Editor: Meounonna
Thầy Giang không có thẻ ăn cơm. Lúc trước về cơ bản anh đều ăn cơm ở cửa sổ dành cho giáo viên, không cần thẻ ăn cơm.
Mới lúc nãy, anh dạy học xong đi với mấy thầy cô và sinh viên đến nhà ăn ăn cơm, đang chuẩn bị lên tầng , lúc đi tới chân cầu thang, không hiểu sao quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng bên một ô cửa sổ nào đó.
Thầy Giang cũng không hiểu vì cớ gì ở một nhà ăn rộng lớn thế này, xuyên qua hầu như hơn một nửa đám đông ở đây liếc mắt một thoáng đã có thể nhận ra Du Dao, còn chẳng có một chút nghi ngờ là mình đã nhìn nhầm người, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã nhấc chân qua đây.
“Anh không có thẻ ăn cơm, vậy đi, em đợi ở đây một lát, bên kia có vài sinh viên đang đợi anh, anh đi hỏi mượn của họ.” Mắt thấy Du Dao không có ý muốn buông phần lẩu cay Tứ Xuyên của chính mình xuống, thầy Giang chỉ đành nói thế thôi.
Nhưng khi anh vừa nói xong, bên cạnh thò qua một cánh tay, ở bên cửa sổ trả tiền, quẹt thẻ ‘ting’ một cái. Du Dao nhìn qua bên kia, phát hiện là một trong những cậu chàng khi nãy nói với nhau về chuyện ‘kéo quái’, lúc nãy họ còn chưa kịp đi, nhìn thấy thầy Giang đi tới, nên đứng qua một bên vây xem, nhìn thầy Giang đức cao vọng trọng còn phải tốn công đi mượn thẻ ăn cơm, lập tức muốn xung phong ra sức giúp đỡ quẹt thẻ trả tiền cơm.
“Xem như em mời thầy ăn cơm ạ.” Cậu chàng ngại ngùng nói xong, túm theo đồng bọn chuồn lẹ, thầy Giang lớn tiếng kêu lại cũng không kêu được.
“Thôi bỏ đi, đợi lát nữa hỏi mọi người xung quanh, chắc sẽ biết mấy đứa nó học ở lớp nào thôi.” Thầy Giang vừa nói, vừa giúp Du Dao bưng lấy phần lẩu cay.
Với tính cách của thầy Giang, đương nhiên sẽ không để người khác trả tiền cơm giùm, có điều bây giờ không nên nói nhiều nữa, mấy người bên kia còn đang đợi anh. Mấy giáo sư và sinh viên khoa văn học đứng trước chân cầu thang bên kia giờ này đang hóng dài cổ qua bên đây nhìn thầy Giang, muốn chiêm ngưỡng người lúc nãy chỉ trong phút chốc đã ‘câu’ được vị giáo sư già này đi là thần thánh phương nào.
Lúc nãy họ đang nói chuyện ngon lành, thầy Giang không biết là nhìn thấy cái gì, tự nhiên nói câu ‘Xin lỗi, tôi đi đây một lát.’, sau đó liền xoay người bước đi như bay về phía đám đông, làm mấy người ở đây giật mình hết hồn, còn tưởng là đã xảy ra chuyện gì. Thấy anh dừng trước một cửa sổ bán lẩu cay nói chuyện với một cô gái trẻ, mấy người họ mới biết thì ra là gặp người quen.
Nhưng mà người quen nào mà làm thầy Giang phải xúc động như thế? Phải biết lrằng anh vẫn luôn là một ông lão luôn bình tĩnh trước mọi việc đấy.
Du Dao đối diện với bảy tám đôi mắt long lanh sáng ngời rõ vẻ ‘hóng chuyện’, đứng ở sau lưng thầy Giang cười với họ một cái, cất tiếng chào, “Chào mọi người.”
Mọi người đều nhiệt tình đáp: “Chào cô! Chào cô!”
Sau đó bọn họ không ai bảo ai mà cùng nhau nhìn chằm chằm thầy Giang, đợi anh giới thiệu. Nhưng thầy Giang không nói gì cả, anh chỉ cười cười, sau đó nói với Du Dao: “Tụi anh lên tầng ăn cơm, người ở đó ít hơn ở đây.”
Du Dao: “Ồ, vậy cũng được.”
Thầy Giang lại nói: “Buổi trưa em chỉ ăn cái này thôi hả? Còn muốn ăn cái gì nữa không?”
Du Dao: “Không cần đâu, cái này là được rồi.”
Thầy Giang lại nói: “Cái này có cay quá không em?”
“Đâu có, này là ít cay mà.” Du Dao trợn mắt nói dối, hòng lừa gạt ông lão họ Giang này.
Đi chung với thầy Giang là vài vị giáo sư và sinh viên, bên tai nghe thấy thầy Giang hiền hoà, mềm mại kiên nhẫn hỏi han người ta, cảm thấy, cô gái này chắc chắn là con gái ruột của thầy Giang, nếu không sao lại được đối xử tốt đến bậc này. Nhưng mà, có bao giờ nghe nói thầy Giang có con gái đâu ta?
Trong bụng của mấy người này suy đoán lung tung rối loạn cả lên, chỉ có một thầy hướng dẫn trẻ chợt nhớ lại một tin đồn trên diễn đàn, có một đàn em từng nhắc tới chuyện ở trong nhà thầy Giang có gặp một cô gái trẻ rất được thầy Giang nuông chiều, nghi là người thân.
Nói không chừng là cô gái này đây.
Mọi người lên tầng kiếm bàn ngồi xuống, gọi món xong, trong lúc đợi đồ ăn lên ở khe cửa, Giang Trọng Lâm đã mở phần lầu cay Tứ Xuyên bày trước mặt Du Dao, vì quên lấy đũa, anh còn đi thêm một chuyến tới cửa sổ lấy đũa về, một tay còn lại bưng thêm ly nước nóng, đặt cả hai vào tay của Du Dao, dặn dò cô: “Em ăn trước đi, uống chút nước, nếu cay quá thì đợi lát nữa uống thêm miếng canh nóng.”
“Muốn anh gọi cho em một bát canh trứng không?”
Du Dao rất muốn biết có phải khi con người ta già rồi thì sẽ cảm thấy người trẻ tuổi ăn nhiều lắm không. Khi cô đối mặt với ông chồng già của mình bây giờ, không thể nhịn được mà nhớ lại hồi xưa khi mình tới nhà bà ngoại chơi, cái cách mà bà ngoại chăm sóc, đút cô ăn y chang thầy Giang bây giờ.
“Không đừng có lo cho em nữa.” Du Dao đá nhẹ chân anh dưới bàn, nhắc anh chú ý tới ánh mắt tò mò của mọi người xung quanh, bản thân thì tự nhiên ăn lẩu cay thơm ngon của mình.
Lúc ở nhà Giang Trọng Lâm cực ít nấu đồ ăn cay, đã lâu lắm rồi chưa trải qua loại cay xé lưỡi này, thật là nhớ quá đi.
Những người đang ngồi đây đều mang theo chút dè dặt, mất tự nhiên, không dám hỏi thẳng Du Dao là ai, đương nhiên chủ yếu là do bối phận của Giang Trọng Lâm quá cao, ở đây không phải là đàn em của anh thì cũng là sinh viên anh từng hướng dẫn, hoặc là sinh viên của sinh viên của anh hướng dẫn, mọi người đều tôn trọng anh, anh không chủ động mở miệng nói, họ cũng không tiện mở miệng hỏi, chỉ có thể mở to mắt long lanh trông mong mà nhìn thầy Giang chăm sóc người kế bên thôi.
Sao cảnh này bình dị, gần gũi quá vậy ta. Một nữ sinh viên trẻ líu lưỡi không nói nên lời, bình thường khi cô ấy gặp thầy Giang rất ngượng ngùng, nói với thầy một câu đã cảm thấy không tự nhiên, hôm nay theo thầy mình tới đây ăn cơm ké, một đường tới đây nghe các giáo sư nói chuyện, không dám chen vào dù chỉ một câu, chỉ có thể nhìn các thầy cô bằng ánh mắt ngưỡng vọng, đặc biệt là thầy Giang.
Tuy nói tính tình thầy Giang tốt, dễ chịu, không kiêu ngạo tí nào, nhưng khí chất trên người thầy, làm cô ấy không dám lỗ mãng trước mặt thầy Giang. Bây giờ thì sao chứ, nhìn thấy thầy Giang ngồi kế bên một cô gái đó ôn hoà, dịu dàng nói chuyện với cô nàng, là điệu bộ cực kì thân thiết, gần gũi, nhẹ nhàng, khiến cô ấy bỗng chốc cũng thả lỏng, thoải mái không ít, cảm thấy khoảng cách với thầy Giang kéo gần lại khá nhiều.
Thì ra khi lão nam thần cưng chiều con gái cũng giống như người bình thường mà thôi—người đang ngồi ở đây đều đang ngầm mặc định giữ hai người là quan hệ huyết thống.
Bọn họ nhanh chóng chuyển câu chuyện tới đề tài của lớp chuyên đề hôm nay, và cả đề tài chiều nay cần thảo luận, giải quyết, không còn tập trung chú ý tới Du Dao nữa, chỉ có Giang Trọng Lâm, anh rất ít nói, vẫn luôn quan tâm đến mọi chuyện của Du Dao. Chỉ khi có ai hỏi anh, anh mới mở miệng nói vài câu, lúc anh nói chuyện, ánh mắt của mọi người sáng lấp lánh đổ dồn vào người anh, dường như đang nghe một chân lý gì đó, khiến Du Dao cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Người thanh niên trẻ tuổi năm đó ngồi kế bên cô, hai tay còn ôm lấy đầu gối, nói với cô những khó khăn trong việc học gần đây gặp phải, giờ đây đã trưởng thành rồi, trở thành sự tồn tại uy vọng có khả năng chỉ dạy cho rất nhiều người.
Lúc trẻ, khi cô nhìn thấy vẻ đáng thương yếu ớt của Tiểu Giang, lần nào cũng sẽ muốn xoa xoa đầu của anh, nựng nựng hai má anh, đẩy anh nằm ngã trên ghế sô pha thọc lét anh, nhìn anh nhịn không được bật cười ‘ha ha ha’ lớn lên, ôm lấy eo chạy chỗ này, trốn chỗ kia. Nhưng giờ khi nhìn thấy dáng điệu cực kì chuyên nghiệp của thầy Giang, cái vẻ trầm ổn, đoan chính trong chính lĩnh vực của mình mà phát ra ánh hào quang sáng chói, cô không dám cù anh nữa, nhưng vẫn mong có thể chọc anh cười.
Dáng vẻ phát sáng lấp lánh khi thầy Giang trả lời câu hỏi của học sinh và vẻ sự cuốn hút lúc trẻ của anh không giống nhau, ai biểu anh đẹp trai quá làm chi.
Đồ ăn được đem lên rất nhanh, mọi người nhấc đũa ăn cơm, Giang Trọng Lâm múc một chén canh nóng cho Du Dao trước, nhìn đôi môi đỏ lên vì cay của cô nói: “Uống miếng canh nóng cho đỡ cay này.”
Du Dao còn đang lựa giá đỗ trong phần lẩu cay, nghe vậy nhỏ giọng bảo: “Thầy Giang, nói cho anh một kiến thức thường thức nhé, lúc đang cay xé lưỡi mà uống canh nóng sẽ bị phỏng chết á.”
Giang Trọng Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cầm cái muỗng khuấy canh trong chốc lát, chuẩn bị thổi nguội cho ai kia.
Du Dao nhìn cảnh này không nổi nữa, cảm thấy nếu cứ để thầy Giang tiếp tục chăm bẵm cho mình nữa, chắc học sinh của anh trừng rớt con mắt ra luôn quá. Thế là cô lau miệng, vẻ mặt nghiêm nghị nói: “Thầy Giang, thầy không cần giúp, mau ăn cơm đi, em có chân có tay không cần thầy chăm đâu mà.”
Trên thực tế, hai học sinh trên bàn đã từng được thầy Giang chỉ dạy qua, đích thực đã bị thầy Giang làm kinh ngạc đến lác mắt rồi. Họ theo học thầy Giang hai năm, chưa bao giờ thấy thầy Giang chăm sóc một người kĩ như vậy, tất cả mọi thứ của người ta đều ôm đồm, chăm sóc thoả đáng. Từ một phương diện nào đó mà nói, thầy Giang trong cuộc sống hằng ngày không hề để ý như thế, ăn cái gì, xài cái gì đều rất tuỳ tiện, chưa bao giờ kén chọn, bắt bẻ, từ điều này có thể suy ra một chuyện khác, thầy Giang không biết quan tâm chăm sóc người khác.
Một người thầy không giỏi chăm sóc người khác, chỉ biết làm nghiên cứu học thuật, ngay thẳng trong sạch, sao có thể thay đổi đến như thế? Nếu không phải vì cô gái này quá trẻ tuổi, họ sẽ tưởng thầy Giang đang chăm sóc cho người yêu, suy bụng ta ra bụng người mà, thật ra chỉ khi họ ở trước mặt người mình yêu mới thể hiện ra một mặt tri kỉ thân thiết, giữ gìn trân ái thế này mà thôi.
Lúc này một thầy giáo khoảng bốn mươi tuổi hơn nói đùa: “Thầy Giang giỏi chăm sóc con cái như vậy, làm học sinh của thầy Giang chắc được cưng dữ lắm, khó trách lúc trước năm nào cũng có quá trời học sinh đòi làm học trò của thầy.”
Hai người- thật sự là học sinh của thầy Giang- trên bàn cơm mang nội tâm phức tạp: Không, không hề luôn nha, thầy Giang rất dễ tính, nhưng bàn về chuyện chăm sóc người khác thì thầy thật sự không am hiểu đâu mà.
Còn nhớ năm đó, thầy của họ làm nghiên cứu đến quên ăn quên ngủ, là nhờ bọn họ mấy đứa học sinh ‘móc’ thầy ra từ trong đống giấy tờ, tài liệu, khuyên thầy ít nhiều nên ăn chút đồ ăn, tránh cho thầy đói tới ngất xỉu, luận văn mà họ nộp cho thầy không có người sửa. Còn nữa, sinh hoạt thường ngày của thầy Giang rất cẩu thả, khi có đề tài nghiên cứu nào đó, trong đầu rất khó nhớ được chuyện gì khác, thường xuyên quên mất đám học sinh đáng thương là bọn họ đây, mà khi nhớ tới họ, thầy Giang sẽ áy náy vì lỡ quên mất họ, bèn giao cho họ rất nhiều, rất nhiều nhiệm vụ để biểu hiện sự quan tâm, coi trọng…
Nói tóm lại, bọn họ chưa bao giờ nhận được sự quan tâm chăm sóc cẩn thận, tỉ mỉ như vậy từ thầy nhà mình.
Ngẫm lại thấy cũng hâm mộ phết. Hai ông chú mấy chục tuổi trong lòng thầm cảm thán, ngoài mặt lại nở một nụ cười mỉm thành thục, nói sao thì học trò vẫn ngồi kế bên nhìn mình, là một người thầy hình tượng không thể bị phá vỡ được.
Để không phá vỡ hình tượng cao quý của thầy Giang trong trường học, Du Dao lúc này rất im lặng, không có ý định công bố thân phận của mình với mọi người. Còn Giang Trọng Lâm, anh cân nhắc đến chuyện cô còn muốn dạo chơi ở Hải Đại, cũng không nói thân phận của cô ra, bằng không sau này Du Dao sẽ bị vây xem khắp nơi, muốn tham quan hay muốn đi đâu chơi cũng rất bất tiện.
Ăn xong một bữa cơm, Du Dao muốn vỗ mông chuồn lẹ, chuẩn bị tiếp tục ngâm mình trong thư viện.
Giang Trọng Lâm không biết ý định của cô, thấy cô muốn đi, do dự gọi cô nói, “Chiều nay anh còn có tiết dạy, không thì em đợi anh một lát, một tiếng rưỡi sau anh xong việc rồi, có thể dẫn em đi dạo Hải Đại một vòng.”
Vẻ mặt của mấy người theo sau Giang Trọng Lâm rất khác nhau, tuy ngoài miệng không dám nói ra, nhưng trong lòng lại đang kêu la hò hét tán loạn. Gì mà một tiếng rưỡi hả, Thầy Giang à bộ thầy quên sau giờ học là phần thảo luận, trả lời câu hỏi của sinh viên hay sao! Với lại từ trước đến nay không phải đợi tới hết tiết buổi chiều mới hết giờ lên lớp sao, thầy Giang thầy tỉnh lại đi mà, thầy Giang yêu nghề kính nghiệp, có hỏi tất có đáp ơi! Thầy hãy nhìn vào ánh mắt mưu cầu tri thức của học sinh chúng em đi mà!
Du Dao nhìn thấy mấy người đằng sau Giang Trọng Lâm đang lộ ra vẻ mặt phức tạp, trong một khắc này, cô đột nhiên cảm thấy bản thân là một gian phi yêu nghiệt làm hại quân vương kể từ này không lên triều sớm nữa, khoé miệng không nhịn được nhếch lên, cười nhẹ.
“…… Lần sau đi, em ở thư viện của bọn anh đọc sách, đợi bên anh kết thúc rồi hẵng tới tìm em.”