Trước ngày nhập học, Lucius dự định sẽ mang cả hai anh em đến Hẻm Xéo mua đồ cho năm học mới nhưng cuối cùng Harry bất ngờ bị sốt cao nên cậu chỉ có thể buồn bực nhìn theo bóng dánh hai người rời đi còn bản thân thì phải ở nhà nghỉ ngơi dưỡng bệnh. Narcissa nhìn con trai nhỏ mặt mũi đỏ bừng liền thở dài, sức khoẻ con trai cô luôn không tốt, mỗi lần bệnh đều khiến người ta lo lắng muốn chết. Mà khó ở chỗ không thể mỗi lần Harry bị bệnh đều cho cậu uống Dược trị sốt, thuốc có thể chữa bệnh nhanh nhưng uống nhiều sẽ phản tác dụng. Cuối cùng, mọi người quyết định dùng cách chữa bệnh của Muggle áp dụng cho Harry.
"Harry, ăn chút cháo đi con." Narcissa bưng một khay đồ ăn đến gần Harry, cô thổi từng muỗng cháo rồi đút cho cậu ăn, Harry ngoan ngoãn ăn hết chén cháo, đối với sự quan tâm của mẹ, cậu vô cùng cảm động, dẫu có thể dùng phép thuật để làm nguội nhưng mẹ không làm vậy, mẹ kiên nhẫn săn sóc cậu từng ly từng tí, sự quan tâm ấy từng giờ từng phút bù đắp lại khoảng thời gian bị rẻ lạnh trong một gia đình dì không thương, dượng không ưng ở quá khứ.
"Mẹ ơi." Harry đáng thương vươn tay ra đòi ôm ôm, Narcissa buồn cười đặt chén cháo xuống bàn và ôm cậu vào lòng. Cô xoa xoa mái tóc đen mềm mại của con trai, cảm giác thật thoải mái, cô rốt cuộc cũng hiểu tại sao con trai lớn lại thích nhu nhu tóc của Harry.
"Con đó. Lớn rồi mà cứ thích làm nũng. Không sợ bạn chê cười à."
Cậu bĩu môi nói: "Ai thích thì cứ việc chê, dù sao họ cũng đâu có được như con."
"Thiệt tình, phong phạm quý tộc của con đâu rồi." Narcissa thật hết nói nỗi với cái dáng vẻ này của con trai nhỏ, nhưng trách sao được, đứa nhỏ này là tâm can bảo bối của cả gia đình mà.
Rất nhanh, cơn buồn ngủ ập đến, Harry mệt mỏi ôm chăn chìm vào giấc ngủ. Cậu cứ có cảm giác bản thân đã quên việc gì đó rất quan trọng. Chỉ là cậu nhấc mí mắt không nỗi nữa. Cho nên lỡ quên rồi thì quên luôn vậy.
Đến ngày tới trường, hai anh em Malfoy được Lucius mang đến nhà ga, cả hai vào toa xe ngồi, Harry nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy gia đình tóc đỏ xuất hiện, đột nhiên cậu ngồi bật dậy làm cho Draco ngồi kế bên cũng giật mình đứng lên theo.
Nó hỏi: "Sao vậy Harry?"
Harry lắc đầu, cậu làm vẻ đáng thương nói: "Em chợt nhớ ra mình quên đem theo đồ chơi mà cha mới mua cho rồi."
Draco bắc đắc dĩ cười, nó xoa đầu em trai nhỏ rồi lấy từ trong túi đồ ra một con rồng đồ chơi mini đưa cho Harry: "Em cầm chơi đi."
"Dạ. Em cảm ơn anh." Harry nhận lấy con rồng rồi quay sang nơi khác, cậu âm thầm thở dài, sao cậu có thể quên mất năm nay là năm mà nữ chính xuất hiện chớ. Làm sao bây giờ, cậu chưa có chuẩn bị gì hết á.
Còn dàn Hậu cung mấy chục "giai nhân" của nữ chính, không là ba đỡ đầu của cậu cũng là anh trai của cậu, ai cũng không thể dâng cho nữ chính! Cậu mới không chịu mẹ đỡ đầu aka chị dâu tương lai aka vợ bạn aka vợ bạn thân của ba là nữ chính với sức mạnh được buff đến lú lẫn đâu. Không chịu nỗi mà. Cuộc sống này còn có thể tăm tối hơn không.
Không đợi cậu bi thương lâu, tàu tốc hành cũng khởi hành, Blaise và Theodore đã đến ngồi trong toa, năm nay bọn họ được đem theo chổi bay nên chủ đề của cả đoạn đường đều chỉ xoay quanh về Quidditch. Đến tối, đoàn tàu dừng lại, khác với năm rồi, các học sinh từ năm hai trở lên đều phải đi đến Hogwarts bằng hướng khác trong khu rừng, năm hai đối với điều này còn rất mới mẻ, chúng đều thắc mắc tại sao những cỗ xe lại lơ lửng.
Harry nhìn đến khoảng không trước cỗ xe có chút ngạc nhiên, cậu không thấy chúng nó nữa.
"Vong mã. Không thể nhìn bằng mắt thường. Chỉ có người đã từng thấy cái chết mới có thể nhìn thấy nó." Một giọng nói êm ái vang lên bên tai kéo Harry rời khỏi suy nghĩ của bản thân.
Khẽ nghiêng mặt nhìn sang, ánh mắt cả hai chạm nhau trong không khí, đôi mắt màu nâu nhạt như ẩn như hiện sau mũ choàng, Harry cười nhẹ, "Quý cô xinh đẹp biết thật nhiều, ắt hẳn là cô gái của Ravenclaw nhỉ?"
Cô gái im lặng một chút rồi bật cười khúc khích, "Đó là một ý kiến hay đấy. Gặp lại sau." Cô để lại một câu vừa không đầu không đuôi vừa chẳng liên quan đến câu hỏi của Harry nhưng cậu cũng không tức giận chỉ phất tay nói: "Hẹn gặp lại."
Người này mang đến cho cậu cái cảm giác rất lạ, không thể ghét được. Kì lạ thật.
"Harry. Lên xe thôi em." Draco từ cỗ xe vươn tay ra ý muốn kéo Harry lên, cậu bắt lấy tay nó rồi bước vào trong.
Một đường bình yên, vào Sảnh đường, mọi việc diễn ra như mọi năm, các học sinh năm nhất được dẫn vào Sảnh đường chờ đợi được phân nhà, nét mặt chúng sợ sệt, lo lắng, Harry nhìn không xót đứa nào. Tầm mắt cậu dừng lại tại cô gái che kín mặt mũi bị bao vây bởi mấy đứa trẻ khác, người này không phải là cô gái lúc nãy sao.
Giáo sư McGonagall chuẩn bị đọc danh sách thì Fleamont và Ron vội vội vàng vàng chạy vào, bà liếc mắt nhìn chúng một cái rồi bắt đầu đọc. Hai người trong bộ dạng nhếch nhác không chịu được, Ron ủ rũ thì thầm: "Mẹ sẽ bóp chết mình."
"Ừ." Fleamont ngồi xuống liền mắt dính vào người ngồi ở cách xa hai dãy bàn lớn, nó buồn bực chỉnh chỉnh cái mắt kính nhoè của mình, không thấy được cậu rồi.
Mấy học trò năm nhất rất nhanh được phân vào từng nhà chỉ còn lại một mình cô gái, giáo sư McGonagall có vẻ lưỡng lự, cuối cùng vẫn đọc lên cái tên:
"Nathalie Siwgan."
Cô gái nhẹ nhàng bước lên các bậc thềm, đứng bên chiếc ghế, cô liền kéo mũ choàng xuống. Hàng loạt tiếng hít khí vang lên, cả Sảnh đường im ắng đến lạ kì.
Mái tóc màu vàng mềm mại rũ xuống bả vai, vài sợi tóc nhẹ phất ngang gương mặt trái xoan trắng nõn, đôi mắt nâu nhạt long lanh cùng sóng mũi cao, môi mỏng hơi mím lại với gò mà hồng hào. Vóc người chưa nảy nở, tuy vậy dáng người trẻ con này rất cân xứng, không quá gầy không quá béo như được đúc ra từ một cái khuôn đã canh chuẩn tỉ lệ.
Mọi người đồng loạt trông ngóng xem cô nàng sẽ vào nhà nào, chiếc nón rất nhanh liền hô: "Ravenclaw."
Bàn nhà Ravenclaw ngay tức thì vang lên tiếng vỗ tay, có vài đứa bên nhà khác đánh ánh mắt tiếc nuối nhìn cô gái xinh đẹp đang từ từ tiến về dãy bàn của các đại bàng con.
Trước khi ngồi xuống, cô nàng hướng Harry mỉm cười, cậu đang trong trạng thái bất ngờ lại bị dính thêm cái nụ cười không rõ hàm ý liền hơi bối rối cười đáp lại.
Có ai nói cho cậu biết tại sao nữ chính lại vào lộn nhà không? Cô nên ở nhà Sư tử để phát triển tình cảm với Cứu thế chủ mới đúng nhỉ. Mà có vào lộn nhà cũng phải vào nhà Hufflebuff hay là nhà Slytherin chớ. Rồi vào nhà Ravenclaw, cô tự chơi một mình à? Hay là hiệu ứng cánh bước của mình bự quá. Đập cánh một phát, nữ chính bay sang nhà khác luôn.
"E hèm!"
"Hả?" Harry giật mình quay sang nhìn Draco, vẻ mặt nó đã nhăn thành một đống, nó gằn giọng: "Nhìn người khác lom lom không phải là hành động của một quý tộc sẽ làm."
"Vâng ạ." Ngay lập tức Harry dời ánh mắt sang món ăn trên bàn, thấy thế Draco mới hài lòng gật đầu.
...
Ngày hôm sau, các học sinh lại truyền tai nhau về việc Nathalie - cô gái xinh đẹp là một học sinh năm hai, hồi tuổi cô nàng không nhận được thư nhập học, cô luôn cho rằng mình là một người bình thường cho đến khi thư nhập học Hogwarts gửi đến cho cô vào hôm sinh nhật tuổi. Còn chi tiết đặc biệt khác là ở chỗ danh sách chuẩn bị đồ dùng học tập lại là dành cho Năm hai, cô nàng được đặt cách bỏ luôn Năm nhất.
Trường hợp đặc biệt chưa từng có trước đây. Ai cũng giật mình vì điều này. Ngay cả Dumbledore và McGonagall là hai người phê duyệt thư nhập học cũng thật không ngờ. Một học sinh từ trên trời rơi xuống. Không phải anh xét cũng không phải tôi xét, hai người đồng dạng thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương nhưng Hogwarts đã chấp nhận cho cô bé vào trường thì chính là học sinh trường. Không thể không nói lí lẽ mà đuổi người. Cuối cùng, các giáo sư đã có một cuộc họp gấp và bèn đưa ra quyết định âm thầm quan sát Nathalie Siwgan, tuy quy tắc không thể bỏ nhưng cũng không thể vì điều này mà ảnh hưởng đến an nguy của những học trò Hogwarts.
Bên dãy bàn Slytherin, Draco nghe Blaise kể lại thông tin vừa mới nghe được liền nhíu mày, nó đặt cốc nước đang uống dỡ xuống, nghiêm mặt nói: "Trường hợp bất thường thế này mà Dumbledore vẫn để lắc lư ở đây. Mình sẽ nói với cha về việc này."
"Mình cũng thấy lạ. Nhưng cứ để vài ngày xem sao." Blaise nghiêng mặt đánh giá người đang cười nói cách nó không xa, đột nhiên nó nhoẻn miệng cười, nó hướng Draco nói: "Mình tin chắc người này rất được lòng người. Vừa đẹp vừa biết lí lẽ, chẳng ai lại không thích cái đẹp và hơn hết chẳng ai lại đi ghét người biết điều."
"Cậu chắc chắn như vậy à?" Draco hờ hững đáp lời, nó nhấc dao bạc lên bắt đầu cắt thịt bò ra từng miếng nhỏ.
"Tất nhiên rồi." Blaise gật đầu
Nghe vậy, Draco cũng không nói gì mà chuyên tâm cắt thịt, sau khi xong, nó đẩy dĩa thịt sang chỗ em trai rồi lấy đi dĩa thịt còn nguyên của Harry, "Ăn đi."
"Em cảm ơn anh." Harry cười tươi tắn bắt đầu thưởng thức thịt bò thơm ngon.
Lúc này, Draco mới nói với Blaise: "Cậu sai rồi. Chí ít mình là một trong số người không có thiện cảm với cô ta." Hình ảnh đêm qua em trai nó cứ nhìn cô nàng đến ngẩn người liền khiến nó lo lắng. Em trai không phải muốn yêu sớm đó chứ.
"Ha. Chưa gì đã ghét rồi." Blaise chú ý thấy hàng loạt hành động dịu dàng của Draco dành cho Harry liền thấy chua trong lòng, sao mẹ không sinh cho mình thêm anh em nhỉ.
Đang lúc Blaise đang bi thương thì một chén súp nhỏ đã lượt hành lá ra đặt ở trước mặt, Theodore nở nụ cười nói: "Này, cho cậu."
"Ôi, tri âm tri kỉ của mình." Blaise cuối cùng cũng kiếm được an ủi, vội vàng vứt những chuyện khác sang một bên mà vui vẻ ăn súp. Theodore cười tủm tỉm lấy thêm thịt cho Blaise, "Cậu ăn chậm thôi."
"Ừm. Cậu cũng ăn đi Theodore."
Ăn sáng xong, nhóm Slytherin đến phòng Lịch sử phép thuật, học cùng với họ là Ravenclaw. Các học sinh nhà Ravenclaw đã vào phòng học trước nhóm Slytherin và đang yên lặng đọc sách, nhóm Slytherin cũng dừng lại câu chuyện đang nói để giành không gian im lặng cho các đại bàng con. Khoảng vài phút sau, giáo sư Binns xuất hiện, thầy điểm danh rồi bắt đầu công cuộc giảng bài, tiếng bút lông loạt soạt vang lên trên nền giấy, Harry nhìn sang nhóm đại bàng chăm chỉ và nhìn lại nhà mình, Crabbe và Goyle có vẻ đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ, Pansy thì như muốn dính con mắt vào chiếc gương đồng trong tay, Blaise đang hí hoáy viết gì đó trông rất vui, bên cạnh cậu ta là Theodore cũng góp sức với Blaise làm việc riêng trong giờ học.
Draco chóng cằm nhìn bóng dáng mờ mờ của giáo sư Binns, không bao lâu, nó liền tập trung sự chú ý lên người em trai nhỏ cứ loay hoay nãy giờ, nó niết má Harry khiến cậu nhíu mày mới chịu buông tay.
Đến giữa tiết, Harry không nhịn được liếc mắt sang cô bạn nữ chính bị bản thân vờ ngó lơ nãy giờ thì cảnh tượng trước mắt làm cậu chính thức câm nín.
Nè nè, nữ chính cô không thấy bạn bè cô đang chăm chỉ ghi bài sao? Cô lôi đâu ra bịch snack để ăn thế hả???
[Góc của tác giả: Lâu quá không gặp mọi người (^_^;), tác giả đã trở lại rồi~]