Bị ma men dày vò vào ban đêm, kỳ thực không chỉ có mình Vương Dục Vương.
Hiên Viên Ngạo Thiên ôm Sở Ca từ quán bar ra ngoài, dọc đường đi Sở Ca cảm thấy mình giống như đang bị trói nên ra sức giãy dụa, người qua đường đều dùng một vẻ mặt khó diễn tả được để nhìn hai người.
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Anh không nhìn ánh mắt người ngoài, trực tiếp đi đến bãi đỗ xe. Kìm Sở Ca chặt hơn nữa để cho em ấy dù có giãy dụa cũng sẽ không ngã ra khỏi lòng mình.
Đúng lúc này, một thanh niên tầm sinh viên đại học chợt lao đến trước mặt Hiên Viên Ngạo Thiên, khẩn trương nói: “Mày mày mày mày buông cậu ấy ra!”
Hiên Viên Ngạo Thiên nhướn mày, tên này muốn làm gì?
Người nọ thấy Hiên Viên Ngạo Thiên không cử động gì bèn lớn giọng nói: “Tên tội phạm bắt cóc này! Người ta đã giãy dụa như vậy rồi! Mày còn không nhanh thả người!”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…”
Mọe nó, tối hôm nay trước khi Sở Ca rời nhà mình nên xem Hoàng lịch mới phải, đây rõ ràng là tiết tấu không thích hợp xuất hành mà!
Anh lạnh lùng nhìn tên thanh niên hăng hái làm việc nghĩa kia, giọng nói lạnh như băng cất lên: “Vợ tôi uống say, tôi đưa em ấy về nhà.”
Người nọ vẻ mặt không tin nhìn Sở Ca, Hiên Viên Ngạo Thiên cảm giác mình đọc hiểu được ý trong mắt hắn – vợ mày là nam hả, mày định lừa ai!
Hiên Viên Ngạo Thiên tức giận cúi đầu trực tiếp hôn lên môi Sở Ca, nếm được hương vị nồng nặc mùi rượu trong miệng cậu thì càng thêm giận dữ. Trước khi ra khỏi nhà đã hứa không uống rượu rồi, kết quả lại uống say đến vậy! Quả thực quá không nghe lời rồi!
Vì vậy trong lúc chỉ số tức giận lên đến level max, Hiên Viên Ngạo Thiên ở ven đường ôm hôn Sở Ca mãnh liệt. Lúc này đã vào đêm, người trên đường cũng không coi là nhiều, Sở Ca rúc trong ngực anh nên bị anh che kín, không thấy rõ khuôn mặt.
Khi nụ hôn kết thúc, Hiên Viên Ngạo Thiên cũng không quản vị hiệp sĩ chính nghĩa đang cực kỳ kinh ngạc kia nữa, anh ôm Sở Ca đi đến bãi đỗ xe.
Có thể là do uống ít hơn Mặc Kỳ Lân, trạng thái của Sở Ca tốt hơn Mặc Kỳ Lân nhiều, cậu không nôn, nhưng mà lại liều mạng dằn vặt người khác.
Hiên Viên Ngạo Thiên cuối cùng đành phải đặt người bên ghế phó lái, dùng dây an toàn giữ chặt thân thể Sở Ca thì mới làm cậu yên tĩnh một lúc.
Hiên Viên Ngạo Thiên lái xe.
Sở Ca ngồi bên cạnh tay lái, đột nhiên quay đầu sang nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên và nói vô cùng nghiêm túc: “Caledon, người Rose yêu là tôi, anh từ bỏ đi!”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Má nó Sở Ca đã hoàn toàn nhập vai không thoát được có phải không!
Sở Ca thấy anh không nói lời nào, lại bắt đầu gào to: “Mã Văn Tài, ngươi buông ra, ta phải đi về tìm Chúc Anh Đài của ta!”
Cậu vừa nói vừa túm lấy dây an toàn trước ngực mình.
Hiên Viên Ngạo Thiên đau đầu, anh nhìn thoáng qua Sở Ca, phát hiện hình như cậu chỉ dùng lực nhiều nhưng thực tế cũng không có tác dụng gì liền mặc Sở Ca ra sức vùng vẫy, trực tiếp tăng tốc phi về nhà.
Trong lúc đó, anh đã bị ép nghe Sở Ca diễn các loại bi kịch tình yêu từ cổ đến kim, trong nước ngoài nước, hơn nữa không có kịch nào ngoại lệ, anh đều là nam phụ ác độc, còn Sở Ca là nam chính.
Cuối cùng cũng về được đến nhà, Sở Ca hình như cũng gào mệt rồi nền dựa vào ghế nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên cười ngây ngô.
Hiên Viên Ngạo Thiên đi qua ghế phó lái muốn giúp Sở Ca tháo dây dai an toàn và ôm cậu ra ngoài.
Kết quả tay còn chưa chạm đến đã bị người ta hất ra rồi.
Sở Ca hai tay che ngực hoảng sợ nhìn anh. “Anh muốn làm gì!”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Loại thị cảm đầy QJ này là thế nào. (QJ =强奸[qiángjiān]/ cưỡng gian)
Anh hiện giờ mới hiểu được một số chuyện, lần ăn lẩu cùng với Sở Ca trước đây rất lâu, anh cho rằng Sở Ca đã say nhưng thực ra người ta mới có chút men thôi. Trách oan tửu lượng của Sở Ca lâu như vậy anh thực sự cảm thấy rất có lỗi … cái lông ấy!
Tổng tài đại nhân cảm thấy rất cáu kỉnh, vợ khi chưa uống rượu đã không nghe lời rồi, uống rượu vào lại càng không nghe lời.
Anh cũng không quản vẻ mặt Sở Ca thương cảm cỡ nào, trực tiếp khom lưng giúp người tháo dây an toàn và ôm Sở Ca từ trong xe ra.
Hiên Viên Ngạo Thiên ngạc nhiên phát hiện, vợ mình chỉ cần được ôm vào lòng là sẽ ngừng giày vò người khác, ngoan ngoãn vô cùng.
Anh rất sửng sốt, vì vậy sau khi vào nhà liền thử đặt Sở Ca lên ghế sofa. Quả nhiên khi mông vừa dính đến đệm sô pha thì Sở Ca lại bắt đầu ầm ĩ, đầu tiên là nằm ăn vạ trên ghế sofa, lăn qua lăn lại một lúc thì đột nhiên ngồi thẳng dậy, chỉ vào Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Tiện tỳ, còn không nhanh quỳ liếm bản Vương!”
Tổng tài đại nhân đương nhiên sẽ không quỳ liếm, anh mặc Sở Ca ồn ào, trực tiếp tiến lên hai bước và ôm cậu vào lòng. Quả nhiên Sở Ca lại dựa vào người anh bất động.
Hiên Viên Ngạo Thiên rất vui vẻ, tuy rằng anh không biết vì sao lúc nãy ôm Sở Ca từ quán bar đi ra người vẫn còn lăn qua lăn lại không để yên, hiện giờ ôm là ngoan, bất quá chuyện này cũng không ảnh hưởng gì đến tâm tình nhân cơ hội chiếm tiện nghi của tổng tài đại nhân.
Trong đầu vua ảo tưởng nhanh chóng lướt qua vô số những hình ảnh rượu say loạn tính mà trong đó anh với Sở Ca là nhân vật chính. Ngẫm lại còn thấy vô cùng xúc động đó.
Nhưng mà ngẫm lại chung quy cũng chỉ có thể là ý tưởng thôi. Hiên Viên Ngạo Thiên bi kịch phát hiện ra, Sở Ca không phải là nằm trong lòng anh là để yên, mà do vì quá mệt mỏi cần nghỉ ngơi một lúc rồi tiếp tục giày vò người khác.
Người nào đó vốn đang dịu ngoan nằm trong lòng Hiên Viên Ngạo Thiên bất ngờ lên gối đánh về phía giữa hai chân anh.
Hiên Viên Ngạo Thiên thấy may mắn không gì sánh được là phản ứng của mình rất nhanh, cuối cùng đầu gối chỉ đập vào đùi, đinh đinh (ờ thì… :D) đã tránh được một kiếp.
Anh rất đau lòng, vợ mình hình như điên rồi.
Đến cuối cùng, Hiên Viên Ngạo Thiên bất đắc dĩ đè Sở Ca lên giường, còn anh thì đặt nửa người lên người cậu để cậu không thể động đậy được, khi đó mới có thể yên lành đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm hôm sau, khi Sở Ca tỉnh lại thì thấy trên người rất nặng nề, đơn giản là cảm giác như bị bóng đè vậy.
Cậu muốn vươn tay đẩy thứ đè nặng trên người mình ra, kết quả phát hiện cả nửa người mình đều tê hết rồi.
Sở Ca tức giận, cậu gằn giọng nói: “Hiên Viên Ngạo Thiên, anh tránh ra cho tôi!”
Thứ đè nặng trên người cậu nghe thấy tiếng liền giật giật, dừng một giây rồi nhanh chóng rời khỏi.
Sở Ca tròn mắt nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên nằm bên cạnh vẻ mặt dịu dàng nhìn cậu.
Sở Ca có chút đau lòng vươn tay sờ vào một bên mắt thâm tím của Hiên Viên Ngạo Thiên, hỏi: “Sao anh lại không cẩn thận như vậy? Đây là đập mặt vào đâu?”
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Anh nhìn ánh mắt đau lòng phát ra từ tận nội tâm của Sở Ca, thật sự không muốn nói cho vợ biết mình đây là tối hôm qua bị em ấy đánh.
Mọe nó ai có thể ngờ được Sở Ca rõ là hô hấp đều đều, anh vừa thả lỏng thân thể thì bất ngờ bị một quyền đập vào mắt cơ chứ!
Sở Ca thấy anh không nói lời nào thì cho rằng Hiên Viên Ngạo Thiên thấy quá mất mặt nên không muốn nói cho cậu biết, liền nhanh chóng chuyển đề tài hỏi: “Hôm nay có đi làm không?”
Hiên Viên Ngạo Thiên lắc đầu, bị Sở Ca hành hạ gần như cả đêm không ngủ, hiện giờ anh hoàn toàn không có tinh lực để đến công ty nữa. Anh tin tưởng dù anh có một ngày không đi làm thì tập đoàn Hiên Viên vẫn có thể hoạt động như thường.
Đây là tín nhiệm cơ bản của một người lãnh đạo dành cho nhân viên.
Hiên Viên Ngạo Thiên nhìn Sở Ca, dịu dàng nói: “Hiện giờ dù sao cũng không có việc gì rồi, chúng ta hẳn là nên nói chuyện một chút?”
Sở Ca mở to hai mắt vô tội nhìn anh.
Hiên Viên Ngạo Thiên: “…” Đột nhiên cảm thấy vợ mình giả nai cũng rất đáng yêu, không đành lòng mắng em ấy thì sao bây giờ!
Trong đầu Hiên Viên Ngạo Thiên xuất hiện hai người tí hon, một người nói: (Sở Ca không nghe lời như vậy thì phải dạy bảo em ấy chứ! Đã hứa trọng chấn phu cương còn gì!)
Người kia thì nói: (Thế nhưng vợ đáng yêu như vậy…)
Hiên Viên Ngạo Thiên rất đấu tranh nội tâm, cuối cùng nói: “Tối qua không phải em đã hứa với anh là sẽ không uống rượu à?”
Sở Ca nghĩ mình thảm rồi, cậu cứ nghĩ tối hôm qua mình và Mặc Kỳ Lân sẽ say ngã ở quán bar, vì sao hôm nay mở mắt ra lại là ở nhà, quả nhiên là được Hiên Viên Ngạo Thiên đến đón về nhà sao.
Bất quá cũng may cậu hiểu rất rõ đặc tính của Hiên Viên Ngạo Thiên, lúc này chỉ cần giả nai là chuyện gì cũng cho qua hết.
Vì vậy lập tức chọc chọc ngón tay càng thêm vô tội nói: “Là do hôm qua tâm tình Kỳ Lân không tốt… Hơn nữa em tin là anh nhất định sẽ đến đón em về nhà mà.”
Hiên Viên Ngạo Thiên rất hài lòng gật đầu, quả nhiên hình tượng của mình trong lòng vợ là chói lọi như vậy. Về chuyện vợ không nghe lời cần phải dạy bảo? Vợ đã tin tưởng mình như thế, làm sao mà nỡ giáo huấn vợ chứ!
Anh ôm lấy Sở Ca, nhẹ nhàng cắn lên môi cậu, hai người triền miên một lúc, Tổng tài đại nhân cuối cùng đã hoàn toàn quên mất vị ‘phu cương’ không có khả năng phấn chấn nổi rồi.
Hiên Viên Ngạo Thiên vùi đầu vào cổ Sở Ca, khẽ khàng liếm làn da trước mắt. Sở Ca phát hiện anh không truy xét chuyện uống rượu nữa nên cũng mặc anh chiếm tiện nghi.
Hiên Viên Ngạo Thiên nói: “Phải vâng lời chứ, nếu như uống say vậy mà anh không đi tìm em thì em phải làm sao bây giờ.”
Sở Ca lập tức gật đầu nói: “Sau này không bằng đưa anh cũng đi, nếu không uống xong gọi điện cho anh để anh đến đón em.”
Hiên Viên Ngạo Thiên xoa xoa đầu cậu, tuy rằng đáp án này cùng với đáp án không bao giờ ra ngoài nữa … trong đầu anh có chút kém xa, nhưng đây cũng là đáp án thực tế nhất.
Hỏi cậu: “Muốn ăn gì? Anh đi nấu cơm cho em.”
Sở Ca trả lời ngay: “Thịt!”
Hiên Viên Ngạo Thiên cau mày nói: “Hôm qua uống nhiều như vậy, hôm nay ăn gì nhẹ thôi nhé, ngoan.”
Sở Ca bĩu môi, nhưng vẫn gật đầu tỏ vẻ mình rất biết điều, ăn gì cũng được.
Hiên Viên Ngạo Thiên hôn lên môi cậu một cái rồi mới đứng dậy đi nấu cơm.
Sở Ca nhìn Hiên Viên Ngạo Thiên ra khỏi phòng liền dự định ngủ thêm một lúc nữa.
Ngay khi cậu vừa nằm xuống thì điện thoại đặt trên đầu giường đột nhiên vang lên.
Sở Ca cầm điện thoại lên nhìn một chút, là số lạ. Sẽ không phải là lừa tiền điện thoại chứ? Nghĩ như vậy, cậu liền mặc kệ cuộc điện thoại này.
Không ngờ rằng cho đến khi ấn tắt rồi mà bên kia vẫn kiên nhẫn gọi lại.
Sở Ca nhíu mày, cuối cùng vẫn ấn nghe.
Bối cảnh bên kia có phần ầm ĩ, một lúc sau Sở Ca mới nghe một giọng nữ truyền đến. Người này nói: “Đến… tôi…”
Sở Ca: “…”
Đây là tình huống gì vậy, đoán từ còn thiếu hả?
Lại nghe thêm một lúc, người bên kia mới nói lại lần nữa: “Một mình anh đến số hẻm Đồng Hoa Bắc, tôi chờ anh. Không đến anh sẽ hối hận.”
Sau khi nói xong thì điện thoại tắt máy.
Sở Ca kịp phản ứng lại, ngay lập tức gọi điện thoại cho chú Chung xác định chú ấy và dì Lý đều không có chuyện gì, rồi lại nhắn tin cho Hiên Viên Hàn và Mặc Kỳ Lân xác định hai người họ cũng bình an.
Cậu liền nằm xuống yên lòng đi ngủ.
Thanh âm trong cuộc điện thoại vừa rồi là Sở Giao. Tuy rằng cậu không biết Sở Giao làm cách nào để biết được số điện thoại của cậu, cũng không rõ câu hối hận cô ta nói kia là chuyện gì. Nhưng mà Sở Ca cảm thấy mình không phải thằng ngu, thực sự một mình đi đến chỗ cô ta nói thì đó mới là hối hận đấy.