Ngày tháng , tuyết vẫn rơi trắng xoá cả bầu trời, từ sớm Harry đã thức giấc chuẩn bị bánh kem cho sinh nhật vào ngày mai của Voldemort, cậu cảm thấy xác suất hắn sẽ ăn nó khá là nhỏ nhưng Harry không biết nên tặng gì cho hắn.
Đã lâu không làm bánh kem nên tay chân Harry có chút không quen, mấy con gia tinh trong phòng bếp cứ nháo nhào giành làm, Harry phải kêu Dooby cản chúng nó đến gần chỗ mình. Cậu kiên nhẫn trộn bột, đánh trứng, cho vào khuôn rồi đặt vào lò nướng.
Bánh gần ra lò, Harry bắt đầu làm lớp kem phủ Socola đen để phết lên phần bánh bông lan, cậu háo hức chà hai tay vào nhau, đợi mấy bước trên hoàn tất, Harry chuyển sang công đoạn trang trí, lấy dĩa quả mọng đã chuẩn bị từ trước ra, cậu chọn hai loại quả là Blackberries và Blueberries để trang trí trên mặt bánh, kế tiếp lấy ít bột từ socola trắng rải lên bánh kem. Đặt bánh kem vào ngăn mát, Harry cảm thấy cái bánh này chưa đủ để làm quà.
Ngón tay tì lên má, Harry hơi nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ, Dooby cũng nghiêng đầu theo, sau đó nó nói: "Cậu chủ nhỏ có thể làm Macaron."
"Cũng được đó."
Bên trong phòng bếp Hogwarts nguyên liệu gì cũng có nên Harry rất nhanh đã có thể làm bánh Macaron, nhìn những chiếc bánh Macaron mini nhỏ xíu đặt ngay ngắn vào hộp để vào ngăn mát.
Dooby nói: "Cậu chủ yên tâm, ngăn mát này được điều chỉnh thời gian nên đến chiều nay Macaron đã có thể ăn được."
"Vậy là ổn rồi. Nhưng ta vẫn thấy hai thứ này còn ít lắm... hay là ta làm thêm vài món ăn nữa đi..."
"Vâng thưa cậu chủ."
Một người một gia tinh cứ vậy hì hục làm đồ ăn, Fleamont và Cedric ở bên ngoài phòng bếp nhìn Harry một cách tha thiết, thầm khát khao ngày mai là sinh nhật mình.
Tuy nhiên bữa cơm trưa, trên bàn xuất hiện hai món như Cornish pasty, Goulash do Harry đích thân làm, Fleamont và Cedric cảm thấy bản thân được bù đắp một chút, Harry nhìn hai người cười, cậu đem một phần Cornish pasty đặt đến chỗ Severus, thấy anh khó hiểu cậu liền nói: "Con biết Sev không thích quá mặn nên làm riêng ạ."
Môi của Severus khẽ nhếch lên, "Cảm ơn em."
Bữa ăn trôi qua rất nhanh đã đến tối, kim đồng hồ gần di chuyển đến giờ, Harry đóng gói hết mấy phần đồ ăn mình đã làm chuẩn bị đưa đến biệt thự của Voldemort mà cậu đã xin được địa chỉ từ chỗ mẹ. Đang vui vẻ đóng hộp cái bánh kem xinh xắn do mình làm thì Genesis bay đến hạ xuống vai Harry rồi rít: {Voldemort đang ở đây.}
{Ở đây? Ngay bây giờ?} Harry nghe xong thì ngạc nhiên hỏi lại.
Genesis khẽ vỗ cánh, nó đáp: {Đúng rồi ạ, em thấy hắn ta đột ngột xuất hiện ở Mật thất của ông Basilisk, hắn ta đuổi em và ông rời đi, một mình độc chiếm Mật thất.} Nó thu lại cái sừng nhọn, uỷ khuất dụi đầu vào cổ Harry, muốn bao nhiêu tội nghiệp liền có bấy nhiêu tội nghiệp.
Harry tâm mềm nhũn nhẹ nhàng chạm vào đầu nhỏ của nó, an ủi: {Để nghỉ hè đến anh mang em về Phủ Malfoy, nơi đó rất rộng tha hồ mà chơi.}
{Nha!} Genesis phấn khích bay vòng vòng, nó trườn người trên không trung, lúc tàng hình lúc hiện thân bay ra ngoài cửa bắt đầu kiếm người để chơi.
Harry lắc đầu cười trước sự tăng động của bé Rắn Sừng. Nghĩ đến Voldemort đã ở đây, Harry liền đưa ra quyết định, cậu kêu Dooby giúp mình chuẩn bị mang đồ xuống Mật thất, còn mình thì đứng trước gương chỉnh sửa lại bộ quần áo trên người. Sợi dây chuyền của Slytherin mà Voldemort đã đưa cho Harry năm ngoái tới giờ cậu vẫn cất giữ cẩn thận trong hộp, cậu hít sâu một hơi rồi bỏ nó vào trong túi không gian.
Voldemort đứng ở Mật thất nhìn khung cảnh vừa xa lạ vừa quen thuộc xung quanh, không khỏi hồi tưởng lại những ngày trong quá khứ. Lẳng lặng một mình đứng ở nơi Mật thất, bóng lưng cô đơn được ánh sáng từ các ngọn đuốc trên tường chiếu soi, chỉ còn vài phút nữa là đến ngày mẹ hắn mang hắn đến thế giới này vào mấy chục năm trước.
Cái ngày mà không một ai trên thế gian này mong đợi một sinh mạng như hắn chào đời.
Lẻ loi hiu quạnh, không một bữa tiệc sinh nhật, giãy dụa sinh tồn trong cô nhi viện tối tăm, phải trơ thân gầy làm việc nặng nhọc để đổi lại từng đồng tiền lẻ, đổi lại một ổ bánh mì móc meo cho no bụng...
Harry đứng cách Voldemort không xa nhìn về bóng lưng trơ trọi kia, như cảm nhận được nỗi buồn từ hắn, cậu bất giác tiến từng bước đến. Không hề phòng bị, Voldemort cảm giác một vòng tay từ phía sau ôm lấy hắn, thân thể cứng lại, hắn thế mà lơ là cảnh giác.
"Là tôi đây..."
Nghe được giọng nói quen thuộc, Voldemort mới thả lỏng cơ thể, ma lực tụ ở lồng bàn tay từ từ tan biến, hắn khẽ nhéo lấy mu bàn tay của Harry, nhẹ giọng nói: "Cho ta thấy em."
Harry dần buông tay ra, Voldemort xoay người lại nhìn cậu, cả hai cứ im lặng trong chốc lát, xung quanh đột nhiên tối đen, Voldemort vừa định vung tay dùng thần chú chiếu sáng thì Harry cản lại, ở trong bóng tối khó thấy được Harry nhưng xúc cảm mềm mại ấm áp ở trên cánh tay cho hắn biết người vẫn luôn ở đây.
Harry nắm tay Voldemort kéo đi về phía trước rẽ qua bên trái đến một căn phòng, cậu đẩy cửa định bước vào thì Voldemort đã tự động tiến lên phía trước vì lo sẽ có nguy hiểm tấn công. Không có quái vật hay vật gì nguy hiểm chỉ thấy một chiếc bánh kem được đặt ở trên bàn, ánh sáng từ chiếc nến cắm trên bánh kem giúp hắn đọc được dòng chữ trên bánh.
Chẳng đợi hắn kịp sửng sốt, một tiếng hát chúc mừng sinh nhật vang lên, bài ca quen thuộc trong mỗi bữa tiệc sinh nhật mà chưa lần nào dành cho hắn.
"Happy Birthday to you,
Happy Birthday to you,
Happy Birthday dear Tom,
Happy Birthday to you..."
Bài hát kết thúc, Harry vui vẻ hối thúc hắn: "Mau ước đi nào."
Voldemort vẫn còn trong cảm xúc ngạc nhiên đan xen với sự rung động, hắn bất giác làm theo Harry nói, khẽ nhắm mắt lại và ước một điều ước sâu kín trong lòng, hắn thổi tắt nến, đèn phòng ngay tức thì bật mở soi rõ những món ăn trên bàn. Cả gương mặt dịu dàng của Harry hiện ra trước mắt Voldemort, hắn không biết nên dùng từ gì để miêu tả cảm xúc trong lòng.
"Mong rằng anh thích nó, Voldemort. Đây là món ăn tôi làm, còn cái bánh này nữa, trông khá xinh nhỉ?" Harry kéo Voldemort ngồi vào ghế, cậu giới thiệu từng món cho hắn, khi nhắc đến bản thân làm Harry sẽ thường lộ ra chút đắc ý nho nhỏ, Voldemort nhìn Harry thật sâu.
"Bò úc nướng sốt kem, lần đầu tiên tôi làm món này nhưng hãy nhìn vào màu sắc của nó, tôi chắc chắn-"
Chưa dứt câu Harry đã bị người ôm lấy, cánh tay ở trên lưng Harry chợt siết chặt như muốn thân thể cả hai hoà làm một, Harry khẽ cười đặt bàn tay lên lưng hắn nhẹ nhàng vỗ.
"Cảm ơn em... Ta rất vui..." Giọng của Voldemort nhỏ đến mức Harry cứ ngỡ mình nghe lầm, người hắn run lên nhè nhẹ, Harry chưa bao giờ thấy được dáng vẻ yếu ớt của Voldemort như lúc này, cảm nhận được nỗi đau của hắn, trái tim cũng buồn bã theo, động tác của Harry càng thêm dịu dàng.
Voldemort hôn lên má Harry một cái rồi buông cậu ra, chuẩn bị ăn hết mấy món ăn trên bàn, Harry ngoan ngoãn yên lặng cùng ăn với hắn một bữa cơm sinh nhật, đồ ăn dần dần vơi đi, Voldemort kéo bánh kem lại gần chuẩn bị xuống tay với nó.
Lúc này, Harry lo lắng lên tiếng: "Bánh kem hay để mai ăn đi, bây giờ ăn nữa sợ là sẽ khó tiêu."
Voldemort lắc đầu, bảo cậu đừng lo xong thì bắt đầu ăn bánh kem của mình, cách hắn cẩn thận múc từng muỗng bánh kem bỏ vào miệng và từ từ thưởng thức vị ngọt mê người của nó khiến Harry có chút xót xa, nhớ đến quá khứ thê thảm của Voldemort, nơi mọi nguồn bi kịch bắt đầu.
"Em ăn cùng anh nhé Tom..."
Động tác của Voldemort hơi khựng lại, cách gọi của cậu đối với hắn nghe mới êm tai làm sao, cái tên mà hắn từng ghét bỏ cùng uất hận giờ đây lại được gọi lên thật thiết tha dịu dàng.
"Dù thế nào đi nữa thì Tom à, em rất vui vì anh đã đến. Những chuyện quá khứ đau khổ đã qua rồi ta đừng nhớ lại nữa, có được không anh?"
Voldemort cảm giác như bản thân đã trôi dạt về khi bé, khoé mắt hắn hơi cay, hoá ra còn có một người trên cõi đời này dù hắn đã làm ra biết bao tội ác vẫn nghiêm túc nói rằng em rất vui vì anh đã đến.
Trong lòng Voldemort vẫn luôn khát khao một gia đình, khi ấy kiếm được cha mình, dù rất hận nhưng hắn cũng đã rất vui, nhớ như in cái khoảnh khắc hai cha con gặp nhau, không phải là vui mừng ôm lấy nhau hay cảm động nhìn nhau trong giây lát. Ánh mắt chán ghét của cha hãy còn in sâu trong tâm trí, gã lạnh nhạt nói: "Ngươi chắc là do con đàn bà kia sinh ra đi. Muốn tiền bạc à, một đồng lẻ tao cũng không cho mày."
Voldemort luôn nghĩ mẹ hắn hà cớ gì lại phải thích cái loại đàn ông như vậy, bị người ta chà đạp xỉ nhục vẫn vui vẻ cam chịu, dùng Tình dược để khống chế gã đổi lại một trái tim vĩnh viễn không đặt bóng hình người trong đó. Từng nghĩ đến, lúc hai người bên nhau, mẹ hắn có thấy vui không, một tình yêu do ma thuật tạo nên, một con tim chết lặng từng ngày, những lời mật ngọt bên đầu tai lại chính là mũi dao tẩm đường, dù biết sẽ bị thương vẫn cam lòng chịu đựng.
Mẹ hắn mang trong mình dòng máu cao quý nhưng lại có những hành động ngu ngốc như thế. Tình yêu thật đáng sợ. Nó khiến con người phục tùng và trầm mê... Voldemort mang tư tưởng đó nung nấu khát vọng làm Chúa tể Hắc ám, chỉ khi hắn đủ mạnh thứ tình yêu kia sẽ không thể làm tổn thương hắn như cách nó đã làm với mẹ... Quyền lực sẽ bảo vệ hắn vĩnh hằng.
Nhưng giờ đây hắn đã hiểu tình yêu không ghê sợ như hắn đã từng nghĩ, nó ngọt ngào và êm đềm đến lạ. Phải chăng vì Harry đã mang nó đến với trái tim yêu thương của em. Cảm hoá mọi thứ, dù sinh trưởng trong chốn xa hoa quyền quý, không lấy nó làm kiêu, không khinh miệt kẻ yếu. Một Malfoy chưa từng có trước đây...
"Harry..."
"Em đây."
"Harry."
"Em đây Tom."
"Harry!"
"Em ở đây."
Voldemort dịu dàng đặt một nụ hôn lên trán Harry, chẳng giống như những nụ hôn trước đây, nó nhẹ nhàng một cách lạ kì, như là trân trọng, như là yêu thương... Tất cả như được nhân đôi lên.
Đúng rồi, hắn yêu cậu... Harry nhắm mắt lại, khẽ cười, có lẽ trên đời này điểm yếu chí mạng của cậu chính là mềm lòng. Dù cho bất kể chuyện gì xảy ra, chỉ cần hắn cứ như vậy thì cậu sẽ mềm lòng.
Phút chốc cậu đã nghĩ nếu Voldemort kia mà thành khẩn đứng trước mặt cậu nói xin lỗi, biết đâu...
"Anh biết không Tom? Em đã từng đọc một câu chuyện, trong đó có một nhân vật phản diện rất độc ác, hắn ta làm em chán ghét muốn chết luôn. Hắn còn ám ảnh em một thời gian dài, nơi đâu có hắn chỉ toàn là ác mộng." Harry vừa kể vừa đưa tay chạm vào mặt Voldemort, cậu lại nhoẻn miệng cười: "Nhưng mà anh không giống hắn, bởi vì anh yêu em còn hắn thì không."
Voldemort không rõ Harry muốn nói đến điều gì, hắn khẽ nhíu mày, lần này trở lại phải kêu Lucius đốt hết những quyển sách ba xu đó đi, mấy tên kia đã làm hắn đủ chướng mắt, bây giờ còn nhảy ra một kẻ ất ơ nào đó dám mơ tưởng đi vào cả trong giấc mơ của ái nhân. Làm sao hắn có thể chấp nhận...
"Tom... em xin lỗi vì đã không thể cho anh thứ anh muốn..." Harry nhìn thẳng vào đôi mắt Voldemort, em không thể cho anh một tình yêu trọn vẹn... là em nợ tất cả...
"Ta yêu em." Vì em, ta có thể làm tất cả... Việc của em cần làm là sống thật hạnh phúc...
Harry mỉm cười lấy từ trong túi không gian ra một cái hộp đưa cho Voldemort, "Có thể đeo cho em chứ?"
Voldemort nhìn thấy sợi dây chuyền của Slytherin trong hộp không hiểu sao lại có chút vui vẻ, hắn đeo vào cổ cho Harry. Chỉ mới trôi qua một năm mà mọi thứ đã khác, hắn rất hạnh phúc khi được trao dây chuyền đến người hắn thích và được đáp lại. Năm nay đã bù được tiếc nuối của năm ngoái Voldemort mãn nguyện hôn lên từng ngón tay trắng nõn của cậu.
Có lẽ sự xuất hiện của em trên cõi đời này chính là thương xót duy nhất cũng là cuối cùng của thần dành cho ta...
Ta biết mình cần phải trân trọng em.
Ta không thể không thừa nhận rằng Dumbledore đã đúng!