Sau đó tôi nhìn sang ngày tiếp theo, tôi bị hàng chữ vừa to vừa dài trên nhật ký làm cho cảm động, Trương Trạng dùng từ ngữ rất đỗi hoa lệ trau chuốt miêu tả trạng thái tôi bị một con cua dọa đến độ tè cả ra quần vô cùng sống động, hình tượng ngu ngốc phô bày hết cả trên mặt giấy....
Không sai, cái tiếng cào sàn nhà sởn tóc gáy đấy chính là tiếng của một con cua lớn vượt ngục thành công từ chậu rửa, nó bò từ phòng bếp ra ngoài, trải qua khó khăn muôn trùng rồi cắm trại ở trong góc tường phòng tôi...Đáng buồn nhất chính là, con cua sau một hồi mệt mài vất vả này cuối cùng vẫn bị tàn nhẫn bưng lên trên bàn ăn, là tôi ăn nó với tấm lòng đầy hoài kính.
Tờ lịch sử đen đầy nổi bật này cứ bóc đi như vậy đó, tôi làm bộ thanh niên nghiêm túc chính trực, tiếp tục lật xem nhật ký của Trương Trạng, phần cuối của nhật ký ngày hôm đó khiến cho tôi chấn động vô cùng, tôi chưa bao giờ biết rằng Trương Trạng muốn làm như vậy, phần cuối đại khái là viết thế này: "Lúc tỉnh dậy, ngọc bài bị Tô Diêm trả về, anh ấy nói cảm ơn, không muốn anh ấy trả lại mình, nhưng lại không biết dùng danh nghĩa gì để đưa cho anh, tại sao anh ấy lại không muốn ngủ với mình, anh ấy đại khái là chỉ thuận theo mình như thói quen, cho anh cái gì là anh đáp lại cái nấy, cũng đúng, đây mới là trạng thái quan hệ bình thường của chúng ta."
Lúc Trương Trạng viết xuống mấy dòng này hiển nhiên là không vui, thật ra lúc ấy tôi cũng có cảm giác được, bởi vì lúc ấy Trương Trạng chỉ trưng ra cái mặt lạnh nhạt đáp rằng đừng khách khí, tôi còn tưởng là do mới rời giường, không nghĩ tới là do tôi trả lại ngọc bài cho anh ta, hiện tại thì tôi hiểu rồi, Trương Trạng luôn bận rộn, muốn làm nhưng lại chẳng muốn nói, về lâu về dài có thể bức tử chính mình, hoặc là bạo phát vào một thời khắc nào đó, khi đó bị dằn vặt chính là tôi chứ ai....
Trương Trạng đúng là cái hũ nút nhưng mấy chuyện anh ta muốn đều được thể hiện đầy đủ bên trong những trang nhật ký, anh ta u ám viết rằng: Thích được ôm ngủ, sẽ không bị lạnh, lúc tỉnh lại cảm giác rất tốt, không muốn tên nhiều lông biết mình khỏi bệnh rồi.
Tôi thật sự không hiểu a, tại sao lại không thể nói cho tôi biết? Tôi sẽ ăn anh ta chắc, còn nữa đồng chí Trương Trạng ngoài miệng nói không thích, nhưng thân thể cũng rất thành thực bài lộ ham muốn của anh ta.
Bởi vì Trương Trạng vốn sợ lạnh, sau khi ngã bệnh buổi tối ngủ nhất định sẽ không ngon, cho nên mang theo sự hổ thẹn khó có thể giải thích cùng sự đau lòng chưa tan về chuyện con cua, tôi mặt dày mặt dặn muốn cọ giường ngủ của Trương Trạng, tôi nghĩ chờ đến khi Trương Trạng khỏi bệnh thì tôi sẽ lại trở về giường lớn của tôi tự do bay nhảy.
Bước ngoặt của cái kế ước chung giường tạm thời đó diễn ra vào một buổi sáng trong lành, tôi đã ngủ chung giường với Trương Trạng suốt một tháng, lần nào tôi cũng hỏi anh ta xem hết cảm chưa, anh ta sẽ khịt mũi, cây ngay không sợ chết đứng nói rằng chưa khỏi, hiển nhiên là anh ta đang gạt tôi, ấy vậy mà tôi lại thấy anh ta có chút đáng yêu.
Sáng sớm hôm ấy tôi bị Trương Trạng làm tỉnh giấc vì quá nóng, vốn là tôi đắp một cái chăn, Trương Trạng một mình hai cái, hiện tại trên người tôi có tổng cộng ba cái chăn cùng một Trương Trạng, cảm giác ngực bị một tảng đá lớn đè lên ngực chắc cũng chỉ thế này thôi.
Tôi đẩy đẩy Trương Trạng giục ông chủ Trương rời giường đi làm, Trương Trạng khàn khàn giọng sửa miệng không cho tôi gọi anh ta là ông chủ Trương, nghe như thể là nhà giàu mới nổi, tôi cười dỗ anh ta, gọi anh ta là tổng tài đại nhân, trước đây anh ta mà nghe thấy tôi gọi như vậy là sẽ cười để lộ cả hàm răng trắng toát, cơ mà hôm đó anh ta lại chôn mặt vào trong ngực tôi nói rằng không muốn đi làm.
Đây thực sự là chuyện tám trăm năm mới có một lần, wuli cuồng công tác xảy ra chuyện gì thế này? Trương Trạng mỗi ngày đi làm đều ra vẻ như thể đi một cuộc hẹn hò đã chờ đợi thật lâu, trên mặt thì không thấy được, cơ mà trong ánh mắt anh ta lại có một tầng ánh sáng như là hưng phấn, giờ nhìn anh ta tinh thần sa sút biếng nhác này khiến tôi thực sự cảm thấy kỳ lạ.
Tôi hỏi anh ta có phải là bị ai quấy rối tình dục ở chỗ làm không, anh ta chui vào trong ngực tôi nửa ngày mà chẳng nói lời nào, tôi sờ sờ đầu anh ta nói rằng nếu anh ta mà không đáp thì tôi sẽ dùng râu mép chà cổ anh ta, Trương Trạng hận thấu xương hành động đó của tôi, xoắn xuýt không được bao lâu thì tôi nghe thấy anh ta xem chừng là buồn khổ nói rằng: "Hình như tôi hết cảm rồi..."
Lúc đó tôi cũng chẳng có get u buồn cùng anh ta, vừa nghe anh ta nói hết cảm rồi thì tôi liền trở mình bò dậy nói muốn làm cho anh ta một cái sandwich siêu cấp xa hoa để chúc mừng.
Tôi đang chuẩn bị mặc quần áo, Trương Trạng cầm lấy cánh tay tôi không cho tôi mặc, ra vẻ vô cùng nghiêm túc muốn hỏi tôi chuyện gì đó, tôi bị anh ta khiến cho khẩn trương, lòng treo cuống họng nửa ngày mới chờ được một câu: Tô Diêm, mùa đông sắp tới rồi.
Tôi nghệt mặt ra vừa lừa vừa ép hỏi anh ta không muốn đi làm chẳng lẽ muốn ở nhà vùi đầu xem Trò chơi vương quyền à?
Sau đó tôi đại khái vĩnh viễn không quên được biểu tình khi đó của Trương Trạng, từ lỗ tai trái sang lỗ tai phải của anh ta để hồng lên, không biết là do bị tôi làm cho xấu hổ hay tức giận, từ cho khe răng anh ta nặn ra được vài chữ: Mùa đông tôi....Không muốn ngủ một mình...
Vậy là coi như lúc đó là lúc EQ của tôi cao nhất từ trước đến nay, tôi cuối cùng cũng hiểu sao bệnh cảm của Trương Trạng cứ mãi không hết, vì sao hôm nay lại bám giường, và chỉ một câu nói vừa rồi đối với một Trương Trạng vốn kiêu căng tự mãn là phải trù trừ trong bao lâu, kỳ quái nhất là, trong đầu tôi khi đó lại hiện lại cái cảm xúc ôn nhuận khi ngọc bài của Trương Trạng dính sát trên da dẻ tôi, thật giống như dù cho hôm nào cũng bị nóng tỉnh như hôm nay cũng không phải chuyện gì khó tiếp nhận.
Cho nên tôi hôn nhẹ anh ta rồi nói: Được chứ, anh cũng thích ngủ cùng em.
Đón nhận cũng rất hợp tình hợp lý, chúng tôi ngủ chung với nhau từ mùa đông năm đến suốt xuân hạ thu đông năm .