Hắn vừa mở miệng là khiến người khác dựng hết tóc gáy. Cái giọng the thé cộng với ngoại hình của hắn đúng là một con quỷ chính hiệu.
Nhưng khí thế của hắn lại khiến Trác Bất Đàn cũng không dám xem thường, nhích tới trước, chắn Tần Vô Song và Vi Dực ở phía sau, trầm giọng nói:
- Bạch Tông chủ, đệ tử của ngươi là ai? Vì lý gì lại đòi Tinh La Điện phải giao hung thủ?
Kẻ đó thì ra là Nhị Tông chủ của Thiên Cơ Tông, đệ nhất hiểm ác, đệ nhất độc địa trong Đế quốc Thiên Trì, đại danh Bạch Cốt Kinh. Nghe nói hắn tu luyện loại công pháp tà ác nào đó có thể khiến ngay cả xương trắng cũng phải sợ hãi mà rút lui nên mới có cái tên Bạch Cốt Kinh!
- Không phải phí lời, Trác Bất Đàn, ta chỉ hỏi ngươi một câu, có giao ra không?
Khẩu khí của Bạch Cốt Kinh vô cùng cuồng ngạo, cũng rất bá đạo. Chỉ là, sự bá đạo của hắn trong mắt Trác Bất Đàn căn bản chỉ là làm bộ làm tịch mà thôi.
Trác Bất Đàn lạnh lùng quét mắt nhìn đám Tiên Thiên cường giả bao vây trước Khách điếm Tùng Hạc, lắc lắc đầu trầm giọng nói:
- Bạch Tông chủ, ngươi bày ra trận thế lớn thế này rốt cuộc là để thị uy hay khiêu khích vậy? Chỉ là, ngươi không thấy hai chúng ta đối thoại mà đem theo nhiều người như vậy là thừa sao?
Trí tuệ của Trác Bất Đàn chính là ở đây. Khí thế của ngươi hùng hồn, thì hắn sẽ vòng vo khiến ngươi có sức mà chẳng có chỗ dùng.
Bạch Cốt Kinh hầm hầm nói:
- Trác Bất Đàn, ta hỏi ngươi lần nữa, có giao hung thủ giết đồ đệ ta không? Nếu như ngươi không giao ra thì hậu quả khó lường đấy!
- Đầu tiên, đệ tử môn hạ của ngươi, rốt cuộc là ai bị giết vậy? Thứ nữa là Tinh La Điện chúng ta mới đến đây, làm sao đi giết người của Thiên Cơ Tông các ngươi được? Thứ ba, Thiên Cơ Tông các ngươi hùng hổ như vậy lẽ nào thấy làm ác bá thú vị lắm sao?
Trác Bất Đàn lý lẽ rõ ràng, chặt chẽ, khiến Bạch Cốt Kinh phẫn nộ mà không có chỗ phát tiết, không tìm được sơ hở nào. Hắn vẫy tay:
- Thạch Phi Lam ngươi qua đây.
Đệ tử Trung tâm đầu cuốn khăn tên Thạch Phi Lam tiến lại:
- Nhị sư bá, có đệ tử!
- Được, ngươi nói xem, hôm đó ở Bách Chiến Sơn kẻ nào đã khiêu chiến lôi đài, kẻ nào đã đấu với sư đệ Quỷ Đồng Tử của ngươi?
Thạch Phi Lam nói:
- Ban đầu có kẻ tên Thôi Ngưu, là loại tạp chủng bị đệ tử đánh cho tơi bời. Rồi có một kẻ cũng khá, tự xưng là Triệu Mục Chi của Tinh La Điện. Hắn không địch lại được Quỷ Đồng Tử sư đệ, đúng lúc sắp bị giết thì có kẻ đánh lén Quỷ Đồng Tử, dụ sư đệ đi rồi không có tông tích gì của sư đệ nữa!
Bạch Cốt Kinh mở trừng hai con mắt xanh lục, giọng the thé:
- Trác Bất Đàn, ngươi nghe rõ chưa? Kẻ đó chắc chắn là môn hạ của Tinh La Điện. Nếu không thì sao lại ra tay giúp Triệu Mục Chi?
Trác Bất Đàn giọng khàn khàn:
- Bạch Tông chủ, nếu ngươi đến nha môn làm quan thì không biết sẽ có bao nhiêu án oan nữa. Chỉ dựa vào sự suy đoán không có chút căn cứ nào mà đã nói là đệ tử của Tinh La Điện. Hơn nữa Triệu Mục Chi chỉ đi một mình, không có đồng hành, lấy đâu ra đồng bọn?
Bạch Cốt Kinh giận dữ:
- Tinh La Điện các ngươi nếu không phải định giở trò quỷ thì lẽ nào lại không chia nhỏ quân ra? Chắc chắn đây là trò của Tinh La Điện các ngươi!
- Bạch Tông chủ, lẽ nào Tinh La Điện bọn ta lại có thể tiên tri được rằng Thiên Cơ Tông các ngươi sẽ lập lôi đài ở Bách Chiến Sơn để rồi phái cao thủ đi trước khiên chiến sao? Ngươi nói vậy là đề cao Tinh La Điện quá rồi. Chuyện huyền diệu tiên tri kiểu này, Tinh La Điện không biết đâu.
Bạch Cốt Kinh tuy thâm độc, cũng rất giảo hoạt, nhưng đau lòng vì mất đồ đệ nhất thời không chấp nhận được, tâm trí kích động, nói vài ba lời đã bị Trác Bất Đàn chặn họng không nói được gì.
Hắn đến gây chuyện vốn cũng chẳng có căn cứ gì, chỉ dựa vào suy đoán, muốn đến dọa người của Tinh La Điện, nhưng không ngờ lại bị phản kích lại.
Nhưng dù gì Bạch Cốt Kinh cũng là kẻ ranh mãnh, hắn đến đây một mặt là để điều tra thật giả, hù dọa Tinh La Điện, mặt khác lẽ nào không phải là để thị uy?
- Trác Đại Điện chủ, nếu ngươi đã phủ nhận như vậy, liệu có dám gọi hết môn hạ đệ tử ra đây để ta nhận mặt không?
Bạch Cốt Kinh lạnh lùng hỏi.
Trác Bất Đàn nói:
- Tinh La Điện đến địa bàn Đế quốc Thiên Trì các ngươi thì là khách chứ không phải tội phạm. Bạch Tông chủ mặt mày hung ác như vậy, tại sao Trác mỗ lại phải để ngươi nhận mặt? Về tình về lý đều không được. Nguồn:
Bạch Cốt Kinh nổi giận:
- Không để ta nhận có nghĩa là có tật giật mình.
- Bạch Tông chủ, thường ngày ngươi hành sự không tích đức, ngay cả miệng nói cũng không tích đức, không sợ gặp báo ứng sao?
Trác Bất Đàn trầm giọng nói với khí chất ôn văn nho nhã.
Trác Bất Đàn biết tên Bạch Cốt Kinh ép từng bước như vậy là để thăm dò phản ứng. Nếu không cứng rắn sẽ bị Bạch Cốt Kinh hắn được đằng chân lân đằng đầu. Nếu nói năng không khách khí, nhưng dù Tinh La Điện từ xa đến cũng không sợ Thiên Cơ Tông.
Lâu nay, Đại hội So tài Đông Tam quốc đều có một quy tắc bất thành văn. Để tránh việc nước chủ nhà ỷ thế ức hiếp người, hai nước còn lại sẽ ngầm hình thành một liên minh tạm thời. Vì thế, một khi Thiên Cơ Tông ỷ thế làm càn ức hiếp người của Tinh La Điện thì Long Hổ Môn đến từ Đế quốc Đan Dương chắc chắn sẽ không khoanh tay đứng nhìn.
Bạch Cốt Kinh cười lạnh lùng:
- Báo ứng? Bạch Cốt Kinh ta bá đạo gần hai trăm năm nay vẫn chưa biết báo ứng là cái quái gì. Trác Đại Điện chủ, ngươi đừng tưởng chuyện hôm nay đến đây là xong. Sớm muộn gì Bạch mỗ ta sẽ lấy lại cả vốn lẫn lời!
Lạnh tanh nhìn Trác Bất Đàn một cái, Bạch Cốt Kinh phẩy tay dẫn đoàn người ngựa bỏ đi.
Bạch Cốt Kinh đến thì hùng hổ nhưng lại đuối lý rời đi, đương nhiên trong lòng nộ khí ngập tràn. Không phải hắn không muốn dùng bạo lực, mà là hắn biết, tuy công pháp của Bạch Cốt Kinh hắn lợi hại nhưng e là vẫn có phần kém Trác Bất Đàn một chút. Hơn nữa dù có muốn khai chiến với Đế quốc Đại La thì giờ cũng không phải là lúc này. Vạn nhất Đế quốc Đại La và Đế quốc Đan Dương liên thủ, dù có ở sân nhà thì cũng khó ứng phó. Vì thế mà Bạch Cốt Kinh quyết định tạm thời rút lui, nhưng trong lòng thì chửi:
- Trác Bất Đàn, xem Tinh La Điện các ngươi đắc ý được bao lâu! Cuối cùng cũng có ngày ta khiến các ngươi phải hối hận…
Về đến Thiên Cơ Tông, Bạch Cốt Kinh đến thẳng chỗ của Đại Tông chủ. Đại Tông chủ Thiên Cơ Tông tên Cao Nhạc, là một nhân vật kiêu hùng, mưu mô thâm hiểm, suy nghĩ sâu xa, khí chất hoàn toàn khác với Bạch Cốt Kinh.
- Cao Lão Đại, ta dám khẳng định cái chết của Quỷ Đồng Tử có liên quan đến Tinh La Điện!
Bạch Cốt Kinh gương mặt dữ tợn, hét lên đầy phẫn uất.
- Sao? Ngươi đi do thám có được manh mối gì?
Mắt Cao Nhạc cũng ánh lên sắc lẹm. Cái chết của Quỷ Đồng Tử không chỉ khiến Bạch Cốt Kinh bức bối mà với Đại Tông chủ hắn cũng là một sự đả kích rất lớn. Có thể nói là cơ hội mà Thiên Cơ Tông tạo ra đã chịu ảnh hưởng chí mạng. Đặc biệt là Đại hội So tài Đông Tam quốc lần này, Quỷ Đồng Tử là còn là kỳ binh, chiêu bài để giành chiến thắng. Nay Quỷ Đồng Tử lại mất tích một cách thần bí, khả năng sống sót cũng không nhiều.
- Tên Trác Bất Đàn đó vô cùng xảo quyệt, chặt chẽ, từ nét mặt và câu trả lời của hắn ta không thể nhìn ra được bất cứ điều gì. Nhưng hắn càng như thế ta càng thấy đáng nghi.
Bạch Cốt Kinh giận dữ nói.
- Lão Nhị…
Cao Nhạc thở dài:
- Nay cái chết của Quỷ Đồng Tử khiến kế hoạch của chúng ta gặp trở ngại rất lớn. Bất luận hung thủ là kẻ nào thì cũng để sau. Việc chúng ta phải suy nghĩ bây giờ là thi đấu lần này phải đối phó thế nào đây?
Bạch Cốt Kinh đau xót:
- Đáng tiếc đệ tử đoản mệnh của ta, nếu nó không chết thì thi đấu lần này đâu cần phải suy nghĩ? Cao Lão Đại, huynh nói xem, Quỷ Đồng Tử liệu có phải bị đám Điện chủ môn hạ Tinh La Điện cải trang ám sát rồi không?
- Căn cứ theo hiện trường thì không phải không có khả năng. Nhưng ngươi nghĩ xem, Quỷ Đồng Tử vốn là một kỳ binh, lôi đài cũng không ai dự liệu trước được. Chúng làm sao biết trước được, sao có thể cải trang đợi Quỷ Đồng Tử ở đó để ra tay? Phân tích tới phân tích lui đều có sơ hở, không thể vẹn toàn được.
Bạch Cốt Kinh vô cùng nóng ruột nhưng lại chẳng thế làm gì đành nói:
- Quỷ Đồng Tử đã chết, quả thật ta có phần nản lòng. Cao Lão Đại, lần này phải dựa vào đệ tử của Đại Tông chủ huynh phát huy rồi. Nếu môn đồ của huynh có thể phát huy hết sức, đoạt Quán quân cũng không phải không thể.
- Chưa chắc, Long Hổ Môn trước nay luôn thần bí, thiên tài nhiều. Còn Tinh La Điện cũng có Vi Dực, là Linh căn Tiên Thiên, cũng không được xem thường. Nếu Long Hổ Môn chỉ có một Đệ tử Trung tâm là Trung Linh Võ Cảnh thì ba nước cân bằng. Thiên Cơ Tông chúng ta vẫn có thể thắng, chỉ sợ Long Hổ Môn có con át chủ bài khác.
Bạch Cốt Kinh lại nói:
- Đâu ra mà lắm con bài thế? Ba nước phía Đông chúng ta bình thường biết hết nhau cả. Không thể nào chúng ta có một Quỷ Đồng Tử trăm năm mới có một mà chúng cũng có chiêu bài khác được!
- Chuyện đời khó đoán, vẫn nên tính đến khả năng xấu nhất!
Cao Nhạc tỏ ra nghiêm trọng. Bạch Cốt Kinh điên cuồng vò cái đầu lơ thơ tóc của mình:
- Quỷ Đồng Tử, ta có lỗi với con. Nếu không để con đến lôi đài thì đã không có ngày hôm nay!
Cao Nhạc thở dài:
- Lão Nhị, Thiên Cơ Tông chúng ta mấy năm gần đây nhiều chuyện đều không thuận lợi. Ở Bích Phù Sơn mất đi năm Trưởng lão, nay Quỷ Đồng Tử lại gặp bất trắc. Cục diện này nếu không thay đổi thì e là sẽ ảnh hưởng đến căn cơ của Đế quốc Thiên Trì ta.
- Thay đổi?
Bạch Cốt Kinh khựng lại:
- Thay đổi thế nào?
- Cửu Cung Phái của Đế quốc Xích Long lần này đột nhiên chạy đến, đây là một cơ hội tốt. Nếu có thể kéo quan hệ với Cửu Cung Phái thì Thiên Cơ Tông, Đế quốc Thiên Trì ta có thể xưng hùng ở ba nước phía Đông này.
Khẩu khí Cao Nhã âm u đáng sợ:
- Ta từng nói chuyện vài câu với Chấp Pháp sứ giả của Cửu Cung Phái, cũng phái Lão Tam, Lão Tứ trợ giúp Cửu Cung Phái bắt tội phạm bỏ trốn. Đây cũng là một thiện duyên. Tiếp theo, nếu có thể kết hợp cái chết của Quỷ Đồng Tử với gã tội phạm bỏ trốn của Cửu Cung Phái thì có thể tạo ra một bát nước bẩn, muốn vẩy lên Tinh La Điện hay Long Hổ Môn đều được!
Bạch Cốt Kinh nở nụ cười tà ác, hai con mắt xanh lục ánh lên ánh sáng cổ quái, không ngừng gục gặc:
- Rất hay, Cao Lão Đại, chiêu này rất hay! Đừng dính vào Long Hổ Môn nữa, nhằm vào Tinh La Điện đi. Nói tên tội phạm kia rất có khả năng chạy đến Đế quốc Đại La rồi. Quỷ Đồng Tử cũng tham gia truy sát tội phảm, bị một thế lực chưa rõ giết chết, mà thế lực này rất có khả năng là tiếp ứng của tên tội phạm kia!
Nói đến đây, Bạch Cốt Kinh và Cao Nhã nhìn nhau, ánh mắt đầy sự hung tàn.