Khi Tôi Có Thể Nói Chuyện Với Mèo

chương 15

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tuy nói đã dự định muốn mở quán, nhưng đây cũng không phải ngoài miệng vừa khoan khoái thì quán liền trực tiếp xuất hiện ở trước mắt.

Không đề cập tới sau khi lấy cửa hàng còn phải đả thông vách tường, tiến hành các loại trang hoàng, kế tiếp đó là tốn hao đại lượng thời gian để chạy chân làm các loại giấy phép kinh doanh, chính là hiện tại, chờ hai người thuê nhà dọn khỏi cửa hàng cũng còn có tầm một tháng thời gian đâu.

Thời gian để Lâm Lan thu hoạch được mèo con phù hợp vẫn là vô cùng sung túc, nhưng đầu tiên, quả nhiên vẫn là chuyện tay nghề học làm trà bánh của mình cùng tám con mèo trong nhà kia càng quan trọng.

Lâm Lan tính để cho trừ bỏ Tuyết Hoa ra thì bảy con mèo khác đều trở thành thành viên quán trà, như vậy thì một chút huấn luyện cơ sở ắt là không thể thiếu.

Sau khi thu hoạch được sự cho phép của ba mẹ, cô liền lên lầu đi phòng mới của mình, ở một gian phòng trống trải hướng mặt trời trong căn phòng chỉ được đóng gói đơn giản được làm thành nơi nghỉ ngơi cho các con mèo, trừ bỏ ổ mèo cùng nhà cây cho mèo ra, trên mặt đất còn xếp các loại đồ chơi nhỏ cho mèo chơi.

Hôm nay Tuyết Hoa ra ngoài lăn lộn với mèo lão đại, cho nên trong phòng chỉ có bảy bé mèo con. Mèo đen mẹ lười biếng nằm ở chỗ cao nhất của nhà cây cho mèo, phơi nắng vừa phải ở bên ngoài, cái đuôi thản nhiên vung vẩy, hiển nhiên tâm tình thập phần thả lỏng.

Nhưng trên mặt các bé mèo con thì không có ổn trọng an tĩnh như thế, thân thể mèo con ba tháng về sau có sự tăng trưởng rõ ràng, sẽ tràn ngập hiếu kỳ đối với hết thảy sự vật ở thế giới này, trừ bỏ đi ngủ, nếu không chính là luôn luôn đang thăm dò cùng chơi đùa.

Mấy con non này tất nhiên thật sự náo nhiệt.

Tựa như hiện tại, trong một đám mèo đen con lẫn vào một con mèo ragdoll, một bộ phận đuổi theo một quả bóng len chơi đến rất là vui vẻ.

Cơ hồ là cửa lớn vừa có tiếng vang, tất cả mèo trong phòng đều cảnh giác nhìn về phía cửa, đợi cho thân ảnh Lâm Lan vừa xuất hiện, trừ bỏ mèo đen mẹ ổn trọng ra, tất cả mấy con mèo con này đều chạy tới như ong vỡ tổ.

“Meo meo!” (Mẹ mẹ!) Lam Bảo Thạch làm con mèo lông dài duy nhất trong đám mèo, cũng là một điểm trắng bên trong một bụi màu đen ở trước mắt vui sướng phóng về phía Lâm Lan, nhưng mà tốc độ của nó so với mấy con mèo đen con khác càng lớn tuổi hơn cũng chậm hơn nhiều, còn chưa có nhào tới trước đã bị mèo đen con ném ra đằng sau chưa tính, chính mình còn ngã sấp xuống.

“Meo meo meo!” “Meo ô!” (Lan Lan, Lan Lan! Chị tới rồi!)xN

Đám mèo đen con trước một bước vây đến bên chân không ngừng kêu to với cô, tiếng mèo con liên tiếp.

“Tới thăm mấy đứa một chút mấy tiểu tử này có thực nghịch ngợm hay không.” Buồn cười đem mèo ragdoll chạy chậm nhất ôm lấy đặt trên gối, Lâm Lan đã ngồi xổm xuống nói chuyện với mấy chú mèo con nhìn về phía chúng: “Chị vừa mới ngửi qua mùi trong phòng, không có mùi quá nặng, thuyết minh tất cả mọi người đều học dùng bồn cầu trên WC xong, đều vô cùng lợi hại a.”

Xem như xẻng phân quan đều biết, mùi của đồ bài tiết của mèo rất lớn, trước khi chưa quen thuộc mùi thối kia thì mỗi lần thanh lý cát mèo đều từng sinh ra các loại không khỏe.

Lúc Lâm Lan mới nuôi Tuyết Hoa cũng là kiểu này, bởi vì là tay mới tiểu bạch, cho nên thành thành thật làm xẻng phân quan cho mèo trắng một thời gian.

Nhưng mẹ ruột cô Vương Tú Chi cực độ không thích hương vị kia, dưới sự không thể nhịn được nữa, bà đã đem mèo chộp tới phòng vệ sinh, chính là dạy cho một con mèo biết làm sao ngồi trên bồn cầu toilet.

Từ đó về sau, trong nhà không mua cát mèo nữa, lại trừ bỏ toilet ra, trong nhà không có cỗ mùi vi diệu kia nữa.

Điểm này Lâm Lan phi thường bội phục mẹ ruột, chí ít khi đó đánh chết cô cũng không nghĩ ra còn có thể thế này. Đến mức hiện tại Lam Bảo Thạch vào nhà họ Lâm ở, Lâm Lan chỉ cần nói với Tuyết Hoa một tiếng, mèo trắng liền phi thường nghe lời mà dạy bé ragdoll khôi phục khỏe mạnh này dùng nhà cầu thế nào.

“Meo! Meo ngao ô —-!” (Mẹ mẹ, là con dạy! Là con dạy bọn chúng dùng bồn cầu!)

Mèo ragdoll ghé vào đầu gối cô ngửa đầu nhìn cô, miệng không ngừng kêu meo tranh công, làm mèo cỡ lớn, ragdoll ba tháng lớn luận hình thể cũng không nhỏ so với mèo đen con năm tháng lớn, lúc này bộ lông dài được người tỉ mỉ xử lý thập phần xõa tung rủ xuống trên người, đôi mắt lam xinh đẹp giống như nhân công mài giũa chăm chú nhìn cô, cái miệng nhỏ màu hồng phấn phát ra tiếng mèo con nũng nịu, thật là manh chết người không đền mạng.

“Lam Bảo thật tuyệt!” Lâm Lan không nhịn được thuận cái đầu nhỏ của nó vuốt một phen, xúc cảm thật sự là cực kỳ tốt, bỗng nhiên còn có một loại dự cảm không hiểu —-

Chờ quán trà mèo mở, đến lúc đó Lam Bảo Thạch lại lớn lên một vòng không chừng sẽ trở thành đầu bảng trong đám mèo.

Khụ khụ, không thể nghĩ nhiều nữa, bây giờ nói cái này cũng còn sớm.

“Chị còn có chuyện muốn nói với mấy đứa.” Lâm Lan nhìn mấy con mèo nhỏ cùng nhau ngồi xổm nhìn cô trước mắt, khóe mắt quét nhìn cũng nhìn đến mèo đen mẹ đã nện bước chân mèo chạy chậm tới: “Là liên quan đến chuyện săn thú về sau.”

Đi săn! Kiếm ăn!

Chữ mấu chốt quan trọng nhất bên trong đời mèo được đưa ra, rất nhiều cái đuôi mèo theo bản năng dựng thẳng lên, lỗ tại nhỏ lại đứng nhọn.

“Khụ khụ!” Khi mèo mẹ cũng ngồi xổm xuống, thập phần nghiêm túc nhìn cô chằm chằm, Lâm Lan hắng giọng một cái, để cho biểu lộ cùng ngữ khí của mình trở nên càng thêm nghiêm túc một chút: “Vì thu hoạch được càng nhiều đồ ăn cho mèo cùng đồ hộp mèo, còn có cá con khô ngon miệng, những chú mèo con, chị cần sự trợ giúp của các em!”

Sau giờ ngọ ánh nắng vừa vặn, chỗ dân cư bỏ đi, một đám mèo hoang vẫn nằm ở nóc nhà như cũ, uể oải phơi nắng.

“Meo ô ô—“ (Cho nên ngươi hy vọng ta giúp ngươi đi tìm mấy con mèo khác có bộ dáng bên trên đây?)

Bên trên, mèo lão đại chân đạp một tờ giấy in màu Lâm Lan lấy ra, phía trên in có in các ảnh chụp của các loại mèo sủng vật quý báu, xích lại gần một chút còn có thể ngửi thấy mùi mực mới in không lâu.

“Đúng vậy, trong mấy con mèo này ngươi với đồng bạn của ngươi khẳng định từng gặp qua cùng loại hả? Bọn chúng đều có kinh nghiệm chung đụng với nhân loại, có thể trợ giúp ta thu hoạch được đồ ăn trên người những nhân loại khác rất tốt, để báo đáp lại, ta sẽ một mực thu dưỡng bọn chúng, chiếu cố bọn chúng đến chết già.” Khi Lâm Lan đi ra ngoài đi tới chỗ cũ, lấy một bộ trước đó đã nói với chúng mèo đen tới lại nói với mèo lão đại một lần: “Nếu có thể, kỳ thật ta cũng rất hi vọng các ngươi cũng tới, hứa hẹn hữu hiệu như vậy.”

Mèo lão đại cự tuyệt không chút nghĩ ngợi: “Oa ngao!” (Không đi phòng ở của thú hai chân! Ta không muốn bị nhốt lại!)

Thật đúng là cả đời phóng đãng không bị trói buộc yêu tự do a!

Chẳng qua sớm đã đoán trước mèo lão đại sẽ không đồng ý, Lâm Lan cũng khong ngoài ý muốn, gật gật đầu không đề cập tới cái này, nói đến một cái điều kiện: “Các ngươi giúp ta tìm tới mấy con mèo trên này, đồng thời thuyết phục bọn chúng đi theo ta, ta đồng dạng sẽ hồi báo chỗ tốt cho các ngươi. Mỗi một con mèo con được đưa tới, ta đưa cho bầy mèo của ngươi ba túi đồ ăn to thế nào? Đồ ăn này chất đống, lớn đại khái tựa như đống đất kia đi.”

Chỉ chỉ một chồng gạch vỡ chất đống nơi góc tường chỗ nhà dân bỏ đi, Lâm Lan khoa tay múa chân cho mèo lão đại như thế.

Không có gì ngoài ý muốn, con mèo ly hoa này đồng ý. Có thú hai chân chủ động cho ăn thì an toàn hơn nhiều so với nó mang theo mấy con mèo khác vào phòng ở ăn vụng.

Ngày tháng mèo hoang cũng dễ vượt qua.

Không chỉ có nguy hiểm gặp phải ẩu đả thậm chí giết chết sau khi ăn vụng bị phát hiện, cũng có khả năng ăn phải đồ bị bỏ độc chết ở nửa đường, còn có khi đi lục thùng rác ven đường tranh đoạt đồ ăn với chó hoang… Đây đều là nguy hiểm mèo hoang sẽ đụng phải, rất dễ dàng liền mất mạng.

Nhưng mèo bị nhân loại thu dưỡng, đồ ăn không lo, lại càng không cần lo lắng chịu đựng giá lạnh khi gió quét mưa phun, có thể ở trong phòng mở máy sưởi cách cửa sổ nhìn ra thế giới bên ngoài vào ngày trời đông giá rét tuyết bay, không thể nghi ngờ là an nhàn hạnh phúc.

Chỉ là loại mèo hoang giống như mèo lão đại đây càng thích dã ngoại, sẽ không vì đồ ăn cùng cái gọi là an toàn liền rụt móng vuốt lại cam tâm bị giam ở tại chỗ.

Nhưng nó không nguyện ý, chắc chắn sẽ có những mèo đồng bạn khác nguyện ý, hơn nữa cũng không phải mỗi lần nó đều có thể thuận lợi tìm tới đồ ăn.

Yêu cầu Lâm Lan đưa ra kỳ thật đều có lợi với mèo, chỉ cần có thể đưa mấy con mèo trên giấy này cho Lâm Lan nuôi, những con mèo khong nguyện ý bị nuôi nhốt cũng có thể tìm được đồ ăn, mèo lão đại hoàn toàn không cách nào cự tuyệt.

“Cứ quyết định như vậy đi, có mèo con trên đây đến, ngươi có thể cho mèo tự mình đi tới, cũng có thể thông tri Tuyết Hoa để cho tự ta đón đi, đều được.” Lâm Lan giải quyết dứt khoát: “Đúng, gần nhất thời tiết càng ngày càng lạnh, lập tức sẽ lập đông, chỗ ở các ngươi còn ấm áp chứ? Cần ta làm vài cái ổ mèo giản dị đưa tới không? Lần này ta trừ mang theo đồ ăn cho mèo còn cầm mấy món quần áo cũ, các ngươi đứa nào muốn thì kéo đi đi.”

Vật tư chống lạnh kia đương nhiên cần, Lâm Lan cho bao nhiêu mèo lão đại thu bấy nhiêu, mùa đông hằng năm đều mang đi không ít đồng bạn của nó, mèo hoang hàng trữ không đầy đủ mỡ để chống lạnh căn bản không chống đỡ được đến mùa xuân.

“Nếu mùa đông thật sự quá lạnh, các ngươi liền đến tìm ta đi, ta có một gian phòng trống, đủ các ngươi ở.” Một trận bận rộn đến cuối cùng, Lâm Lan ôm Tuyết Hoa từ biệt theo bản năng muốn sờ sờ đầu mèo ly hoa, nhưng bị nó linh hoạt né tránh, cô lúng túng chào hỏi: “A ha ngại quá, làm thuận tay.”

Mèo ly hoa không nói chuyện, chỉ là ngồi chồm hổm ở đó yên tĩnh nhìn cô, Lâm Lan không hiểu sao biết nó không tức giận.

Khoát tay về phía bầy mèo hoang, Lâm Lan ôm mèo trắng đi về.

Bởi vì là lần thứ hai đi tới đi lui, Lâm Lan đã quen thuộc với giao thông đã không đi đoạn đường lúc đầu tới nữa, mà là biết chỗ nào có con đường ngắn hơn. Xác thực miêu đạo có thể càng nhanh, nhưng đó là cho mèo đi, người không có bản sự vượt nóc băng tường đi theo này.

Lâm Lan quen với đường xá chỉ cần vượt qua hai con phố, lại xuyên qua một quảng trường vận động là có thể nhìn thấy tiểu lâu nhà mình tại ngã tư đường đối diện.

Hiện tại là ba giờ chiều, lúc Lâm Lan xuyên qua quảng trường phát hiện người cũng không phải rất nhiều, vừa nghĩ tới hôm nay mới thư năm cũng liền không có gì, lúc thứ bảy cuối tuần người ở đây mới thật nhiều.

Bởi vì cô ôm mèo đi trên đường, thỉnh thoảng sẽ có người đi đường quăng ánh mắt tò mò về phía cô, có vài người thích mèo còn có chút ngo ngoe rục rịch đối với Tuyết Hoa trong ngực cô, nhưng chung quy không ai thật sự đưa tay đi sờ.

Tuyết Hoa thực an tĩnh bị Lâm Lan ôm, dựa vào chủ nhân ôm ấp, mèo trắng tràn đầy cảm giác an toàn phi thường bình tĩnh, hoàn toàn không sợ người đi đường chung quanh lui tới.

Có điều Lâm Lan ôm nó lại nghĩ tới một vấn đề, hình như đã một khoảng thời gian rất dài chưa đo chiều cao thể trọng cho Tuyết Hoa, đám mèo con mang về này cũng vậy, cũng chưa từng ghi chép, nên thật kỹ ghi lại.

Vừa về tới nhà, Tuyết Hoa liền chủ động nhảy xuống từ trong ngực Lâm Lan, hoàn cảnh quen thuộc trong nhà để nó thập phần thả lỏng, bởi mấy con mèo con khác đều chuyển sang phòng mới bên kia, chỉ có Tuyết Hoa làm mèo trưởng tử đầu tiên của nhà họ Lâm được tiếp tục lưu lại nơi đã sinh hoạt có hơn bốn năm. Mặc dù nhà họ Lâm cũng thực sủng ái đối với mèo thứ tử Lam Bảo càng thêm mỹ mạo đáng yêu, nhưng chung quy chính là không vượt qua được Tuyết Hoa.

Mèo trưởng thành đã sắp năm tuổi, tính cách tính tình đã phi thường ổn định, đối với chuyện trong nhà còn nuôi những bé mèo con khác cũng tiếp nhận rất nhanh, cũng không có phát sinh tình cảnh đáng sợ thủy hỏa bất dung giữa mèo bản địa và kẻ đến sau.

Lâm Lan mỉm cười nhìn mèo trắng bắt đầu tự mình tiêu khiển chơi đùa ở phòng khách, chính mình cũng vào phòng, đi đến trước bàn viết chữ, từ trong ngăn kéo lật ra một cuốn notebook da trâu.

Cuốn notebook này vừa nhìn đã biết nhiều năm rồi, cũng là Lâm Lan mới mua bốn năm trước, bởi vì nuôi mèo không biết làm thế nào, cô làm riêng ra một cuốn notebook ghi chép số liệu của Tuyết Hoa, tỉ như chiều cao của mèo bao nhiêu thế thì thể trọng phải bao nhiêu mới tính là khỏe mạnh…

“Nặng bao nhiêu rồi? Gần nhất bởi vì chiếu khẩu vị của mèo con nhưng là sửa lại kiểu cơm canh, Tuyết Hoa cũng đi theo ăn không ít, hôm nay nâng lên có hơi nặng.” Lật sổ da trâu, Lâm Lan một bàn tay nâng ở trước mặt, tay kia thì phi thường quen thuộc từ trong ngăn bàn lấy ra một cái bao nilon treo trên không, sau đó nhìn cũng không nhìn trực tiếp ném vào trong phòng khách, tiếp đó lại về lại bên giường ngồi, lật lên ghi chép lúc trước xem.

Mấy phút sau, trong phòng khách truyền đến một trận thanh âm nhỏ vụn do bao nilon bị xôn xao tác hưởng, không đầy chốc lát thanh âm liền biến mất.

Lâm Lan lập tức từ bên giường đứng dậy, vẫn một tay cần vở từ trong phòng đi ra, trên mặt đất trống trải ở phòng khách, túi nilon lúc đầu trống không chui vào một con mèo, Lâm Lan liền dùng cái tay đang trống không xốc cái gói to kia lên, tùy tay liền đặt xuống chỗ huyền quan để cân điện tử.

Cân điện tử rất nhanh hiện ra số liệu: 【. KG】

“Lần trước đo là dài cm, thể trọng . kg, lúc này quả nhiên thêm thịt.” Lâm Lan xoẹt xoẹt ghi chép số liệu, “Không tồi, đều trong phạm vi trị số bình thường, không cần mập thêm cũng không giảm.”

Một hệ liệt động tác quá thuận tay, đến mức cô làm xong chuyện hết mới hậu tri hậu giác hô lên một tiếng ngọa tào.

“Mình căn bản không cần lừa nó đến cái cân như trước đây a!” Nhìn con mèo còn đang trong bọc nilon không ra được, Lâm Lan hai tay ôm đầu: “Mình đều đã có thể nói chuyện với nó, động động môi là xong, làm gì lao lực như vậy a!”

Mèo trắng trong túi hoàn toàn không biết cô sụp đổ, còn ngốc ở bên trong đến rất vui vẻ, hướng về phía cô kêu to: “Meo ô—“ (Lan Lan, chơi thật vui! Một lần nữa!)

Em con mèo ngốc!

Sau khi Lâm Lan kịp phản ứng lại đi đo chiều cao thể trọng cho Lam Bảo Thạch với gia tộc mèo đen liền không có tái phạm sai lầm như thế, nhưng Tuyết Hoa đi theo gót chân cô lại đem túi nilon cùng đi tới phòng mới, trực tiếp dẫn đến mấy con mèo con này trước nhào tới sau kế tục chui vào bên trong.

Lâm Lan có thể phiên dịch ra bọn chúng meo meo kêu nghe đầy lỗ tai là “Ha ha ha, chơi thật vui”, nhìn từng cái nắm nhỏ màu đen lộ ra trong túi nilon, nhịn không được mắt cá chết.

Một đám mèo nhỏ ngốc xách đi!

Đã muốn mở quán trà, tay nghề về trà nước điểm tâm tự nhiên là phải học nhanh một chút, làm xong chuyện mèo con tiến đường, ngày thứ hai Lâm Lan liền đi quán trà sữa của tiểu Trương theo học tay nghề.

Tay nghề làm đồ vật của tiểu Trương không ra hồn, dạy người lên nhưng lại rất có trật tự, làm cho Lâm Lan học thuận tiện rất nhiều, thời gian một ngày cô đã biết làm mấy loại trà sữa.

Cô không khỏi âm thầm cảm thán, tiếp xúc mới biết được, khó trách khắp nơi đều có trà sữa, học xác thực không có hàm lượng kỹ thuật gì a. Đoán chừng đều không cần ba ngày, phối phương trà sữa trong tiệm này kinh doanh cô có thể thục.

Lâm Lan đang tự mình học ngâm trà sữa, tiểu Trương lại là trợn mắt há hốc mồm, thập phần giật mình.

Vì cái gì rõ ràng là tay anh ta cầm tay dạy các bước về trà sữa, con gái chủ thuê nhà tự mình làm một ly ra liền uống ngon hơn nhiều so với tự anh ta làm vậy!?

“Lão bản, cho tôi một ly trà sữa trân châu vị dâu tây, còn muốn ly trà sữa matcha xanh!” Ngoài cửa tiệm, một người khách cưỡi đạp điện lâm thời tới cửa: “Cần lạnh không cần nóng!”

Tiểu Trương vô thức đem hai ly Lâm Lan vừa pha tốt cầm đi bao miệng, ứng yêu cầu đâm ống hút cho ly sữa xanh lá kia đưa lên.

Khách hàng hút một hơi phi thường hài lòng: “Thật sự uống rất ngon nha, bà xã của tôi không gạt tôi! Lão bản nhà anh cải tiến phối phương à, hương vị tốt hơn nhiều so với trước kia, lần sau tôi sẽ còn đến nữa!”

Nói xong cũng cưỡi đạp điện chạy, tựa hồ là vội vã đưa ly còn lại kia cho người nhà.

Tiểu Trương từ đầu tới đuôi không kịp mở miệng giải thích: “…”

Anh ta có hơi bi thương nhìn về phía Lâm Lan còn đang pha trà sữa ở phía sau, thu hoạch ánh mắt câm nín lại buồn cười của đối phương: “Nhìn tôi làm gì? Tôi pha trà sữa thế nào không phải anh đều rất rõ ràng sao? Làm sao phối trộn kẹo trái cây với sữa tôi dạy anh mấy lần anh đều bỏ không chuẩn tôi có thể làm sao?”

Trà sữa hương vị làm cho trung quy trung củ thì dễ, muốn gãi đúng chỗ ngứa để đầu lưỡi nhạy bén cảm thấy vui vẻ liền khó khăn, hiển nhiên Lâm Lan có cái thiên phú này, mà tiểu Trương không có.

Cho nên tiểu Trương rất khó chịu lại không thể ngại.

Người phía sau lại còn đâm tim anh ta: “Tôi học trà sữa học được không sai biệt lắm, ngày mai anh dạy tôi làm sao nướng bánh ga tô với bánh quế đi.”

Tạm thời không đề cập tới lịch trình cửa hàng trưởng tiểu Trương cân nhắc, chương trình học trà bánh Lâm Lan học được thập phần nhẹ nhàng, vào hai ngày sau nhận được tin tức của mèo lão đại, bọn nó tìm được mèo cô cần, đồng thời đã thuyết phục được nó, nguyện ý về nhà với cô.

“Thật vậy chăng? Còn là hai con? Quá tốt rồi, cám ơn ngươi a!” Cho chú mèo chuyên môn đi báo tin một cây cá tuyết làm thù lao, Lâm Lan cũng không hỏi nhiều, liền cầm lên túi xách sủng vật rồi chạy ra ngoài.

“Lâm Lan con muốn đi đâu?” Vương Tú Chi vừa vặn nhìn thấy con gái hùng hùng hổ hổ xông ra ngoài không hiểu hỏi một câu.

Chính là khi đó con gái đã chạy ra thật xa, dư lại tiếng “Đi đón mèo!” kia rất vang dội.

Hôm nay là cuối tuần, người đến trên quảng trưởng tản bộ chơi đùa rất nhiều.

Trình Phong Dương dắt chó, cùng chị gái Trình Tinh Vũ ôm con gái dạo bước ở trong đó.

Chị gái lúc này đang quở trách con gái tuổi của chị ấy: “Trước đó nhao nhao nói muốn ra chơi là con, hiện tại kêu bế lại là con, Lý Mộng Mộng, con đã là đứa bé lớn đến nhà trẻ, nói chuyện phải giữ lời biết chưa?”

Tiểu nha đầu để ý đến chị mới là lạ.

Trình Phong Dương vờ như nhìn chung quanh, nội tâm đang chế nhạo lời kịch giáo huấn của chị.

Quả nhiên, cô bé nhỏ căn bản bất vi sở động, thậm chí còn ôm sát cổ của mẹ: “Không được nha, không được nha, con không xuống! Mẹ chân con mỏi, muốn mẹ bế!”

“Chân con còn mỏi?” Trình Tinh Vũ sắp bị con gái vô lại tức mà cười: “Không sao, xuống dưới chạy sẽ không mệt.”

Con gái không mắc mưu: “Mẹ con không chỉ mỏi chân, chân con còn đau.”

Trình Phong Dương nghe đến đau bụng, thiếu chút nữa không kìm được bật cười, sau đó bị chị ruột hung dữ trừng một cái.

“Mẹ bế cũng mỏi, để cậu con bế đi.” Trình Tinh Vũ làm bộ muốn vứt bao quần áo lớn cân (kg) vứt cho em trai.

“Đừng, em còn dắt Tinh Tinh đây!” Trình Phong Dương lập tức cự tuyệt, đồng thời cấp tốc họa thủy đông dẫn: “Ai, Mộng Mộng mau nhìn! Bên kia có người đang thổi bong bóng, thật là nhiều bong bóng a!”

Tiểu nha đầu cấp tốc bị hấp dẫn lực chú ý, thuận theo hướng chỉ rất nhanh nhìn thấy một chỗ bày đồ chơi đối diện cách đó không xa, người bán hàng rong bày quầy bán hàng đang bán đồ chơi cây thổi bong bóng dài, tay vung lên, lượng lớn bong bóng từ một loạt lỗ bóng bay ra.

“Oa—“ Đều không cần ai nói, cô bé nhỏ trực tiếp tránh khỏi cái ôm của mẹ, nện bước chân ngắn nhỏ liền chạy tới chỗ bày đồ chơi.

Mặc dù giải quyết xong vấn đề đứa nhỏ không chịu xuống dưới, nhưng Trình Tinh Vũ cũng không cảm kích em trai, thậm chí lại còn nguýt anh một cái: “Em dẫn con bé đi xem cái kia làm gì, đến lúc đó lại la hét muốn mua đồ!”

Mấu chốt cũng không phải mua đồ, mấu chốt là mua đồ không bao lâu, tiểu nha đầu sẽ không hứng thú ném qua một bên.

Đây là chỗ các người lớn nhức đầu nhất, cũng là chỗ đến nay không hiểu nhất.

“Có sao đâu, dù sao cũng không đắt, mua cho đứa nhỏ liền mua.” Cẩu độc thân không hiểu đau nhức của người lớn có bé con, nói đến nhẹ nhàng bâng quơ không để bụng.

Trình Tinh Vũ chỉ là cười lạnh một tiếng: “Đi, vậy thì em người cậu này mua cho con bé đi.”

Anh mua thì anh mua, chuyện nhiều nhất là đồng tiền.

Sau đó giống như mẹ ruột đã đoán, cậu mua cho cháu gái gậy bong bóng, cháu gái đem đồ cầm trong tay liền vẩy ra bong bóng ba lần, ngay sau đó đã bị xe hơi nhỏ chậm rãi lái lại đây hấp dẫn.

“Mẹ mẹ! Con muốn ngồi cái kia!” Một tay lấy gậy bong bóng nhét vào tay Trình Tinh Vũ, tiểu nha đầu nhanh chân chạy tới chỗ đó.

Toàn bộ hành trình mẹ ruột biểu hiện đến rất bình tĩnh, mặt không biểu tình đem gậy bong bóng nhét vào tay em trai: “Em mua, tự em chơi đi.” Sau đó liền đuổi theo con gái đi rồi.

Lưu lại Trình Phong Dương cầm gậy bong bóng trong tay hoàn toàn dở khóc dở cười, hợp lại cuối cùng là anh tự mua đồ chơi cho mình sao?

Nơi xa chị gái đã mang theo con chạy xe nhỏ trên quảng trường, hoàn toàn không để ý tới anh ở bên này, Trình Phong Dương cúi đầu nhìn dây dắt chó trong tay mình, một đầu dây dắt kia collie sạch sẽ xinh đẹp đang hướng về anh vẫy đuôi, trải qua hơn một tháng trị liệu, tổn thương trên mông cùng lông của collie Tinh Tinh tất cả đều mọc tốt, nó cũng nguyện ý ra chơi.

Lúc này thấy chủ nhân nhìn nó chằm chằm, nó lắc đầu đuôi ‘Ẳng’ với anh một tiếng, ánh mắt lại nhìn gậy bong bóng trong tay anh đang cầm kia.

“Mày muốn chơi cái này?” Trình Phong Dương nhìn thấy chó nhìn chăm chú, không khỏi lung lay.

Đuôi chó lắc càng vui vẻ hơn.

Ánh mặt trời đầu đông đem quảng trường hôm nay chiếu đến thập phần ấm áp, đám người đắm chìm trong đó thoải mái dễ chịu đi lại bốn phía, trên quảng trường rộng lớn, một thanh niên mặc trang phục bình thường vung lấy gậy bong bóng trong tay cười lớn chạy như điên, bong bóng vô số màu sắc dưới sự bôn tẩu của anh bị gió thổi ra, đằng sau là một con collie vừa chạy vừa thỉnh thoảng đuổi theo bong bóng, một người một chó chơi đến thập phần vui vẻ.

Mãi cho đến dáng vẻ anh ta toét miệng ngược xuôi đùa chó, bị Lâm Lan mang theo lồng mèo đi ngang qua quảng trường đón mặt gặp phải.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio