______Một năm sau....
Tại sân bay XYZ
Mọi người đang ra vào tấp lập. Có những giọt nước mắt khi chia li, có cả những giọt nước mắt hạnh phúc vỡ oà khi gặp lại người thân mình. Và đâu đó là những nụ cười hạnh phúc nhạt nhoà đi theo thời gian.
Có một cô gái, bước ra từ trong đám đông. Xung quanh cô lại một hàng vệ sĩ bao bọc. Cô đã chững chạc hơn xưa...
Ánh mắt sắc lạnh, mái tóc buông thả, trên người không mang một Bộ đồ trang sức nào.
Cô vẫn giản dị như xưa... Nhưng tâm hồn lẫn tính cách thì đã khác xưa rất nhiều...
" Mẹ, chị hai, em về rồi. Từ giờ trở đi. Em sẽ khiến cho bọn họ... Sống không bằng chết...."
_________
- Tiểu thư, ngài đã về...
Tiếng ông quản gia kính cẩn nói khi thấy cô về...
- Ưm. Phòng của tôi...
- Dạ. Phòng của người... Đã được dọn dẹp cẩn thận rồi ạ. Mọi vật dụng trang trí đã được thay đổi lại theo như ý người muốn. Và...
- Thôi được rồi. Người không định để ta ngoài đây vừa tắm nắng vừa nghe người giảng đạo chứ?
Cô nói rồi bước nhanh vào trong biệt thự.
Ngôi biệt thự này, so với lúc trước vẫn không khác là mấy. Vẫn không khí ấy. Vẫn quầy ăn ấy, cô nhìn thấy bóng dáng một cô gái đang ăn vụng... Cô vội vàng, lén lút nuốt những thức ăn mà bảo mẫu đang uống.
Cũng một gian sách ấy, cô nhìn thấy một cô gái đang ngồi ôm những cuốn sách dày cộp. Nếu như cô không đoán nhầm, thì đó là những cuốn Tiểu thuyết dày cộp,...
" Tụi nó vẫn như thế.... Chỉ còn ta là đã khác... Mun, Mary, Kun về rồi đây..."
Một chất lỏng nhạt nhoà nơi khoé mắt, cô vô thức bước đến gần họ...
- Mun... Mary...
Nghe thấy có tiếng người gọi mình... Hai cô gái đều quay mặt ra...
Như ngỡ ngày, bàng Hoàng. Thứ cảm xúc nhói lên từ trong tim. Hai người như chết đứng tại chỗ...
- Cậu... Cậu là...?
Mary nói. Hai mắt cô cay xè...
- Kun....
Mun nói, cô như không tin vào mắt mình. Người con gái này, rất giống với Kun, cô bạn thân của cô...
- Không, mình là Moon....
- Moon? Không thể nào... Sao có thể?
Mun nói... Hai hàng nước mắt cô lăn dài...
- Cậu là Kun mà? Đừng có nói tính vậy mà, mình biết cậu là Kun, là cô gái ít nói, là người đã Hứa sẽ bảo vệ mình suốt đời. Kun à...
Mun gào thét, cô vùng dậy, chạy đến bên Kun và ôm chầm lấy cô. Mary thấy thế cũng không kìm được lòng mà chạy đến bên cô. Cả ba ôm nhau, Hoà mình cùng tiếng khóc...
- Kun à... Là cậu phải chứ?
Mary nói. Cô rất vui khi được gặp lại cô bạn thân này..
- Không, mình là Moon, mình...
- KHÔNG... Mình biết cậu là Kun mà... Đừng...
- Minh xin hai cậu đó. Tại sao lại không tin mình chứ? Mình là Moon, là Moon, là chị em song sinh của Kun, là người chị của Kun,...
Cô bật khóc, cô biết nói gì hơn đây? Cô là Kun, nhưng lại không thể thừa nhận, cô biết phải làm gì đây?...
- Moon? Tiêtu Uyển? Là em sao?
Ran lên tiếng. Anh cảm thấy chua xót khi nhìn thấy đứa em gái này...
- Anh hai....
Cô nói trong nức nở. Ryan, Ken, Kelvin, Kyo. Mọi người tất cả đều có mặt tại đây. Chỉ thiếu mình Kun. Nếu cô có thể nói mình là Kun thì hạnh phúc biết mấy...
- Moon! Em về rồi. _Kyo và Ryan lên tiếng.
Hai anh chàng không kìm được lòng mà chạy đến ôm cô vào lòng.
- Em sống tốt chứ?
Kyo nói. Ánh mắt anh muôn vàn trìu mến dành cho cô. Người lạ nhìn đến còn tưởng hai người đang yêu nhau...
- Ưm. Tốt lắm. Anh Ryan...
- Hử. Em gái của anh, anh nhớ em nhiều lắm...
- Cô ta là Moon sao? _ Ken nói.
- Ưm. Là em gái của tớ. Là chị song sinh của Kun.
- Ra là vậy. Thảo nào trong họ giống nhau thế.
Kelvin nói, trong đầu anh lại hiện lên những hình ảnh đáng sợ của đêm đó.
- Anh ta là ai, sao lại ở đây?_ Moon nói, chỉ vào Kelvin
- Là bạn thân của anh Ran, Kyo, Ryan. Và còn là người yêu của mình.
Nói rồi Mun chạy đến ôm lấy cánh tay của Kelvin, cả hai cùng tươi cười.
- Ồ. Nghe nói, anh có cô bạn gái nào đó tên Evi thì phải? Giờ cổ đâu rồi...
- Chuyện cũ rồi, Moon à, cậu đừng nhắc đến nữa có được không?
Mun nói, đáy mắt lại ánh lên những tia đau xót, tuyệt vọng. Và mọi biểu hiện đó của cô đều thu vào tầm mắt của Moon...
- Vậy sao? Mình chỉ lo lắng cho bạn thôi....
- Cô về đây làm gì?
Ken nói, không biết là tại sao, khi nhìn thấy Moon, anh lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ. Như đã quen từ rất lâu rồi..
- Về? Ừ thì... Là để trả thù...
- Trà thù? Chả lẽ em...
Ran nói. Ánh mắt anh sáng lên. Con về phần Ryan, khi thấy cô nói ý muốn trả thù, trái tim anh như bị bóp nghẹn lại.
- Em định giết ông ta? Nhưng...
-Ryan. Người em muốn trả thù, là người đã sát hại Kun, là người đã vô tâm đánh đập, dồn vợ mình vào con đường chết. Anh định tha cho ông ta sao? Chả lẽ anh không muốn báo thì cho Kun?
- Không, ý anh không phải vậy...
- Ồ. Là anh không muốn, hay là không đành lòng sát hại cha đẻ mình?
- Cha đẻ_ Đồng Thanh tập
- Ngạc nhiên chứ? Ran. Chúng ta lại thêm một người anh cùng cha khác mẹ đó anh à...
- Moon... Em đừng như vậy có được không? Mọi chuyện. Suy cho cùng thì Ryan không có lỗi. Cậu ấy chưa bao giờ..
- Em biết. Vì thế em cũng không có...
- Cô định làm gì?
Ken nói, anh cảm thấy nhàm chán với cuộc đối thoại không đầu không đuôi này...
- Anh nghĩ sao? Tôi nên làm gì trước đây?...