Đại tướng, tôi thấy trời cũng chuyển gió ngày một càng lớn rồi hay là chúng ta cho Thiếu Tướng dừng..._Một người đàn ông trung niên nhỏ giọng lên tiếng
-Im lặng đi Trung Tướng Tô_Người đàn ông được gọi là Đại Tướng vội cắt ngang lời của người kia
-Bố à, con cũng thấy hay chúng ta cho em ấy dừng tay nghỉ ngơi một chút, trời cũng.._Lần này là tiếng nói của một thanh niên ước chừng khoảng tuổi
-CÓ THÔI ĐI KHÔNG, MƯA GIÓ THÌ SAO, MỚI VỪA ẤY THÌ LÀ HIỂM TRỞ GÌ NẾU MUỐN DỪNG LẠI THÌ ĐỪNG BƯỚC VÀO BẠCH GIA CỦA TA, HỪ_Vị Đại Tướng kia đứng phắt dậy từ ghế dựa hung hăng quát lớn khiến mọi người nín thở. Nói xong ông bỏ ra ngoài không màn đến cảnh tượng sau lưng mình
-Thiếu Tướng Bạch Mạnh Vũ à chúng ta nên làm gì đây, có nên bảo..._ Ngài Tô do dự hỏi người thanh niên đứng bên cạnh mình
- Ngài Tô, ông nghĩ em ấy nghe lời chúng ta sao_Người thanh niên lên tiếng, ánh mắt chung thủy dán chặt về nơi mà thân ảnh bé nhỏ kia đang thét gào tập luyện trong mưa.
-Tôi thấy Thiếu Tướng Bạch Thiên Hàn đã quá xuất sắc nhưng vẫn cố nỗ lực chưa từng ngừng nghỉ,Đại Tướng có phải quá nghiêm khắc hay không???
- Ông ấy tự trọng không chấp nhận. Đứa em gái này của tôi lại càng cứng đầu khó bảo_Anh thở dài ngao ngán