Cùng lúc với ở trong Chủ điện đang bàn tán, bên ngoài vùng cấm địa của nhất mạch Đại Điện chủ, một gã Tổng Chấp sự phụ trách khảo hạch Đệ tử Cao cấp đang cẩn cẩn thận thận đứng ở bên ngoài cửa. Hắn đến là để cầu kiến Đại Điện chủ.
Gã Chấp sự này vốn dĩ cũng là đi ra từ nhất mạch Đại Điện chủ, bởi vậy đối với nhất mạch Đại Điện chủ vẫn là rất có lòng trung thành và tận tâm. Một lát sau, một gã đệ tử đi tới, mỉm cười nói:
- Chấp sự đại nhân, Đại Điện chủ mời ngài đi vào.
Tổng Chấp sự kia mỉm cười gật đầu, đi theo tên đệ tử kia vào trong.
Xuyên qua vài cái hành lang, đi tới một mật thất âm u hoang vắng, bốn phía xung quanh mật thất này giống như một mê cung, khúc khúc chiết chiết, nơi nơi đều là đường mòn thông nhau, nếu không phải là có đệ tử dẫn đường thì Tổng Chấp sự này cũng không dám đảm bảo chắc rằng mình sẽ không bị lạc đường.
Cuối cùng, ở trước một gian mật thất, đệ tử kia dừng lại, cung kính nói:
- Chấp sự đại nhân, mời vào.
Tên Chấp sự kia không dám chậm trễ, bước nhanh vào trong, nhẹ nhàng tiến tới. Bên trong mật thất, Đại Điện chủ đang ngồi bế quan dưỡng thần, thấy hắn tiến đến cũng chậm rãi mở mắt.
- Tiểu Đường, ngươi tới tìm Bổn Điện chủ, có chuyện gì sao?
Đại Điện chủ Trác Bất Quần mỉm cười hỏi, hắn luôn luôn mang hình dáng nhân hậu khoan dung, và lúc này cũng không ngoại lệ.
- Thuộc hạ là chủ trì cuộc khảo hạch Đệ tử Cao cấp kia, có chút nghi vấn, mời Đại Điện chủ dạy bảo, chỉ điểm bến mê.
Gã Chấp sự kia cung kính trả lời.
- Sao?
Đại Điện chủ khẽ nói:
- Ngươi thân là Tổng Chấp sự, chẳng lẽ đọc không hiểu các quy củ sao? Hoặc là có thể trong các quy củ có cái nào đó không rõ ràng?
- Bẩm Đại Điện chủ, quy củ cùng chi tiết, thuộc hạ đều nắm rất rõ ràng.
- Vậy còn điều gì mê hoặc không biết đây?
Đại Điện chủ nhàn nhạt hỏi.
- Thuộc hạ, thuộc hạ cả gan muốn biết Đại Điện chủ đối với thành tích kia của Tần Vô Song có cách nhìn như thế nào?
Đại Điện chủ hơi nhíu mày:
- Như thế nào? Tiểu Đường, ngươi cảm thấy thành tích của hắn có gian lận?
- Không không không, gã Tần Vô Song kia quả thật là thành tích rất chính xác, tuyệt đối không có sự gian lận. Chỉ là ngày mai là môn thi cuối cùng, vòng khảo hạch này, với sự nổi bật của Tần Vô Song, là trực tiếp để hắn phát huy hay là áp thế hắn lại?
Tên Chấp sự kia nói tới đây, cũng là có chút nơm nớp lo sợ.
Hóa ra, hắn đến đây lần này cũng là mang theo tâm lý may mắn. Biểu hiện của hắn như thế tự nhiên là muốn nịnh bợ Đại Điện chủ, tương đương giống như một trận đánh cược đỏ đen vậy.
Nếu Đại Điện chủ thực sự có ám chỉ gì thì hắn hoàn toàn có thể mượn thân phận là Tổng Chấp sự, ngày mai đè ép thành tích của Tần Vô Song xuống, để Tần Vô Song không thể phá vỡ kỷ lục trước đây của nhất mạch Đại Điện chủ, giành được điểm tuyệt đối, làm lũng đoạn lịch sử.
Theo sự lý giải của hắn đối với Đại Điện chủ, thì hắn nghĩ rằng nhất mạch Đại Điện chủ kia hiển nhiên sẽ là không có hy vọng Tần Vô Song sẽ nổi bật như vậy. Dù sao ở Tinh La Điện, tất cả mọi người đều đã quen nhìn danh tiếng nổi bật của nhất mạch Đại Điện chủ. Ở trong Tinh La Điện, bất cứ lúc nào cũng làm bật nhất mạch Đại Điện chủ, nòng cốt cũng là nhất mạch Đại Điện chủ.
Hôm nay Tần Vô Song đột nhiên trở nên nổi bật như thế, hiển nhiên là có chút đè ép danh tiếng thanh thế của nhất mạch Đại Điện chủ. Ít nhất thì Quán quân của khảo hạch Đệ tử Cao cấp kia cũng đã bị hắn cướp mất, hôm sau nếu lại để Tần Vô Song giành được điểm tuyệt đối, vậy thì sẽ làm nên một kỳ tích lịch sử mới. Cho nên, hắn quyết định thử đến xin ý kiến của Đại Điện chủ.
Trác Bất Quần nhẹ nhàng lắc đầu, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tới đây là ý của ngươi, hay là ý của tất cả các Chấp sự, khảo quan khác cộng đồng cùng ý kiến?
- Là ý kiến của một mình thuộc hạ, những vị Chấp sự khác cũng không hề hiểu rõ sự tình.
Trác Bất Quần thở nhẹ một hơi, gật đầu nói:
- Được, vậy thì ngươi có thể trở về được rồi.
- Trở về?
Trác Bất Quần đột nhiên nghiêm sắc mặt:
- Không về, chẳng lẽ ngươi còn muốn ở đây qua đêm sao? Tiểu Đường, ngươi là đi ra từ nhất mạch Đại Điện chủ, trung thành vì nhất mạch này, ta có thể lý giải. Nhưng nếu ngươi vì vậy mà biến thành một kẻ tà khí oai phong, đi áp chế kẻ khác, làm rối loạn quy củ của Tinh La Điện thì ngươi là kẻ tội đồ lớn nhất của Tinh La Điện! Ngươi hôm nay tìm ta nói chuyện này, Bổn Điện chủ vốn là phải dùng gia pháp Tinh La Điện để trừng phạt ngươi, nhưng niệm ngươi lần đầu vi phạm, lúc này chỉ cảnh cáo ngươi một lần, tuyệt đối không cho phép có lần sau!
Gã Chấp sự kia sắc mặt có chút xấu hổ, chỉ hận không có cái lỗ mà chui xuống. Hắn nghĩ thấy tự mình thực sự đã uổng một hồi làm kẻ tiểu nhân. Nghe khẩu khí của Đại Điện chủ, hiển nhiên là không có ý nghĩ dùng loại phương pháp chèn ép áp bức người này.
- Tinh La Điện ta, tuy rằng có phân chia ra năm đại điện, nhưng xét đến cùng thì vẫn là một chỉnh thể. Mặc dù giữa năm mạch với nhau cũng nên có chút cạnh tranh, có chút cọ sát để thúc đẩy tiến bộ nhưng cũng chỉ nên là cạnh tranh công bằng, quang minh chính đại. Đây là một loại cạnh tranh tốt, cùng nhau giúp đỡ, cùng nhau tiến bộ. Nếu chèn ép ác ý, thì kết quả này là cạnh tranh ác ý, những kết quả khác đều như chỉ thấy lợi trước mắt, là kế diệt tận gốc, cuối cùng là đem ngọn nguồn tinh thần của Tinh La Điện chặt đứt, không còn tinh thần đoàn kết nữa. Tinh La Điện của ta chẳng lẽ còn là Đệ nhất Tông môn của Đế quốc Đại La sao? Vậy làm sao chống lại sự xâm lược của ngoại bang, xử lý ra sao nội loạn đây?
Những lời nói của Đại Điện chủ khiến cho Chấp sự Tiểu Đường vô cùng xấu hổ, che mặt quay về.
Trác Bất Quần bất đắc dĩ than nhẹ, sau khi gã Chấp sự Tiểu Đường kia lui ra, thật lâu sau đó ông ta mới khẽ tự độc thoại:
- Tinh La Điện của ta ở Đế quốc Đại La từ lâu không có địch thủ, luôn luôn chiếm ưu thế, ý thức cầu tiến đã không còn lại bao nhiêu nữa. Nếu như không có sự cạnh tranh cùng áp lực từ bên ngoài, thì đừng nói những đệ tử đời tiếp theo, mà ngay cả những lão già như bọn ta cũng đã có chút tự mãn không thèm để ý đến việc nỗ lực nữa rồi. Nếu như trong giai đoạn này không có ý thức nếm trải gian nan khổ cực thì sẽ không có ánh mặt trời lâu dài được, chi bằng thức tỉnh một chút…
Nói tới đây, Trác Bất Quần chợt lộ ra một tia mỉm cười thấu hiểu, liếc ánh mắt hướng ra ngoài cửa trước:
- Dực nhi, nếu đã đến đây sao còn chần chừ không tiến vào?
Ngoài cửa, Vi Dực bị sư phụ phát hiện ra hành tung, liền cười cười xấu hổ, tiến vào:
- Đệ tử Vi Dực xin bái kiến sư phụ!
- Miễn lễ, Dực nhi, khảo hạch lần này, những sư đệ của con, thành tích đều không có vấn đề gì chứ?
Nhất mạch Đại Điện chủ, có rất nhiều việc lớn mà Đại Điện chủ cơ bản đã chẳng hỏi qua mà, đều giao phó toàn quyền lại cho Vi Dực, ông ta là chủ của cả Tinh La Điện, cần phải xử lý những chuyện lớn của cả Tinh La Điện.
Với những việc của bản mạch mình, thì đã có thể dần dần giao cho Vi Dực toàn quyền xử lý, dần dần rèn luyện khả năng lãnh đạo của hắn, cũng là lo cho tương lai Vi Dực thuận lợi tạo thành một cái trụ cột tốt đẹp.
- Ngoài một vài sư đệ cá biệt gặp vận khí không tốt, còn lại đều có thành tích rất tốt. Tổng thể mà nói, so với năm rồi, thành tích cũng không có sự khác biệt nhiều lắm.
- Ừm, việc này con phụ trách xử lý là được!
Đại Điện chủ hiển nhiên đối với việc ấy cũng không quan tâm nhiều lắm, nhìn nhìn ra ngoài cửa hỏi:
- Vừa rồi Đường Chấp sự tới đây, con có biết hắn vì sao hắn tới không?
- Không biết ạ, đệ tử thấy hắn xấu hổ mà đi, cũng không có hỏi hắn.
- Dực nhi, ngươi ngồi xuống.
Trác Bất Quần biểu tình trịnh trọng nói.
Vi Dực cũng không chậm trễ, lại ngồi xuống.
- Vừa rồi Đường Chấp sự tới hỏi ta, cuộc khảo hạch Đệ tử Cao cấp ngày mai có muốn chèn ép sự nổi bật của Tần Vô Song một chút hay không, Dực nhi, ý kiến của con thế nào?
Vi Dực tự hỏi một lát, lắc đầu nói:
- Đệ tử cho rằng không nên làm vậy.
- Ồ? Nói nguyên nhân xem.
Trác Bất Quần có chút vui mừng hỏi.
- Đệ tử nghĩ thấy, Tần Vô Song khí thế đã thành, nếu bị kẻ khác chèn ép thì sẽ hoàn toàn không đấu lại được miệng lưỡi đàm tiếu của thiên hạ. So với việc chèn ép thì chi bằng cứ để mặc cho hắn tiến tới. Dù sao, Tần Vô Song nổi bật như vậy, đối với Tinh La Điện của chúng ta mà nói cũng là một việc rất tốt.
Vi Dực trả lời, ngữ khí vô cùng chính đại quang minh.
Trác Bất Quần ha ha cười lớn:
- Dực nhi, con có thể nói ra những lời này, vi sư cảm thấy thực sự vui mừng. Ta cũng từng nghe nói qua, Đệ tử Trung tâm nhất mạch của chúng ta, ở trên ngọn Chủ mạch Lăng Vân Phong có chút ngang tàng vô kỷ, việc này ta vẫn luôn chưa có hỏi tới, con biết vì sao không?
- Đệ tử không rõ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -
Trong lòng Vi Dực chợt chấn động, nếu như nói tới thái độ bá vương cao ngạo, thì Vi Dực hắn chắc chắn không thể không có công lao, xét đến cùng thì hắn là Đại sư huynh, có nhiều lúc hoặc ít hoặc nhiều cũng từng đứng ra làm ô dù cho đám sư đệ trong mạch. Nghe sư phụ nói vậy, trong lòng hắn cũng có chút không yên.
- Vi sư chính là muốn kiểm tra ngươi, chờ ngươi tự lĩnh ngộ. Đây là một loại cảnh giới về lòng dạ, nếu ta tự vạch trần ra thì, thì như vậy chưa chắc ngươi đã chịu phục, vi sư chính là chờ ngươi tự lĩnh ngộ. Tinh La Điện chính là một cái chỉnh thể chứ không phải chỉ là thuộc về nhất mạch của chúng ta. Mà Tinh La Điện này, nếu chỉ dựa vào thực lực của mỗi nhất mạch chúng ta cũng tuyệt đối không thể chống đỡ được cái sự nghiệp to lớn này. Dực nhi, những việc ngươi đã làm trước đây, ta sẽ không nhắc lại nữa. Sau này ngươi hãy tự mình suy nghĩ.
Vi Dực chỉ cảm thấy từng trận hàn ý dâng lên trong lồng ngực, mồ hôi lạnh ứa ra. Hắn luôn luôn nghĩ rằng, việc này các sư huynh đệ nhất mạch đều cố gắng giấu diếm, sư phụ quả quyết sẽ không biết.
Lại thật không nghĩ tới, sư phụ đối với mọi chuyện lại nắm rõ tất cả như lòng bàn tay. Hiển nhiên đối với biểu hiện của Đại sư huynh là hắn, nhiều ít cũng có chút không hài lòng.
- Sư phụ, đệ tử ngu dốt, xin sư phụ trách phạt.
Trác Bất Quần cười thoải mái:
- Trách ngươi làm gì? Một chút việc nhỏ, không ảnh hưởng tới toàn cục diện. Vi íư chỉ là muốn ngươi hiểu được, sự được mất của môn hộ thì vĩnh viễn không làm cho Tinh La Điện phát triển lên được, cũng quyết không nâng được tầm cao của Tinh La Điện. Ngươi cần biết, một cây siêu quần xuất chúng cũng không làm nên mùa xuân, mà chỉ có trăm hoa cùng đua nở khoe sắc mới có thể tạo nên xuân.
Vi Dục sắc mặt ngưng trọng, trầm tư, tiêu hóa từng lời của Trác Bất Quần.
- Nếu như ngươi là đồ đệ trong các mạch khác, có cái loại ý tưởng tranh chấp môn hộ như thế này, vi sư tuyệt đối sẽ không trách phạt nặng nề ngươi. Nhưng ngươi thân là Linh căn Tiên Thiên, là đệ tử nhất mạch của ta, ánh mắt phải biết nhìn xa trông rộng tới toàn bộ Tinh La Điện, mà không phải là đi tranh đấu được mất bên này bên kia. Độ cao, quyết định đến tầm nhìn của ngươi, quyết định đến lòng dạ của ngươi. Lòng dạ lại quyết định đến cảnh giới cả đời của ngươi…
Lời nói sâu xa của Đại Điện chủ hết lòng dạy cho Vi Dực, dốc sức bồi dưỡng cho Đại đệ tử như hắn. Linh căn Tiên Thiên, loại thiên phú tuyệt vời như vậy, hắn lại không hy vọng Vi Dực lại làm uổng phí.
Mồ hôi của Vi Dực chảy đầy sau lưng:
- Sư phụ, đệ tử trước đây hồ đồ ngu xuẩn, thực sự đã làm phụ tấm lòng của sư phụ. Lần trở về này, đệ tử sẽ diện bích suy nghĩ những việc đã qua.
- Ừm, Dực nhi, sự xuất hiện này của Tần Vô Song với Tinh La Điện ta cố nhiên là việc tốt, với ngươi cũng là một việc đáng mừng.
Trác Bất Quần nghiêm nghị nói.
- Ta trước đây còn lo lắng ở cả Tinh La Điện này sẽ không có nhân vật nào có đủ khả năng để so sánh với ngươi, không thể có kẻ nào có thể quất roi đốc thúc ngươi, khiến cho ngươi không dám buông lỏng bản thân. Hôm nay, nhân vật như vậy rốt cục cũng đã xuất hiện. Dực nhi, Tần Vô Song này tuy rằng không phải là Linh căn Tiên Thiên, nhưng theo kết luận của Vi Sư, tiền đồ của hắn sẽ không thể hạn định được. Hai người các ngươi sẽ trở thành hai ngôi sao sáng chiếu rọi của Tinh La Điện chúng ta. Kẻ nào rốt cuộc có thể phát huy ra ánh sáng đẹp đẽ hơn, thì điều đó quyết định bởi độ cao tầm nhìn của các ngươi.
Đại Điện chủ nói tới đây, khẩu khí trịnh trọng dị thường, hiển nhiên không phải là nói chuyện xa vời, cố ý tạo cho Vi Dực một cái áp lực, mà là sự cảm khái ở tận trong đáy lòng.
.