Nghe Ron nhắc đến Slytherin, Fleamont trầm ngâm, nó nhìn đến nụ cười của Harry rồi đột nhiên nảy lên một mong muốn khác thường.
Khi giáo sư McGonagall quay lại, bà ra lệnh cho bọn trẻ xếp thành hàng một và đi theo bà. Fleamont chưa từng tưởng tượng nổi có một nơi nào lạ lùng và lộng lẫy đến như vậy. Gian phòng rộng mênh mông được chiếu sáng bằng hàng ngàn hàng vạn ngọn nến, lơ lửng trên không trung phía trên bốn dãy bàn dài, nơi tất cả học sinh của trường đang ngồi. Trên mặt bàn là những dĩa vàng và cốc vàng lóng lánh. Ở đầu đại sảnh đường là một cái bàn dài khác dành cho giáo sư. Giáo sư McGonagall dẫn đám học sinh năm thứ nhất về phía chiếc bàn này, để chúng đứng thành hàng đối diện với những học sinh khác, có các thầy cô ở sau lưng. Hàng trăm gương mặt chăm chú nhìn chúng, trông giống như những chiếc đèn lồng mờ mờ với những ngọn nến chập chờn thắp bên trong. Lẫn trong đám học sinh là đây đó những con ma ẩn hiện như làn sương bạc. Để tránh những ánh mắt nhìn chằm chằm, Fleamont ngước nhìn lên phía trên và thấy vòm nhà đen như nhung rắc đầy những vì sao. Thật khó mà tin nỗi phía trên cao kia lại là một cái trần nhà và đại sảnh đường ắt hẳn phải ăn thông với bầu trời.
Nó lại nghe cô bạn tóc nâu tên Hermione nói: "Nhìn ra ngoài trời sẽ bị hôn ám đó. Trong sách lịch sử Hogwarts có ghi như vậy." Fleamont vội nhìn xuống, đúng lúc giáo sư McGonagall đặt một cái ghế cao bốn chân trước mặt bạn trẻ năm thứ nhất. Phía trên cái ghế đó là một chiếc nón phù thủy hình chóp. Cái nón te tua, vá chùm vá đụp, và dơ cực kỳ.
Nó thầm nghĩ chắc các giáo sư sẽ bắt nó lôi ra một con thỏ hay đại loại gì đó.
Trong vài giây, không gian im phăng phắc. Rồi bỗng nhiên cái nón vặn vẹo, một miếng toạt gần vành nón mở ra như một cái miệng, và cái nón bắt đầu hát:
"Ờ này ta dẫu không xinh
Nhưng mà chớ xét ngoại hình
Xét về thông minh, sắc xảo
Đố nón nào qua mặt ta
Các người cứ đội nón hoa
Mũ cối, mũ nồi tuỳ thích
Không sao, ta đây chấp hết
Nón ta: phân loại Hogwarts
Những điều giấu chẳng nói ra
Ta đọc được từ trong óc
Hãy chải đầu và vuốc tóc
Đặt lên, ta nói cho nghe
Người nào vô Gryffindor
Cái lò luyện trang dũng cảm
Người nào vô Hufflepuff
Nơi đào tạo kẻ kiêng trung
Khó khăn chẳng khiến ngại ngùng
Đáng tin, đúng người chín trực
Ai vào Ravenclaw được
Nơi đào luyện trí tinh nhanh?
Vừa ham học lại chân thành
Hoặc Slytherin cũng thế
Dạy cho ta đa mưu túc trí
Làm sai miễn đạt mục tiêu
Hãy đội lên! Hãy đội nào!
Đừng sợ sệt, nghe ta nói
Nghe ta nói, ta phân loại
Ngươi là ai, ở nhà nào
Hãy bình tĩnh, đội lên nào
Trong vành nón như tay ấm."
Kết thúc bài hát của chiếc nón, cả sảnh đường nổ tung trong tiếng vỗ tay. Cái nón nghiêng mình chào bốn phương tám hướng rồi đứng yên. Ron thì thào với Fleamont: "Vậy là mình sẽ đội thử cái nón ấy. Phải đập Fred một trận mới được, ảnh cứ nói như mình phải đánh nhau với một con quỷ khổng lồ." Fleamont cũng thở hắt ra, nó mỉm cười yếu ớt với Ron.
Giáo sư McGonagall bước tới trước với một cuộn giấy da dày trong tay: "Khi ta gọi tên người nào thì người đó chỉ việc đội nón và ngồi lên ghế. Bắt đầu: Hannah Abbott!"
Một cô bé có đôi má hồng hồng và đôi bím tóc vàng hoe bước ra khỏi hàng, đội nón vào và ngồi xuống ghế. Chiếc nón che sụp cả mắt cô bé. Yên lặng trong giây lát. Cái nón hô lên: "Nhà Hufflepuff."
Những người ngồi ở dãy bàn bên phải hoan hô và vỗ tay chào mừng. Hannah đi đến ngồi ở dãy bàn của nhà Hufflepuff. Cả bọn thấy con ma thầy tu béo vui vẻ vẫy tay với Hannah.
"Kế tiếp, Susan Bones!"
"Nhà Hufflepuff."
Các học sinh được phân đến các nhà giống hệt trong thế giới cũ của Harry, cậu và Draco đều đến Slytherin, trước khi lướt qua bàn giáo sư, cậu mỉm cười với Severus, đổi lại là cái trừng của anh, Harry thu lại nụ cười anh mới hài lòng gật đầu. Người cuối cùng là Cứu thế chủ, nó được phân đến Gryffindor như một điều hiển nhiên, ai cũng vui mừng vì điều đó, Fleamont cũng rất vui nhưng khi ánh mắt vô tình nhìn đến người bên dãy bàn Slytherin không khỏi làm tâm trạng cao hứng giảm mất một nửa.
Cụ Dumbledore đứng dậy. Cụ tươi cười với tất cả học sinh, hai cánh tay cụ dang rộng, tưởng như không có gì có thể làm cho cụ vui hơn là được nhìn thấy tất cả những học sinh của mình tại đây. Cụ nói: "Chào mừng các con bước vào niên học mới ở Hogwarts. Trước khi các con nhập tiệc, ta có đôi lời muốn nói. Những lời ấy là ngu đần! Mít ước! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!" Cụ ngồi xuống. Moi người vỗ tay hoan hô.
Harry được xếp ngồi cạnh Theodore Nott – thằng bé ngồi cùng thuyền với cậu. Đáng lẽ cậu đã quen biết mấy đứa trẻ quý tộc trước đó nhưng vì sức khỏe không tốt nên hai vợ chồng Malfoy cũng hạn chế cho cậu ra ngoài, chỉ có Blaise được mẹ cậu ta lâu lâu lại gửi đến phủ Malfoy làm khách là quen đến không thể quen hơn. Nếu không phải năm ngoái Narcissa thấy cậu sắp nổi móc lên men vì ở nhà quá lâu nên liền mang theo cậu đi tham dự buổi tiệc của đại gia tộc nào đó bên Pháp thì chắc bây giờ cậu cũng không biết hóa ra ở đây cái gọi là gia đình quý tộc thật chất như cỏ ngoài vườn, nhiều không đếm xuể. Cho nên Harry tự nhận mình não cá vàng, không nhờ Draco nhắc người này người nọ cậu còn lâu mới nhớ tên. Cũng như vừa rồi lúc ngồi trên thuyền cậu thực sự chẳng nhớ nổi tên của cậu bạn này, rất may cậu không gọi nhầm.
"Theodore, cậu lấy cho mình ít salad được chứ?" Harry nói nhỏ với Theodore, nhưng Draco tai thính nghe được, nó nhăn mày múc một muỗng salad ít đến đáng thương cho cậu, nó nghiêm mặt: "Em phải ăn thịt. Đừng quên em đã hứa gì với mẹ."
"Em biết rồi." Harry ỉu xìu đáp
Sau khi mọi người đã ăn uống no nê, thức ăn thừa trên dĩa cũng tự động biến mất dần, để lại những cái dĩa sạch boong như trước. Lát sau, món tráng miệng hiện ra. Hàng tảng kem đủ các vị mà người ta có thể nghĩ ra, bánh mật, bánh sôcôla nhồi kem, mứt, đậu, dâu, thạch... đủ thứ. Cuối cùng, các học trò năm nhất theo chỉ dẫn của Huynh trưởng lục tục rời khỏi Sảnh đường.