Khi Tôi Đổi Đối Tượng Đính Hôn Với Nữ Chính

chương 9: 9: không cần giải thích nữa

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Có người té xuống nước?!

Người đàn ông tên Triệu Tam Thạch ở sườn bên trái cách gần nhất nghe thấy câu đó thì chạy nhanh sang đây ngó, sau đó liền thấy được đôi hoa tỷ muội này, nhất thời cười toét cả miệng, đây đều là mỹ nhân nổi tiếng thôn bọn họ!

"Để tôi cứu các cô!" Cứu cô nào đi nữa cũng không lỗ, nếu mà xảy ra chút gì đó nữa, có người nguyện ý gả cho hắn thì càng hay, không cần tiếp tục làm tên quang côn* nữa, mà có không được đi nữa thì cũng có thể lấy chút tạ lễ.

*: chỉ người đàn ông độc thân, nhưng đôi khi lưu manh cũng là dùng cái từ này, và cái từ này, một khi nhắc đến nó hay mang tí nghĩa không được tích cực cho lắm (đương nhiên, có mấy người hợp các nhân vật ghẹo nhau bằng từ này thì không tính) nên mình không muốn dịch thành độc thân nên mình để đó luôn.

Nghĩ đến đây, Triệu Tam Thạch chẳng còn chút trì hoãn nào mà chạy qua.

Động tĩnh chỗ này cũng hấp dẫn Vương Bằng Phi đang đào đồ vật, giọng nói này —— là Giang Kiều! Anh ta vội thả cái cuốc ra chạy tới ngay, vẻ nôn nóng trên mặt rõ ràng.

Cô ấy giặt quần áo ở chỗ này bị té xuống?

Cô ấy không biết bơi sao? Vậy không phải nguy hiểm rồi sao!

Nghĩ đến đây, anh ta nóng nảy, anh ta không có nhìn thấy một người khác nữa là ai, chỉ nhìn thấy Giang Kiều ở đằng kia đáng thương múa may cánh tay đập nước thì chạy càng nhanh: "Anh tới đây! Giang Kiều em đừng vội, anh tới cứu em!"

"Bùm ——"

Triệu Tam Thạch dẫn đầu nhảy xuống sông, nhằm về phía hai chị em đang vùng vẫy ở trong sông, sắp sửa tới nơi rồi.

Giang Kiều không biết bơi, thời niên thiếu đúng là có học đó, nhưng không học được, hiện tại là dùng hết sức lực cả cuộc đời không để cho mình chìm xuống, càng đừng nói còn có cái đứa kéo chân sau Giang Cảnh Du này, làm cô ta cách bên bờ càng ngày càng xa, chỉ là cô ta cũng không kiên trì được bao lâu, nhìn thấy có người tới đây, cô ta thiếu chút nữa vui quá mà khóc.

"Ọc ọc —— cứu mạng ——." Gọi với lên, rất mau lại chìm xuống, cô ta lập tức ngậm miệng lại, lúc này Giang Cảnh Du cũng buông tay, Giang Kiều có thể không chìm xuống đương nhiên là ít nhiều nhờ có cô, hiện tại thấy có người xuống đây rồi, cô buông tay thôi.

"Bùm ——"

Cơ hồ là chân trước chân sau, Vương Bằng Phi cũng nhảy xuống sông, mục tiêu của anh ta rõ ràng: "Giang Kiều, kiên trì, anh tới cứu em đây!"

Triệu Tam Thạch: "......" Hắn ta nhìn cái gã Vương Bằng Phi người sau vượt người trước này, kỹ thuật bơi lội của đại huynh đệ này sao lại tốt hơn hắn ta nhiều thế? Thế mà lại nhanh hơn hắn ta? Hơn nữa......!Có phải hơi hơi kỳ quái không vậy ta, hình như hắn ta có nghe người khác nhắc đến cái này, cái cậu này đã đính hôn với Giang Cảnh Du rồi mà nhể? Như nào hiện tại trong mồm lại cứ liên tục kêu tên cô em gái Giang Kiều thế kia?

Lúc này trên mặt sông chỉ còn Giang Kiều đang vùng vẫy, Giang Cảnh Du nín thở, từ trong nước xuôi dòng bơi về phía bên bờ.

Vương Bằng Phi cũng không hề chú ý tới, toàn bộ tâm thần của anh ta đã bị Giang Kiều hấp dẫn lấy, nhìn bộ dáng cô ta vô lực vùng vẫy trong nước, vừa tới gần liền kéo lấy cánh tay cô ta: "Đừng sợ."

"Thả lỏng ——"

Người đuối nước sẽ theo bản năng giãy dụa, để thuận lợi kéo được cô ta, Vương Bằng Phi phí không ít sức lực.

Lúc này Giang Kiều đã uống không ít nước rồi, ở dưới nước không cách nào hô hấp, bị kéo một phen, đầu lộ ra mặt nước, cô ta lập tức hộc hộc mà thở, trong mắt là kinh sợ rõ ràng, nhìn thấy Vương Bằng Phi tới cứu cô ta, nước mắt lập tức liền chảy xuống, hai tay gắt gao mà ôm chặt lấy Vương Bằng Phi, y chang con koala ấy, nhu nhược lại đáng thương.

Vương Bằng Phi đau lòng, an ủi mà dùng một tay ôm lấy cô ta: "Không sao, không sao hết, anh mang em lên bờ liền."

Triệu Tam Thạch: "......"

Như này nếu mà nói hai cái người kia không có gì, hắn ta móc mắt xuống làm cầu đá liền!

Chẳng qua lúc này có ham bát quái tò mò cũng phải dạt sang một bên, hắn ta vỗ mặt nước một chút: "Còn cô nữa đâu rồi?"

Sắc mặt Giang Kiều tái nhợt, còn một người nữa? Giang Cảnh Du! Đúng rồi! Giang Cảnh Du đâu! Cô ta thả lỏng ý thức hơi nương tay ôm cổ Vương Bằng Phi, nhưng nhìn thấy mặt nước thì lại ôm chặt lấy.

Về sau cô ta tuyệt đối, tuyệt đối không muốn tới gần bờ sông nữa, "Tôi, tôi cũng không biết."

Vương Bằng Phi: "Tôi đưa cô ấy lên bờ trước đã, anh tìm một chút đi."

Triệu Tam Thạch thật cạn lời mà nhìn anh ta, ê đối tượng đính hôn của anh còn chưa có tìm được, cứ vậy mà lên bờ rồi? Không sợ xảy ra chuyện hả?

"Anh bị bệnh hả?" Hắn ta hít một hơi, chui vào trong nước.

Giang Cảnh Du đâu rồi, lâu như vậy không ngoi đầu, sẽ không phải là thật sự xảy ra chuyện chứ?

Lúc anh ta chui vào trong nước, Giang Cảnh Du đã theo dòng nước bơi đến khúc hạ du sông, cô chọn lúc thích hợp ngoi đầu ra từ trong nước: "Tôi ở đây."

"Rào ——." Triệu Tam Thạch nghe thấy tiếng ngoi lên khỏi mặt nước, liền nhìn thấy Giang Cảnh Du ngoi đầu lên ở hạ du cách đây hơn hai mươi mét, cô đang dùng tư thế rõ ràng là người mới học bơi mới có nỗ lực mà bơi lên bờ.

"Cô không sao chứ?"

Hắn bơi qua đó.

Giang Cảnh Du nỗ lực vùng vẫy: "Không sao hết."

Lúc này những người khác nghe được động tĩnh cũng tới đây.

Ở gần đây có không ít người tới giặt đồ, có người nghe tiếng còn cầm theo gậy trúc tới cùng.

"Ở đây có người rơi xuống nước hả?"

"Tôi cũng nghe thấy rồi, đây là con gái nhà Giang lão nhị nhỉ."

"Đây là tiểu tử nhà họ Vương à, sao bay lại ở chỗ này, aiya, hai đứa bay ôm nhau giống cái dạng gì nữa!"

"Bên kia còn có người, ai vậy."

"Để tui coi, là thằng ba nhà họ Triệu!"

"Đó không phải là con gái nhà Giang lão tam sao!"

Một tiếng kinh hô réo lên, làm cho Vương Bằng Phi đang ướt dầm dề ôm Giang Kiều lên ngây ngẩn cả người, một người khác bị rơi xuống nước là Giang Cảnh Du?!

Vương Bằng Phi quay đầu lại nhìn, quả nhiên nhìn thấy người con gái ướt nhẹp ngoi đầu lên từ trong nước, đúng thật là cô ấy!

Giang Kiều thấy có người vây lại đây cũng cảm thấy không ổn, đây không phải kết quả cô ta muốn, bị mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ hên là Giang Cảnh Du mới đúng, sao lại biến thành bọn họ?

Hơn nữa nếu lúc này có ai nói chút gì đó, thanh danh cô ta......

Sợ cái gì liền tới cái đó, Giang Cảnh Du vừa lên bờ, vừa nhìn Vương Bằng Phi với Giang Kiều đang ôm nhau, lớn tiếng chất vấn: "Vương Bằng Phi! Hai người thật là làm tốt lắm, tôi rớt xuống nước anh không đi cứu tôi mà lại đi cứu cô ta, anh còn nhớ rõ anh là anh rể tương lai của cô ta không?"

Mọi người ồ lên.

"Cái gì? Vương Bằng Phi, có phải cậu hoa mắt cứu lộn người hay không, đây là em gái!"

"Còn ấp ấp ôm ôm, không biết xấu hổ, còn không buông tay?"

"Này đây không phải quậy ra tiết muội chị em tranh chồng đó chứ?!"

Hai tay ôm Giang Kiều của Vương Bằng Phi vô thức nới lỏng ra, lúc này Giang Kiều cả người đều thoát lực, anh ta vừa thả lỏng tay liền té xuống, cô ta giãy dụa trong nước lâu như vậy, vừa là sặc nước lại là hít thở không thông, giờ còn có thể thanh tỉnh đã nói lên rằng thể lực cô ta không tồi, nhưng mà lúc này Giang Kiều lại hận thể lực mình quá tốt, nhìn ánh mắt mang theo khinh thường của mọi người, cô ta thật muốn té xỉu.

Nhưng mà cô ta không thể xỉu, nghĩ đến hậu quả nếu ngất xỉu, Giang Kiều nhéo nhéo lòng bàn tay mình, nước mắt liền chảy ra, sốt ruột phản bác: "Không, không phải."

Vương Bằng Phi cũng vội vàng giải thích: "Vừa nãy anh không có nhìn thấy em."

Triệu Tam Thạch lên bờ, lau nước trên mặt một phen, cười hề hề: "Đúng vậy, trong mắt anh chỉ có cô em thôi, may mắn là cô chị biết bơi chút, bằng không đều phải chết đuối rồi." Hắn khinh thường cái loại ăn trong chén lại ngó trong nồi như Vương Bằng Phi này.

Thế mà lại tham lam đến thế, hái được một đóa hoa còn chưa đủ, không biết còn có nhiều người vẫn đang là quang côn như hắn sao!

Vương Bằng Phi: "Vừa nãy anh thật sự không có nhìn ra đó là em." Anh ta sốt ruột giải thích với Giang Cảnh Du.

Triệu Tam Thạch a một tiếng: "Khó trách, nếu mà anh biết cô chị ở ngay bên cạnh, vậy sẽ không ở đó mà biểu lộ thật tình, hai người mấy người sớm đã thông đồng với nhau rồi nhể, giấu tốt thiệt đó."

Vương Bằng Phi đỏ mặt lên: "Mày đây là cố ý tìm phiền toái bôi nhọ tao?"

Triệu Tam Thạch nhún vai: "Tao chỉ là nói ra cái tao nhìn thấy, sao lại có thể nói tao cố ý tìm phiền toái? Không làm chuyện trái với lương tâm, không sợ cái gì gì kia gõ cửa, mọi người nói có phải cái đạo lý này không?"

Tầm mắt mấy người khác có bao nhiêu ý vị phong phú thì khỏi bàn nữa.

Chị em tranh chấp, đây chính là tin tức lớn!

Nhìn nhìn Vương Bằng Phi, lại ngó ngó Giang Kiều nằm trên đất, thật là không nhìn ra à nha, hai người này lăn lộn với nhau khi nào vậy cà.

Giang Kiều khoanh tay che trước ngực, trong lòng thấy may mắn vì cô ta phòng ngừa tình huống vạn nhất mà mặc quần áo khá rắn chắc, bằng không hiện tại liền khó coi rồi.

Nghe đối thoại của bọn họ, rất mau trong lòng cô ta liền quyết định chủ ý, gì mà tư tình, ấy là tuyệt đối không thể thừa nhận, nhưng lại có thể mượn cơ hội cứu mạng mà cùng Vương Bằng Phi ở bên nhau.

Bằng không bỏ lỡ cơ hội lần này, cô ta muốn đường đường chính chính gả cho Vương Bằng Phi lại càng khó hơn.

Cô ta nức nở khóc lên: "Triệu Tam Thạch, mày cái thằng hỗn không tiếc này, mày muốn bức tử tao mới được đúng không! Tao nên ở trong sông chết đuối luôn mới phải đúng không, anh ấy thấy việc nghĩa hăng hái làm còn sai à?"

Triệu Tam Thạch: "Thế hắn ta thấy việc nghĩa hăng hái làm thì sao lại không đi cứu vị hôn thê chính quy của mình chứ, cái bộ dáng hai đứa mày ôm nhau hồi nãy nghĩ ông mày mù à."

Giang Kiều nghẹn ứ: "......" Vừa nãy trong lúc sinh tử, cô ta là chân tình biểu lộ.

Thật là thất sách, khi miệng cái gã này nhằm vào người khác cô ta cảm thấy hay lắm, giờ đây chính mình bị nhằm vào cô ta hận hắn không thể là một thằng câm cho rồi.

Giang Cảnh Du cười lạnh: "Là anh ta muốn bức tử cô à? Hai người các người lăn lộn với nhau muốn bức tử tôi mới đúng chứ, các người dám thề với trời, hai người các người không có bất kỳ lui tới nào, không có bất kỳ tư tình nào, về sau cũng sẽ không có bất kỳ giao thoa nào, bằng không thiên lôi đánh xuống, đoạn tử tuyệt tôn! Có dám không!"

Đoạn tử tuyệt tôn.

Bốn chữ này vừa ra, Vương Bằng Phi đã bị chấn một chút, mọi người đều không chú ý phong kiến mê tín, nhưng mà uy lực mà mấy chữ này đại biểu cho vẫn là không nhỏ.

Anh ta mặt lộ vẻ khó xử: "Đồng chí Giang Cảnh Du, em phải tin anh, anh với đồng chí Giang Kiều thanh thanh bạch bạch, anh nhìn thấy có người té xuống nước, chẳng lẽ chỉ bởi vì cô ấy là ai mà anh liền cứ vậy thấy chết không cứu sao?"

"Dưới tình huống như thế mà xảy ra tiếp xúc tứ chi tất cũng là điều khó tránh khỏi, anh hy vọng em có thể bảo trì bình tĩnh, đừng nghĩ nhiều."

Đây là muốn dẫn đường làm người ta nghĩ lời cô sang phương diện ghen tị.

Triệu Tam Thạch: "Ha hả."

Lời không nhiều lắm, nhưng lại biểu lộ sự trào phúng của mình không sót chút nào.

Xuống nước một hồi, vợ không có, tạ lễ cũng không luôn, vất vả một hồi uổng phí, này đây dẫn tới hắn nhìn Vương Bằng Phi kiểu gì cũng không vừa mắt.

Giang Cảnh Du thiếu chút nữa cười ra tiếng, như này so với chính cô lớn tiếng chất vấn còn có hiệu quả tốt hơn, Triệu Tam Thạch này thật đúng là một diệu nhân, hôm nào đó phải cảm ơn anh ta thật tốt mới được.

Cũng có người nhớ lại cảnh tượng vừa nãy: "Vừa nãy Vương Bằng Phi là trực tiếp bơi qua cứu Giang Kiều."

"Còn vẫn luôn gọi tên Giang Kiều nữa."

"Tôi nhớ Giang Kiều hình như là đính hôn với tiểu tử nhà họ Cố nhỉ?"

"Úi giời ơi, thật hả?"

"Như này là sao trời!"

"Nhà họ Cố? Cái cậu tham gia quân ngũ kia?"

"Đúng rồi đó."

"Nhiều năm như vậy không về, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

"Nếu về mà biết việc này, phải rộn lòng cỡ nào nha."

Giang Cảnh Du bước tới, người khác thấy hốc mắt cô đều đỏ, trong lòng thấy tiếc hận vì cô.

Này đây tuy không có bắt được chứng cứ thực chất gì, nhưng nhìn cái kiểu này đây, tám chín phần mười rồi, này đây về sau phải thế nào đây, dù cho không truy cứu việc này, trong lòng cũng như nghẹn một cái dằm.

Giang Cảnh Du nhìn nhìn Vương Bằng Phi, lại ngó ngó Giang Kiều, nước mắt rốt cuộc rơi xuống: "Trước đó tôi đã nghe bạn nói có nhìn thấy hai người thân mật đi với nhau, anh nói với tôi đó là xảo ngộ, giờ tôi thấy đó phải là hẹn hò nhỉ.

Vương Bằng Phi, anh không cần giải thích nữa, tôi thành toàn hai người, hôn ước của chúng ta không cần nữa!" Nói rồi, cô bụm mặt xoay người chạy đi.

Vừa chạy vừa hít hà, ôi vì giọt lệ này, cô ra tay tàn nhẫn mà tự nhéo chính mình một phen, xuýt, thiệt đúng là đau.

Lưu lại mọi người hai mặt nhìn nhau, sau đó ầm ầm, có người có quen hệ không tồi với nhà họ Giang sợ Giang Cảnh Du làm việc ngốc đuổi theo, đại đa số là lưu lại.

Có người khuyên Vương Bằng Phi: "Cậu sao còn không đuổi theo, cậu có còn muốn vợ không?"

Có người xem náo nhiệt không chê lớn chuyện: "Đuổi gì mà đuổi, không nghe thấy là thành toàn bọn họ sao, khi nào mời bọn này uống rượu mừng?".

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio