Khí Trùng Tinh Hà

chương 266: di huấn cơ mật của tần gia

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Truân Trung Trì như đang trong mơ, dù là người mạnh mẽ như hắn lúc này cũng phải xúc động run rẩy… quá tốt rồi, thật là quá tốt!

Còn điều gì tốt đẹp hơn cảnh tượng trước mắt đây? Đệ tử hắn yêu thương nhất, đệ tử hắn kỳ vọng nhất, vẫn chưa chết! Nó vẫn đang sống sờ sờ xuất hiện trước mắt mình đây.

- Vô Song, lão sư thật sự không hoa mắt đấy chứ? Không phải đang gặp con trong mơ đấy chứ?

- Sư phụ, đây là sự thật, là con, Tần Vô Song đây!

Sư đồ gặp nhau, đương nhiên không còn gì mừng bằng, Truân Trung Trì than thở:

- Chả trách mà khi ta mới bước chân vào Tần gia trang cứ có một cảm giác quen thuộc, cứ như Vô Song con vẫn còn tại thế. Ban đầu ta lại cứ nghĩ đó là ảo giác, thật không ngờ lại là thật!

- Sư phụ tu vi mạnh mẽ, thần thức hơn người.

Tần Vô Song nói:

- Vô Song may mắn không chết, được Truyền Tống Trận đưa trở lại Đại Thương Sơn ở phía sau trấn Đông Lâm, quả thật như nằm mơ vậy. Con muốn nhân lúc này thăm dò phản ứng của các bên xem thế nào. Chỉ là không ngờ sư phụ lại đích thân đến đây, đệ tử quả thật vô cùng bất ngờ!

Truân Trung Trì chỉ cần Tần Vô Song vẫn còn sống, những cái khác không cần quan tâm. Nghe Tần Vô Song nói như vậy cũng bật cười lớn:

- Thăm dò hay lắm! Chỉ một chút thăm dò này là biết ai trung ai gian. Con tạm thời đừng lộ diện vội. Việc này để ta thay con làm. Giờ vẫn còn gần nửa tháng nữa mới tới cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc. Nếu con không muốn về Tinh La Điện, vậy để khi về ta sẽ bí mật báo cáo cho Đại Điện chủ.

Nói đến đây Truân Trung Trì lại cười lên sảng khoái, bao nỗi phiền muộn tích tụ những ngày nay lập tức tiêu tan không ít.

- Sư phụ, trong Bích Phù Sơn quả nhiên có người của Đế quốc Thiên Trì giở trò quỷ. Con vào đó, bên trong có bốn gã Trung Linh võ giả. Con nghe chúng gọi nhau là Trưởng lão, một trong số đó là Luật Trưởng lão, còn có hai người tên Đỗ Trưởng lão và Trương Trưởng lão… Con đoán đó là người của Thiên Cơ Tông.

- Không cần đoán…

Truân Trung Trì xua xua tay:

- Chính là người của Thiên Cơ Tông!

Truân Trung Trì cười nói:

- Nhưng Vô Song à, chúng đánh con xuống vực sâu, có lẽ không đắc ý được bao lâu đã phải bồi táng cùng Bích Phù Sơn rồi. Ha ha… Thiên Cơ Tông tính kế đi tính kế lại kết quả là mất luôn mạng của năm tên Trưởng lão. Tinh La Điện chúng ta lời to rồi! Ha ha…

Truân Trung Trì đắc ý lắm, nghĩ đến việc Thiên Cơ Tông gặp họa hắn sảng khoái vô cùng. Thầm nghĩ, đợi đến cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc bắt đầu, gặp Tông chủ của Thiên Cơ Tông nhất định phải khiêu khích chúng một phen.

Bỗng Truân Trung Trì sắc mặt cổ quái bật cười:

- Vô Song, có khách không mời mà đến. Muốn giết người không để lại dấu vết hay lấy uy hiếp mà xử lý?

Truân Trung Trì dù gì cũng là Cao Linh võ giả, lực cảm ứng đương nhiên mạnh hơn những Trung Linh võ giả như Tần Vô Song. Tuy kẻ địch còn cách đó hàng dặm nhưng căn bản không thể thoát khỏi cảm ứng của hắn.

Tần Vô Song ánh mắt sắc lạnh:

- Sư phụ, kẻ đến là ai?

- Có một toán Tôn giả gì đó đến từ Đại Ngô Quốc. Còn một tên Tiên Thiên đang áp chế khí tức, có lẽ là Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc.

Kẻ thù của Tần Vô Song chủ yếu tập trung ở ba hướng, Tây Sở Quốc, Đại Ngô Quốc và Cực Âm Tông. Cực Âm Lão Quái đang bị giám sát, căn bản không thể rời đi nửa bước. Ngoài ra, trong Bách Việt Quốc, kẻ thù của Tần Vô Song chỉ có Xích Mộc Vương Phủ thì đã bị diệt vong hoàn toàn rồi. Vì thế, tính đi tính lại, cũng chỉ có hai kẻ thù là Tây Sở Quốc và Đại Ngô Quốc.

Còn Ba Thục Quốc và Đại Tấn Quốc thì chẳng có lý do gì để kết oán với Tần Vô Song cả. Dù gì thì ban đầu Tần Vô Song cũng để lại đường lui với họ. Đặc biệt là Tôn Vô Mi của Ba Thục Quốc, thật ra không những không hận Tần Vô Song mà thậm chí còn có sự kính ngưỡng mơ hồ.

Theo ý của Tần Vô Song, đối đãi với kẻ địch phải như gió thu quét lá rơi, không chút nương tay. Nhưng lúc này sư phụ đang ở đây hắn không dám làm theo ý mình:

- Xin sư phụ chỉ thị!

Năm chữ bình thường này của hắn lại như đẩy vấn đề nan giải sang cho Truân Trung Trì. Truân Trung Trì cười, cười nói như nói với chính mình:

- Môn hạ của Truân Trung Trì ta đương nhiên không thể để kẻ khác bắt nạt… Vốn dĩ, theo ý ta, không tha cho một tên nào hết. Nhưng tâm trạng ta đang rất tốt, nghĩ kỹ thì, dù có giết sạch sẽ bọn chúng cũng khó đảm bảo hậu nhân hoặc đồng bọn của chúng tiếp tục báo thù. Thôi, ta nghĩ ân oán này nên dừng ở đây, con thấy sao?

Tần Vô Song nói:

- Mọi việc do sư phụ làm chủ. Nếu chúng chịu dừng lại thì con cũng dừng. Nhưng nếu chúng cố chấp, đệ tử tuyệt đối không nương tay.

- Ừm, hôm nay ta sẽ thay con làm chủ việc này. Trừ phi tên tuổi của Truân mỗ ta vô dụng, nếu không ân oán này, chúng chịu dừng coi như chúng biết điều, còn nếu không dừng thì ta nhất định khiến chúng phải hối hận cả đời!

Truân Trung Trì là ai chứ? Nhị Điện chủ của Tinh La Điện, đệ nhị cường giả của cả Đế quốc Đại La, dưới một người trên vạn người. Hắn ra mặt hòa giải quả thực đã nể mặt lắm rồi, đó là biểu hiện của sự từ bi khi được biết đệ tử yêu quý vẫn con sống, nếu không thì hắn đã ra tay không chút nương tình.

Một khi Truân Trung Trì ra tay, Tây Sở Quốc cũng được, Đại Ngô Quốc cũng được, e là sẽ đều rơi vào tình cảnh mãi mãi không ngóc đầu lên nổi, không ai có thể cứu được chúng.

- Vô Song, con đợi ở đây, ta đi một lát!

Truân Trung Trì mỉm cười, thân hình khẽ động là như mất tích trong không khí. Tần Liên Sơn ở bên cạnh nhìn mà ngơ ngác mãi không nói nên lời:

- Vô Song à, sư phụ của con thực lực lợi hại quá!

Tần Liên Sơn cảm thán.

- Sư phụ là Cao Linh võ giả, cả Đế quốc Đại La cũng chỉ có năm cường giả như vậy. Mà tu vi của sư phụ cũng chỉ kém Đại Điện chủ nửa cấp mà thôi.

Ngữ khí của Tần Vô Song tràn đầy sự ngưỡng mộ và kỳ vọng:

- Cao Linh võ giả…

Trong mắt Tần Liên Sơn cũng ngưỡng mộ vô cùng.

Bỗng ánh mắt Tần Liên Sơn lóe lên vài tia sáng kỳ lạ, trầm giọng xuống nói:

- Vô Song, có chuyện này phụ thân vẫn chưa nói con biết. Theo quy định gia tộc thì phải đợi đến khi ta sắp lâm chung thì mới được cho con. Nhưng để phòng bất trắc, ta đã viết nó ra rồi để vào một viên sáp, giao cho Tứ Hỷ bảo quản. Nếu ta xảy ra chuyện gì thì hắn sẽ đưa cho con. Nhưng nay ta quyết định nói cho con biết trước!

- Ồ?

Thấy vẻ mặt phụ thân như vậy, Tần Vô Song nghĩ chắc chuyện này không tầm thường, vội nói:

- Phụ thân, chúng ta vào trong rồi từ từ nói.

- Được!

Sau khi cả hai vào bên trong rồi, Tần Liên Sơn nói:

- Chuyện này là khi ông nội trước khi lâm chung đã cho ta biết. Mà chuyện này cũng là do ông cố nói cho ông nội biết trước khi lâm chung. Đời này qua đời khác, chỉ có người thừa kế Tần gia mới có tư cách biết chuyện này. Nhưng chuyện này, ta cũng được, ông nội con cũng được, ông cố con cũng được, chỉ là phụ trách kế thừa chứ căn bản không có tư cách đi điều tra bí mật của cái tin tức đó. Con có biết tại sao không?

- Tại sao ạ?

- Vì chuyện này vô cùng kinh động! Hơn một trăm năm trước, Tần gia chúng là Hào môn. Vốn dĩ nhân lực rất nhiều, nhưng chỉ trong một đêm, tất cả trai tráng đã mất tích hết. Con biết bọn họ đã đi đâu không?

- Đi đâu?

Tần Vô Song cũng đã có nghe đến chuyện này nhưng chưa bao giờ tìm hiểu kỹ, nghe phụ thân nhắc đến thì dường như chuyện này có gì bí ẩn. Nguồn truyện: Truyện FULL

- Đi đến một nơi mà cả ta và con đều không thể tưởng tượng được. Khi đó, chỉ có một mình ông cố ở lại cùng với ba người con trai. Ngoài ta ra, hai vị bá phụ của con khi còn trẻ đều tham dự Gia tộc Luận phẩm, đều đã chết thảm. Vì vậy Tần gia ta mới rơi vào cảnh sa sút. Mà những người mất tích, theo thông tin của ông cố con nói thì họ đến vùng đất cổ xưa, Tổng bộ của Tần gia ta. Nhưng cái Tổng bộ đó rốt cuộc ở đâu thì chẳng ai biết cả.

- Vùng đất cổ xưa của Tần gia? Không biết ở đâu thì đi thế nào?

Tần Liên Sơn thở dài nói:

- Là do được một cường giả thần bí đưa đi. Nghe nói Tổng bộ của Tần gia xuất hiện nguy cơ nghìn năm mới gặp, cần chi mạch các nơi cung cấp huyết mạch hỗ trợ.

- Nhưng cũng không cần phải mù quáng như vậy chứ? Huyết mạch từ Bách Việt Quốc thì có thuần chủng được đến mức nào cơ chứ?

- Chính vì thế có thể thấy nguy cơ của Tổng bộ Tần gia nguy hiểm thế nào không nghĩ cũng biết.

Tần Vô Song thở dài:

- Phụ thân, lịch sử đã qua thì cho nó qua, chúng ta phải nhìn về phía trước!

Tần Liên Sơn lắc đầu:

- Không được. Thông tin cơ mật không phải tiên nhân của chúng ta mất tích ra sao mà là về tin tức bí mật của Tổng bộ Tần gia. Tương truyền, tổ tiên thế hệ đầu tiên của chúng ta đến đây từng lập tổ đường, bên trong có bố trí cơ quan, để lại bản đồ và đầu mối đi đến Tổng bộ, còn cả nguyên nhân tại sao tổ tiên lại di chuyển đến đây nữa.

- Ồ? Vậy tại sao lâu nay không ai khởi động cơ quan để lấy bản đồ ra? Nếu cứ kế thừa như thế này, càng về sau càng không có cảm giác thuộc về nơi đó nữa.

- Khởi động cơ quan?

Tần Liên Sơn cười khổ nói:

- Ngoài tổ tiên đầu tiên ra thì sau này chẳng có ai đủ tư cách để làm cả.

- Khởi động cơ quan cũng cần có tư cách sao?

- Lời di huấn cơ mật của tổ tiên nói, nhất định phải Linh Võ Đại viên mãn mới có tư cách khởi động cơ quan để đến Tổng bộ đào sâu tu luyện.

Linh Võ Đại viên mãn? Tần Vô Song khựng lại, Linh Võ Đại viên mãn là cái gì chứ? Nếu tu luyện được đến mức đó còn phải đến Tổng bộ tu luyện nữa hay sao?

- Vô Song, di huấn của tổ tiên là như vậy, không có lửa thì làm sao có khói. Ta tin bên trong đó chắc chắn có điều huyền bí. Trước ta không biết Linh Võ Đại viên mãn là cảnh giới thế nào, trừ phi con là cảnh giới Tiên Thiên, không thì thông tin này cũng chỉ có thể cứ kế thừa tiếp ở các đời sau mà thôi.

Tần Vô Song thở dài:

- Hài nhi vẫn không hiểu rốt cuộc tại sao tiên tổ đời đầu tiên lại đến đây? Nếu Tổng bộ đã tốt như thế thì việc gì phải khổ sở đến đây?

- E là phải khởi động được cơ quan rồi mới biết được.

Tần Liên Sơn thở dài nói.

Tần Vô Song gật đầu:

- Phụ thân, nếu hài nhi có thể đạt đến Võ Linh Đại viên mãn, nhất định sẽ khởi động cơ quan. Dù có đến Tổng bộ hay không, con cũng chỉ coi chân núi Đại Thương Sơn là cố hương, là đất tổ mà thôi.

Tần Liên Sơn cũng hiểu tâm trạng của Vô Song, thực ra, Tần Liên Sơn cũng nghĩ như vậy.

- Vô Song, di huấn của tổ tiên như vậy, phụ thân có trách nhiệm cho con biết. Còn việc con lựa chọn thế nào là chuyện của con, cha tuyệt đối không can thiệp. Nguy cơ của Tần gia chúng ta, Tổng bộ không đến cứu viện, nguy cơ của Tổng bộ, chúng ta cũng không nhất định phải chi viện.

Hai phụ tử có cùng suy nghĩ, đều gật gật đầu.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio