Khí Trùng Tinh Hà

chương 343: trở về tinh la điện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tần Vô Song hơi khựng lại, đang lúc còn bàng hoàng thì Bao Bao đã chui lên khỏi mặt đất, tay tóm con Linh Thử, nhảy tưng tưng lại nói:

- Vô Song lão đại, con Linh Thử này cho ta làm vật nuôi đi!

Tần Vô Song cười:

- Được!

Bao Bao cười rõ tươi, vỗ vỗ lên đầu con Linh Thử dùng thú ngữ nói:

- Con chuột thúi, nếu ngươi còn dám bỏ chạy nữa, bị ta bắt lại được thì ta sẽ ăn thịt ngươi!

Rõ ràng là con Linh Thử đó rất e sợ Bao Bao, vừa rồi tốc độ của nó khi tháo chạy rất nhanh nhưng không ngờ tốc độ của con kim hầu này còn nhanh hơn gấp mấy lần. Dường như không chút khó khăn đã bắt được nó. Vậy là nó cũng chỉ đành khuất phục, gật gật đầu.

Tần Vô Song cười nói:

- Bao Bao, con Linh Thử này rất giảo hoạt, ngươi đừng mắc lừa nó, phải cẩn thận một chút!

Bao Bao rất tự tin:

- Vô Song lão đại yên tâm đi. Ta còn rất nhiều thủ đoạn chưa dùng tới, đảm bảo khiến nó tâm phục khẩu phục.

Tần Vô Song cười:

- Vậy thì tốt!

Ra khỏi Chi Tế Sơn, Tần Vô Song lại dùng cái mặt nạ cũ, dù sao thì mưu kế của Chúc Đại Trung cũng không có tác dụng gì nữa, hắn đã ra khỏi Chi Tế Sơn rồi.

Vì ở lại Hầu Vương Sơn hai tháng nên khi Tần Vô Song đi ra đã là giữa thu rồi.

Bao Bao biến thành dáng vẻ nhỏ nhắn mượt mà, nhìn bề ngoài chỉ giống như thứ thú nuôi bình thường, không thể nhìn ra được Bao Bao lại là Kim mao Vượn hầu trong truyền thuyết.

- Vô Song lão đại, chúng ta đi đâu đây?

Bao Bao đứng trên vai Tần Vô Song, thỉnh thoảng lại gãi gãi tai, vuốt vuốt cằm, rất hiếu kỳ với mọi thứ mới mẻ ở Đế đô Đế quốc Cửu Ô.

- Đi tìm một người rồi sẽ quay về.

Khi Tần Vô Song nói thì đã đến vùng Thiết Phiến Môn. Môn chủ Thiết Phiến Môn, Thiệu Bách Long căn bản không thể ngờ Tần Vô Song lại nhanh chóng quay lại như vậy, đương nhiên mừng ngoài sức tưởng tượng.

Tiêu Quản được gửi ở Thiết Phiến Môn, tuy Bùi Vương gia kia không dám đắc tội Thiệu Bách Long hắn nhưng ít nhiều gì cũng có áp lực. Vì thế Thiệu Bách Long cũng rất hi vọng Tiêu Quản nhanh chóng rời khỏi Đế đô.

- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi! Không biết tiểu tử Tiêu Quản có gây chuyện gì không?

Kỳ thực Tần Vô Song rất lo Tiêu Quản trẻ tuổi bồng bột không kềm chế được bản thân.

Thiệu Bách Long cười:

- Tiên sinh khách sáo quá. Tiêu công tử cũng rất có chí, mấy tháng nay không động đến một giọt rượu, toàn tâm toàn ý học các loại kỹ năng, rất cố gắng!

Tần Vô Song cười lớn:

- Tốt, nếu là thế thật thì vất vả cho Môn chủ rồi! Xin hãy gọi hắn ra đây ta phải đi ngay rồi.

Thiệu Bách Long bảo người dưới:

- Đi mời Tiêu công tử ra đây!

Mấy tháng không gặp Tiêu Quản đã lên tinh thần rõ rệt, bộ dạng của con sâu rượu đã bị thay thế bởi sức sống tràn trề.

- Tiên sinh, ngài quay về rồi!

Tiêu Quản mừng rỡ, tiến đến hành lễ.

Tần Vô Song cười nói:

- Nghe Thiệu Môn chủ nói mấy tháng nay ngươi đã rất cố gắng, ta rất vui! Chúng ta cáo từ Thiệu Môn chủ thôi!

Tiêu Quản lễ phép, thể hiện mình là con cháu của Đại gia tộc có lễ giáo:

- Thiệu Môn chủ, thời gian này đã gây phiền phức cho ngài rồi. Sau này Tiêu Quản nếu có thể mở mặt nhất định sẽ không quên ân tình thu nạp mấy tháng nay của ngài!

Thiệu Môn chủ cười nói:

- Tiêu công tử, không cần đa lễ như vậy! Công tử là hậu bối của trung lương, Tiêu gia rơi vào hoàn cảnh này, Thiệu mỗ không giúp được gì rất lấy làm áy náy. Tiên sinh đây đã ủy thác, Thiệu mỗ chỉ là tận lực chu toàn mà thôi.

Tần Vô Song cung tay:

- Thiệu Môn chủ, chúng ta hẹn gặp lại sau!

Nói rồi dẫn Tiêu Quản đi.

Tần Vô Song ra chợ ngựa mua hai con tuấn mã, cùng Tiêu Quản mỗi người cưỡi một con. Sau khi ra khỏi Đế quốc Cửu Ô, Tần Vô Song mới lên tiếng:

- Tiêu Quản, nếu ngươi đã theo ta thì nên biết thân phận của ta.

Tiêu Quản cúi người trên lưng ngựa:

- Tiên sinh, xin hãy ban cho tôn húy, Tiêu Quản nhất định sẽ ghi nhớ.

- Hờ hờ, xuất thân của ta cũng không lớn hơn Đế quốc Cửu Ô các ngươi, ta đến từ phía Đông.

- Ba nước ở phía Đông sao?

Tiêu Quản là con cháu quý tộc cũng rất có kiến thức, chứ không phải loại chẳng biết gì:

- Không biết tiên sinh đến từ nước nào phía Đông?

- Đệ tử Tinh La Điện, Đế quốc Đại La, Tần Vô Song chính là ta.

- Tần Vô Song? Tiên sinh chính là Tần Vô Song sao?

Tần Vô Song cười:

- Thế nào?

Tiêu Quản lộ vẻ vui mừng tột độ:

- Tiên sinh, Tiêu Quản đúng là có phúc ba đời mới được nương nhờ chỗ tiên sinh. Đến nay ở các quốc gia nhân loại trên Đại lục Thiên Huyền có ai mà không biết đến đại danh của tiên sinh? Tiên sinh sớm đã là đệ nhất cao thủ trong thế hệ trẻ tuổi của Đại lục Thiên Huyền! Chỉ một tay đã đánh lui cường giả Linh Võ Đại viên mãn!

Tần Vô Song cười khổ:

- Chuyện này sao lại truyền đến cả Đế quốc Cửu Ô vậy?

Tiêu Quản cảm thán:

- Cũng chỉ mấy tháng trước mới truyền đến. Gần đây nghe nói ở mọi ngóc ngách của thế giới nhân loại đều đang truyền tụng đại danh của tiên sinh. Chỉ không ngờ Tiêu Quản lại có may mắn được tiên sinh thu nhận!

Nói đến đây Tiêu Quản không kìm được mà nghẹn ngào, hai mắt đỏ hoe, rõ ràng là niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.

Bao Bao ở trên vai Tần Vô Song dùng thú ngữ nói:

- Vô Song lão đại, thì ra ở thế giới loài người huynh lại nổi tiếng như vậy. Ha ha…

Tần Vô Song thở dài:

- Kiểu nổi tiếng như thế ta không cần. Nếu có thể khiến sư phụ không bị thương, ta cam tâm tình nguyện cả đời vô danh.

Bao Bao nói:

- Không sao, có Thần Anh Quả, sư phụ huynh có thể coi là gặp họa mà được phúc! Không những đan điền được chữa khỏi mà tiềm lực còn tăng cao, đạt được Linh Võ Đại viên mãn là chuyện chắc chắn. Sau này cũng rất có hi vọng xung kích lên cảnh giới Hư Võ Cảnh.

Tần Vô Song nghe nói vậy thì rất vui mừng, nếu sư phụ vì thế mà có cơ hội thăng cấp lên Hư Võ Cảnh thì quả thật không còn gì tốt bằng!

Từ đó Đế quốc Đại La đương nhiên sẽ lớn mạnh, không có thế lực nào có thể chèn ép được Tinh La Điện, sự truyền thừa của Tinh La Điện cũng được vững chắc hơn.

- Tiêu Quản, tuy ta là đệ tử Tinh La Điện, nhưng ta không định dẫn ngươi vào Tinh La Điện. Ở thế tục, ta có một gia tộc, tuy chỉ là Vương tộc của Công quốc nhưng địa vị cũng không tầm thường. Ta muốn cho ngươi gia nhập gia tộc của ta, ngươi có đồng ý không?

Tiêu Quản mừng rỡ:

- Chỉ cần là dốc sức vì tiên sinh, dù là đến Nô quốc ta cũng vui lòng. Kẻ sĩ chết vì người tri kỷ, Tiêu Quản ta chết vì tiên sinh còn không tiếc huống chi là dốc sức vì Vương tộc của tiên sinh? Hơn nữa với tài năng của tiên sinh, sau này chắc chắn sẽ lên cao, quý gia tộc sẽ lên như thuyền gặp nước, trở thành Vương tộc của Đế quốc Đại La!

Tần Vô Song cười lớn:

- Vậy phải nhờ vào những lời may mắn của ngươi rồi!

Rồi Tần Vô Song nói tiếp:

- Tiêu Quản, tuy ngươi chỉ là Hậu Thiên võ giả, thiên phú tu luyện cũng không phải tuyệt đỉnh, nhưng ta có cách khiến người trở thành Tiên Thiên cường giả!

Đan dược Cực phẩm Sơ Linh Đan đến nay Tần Vô Song vẫn còn một viên, hắn định cho Tiêu Quản nhưng vẫn phải khảo sát tài năng của Tiêu Quản một thời gian, xem liệu có phải là nhân tài hữu dụng hay không. Nguồn truyện: Truyện FULL

Tiêu Quản là con cháu quý tộc, chỉ tu luyện đến thực lực Hậu Thiên Chân Võ Cảnh Bát đẳng, không có phương pháp tốt đương nhiên mãi mãi không thể lên cảnh giới Tiên Thiên. Nghe Tần Vô Song nói vậy thì cảm kích vô cùng. Cảnh giới Tiên Thiên… nếu là Tiên Thiên cường giả thì gia thù mà hắn đang gánh vác rất có khả năng sẽ báo được! Ân oán của gia tộc họ Tiêu và Bùi Vương gia sẽ có ngày kết thúc!

Nhưng Tiêu Quản cũng biết mình nay là môn hạ của tiên sinh, tuyệt đối không được để thù hận khiến đầu óc mụ mị, phải biểu hiện tốt, để tiên sinh thấy được sự nỗ lực và năng lực của Tiêu Quản hắn.

Dọc đường, Tần Vô Song cũng chỉ dẫn cho Tiêu Quản không ít về võ đạo. Có được danh sư như Tần Vô Song chỉ điểm, đương nhiên Tiêu Quản sẽ thăng tiến rất nhanh.

Hai người đi nhanh trong khoảng hai mươi ngày mới trở về đến vùng phía Đông. Vốn dĩ, với sức của Tần Vô Song căn bản không cần lâu như vậy, nhưng vì nghĩ đến tốc độ của Tiêu Quản nên mới phải như vậy.

Sau khi về các quốc gia phía Đông, lại phải mất thêm mười ngày mới coi như vào được lãnh thổ của Đế quốc Đại La. Tần Vô Song xuất phát khi mới vào xuân, khi trở về đã là đầu đông rồi. Trải qua một năm bốn mùa, mỗi cành cây ngọn cỏ của Đế quốc Đại La vẫn rõ ràng như vậy.

Tần Vô Song nói với Tiêu Quản:

- Tiêu Quản, ngươi cầm phong thư này đến bái kiến Thiên Tứ Vương của Bách Việt Quốc. Bên trong ta đã nói rất rõ tất cả. Hãy biểu hiện cho tốt. Không lâu nữa ta sẽ về gia tộc một chuyến!

Tiêu Quản gật đầu, gạt nước mắt nói:

- Tiên sinh, Tiêu Quản chờ tiên sinh sớm trở về gia tộc!

Tần Vô Song khoát tay:

- Đi đi, dọc đường cẩn thận, đừng gây chuyện thị phi.

Với tu vi của Tiêu Quản, nếu không gây chuyện thị phi thì đến Thiên Tứ Vương Phủ không vấn đề gì.

Bao Bao nhìn Tiêu Quản rời đi cười:

- Vô Song lão đại, tên Tiêu Quản này rất thích khóc nhè!

Tần Vô Song thở dài:

- Trải qua đại nạn gia tộc bị diệt vong, có thể được như hắn cũng là không dễ dàng gì rồi. Hơn nữa hắn cũng chỉ mới mười mấy tuổi.

Bao Bao đảo mắt:

- Vô Song lão đại, thế huynh bao nhiêu tuổi?

Tần Vô Song hơi khựng lại, rồi bật cười. Quả thật hắn không để ý gì đến vấn đề tuổi tác. Hắn chuyển thế đến đây, đem theo ký ức của bao nhiêu năm trước, vì thế tuổi tác của kiếp này hắn có cảm giác như là giả tạo, rất ít khi quan tâm đến tuổi thực. Nhưng nói đến tuổi sinh học thì hắn cũng chỉ mười chín tuổi, qua năm nay là hai mươi.

- Ta qua năm nay là hai mươi tuổi. Bao Bao, còn ngươi?

Tần Vô Song tò mò hỏi. Bao Bao cười hi hi:

- Ta mới tám tuổi!

- Tám tuổi?

Tần Vô Song há hốc miệng, quá biến thái rồi, Linh Võ Đại viên mãn tám tuổi!

Điều này quả thực không thể dùng đạo lý thông thường để nói, đặc biệt là với hậu duệ Thần Hầu có huyết thống quá lâu đời như Bao Bao thì càng không thể đo đếm bằng lý lẽ thông thường.

Đi một ngày một đêm, cuối cùng Tần Vô Song cũng đến ngoại vi Tinh La Điện. Nhìn từ xa, quy mô Tinh La Điện vẫn vậy, nhưng không khí bên trên Tinh La Điện thì lại có phần kỳ lạ.

Tần Vô Song biết, dù đi lâu như vậy rồi nhưng Tinh La Điện vẫn chưa thể bước ra khỏi bóng đen của trận chiến đó.

- Từ hôm nay, Tinh La Điện ta sẽ trở lại!

Tần Vô Song thầm lập lời thể, bước nhanh hơn về phía trước, chốc lát đã đến trước sơn môn.

Sơn môn đã được sửa lại nhưng dấu tích chiến đấu vẫn còn đó. Đi lên bậc đá, Tần Vô Song bước chậm rãi, mỗi một bước đều nhớ lại quá trình của trận chiến. Thù hận lại dần được nhen nhóm:

- Cửu Cung Phái, món nợ này Tần Vô Song ta sớm muộn cũng tính toán với các ngươi!

Tần Vô Song kiên nghị bước tới trước sơn môn.

- Kẻ nào?

Hai bên sơn môn vài bóng người xông ra trừng trừng nhìn Tần Vô Song đầy cảnh giác.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio