Những đồng môn khác cũng vô cùng kinh ngạc. Họ không thể ngờ Tần Vô Song lại có được bản lĩnh đó.
Tần Vô Song khiêm tốn nói:
- Chỉ là đệ tử nhàn rỗi không việc gì làm nghĩ ra thôi. Tính đệ tử vốn thích suy nghĩ, mọi người chê cười rồi!
Truân Trung Trì xua tay:
- Không không, ta nói là nói lời tâm can, không phải chê cười gì cả. Trong thế giới tu luyện, có thêm một kỹ năng là có thêm một cách phòng thân, đó không phải chuyện xấu!
Vi Dực cũng cảm thán:
- Đúng là người giỏi thì không có gì là không biết! Tần sư đệ, ngu huynh nay không khâm phục đệ cũng khó. Đệ luôn tạo ra những bất ngờ, chỉ một điểm đó thôi cũng đủ để khiến một những người trẻ tuổi của ba nước phía Đông này phải xấu hổ rồi!
Đây là những lời từ đáy lòng Vi Dực, không có chút gì gọi là không phục cả. Trước đây hắn không thể bỏ được ý muốn cạnh tranh, nhưng sau nhiều lần Trác Bất Đàn khuyên giải, cộng thêm sự bừng tỉnh từ cuộc chiến với Tần Vô Song trước kia, Vi Dực hôm nay đã có tấm lòng rộng mở hơn nhiều. Vì thế hắn chỉ thấy bất ngờ và vui mừng trước biểu hiện của Tần Vô Song chứ không có bất cứ hiềm khích gì. Hắn cũng nhận thức được rằng, Tinh La Điện muốn hưng vượng cần phải có trăm hoa đua nở, chứ không phải chỉ một cây tươi tốt là được.
Tần Vô Song nói:
- Chư vị, việc không thể chậm trễ, giờ chúng ta hãy bắt đầu luyện tập một vài câu thú ngữ cơ bản: Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
- Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
Các đệ tử giống như học sinh mẫu giáo học đọc. Trình độ thú ngữ của Tần Vô Song bây giờ đã thừa sức để dạy họ.
Muốn dụ Chiến linh thú Sơ cấp ra thì nắm chắc mấy câu chào hỏi cơ bản này là có thể được rồi.
Vài ngày sau, các đệ tử về cơ bản đã nắm được những từ đó, khi vận dụng cũng đã rất thành thạo.
Chỉ là với tâm tính của người trẻ tuổi, sau khi học xong vài câu thú ngữ, sớm tối gặp nhau là bắt đầu không bình thường. Họ không dùng ngôn ngữ nhân loại để chào hỏi nhau nữa, mở miệng là:
- Ốc lý cổ lạp, hạp tra nghê ba oa, xuân thôn nhi…
Cứ như là ở thế giới thú tộc vậy. Truân Trung Trì thấy các đệ tử vui vẻ như vậy cũng mừng. Cuộc Đại hội So tài Đông Tam quốc này quả nhiên có thể đoàn kết mọi người, hình thành nên sức mạnh tập trung.
Sau khi dạy vài câu đơn giản, để an toàn, Tần Vô Song lại dạy mọi người vài điều tâm đắc khi nói chuyện với Bạch Điêu.
- Chư vị sư huynh, con Bạch Điêu này tuy chỉ là Linh thú Sơ cấp bình thường, nhưng khá hiểu tính người, giỏi trinh sát. Giờ đệ sẽ chỉ cho các huynh vài cách để nói chuyện với nó. Mỗi người chúng ta khi xuất phát đều đem theo Bạch Điêu, nó có thể trợ giúp mọi người xác định vị trí của Chiến linh thú trong thời gian nhanh nhất. Đương nhiên, cũng mong chư vị theo sát nó một chút, không thì chẳng may bị Chiến linh thú nuốt mất.
Tần Vô Song lấy ra con Bạch Điêu tròn xoe mềm mượt ra, mọi người nhìn thấy đều rất thích.
Chu Phù định đưa tay ra vuốt một cái thì Tần Vô Song vội nói:
- Sư tỷ đừng vội, hãy nắm chắc vài câu và kỹ xảo giao lưu với nó trước rồi chơi với nó cũng chưa muộn.
Sau đó Tần Vô Song chỉ cho mọi người vài câu và ký hiệu bằng tay dùng để giao lưu với Bạch Điêu. Tất cả luyện tập rất nhiều lần mới coi như nắm vững.
Tần Vô Song vuốt ve con Bạch Điêu, dặn dò nó vài câu, nói với nó đây đều là đồng môn tốt của mình, đều là đệ tử Tinh La Điện, người nhà cả, bảo nó nên phối hợp.
Dặn dò xong Tần Vô Song mới đưa nó cho Chu Phù. Chu Phù huýt sáo, lầm rầm nói mấy câu với Bạch Điêu. Bạch Điêu cũng rất dễ thương, nó chui vào lòng Chu Phù, rồi nhảy lên vai, làm đủ mọi ký hiệu, nét mặt biểu hiện như đã quen biết từ lâu.
Thấy vậy Tần Vô Song bật cười, ban đầu hắn còn lo Bạch Điêu sợ người lạ, nhưng không ngờ nó lại gặp ai cũng quen, rất biết cách lấy lòng người khác. Nguồn:
Truân Trung Trì cười:
- Vô Song à, lần này con đã giúp chúng ta một việc lớn rồi! Có cách này thì mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều. Các con hãy phối hợp tốt với Bạch Điêu, không được gây tổn thất bất ngờ gì đấy!
Các đệ tử cùng gật đầu:
- Đệ tử hiểu!
Sau những sự chuẩn bị này, ở hạng mục đầu tiên, có thể nói Tinh La Điện đã được trang bị đến tận răng. Truân Trung Trì cũng thêm phần mong chờ. Nếu như thế thì hai Sơ Linh võ giả cấp cao hơn một chút như Chu Phù và Triệu Mục Chi có lẽ có thể hoàn thành trong sáu giờ. Đương nhiên Truân Trung Trì không nói ra vì không muốn gây quá nhiều áp lực cho các đệ tử.
Sáu ngày sau Long Hổ Môn mới hoàn thành phần thi của mình. Không ngoài dự đoán, hai Trung Linh Võ Cảnh cường giả của Long Hổ Môn đều hoàn thành phần thi trong sáu giờ, ngoài mười điểm cơ bản, mỗi người còn được cộng thêm mười điểm thưởng, như vậy mỗi người giành được hai mươi điểm. Sáu người còn lại cũng thuận lợi vượt qua. Như vậy, sáu người mười điểm, hai người hai mươi điểm, tổng cộng là được một trăm điểm!
Số điểm này có thể nói sự phát huy hoàn mỹ nhất, thậm chí có thể hình dung "một điểm không lọt". Dù gì, không phải Trung Linh võ giả, muốn hoàn thành trong sáu giờ đồng hồ là quá khó. Sáu Sơ Linh võ giả không có ai thất bại, coi như là kết quả viên mãn nhất rồi!
Thành tích như vậy đương nhiên gây áp lực cho Thiên Cơ Tông tiếp sau đó. Còn các đệ tử Tinh La Điện thì lại đầy vẻ bình tĩnh. Vì họ đã vững tâm, chắc chắn về hạng mục này, kế hoạch vô cùng hoàn hảo rồi, chỉ chờ phát huy tại trận thôi!
Tám tuyển thủ của Thiên Cơ Tông chỉ có Lạc Quy Vân là Trung Linh võ giả. Như vậy có nghĩa chúng sẽ hơi thiệt thòi về phần điểm thưởng.
Quả nhiên, sáu bảy ngày sau, sự khác biệt về số lượng Trung Linh võ giả đã khiến Thiên Cơ Tông cảm nhận thấy sự chênh lệch chí mạng.
Tám tuyển thủ của Thiên Cơ Tông, Lạc Quy Vân đã không phụ sự kỳ vọng của mọi người, đã thành công hoàn thành trong sáu giờ. Bảy người còn lại thì có một người không hoàn thành được trong mười hai giờ, không những không được mười điểm cơ sở mà còn bị trừ điểm. Như vậy, hạng mục thứ nhất Thiên Cơ Tông chỉ được bảy mươi điểm.
Chỉ hạng mục đầu tiên mà kém Long Hổ Môn tới ba mươi điểm. Khoảng cách này có thể nói là trên dưới Thiên Cơ Tông đều cảm thấy tức giận dồn nén. Trên dưới Đế quốc Thiên Trì theo đó mà đều cảm thấy tương lai trong cuộc thi này thật ảm đảm.
Đệ tử làm thụt lùi cả đội kia lại càng ủ rũ, càng thấy áp lực đè nặng. Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh đều bất lực. Cái chết của Quỷ Đồng Tử quả nhiên khiến mọi mặt đều xuống thế hạ phong, kế hoạch đã định đều hỏng hết cả.
Nếu Quỷ Đồng Tử không chết, hạng mục thứ nhất một trăm điểm không thể chạy đi đâu được! Nhưng thiếu mất hai mươi điểm của Quỷ Đồng Tử, lại còn bị trừ mười điểm, tính trong tính ngoài, mất một hơi ba mươi điểm.
Tuy hạng mục trong vòng này còn nhiều, nhưng hạng mục đầu tiên đã rơi ra đằng sau nhiều như vậy, huống hồ sau khi có kết quả còn có cộng điểm cho Quán quân và Á quân nữa. Xem ra trận thế này không có liên quan gì đến Thiên Cơ Tông rồi. Như vậy thì khoảng cách sẽ còn kéo xa hơn nữa… Bạch Cốt Kinh nghiến răng nghiến lợi.
Đến lượt Tinh La Điện, Đặng Bá Hổ đánh trận đầu, sau đó là Miêu Trung Hiệp, Hoàng Triêu Dương, Lục Thiếu Nam…
Đặng Bá Hổ và Miêu Trung Hiệp cũng chẳng có gì phải lo lắng, tuy không về kịp trong sáu giờ nhưng cũng bình yên trở về sau chín giờ.
Hoàng Triêu Dương thì hơi nguy hiểm một chút, nhưng cũng kịp về trước khi hết thời gian quy định.
Lục Thiếu Nam thì có thành tích tốt hơn Hoàng Triêu Dương không ít.
Qua ba bốn ngày mới đến lượt Triệu Mục Chi. Lượt của Triệu Mục Chi khiến Long Hổ Môn và Thiên Cơ Tông đều phải há hốc miệng, hắn chỉ mất chưa tới sáu giờ.
Đương nhiên Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh của Thiên Cơ Tông cũng vô cùng kinh ngạc. Thời Thừa Long của Long Hổ Môn cũng chết sững người. Theo tin tình báo, thực lực của Triệu Mục Chi chỉ đứng khoảng thứ tư ở Tinh La Điện vậy mà có thể trở về chỉ trong sáu giờ?
Thời Thừa Long có một chút cảm giác bất an, liếc nhìn thì thấy Trác Bất Đàn vẻ mặt thản nhiên như không, không có chút biểu hiện hỷ nộ ái lạc.
Thời Thừa Long lầm bầm:
- Lão Trác hắn trước nay luôn luôn thâm hiểm, lão ta không phải giở trò tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi đấy chứ?
Nhưng Thời Thừa Long không tin, hắn thà tin đây là một lần ngoài ý muốn, hắn tự an ủi:
- Có lẽ tên Triệu Mục Chi này may mắn vừa đến đã gặp con Chiến linh thú, rồi giết ngay. Chạy bạt mạng về thì mới có được thành tích đó.
Dù là nghĩ vậy nhưng vẫn cảm thấy khó chịu. Bất luận thế nào, Triệu Mục Chi hắn đã khiến kế hoạch giành Quán quân của Long Hổ Môn gặp chút phiền toái. Ngôi vị Quán quân vốn nghĩ là sẽ giành lấy dễ dàng, giờ đã bị đánh một dấu hỏi to đùng!
Thời Thừa Long dù sao cũng là bá chủ một thời, tuy bị Triệu Mục Chi làm đảo lộn kế hoạch nhưng vẫn nhẫn nhịn được chứ không quá tính toán được mất.
Nhưng khi Chu Phù trở về với thành tích dưới sáu giờ một lần nữa làm chấn động lòng người, thì Thời Thừa Long lập tức ngẩn tò te. Hắn nhận ra rằng mình đã bước nhầm lên "thuyền giặc" của Trác Bất Đàn mất rồi. Tinh La Điện đã ngấm ngầm đặt một cái bẫy to đùng để Long Hổ Môn nhảy vào đó.
Bên Thiên Cơ Tông đương nhiên là càng sững sờ. Thật sự chúng không thể tin được, Tinh La Điện trước nay đều kém cỏi mà giờ lại nổi như vậy.
Cao Nhạc không nhịn được mà châm chọc:
- Trác Đại Điện chủ, kế hay thật, giấu giếm kỹ lắm!
Thời Thừa Long cũng cười cay đắng:
- Lão Trác, sao ta lại có cảm giác bước nhầm lên thuyền giặc của ngươi rồi nhỉ?
Trác Bất Đàn cười:
- Hai vị, chỉ là may mắn thôi, bốc thăm được may mắn. Chỉ là Tinh La Điện chúng ta thi muộn nhất, được chuẩn bị kỹ lưỡng hơn một chút mà thôi.
Tuy nói vậy nhưng kết quả đã bày ra trước mắt. Đến lượt Tần Vô Song và Vi Dực thì thế như chẻ tre, đương nhiên hoàn thành trong vòng chưa tới sáu giờ.
Như vậy, thành tích của Tinh La Điện ở hạng mục thứ nhất vô cùng ưu việt. Tám người thì có bốn người được cộng điểm thưởng. Tổng thành tích lên tới một trăm hai mươi điểm, cộng thêm hai mươi điểm thưởng Quán quân, vậy là một trăm bốn mươi điểm. Thành tích này đã phá vỡ kỷ lục các cuộc thi đấu từ trước đến nay! Đứng thứ hai là Long Hổ Môn, thành tích thi đấu một trăm điểm, Á quân thưởng mười điểm, tổng điểm một trăm mười! Thiên Cơ Tông không may xếp bét, vẫn chỉ có bảy mươi điểm!
Cao Nhạc và Bạch Cốt Kinh đều không có gì để nói. Mới một lượt thi đấu mà đã tụt về sau nhiều như vậy, chỉ bằng một nửa Tinh La Điện! Không còn nghi ngờ gì nữa, thi đấu trên sân nhà mà có thành tích như vậy, quả thật là một sự sỉ nhục!