộ dáng thương tội nghiệp đánh giá soái ca khí phách ngũ quan đoan chính Hiên Viên Triệt trước mắt.
Hiên Viên Triệt cũng tùy nàng nhìn, ngồi trở về lạnh nhạt tiếp tục đọc sách.
Hắn tự nhận cũng không phải người lương thiện gì, hắn cứu nàng, chẳng qua là vì lúc đó nhìn thấy khóe môi của nàng kia một chút cười.
Là nữ hài như thế nào mới có thể trong người bị thương nặng, nhiều lần sắp tử vong hết sức, cư nhiên còn có thể cười được? Không sai, hắn chính là tò mò, kỳ thật Triệt vương gia luôn luôn lấy lãnh khốc (lạnh lùng hà khắc) đối mặt thế nhân, cũng là không muốn người biết mặt hắc ám cùng ác thú.
Nghe được tiếng sáo《 Hoàng Tuyền 》, không có một tia phát cuồng, thậm chí ngay cả một chút ảnh hưởng cũng không có.
Tiếng sáo giết người vô ảnh, chính là một kẻ điếc cũng sẽ nhận đến thương tổn nhất định. Huống chi, lúc đó hắn liền tính toán khong muốn bất luận kẻ nào sống sót.--