Thanks cả nhà đã đợi chap mới nhé - Thật sao?
Ông An giật mình xoay người lại, đối diện với ánh mắt đầy kinh ngạc của Dương Khôi Thần, nhất thời không nói lên lời. Hai người cứ im lặng đứng nhìn nhau, cho đến một lúc sau, ông An cụp mắt xuống, gập điện thoại lại và ra hiệu Khôi Thần đi theo mình
Xe chạy đã hơn một tiếng đồng hồ, càng lúc càng xa khỏi thành phố. Nhiệt độ bên ngoài đang xuống thấp nhưng ngọn lửa trong lòng Dương Khôi Thần càng lúc càng bùng lên dữ dội, cảm giác bồn chồn chạy khắp người khó chịu vô cùng. Khoảng mười lăm phút sau, xe dừng trước một bệnh viện khá lớn với khuôn viên trải cỏ xa đến tít tắp. Nhưng Dương Khôi Thần không còn tâm trí nào để ngắm nhìn nữa, hắn nhanh chóng bước theo sau ông An lên tầng của bệnh viện
Đến trước một cửa phòng, ông dừng lại, đứng nép người qua một bên, ý muốn Dương Khôi Thần hãy tự bước đến mở. Giây phút này hắn chợt khựng lại. Đã quá lâu rồi, nỗi đau trong hắn chưa hề nguôi ngoa, nhưng ít ra cũng đã cố gắng giấu sâu vào trong tim, hắn không muốn bất kì chuyện gì xảy ra khơi gợi lại nỗi đau đó. Hắn sợ, nỗi sợ hệt như năm trước, cũng là cánh cửa lạnh lẽo này, đã chia đôi người ra khỏi hai thế giới hoàn toàn tách biệt nhau
Khôi Thần nắm lấy tay cầm lạnh buốt, hít một hơi sâu, rồi hắn đẩy cửa bước vào
Căn phòng tràn ngập trong ánh nắng ban mai, ấm áp tinh khôi. Chiếc giường được kê ngay ngắn giữa phòng, máy đo nhịp tim đều đặn vang lên. Tim Dương Khôi Thần như ngừng đập, hắn tiến đến gần hơn, và người con gái chiếm trọn trái tim hắn, giờ hoàn toàn nằm trong tầm mắt của hắn
An Hiểu Thuyên nằm đó, chìm sâu trong giấc ngủ. Dương Khôi Thần lại tiến đến gần hơn, gần đến nỗi, hắn nghe được cả tiếng thở của em. Hắn đưa tay lên chạm vào đôi má ửng hồng, hi vọng đây không phải là một giấc mơ. Và đúng thật, người đó là em, bằng xương bằng thịt. Lúc này Dương Khôi Thần lại cảm thấy giận dữ, hắn hận, hắn hận người con gái này, dày nát trái tim hắn, rồi lại chìm vào một giấc ngủ ngon, trong khi hắn suốt năm qua không đêm nào yên giấc. Hắn đem tất cả sự đau khổ dày vò phải chịu đựng đổ hết lên người An Hiểu Thuyên. Và hắn hận, hắn hận đến nỗi không thốt nên lời, chỉ có nước mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt điển trai. Dương Khôi Thần quỳ xuống bên giường, nắm chặt lấy tay em và gục mặt vào đó
Hắn đang cầu xin
An Hiểu Thuyên nằm đây chẳng phải giống như nàng công chúa bị nguyền trong giấc ngủ ngàn năm, đợi chờ chàng hoàng tử đến đánh thức hay sao. Giờ hắn đã đến rồi, nên xin em hãy tỉnh lại đi