“Ủa, thầy bị bệnh rồi ạ? Cần tụi em đến giúp không cô?”
Du Dao cầm lấy thiết bị đầu cuối nhanh chóng trả lời: “Không cần đâu, chỉ bị sốt thôi, bây giờ thầy đang nghỉ ngơi, cô có thể chăm thầy được. Cô tìm em là muốn hỏi, nghe nói năm ngoái thầy bị bệnh nhập viện một đoạn thời gian, lúc đó là ai chăm sóc thầy vậy em?”
Sau khi gửi xong tin nhắn này, bên đó thật lâu sau vẫn chưa trả lời. Đợi Du Dao nhìn chằm chằm vào gương mặt đang ngủ của Giang Trọng Lâm chắc cũng khoảng phút, tin trả lời mới được gửi tới.
Đối phương nói: “Vì em và Quách Đồng ở thành phố khác, cách thầy khá xa, dạo ấy có hơi bận, nên lúc thầy nhập viện tụi em chỉ đi thăm một lần, lúc chúng em đi thăm thầy thì người chăm sóc thầy là một cậu đàn em không quen thân lắm, năm ngoái cậu ta vẫn còn học ở Hải Đại, chắc năm nay đã tốt nghiệp rồi, em không có cách liên lạc với cậu ấy. Vả lại lúc nãy em có hỏi mấy người khác, cậu đàn em đó chỉ chăm sóc thầy mấy ngày, khoảng thời gian ấy là do mấy sinh viên ở gần đó có thời gian rảnh thay phiên nhau chăm bệnh cho thầy ạ.”
Du Dao và bà La Dung nói với nhau vài câu, không hỏi ra được gì, liền tạm biệt kết thúc cuộc trò chuyện. Lúc cô ngồi bên mép giường nhìn Giang Trọng Lâm ngủ, đột nhiên không hiểu vì sao chợt nhớ về một chuyện mà Giang Trọng Lâm từng nhắc qua, anh nói năm ngoái anh ngã bệnh một lần, sau đó thì từ chức, Du Dao muốn biết lúc đó anh bị bệnh gì, và rốt cuộc là tình huống khi đó như thế nào.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng cô hỏi vài học sinh trong group chat sinh viên của Giang Trọng Lâm, đều giống với La Dung, nói rằng bản thân cũng không rõ, dẫu cho có tìm được một học sinh đã từng chăm sóc cho Giang Trọng Lâm hai ngày, đối phương cũng nói không rõ, chỉ bảo rằng bản thân được đàn anh đàn chị gọi đi giúp đỡ tạm thời, chỉ giúp thầy Giang mua vài bữa cơm, ngoài mấy lúc ấy ra cũng không có việc gì làm, cũng không biết cụ thể bệnh tình của thầy Giang.
Du Dao nghi ngờ không biết lúc trước Giang Trọng Lâm có dặn trước với mấy đứa sinh viên này điều gì không, dặn họ không được tiết lộ với cô, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không cần thiết, chuyện này thì có gì đáng để giấu diếm chứ.
Vốn dĩ chỉ là chuyện nhất thời nổi hứng nên hỏi, kết quả là vì không hỏi ra được đáp án, Du Dao đột nhiên chú ý đến chuyện này. Cô sờ vào cằm của mình thầm nghĩ, nếu như là bệnh gì nghiêm trọng, có lẽ trong nhà còn có các loại phiếu chẩn đoán bệnh còn giữ lại, và các bệnh án liên quan khác.
Nghĩ như thế, Du Dao liền ngồi không nổi nữa, cô nhìn Giang Trọng Lâm vẫn còn ngủ rất sâu, nhẹ chân nhẹ tay đứng lên, đi vào thư phòng kế bên.
Giang Trọng Lâm nếu muốn lưu giữ các loại giấy tờ tài liệu, có lẽ sẽ để ở đây.
Du Dao chỉ nhìn sơ qua mấy tủ sách không bị khoá, cô chỉ để ý vào mấy ngăn kéo và tủ đồ bị khoá lại. Giang Trọng Lâm là một người ‘quân tử thản nhiên thư thái’ điển hình, tủ sách trong phòng không có cái nào bị khoá, Du Dao giơ tay kéo ra là mở được, bên trong phần lớn để các loại sách cổ và bảng báo cáo các loại, còn có các bản thảo sách cũ Du Dao không hiểu lắm, và một ít món đồ kỷ niệm vụn vặt.
Du Dao vốn dĩ muốn tìm một số bệnh án và giấy chẩn bệnh trong tưởng tượng của mình, kết quả lật qua lật lại, lực chú ý của cô liền bị mấy vật nhỏ tinh tinh rõ ràng đã cất giữ rất nhiều năm này hấp dẫn, cô bèn đi qua nhìn một lát. Cô tìm được một chiếc hộp dưới đáy tủ, mở ra xem, phát hiện thì ra đây là một hộp dâu tây đã phai màu, Du Dao duỗi tay nắn bóp một chút, cứng ngắt. Cô bỗng chốc nhớ về những lời lúc trước Giang Trọng Lâm đã từng nói với cô, lúc còn là học sinh Quách Đồng thường hay làm ra mấy trò đùa dai, tặng cho thầy giáo của mình một hộp dâu tây làm bằng đất sét.
Thì ra anh vẫn còn giữ.
Du Dao lật một quyển album ảnh ra, bây giờ dung lượng của thiết bị đầu cuối vô cùng lớn, mọi người đã quen với việc lưu trữ các tấm ảnh thực thể bằng cách scan ảnh, biến nó trở thành những tấm ảnh điện tử, nhưng không ngờ là, Giang Trọng Lâm vậy mà vẫn còn một cuốn album dày dặn thế này. Trong cuốn album này, hầu như đều là người mà Du Dao không quen biết, cô nhìn vào những hàng chữ màu đỏ trên những tấm hình ‘Ảnh kỉ niệm thầy và trò khoá XX’, Du Dao mới phát hiện, thì ra Giang Trọng Lâm đã từng dạy qua nhiều thế hệ học sinh như thế. Và còn có rất nhiều những tấm hình rõ ràng là ảnh chụp một mình của các học sinh tốt nghiệp ra trường, Giang Trọng Lâm cũng lưu giữ lại đặt ở trong này, mà anh thì rất ít khi xuất hiện trong hình. Du Dao phát hiện hình ảnh các trường học trong những tấm hình này không hề giống nhau, điều này cho thấy Giang Trọng Lâm không chỉ từng dạy học ở một trường học, mà còn có rất nhiều trường khác.
Cô nhìn từng gương mặt xa lạ của những học sinh kia, gương mặt tươi cười của họ được đóng băng trong thời khắc ấy, hơi nhuộm màu của thời gian năm xưa, cảnh sắc xung quanh họ, những ngôi trường cao tầng cũng dần dần thay đổi. Điều khiến cô để ý nhất chính là Giang Trọng Lâm trong bức ảnh, từ thuở thiếu thời trẻ trung anh dần già đi theo năm tháng, trong khoảng thời gian anh được những cô cậu học trò vây quanh, từng trang album ảnh được lật qua, Du Dao phát hiện hai bên tóc mai của anh dần bạc đi, vốn dĩ anh không nên già đi nhanh đến thế.
Cô đặt quyển album về chỗ cũ, sau đó tìm được rất nhiều giấy chứng nhận danh dự khác nữa, những giấy chứng nhận này có khi là do Giang Trọng Lâm được nhà trường trao tặng danh hiệu giáo viên ưu tú, có khi là do anh tham gia cuộc thi văn học nào đó đạt được giải thưởng, thậm chí còn có một lá cờ thi đua, được quấn lại đặt ở đó, và buộc lại bằng một dải băng lụa.
Tất cả những thứ này, đều đại diện cho những khoảng thời gian dần qua đi của Giang Trọng Lâm, là những hòn đá cuội anh sưu tập được trong dòng đời dài đằng đẵng này.
Du Dao xem xong các đồ vật trong tủ, cuối cùng đi tới trước bàn sách mà Giang Trọng Lâm thường ngồi. Đây cũng là một chiếc bàn sách rất cũ, trên mặt bàn có vết xước, còn có một mảng đốm đen giống như từng bị cháy xém bởi lửa. Trên bàn có một cục pha lê, đè lên vài tờ báo cũ. Lúc trước Du Dao không để ý, nội dung của mấy tờ báo này đều rất bình thường, là những tin tức hằng ngày, những chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi, không có tin nào là Du Dao biết cả.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Nhưng ngay vào lúc này, dường như là do trực giác mách bảo, đột nhiên cô nhìn vào góc nhỏ phía cuối cùng của tờ báo, nhìn thấy một quảng cáo nho nhỏ ở đấy, là một thông báo tìm người thất lạc.
Là tìm cô.
Đây là báo của bao nhiêu năm về trước rồi. Và chiếc bàn sách này cũng là chiếc bàn đã được sử dụng rất nhiều năm.
Du Dao ngồi xuống ghế, cô mở ngăn khoá kéo ở phía dưới cùng của bàn sách ra, trong đó để giấy trắng và tập vở, và còn có bút máy cũ. Là bút máy Giang Trọng Lâm viết hư rồi, nếu như thứ gì đó dùng lâu năm thì thường người ta sẽ không nỡ vứt bỏ, chỉ đành để lại toàn bộ ở đây. Những thứ còn lại đều là những cuốn sổ ghi số điện thoại liên lạc và các cuốn notebook viết địa chỉ các loại, Du Dao thuận tay lật xem vài cái rồi để lại chỗ cũ.
Cuối cùng, cô nhìn vào cái tủ nhỏ ở góc bên phải cuối cùng của bàn sách, cô tiện tay kéo ra, vậy mà lại không mở được.
Du Dao hơi ngẩn ra, cô ôm lấy bụng bầu cúi người xuống nhìn thử, phát hiện thì ra nó bị khoá. Du Dao thật tình không nghĩ tới, thầy Giang cũng có thứ gì cần phải khoá lại sao. Nhưng cái tủ này dù bị khoá cũng chẳng có tác dụng gì, ổ khoá kiểu cũ có sẵn đi kèm với những bàn sách này chỉ cần ấn miếng kim loại vàng ở trên xuống là có thể mở ra. Du Dao từ hồi xưa đã quen làm mấy trò này rồi, hồi cấp không ít lần cô chạy đến văn phòng của thầy cô cạy bàn sách nhìn trộm bài kiểm tra.
Du Dao nổi lên hứng thú với cái tủ nhỏ duy nhất bị khoá này, không bao lâu đã thuận lợi nhẹ nhàng cạy được khoá tủ, mở nó ra một cách hoàn hảo.
Bên trong có chất một vài vở note bìa da màu đen, và còn có một ít đồ vật được đựng bằng túi giấy dầu màu đỏ.
Du Dao lấy đồ trong túi giấy dầu màu đỏ ra trước, lúc cô lấy đồ trong đó ra, nhìn thấy thứ bên trong, cô hơi ngây ngẩn.
Là một cái điện thoại cũ nát, ốp điện thoại màu xanh đậm, là điện thoại của cô. Hôm ấy cô ra ngoài đi chợ, quên mất đem theo điện thoại. Bây giờ đương nhiên chiếc điện thoại này không còn mở nguồn lên được nữa, nhưng có lẽ nó được ai đó sử dụng trong khoảng thời gian rất dài, nguyên cái điện thoại xám xịt có thể thấy rõ ràng nó đã cũ nát vô cùng, nếu không phải vì cái ốp lưng điện thoại này, Du Dao cũng chẳng nhận ra.
Trong túi còn có giấy tờ tuỳ thân của cô, có giấy đăng kí kết hôn của cô và Giang Trọng Lâm, có một bức thư tình mà Giang Trọng Lâm viết cho cô.
Khác với mọi người thường viết thư tình trước khi kết hôn để theo đuổi người yêu, bức thư tình này là sau khi kết hôn, Giang Trọng Lâm mới viết. Nói là thư tình, nhưng thật ra nó giống thư giải thích hơn, vì lần đó cô và Giang Trọng Lâm cãi nhau, nguyên một ngày không thèm quan tâm đến Giang Trọng Lâm, tối đến sau khi tan làm về nhà, thì thấy có một bức thư ở trước cửa nhà, đặt trên dép lê của cô, lúc cô chuẩn bị đổi dép thì nhìn thấy.
“Suốt đời này của anh, chỉ hy vọng có thể sống bên em đến bạc đầu, không có ai khác, anh thề là vĩnh viễn chỉ thích một người đó là em, có lẽ em cũng sẽ không tin lời anh nói, dù sao thì một đời người quá dài lâu, nhưng anh cũng không biết nói sao để em có thể tin tưởng…”
Nội dung của bức thư này giải thích lòng vòng lặp đi lặp lại, mang theo đầy ấp phiền não. Khởi nguồn của bức thư này là do Du Dao nhìn thấy có một đứa con gái tỏ tình với Giang Trọng Lâm, thật ra thì Giang Trọng Lâm căn bản cũng chẳng nói gì, làm gì cả, còn rất lịch sự lễ phép từ chối cô gái kia, từ đầu đến cuối chỉ có một mình cô gái kia là kích động, tiến lên kéo tay anh, Giang Trọng Lâm cũng nhanh chóng kéo cô ta ra, Du Dao hoàn toàn không có lý do vì thế để giận Giang Trọng Lâm, nhưng cô chính là tự dưng không có lý do mà giận anh, có lẽ là vì cô nàng kia xinh đẹp, trẻ trung, tình ý trong đó quá mức rõ ràng, lúc cô ta nhìn Giang Trọng Lâm, dù rằng Giang Trọng Lâm lúc gặp cô ta rất câu nệ cứng nhắc, hai người họ đứng dưới tán cây, nhìn xứng đôi biết mấy, cho nên cô tức giận đến điên người.
Cô phải thừa nhận rằng, bản thân cô ghen rồi, không những ghen, mà còn vì vừa ghen tị vừa tự phát cáu linh tinh mà cảm thấy mất mặt, cả ngày cô không thèm quan tâm Giang Trọng Lâm, bởi vậy doạ Giang Trọng Lâm sợ hết hồn, đặc biệt trịnh trọng viết cho cô bức thư này để bộc bạch tâm tình, hứa hẹn bảo đảm với cô nhiều lần, chỉ thích một mình cô thôi, yêu thương cô cả đời.
Lúc đó Du Dao đọc bức thư này xong, tuy rất cảm động, nhưng đồng thời cô không hề tin tưởng, trên thế gian sẽ có tình cảm bất biến theo thời gian như thế sao, cũng không tin tưởng người thanh niên trẻ mặt đầy tình ý trước mặt này có thể giữ phần tình yêu này kéo dài mãi đến khi họ già đi, đó là chuyện khó tin đến nhường nào, Dopamine do cơ thể con người sản sinh ra có thể kéo dài nhiều nhất không phải cũng chỉ có vài năm thôi sao, nếu không thì sao có thể có nhiều thất niên chi dương đến thế.
Lúc cô cầm thư trong tay thầm nghĩ, có lẽ cô và người này mấy năm sau, cũng sẽ giống như mấy cặp vợ chồng mà cô từng nhìn thấy, mất đi say mê kích tình và tình ý nồng nàn, mỗi ngày đều vì mấy chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống mà cãi nhau, cảm thấy bực bội với mọi thứ của đối phương.
Mỗi một cặp đôi nam nữ yêu nhau, ít nhiều từ tận đáy lòng đều có những suy nghĩ bi quan thế này.
Cho đến giây phút này, Du Dao lần nữa đọc lại bức thư tình rất nhiều năm về trước, cô đọc một lần, mỗi một câu một chữ đều xem kỹ càng.
Người đàn ông viết bức thư này đúng thật là đã làm được rồi, chỉ có một mình cô, chỉ yêu thương mình cô, cả đời này. Anh đã lấy thời gian để chứng minh cho cô thấy, thế gian này thật sự có một tình yêu không bị phai nhoà theo năm tháng, nhưng quá trình để chứng minh điều này lại chua chát biết nhường nào.
Du Dao chầm chậm điều chỉnh lại tâm trạng, lấy ra hai tấm vé dưới đáy, là tấm vé online đặt trước đi xem buổi triển lãm ở Cố Cung. Là Giang Trọng Lâm muốn đi, hai người chuẩn bị đi xem triển lãm này vào ngày tháng . Tuy ngày mới là ngày kỉ niệm kết hôn tròn một năm của họ, nhưng hôm đó Giang Trọng Lâm không có thời gian, nên buổi hẹn hò cho ngày kỉ niệm được định vào ngày .
Cuối cùng họ không đi kịp, bây giờ hai tấm vé này vẫn ở đây.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Du Dao nhắm mắt lại, bỏ từng món đồ vào trong túi đựng gọn gàng lại, lại nhìn đến chồng vở note bìa da đen ở đó. Cô lấy cuốn sổ trên cùng trông có vẻ mới nhất, mở ra. Đây là một quyển nhật ký, trên đó ghi lại rất nhiều tin tức rối loạn lung tung, là một bản ghi chú.
Đúng rồi, Giang Trọng Lâm có thói quen này, mang theo bên mình một cuốn vở note, viết lại các chuyện thường ngày và một ít linh cảm. Du Dao lật ra vài trang, phát hiện cuốn sách này vẫn chưa viết hết trang, mà vào mấy tháng trước, cuốn vở note này vẫn được sử dụng, cô cắn môi vài cái, lật ra trang mới nhất có viết chữ, thời gian là vào mấy tháng trước, lúc cô quay về không bao lâu, trên đó chỉ có một dòng chữ.
—“Cô ấy thật sự quay trở về rồi, không thay đổi chút nào, vẫn là hình bóng trong trí nhớ năm xưa của tôi, nhưng khi tôi nhìn thấy cô ấy lại cảm thấy khổ sở và buồn bã biết bao, bởi vì thứ tôi có thể cho cô ấy, ngoại trừ những ngây ngô khờ dại, vô tri của tuổi trẻ, cũng chỉ còn lại sự già nua và suy yếu lúc về già. Người tôi yêu, vợ của tôi, tôi chỉ có thể cho cô ấy hai khoảng thời gian bất kham vô lực nhất trong cuộc đời mình, tôi……”
Bút tích dừng lại ở chữ ‘tôi’ kia, không được viết tiếp nữa, dường như khi ấy sự bi thương đã bủa vây lấy anh làm anh không sao có thể đặt bút xuống viết được.