Tả Thiên Tứ trầm giọng nói:
- Khi Đao Phó Chưởng môn về là chúng ta sẽ lập tức Đông tiến.
Một Trưởng lão tóc bạc phơ hỏi:
- Tả Chưởng môn, xâm chiếm phía Đông thì không có vấn đề gì. Chỉ sợ Đế quốc Cửu Ô và Đế quốc Thiên Hành không chịu để Đế quốc Xích Long chúng ta xưng bá, chắc chắn chúng sẽ ra tay can thiệp!
Tả Thiên Tứ thản nhiên nói:
- Đại Trưởng lão, không cần phải lo những chuyện đó. Mọi cái đều nằm trong tính toán của ta. Từ sau khi Cao Nhạc của Thiên Cơ Tông đến đây, ta đã có suy nghĩ về toàn cục rồi. Trước đây, ba nước phía Đông đoàn kết, chúng ta không thể nhúng tay vào. Nay chúng đã có khe hở, Thiên Cơ Tông đầu hàng Cửu Cung Phái chúng ta, vậy thì hai nước còn lại chắc chắn không thể chặn nổi bước tiến của ta! Đế quốc Cửu Ô và Đế quốc Thiên Hành dù có muốn can thiệp thì cũng không kịp nữa rồi. Tất cả đều về chuẩn bị sẽ tấn công ba nước phía Đông, trong vòng ba tháng!
Tả Thiên Tứ làm việc gì trước nay đều có mưu tính sẵn rồi mới hành động. Vì thế mà danh tiếng của hắn ở trong Cửu Cung Phái luôn thuộc hàng quyền uy tuyệt đối.
Một Trưởng lão khác hỏi:
- Tả Chưởng môn, lần Đông tiến này của chúng ta sẽ phái đi bao nhiêu quân?
- Ba vị Chưởng môn, mười hai Trưởng lão cấp Cao Linh võ giả đều xuất động!
Tả Thiên Tứ dặn kẻ dưới:
- Một lát bảo Cao Nhạc đến gặp ta. Bảo hắn khi về thì chuẩn bị sẵn sàng!
- Vâng!
Môi Triệu Hằng giật vài cái, Tả Thiên Tứ lại nói:
- Triệu Phó Chưởng môn không cần lo lắng. Đao Phó Chưởng môn về là mọi đáp án sẽ được rõ ràng thôi. Thôi được rồi, mọi người giải tán. Ai nấy về chuẩn bị kỹ càng, sẵn sàng đợi lệnh!
- Vâng!
Sao khi hội nghị giải tán, Cao Nhạc đến, Tả Thiên Tứ dặn dò một lượt, sắc mặt Cao Nhạc nặng nề, không ngừng gật đầu.
Cao Nhạc lúc này cũng có cảm giác đang ngồi trên lưng cọp. Mấy ngày nay quan sát hắn thấy dường như Cửu Cung Phái đang chuẩn bị hành động rồi.
Nhưng nếu thế hình như lại vượt quá dự liệu của hắn. Hắn vốn chỉ muốn thông qua Cửu Cung Phái đối phó với hai nước kia mà thôi.
Nhưng việc sơn môn của Cửu Cung Phái bị thiêu cháy, cục thế đã thay đổi hoàn toàn. Dường như trong chốc lát Cửu Cung Phái đã trở thành nhân vật chính, còn Thiên Cơ Tông hắn lại thành kẻ phụ thuộc!
Nhưng trước mặt Tả Thiên Tứ, Cao Nhạc căn bản không có tư cách nói nửa chữ không. Cũng may Tả Thiên Tứ còn có thể gọi là khách khí, cam kết sẽ vẫn giữ địa vị của Đế quốc Thiên Trì. Hơn nữa sau này nếu đi Vô Tận Đông Hải thì Đế quốc Thiên Trì vẫn có phần, lợi ích chỉ có thể nhiều chứ không thế ít hơn trước đây.
Đương nhiên, điều kiện là sau này trong mọi sự kiện lớn, Đế quốc Thiên Trì phải đứng về phía Đế quốc Xích Long vô điều kiện.
Cao Nhạc biết rõ, đã lên thuyền của Cửu Cung Phái thì không thể xuống được nữa. Nghĩ đến việc Cửu Cung Phái có quan hệ với Hiên Viên Khâu, tính đi tính lại Cao Nhạc vẫn quyết định sẽ làm tới. Sống quỳ vẫn tốt hơn là chết đứng!
Tinh La Điện, Long Hổ Môn, các ngươi cao ngạo, mê muội không chịu tỉnh ngộ, không nghe lời khuyên của Cửu Cung Phái, kết quả thế nào? Một khi cao thủ của Cửu Cung Phái đến chắc chắn sẽ quét sạch ba nước phía Đông!
Tần Vô Song trở về Vương phủ, hàng ngày không tu luyện thì quây quần cùng người nhà hoặc đưa hai bảo vật sống Bao Bao và Tử Điện Phần Diệm Thú đi dạo phố.
Cũng may Tử Điện Phần Diệm Thú nghe lời Tần Vô Song, biến nhỏ cơ thể lại rồi hóa trang thành một con thú bảo bối đáng yêu, như thế mới không dọa người khác chết khiếp.
Tần Vô Song ở lại một hai tháng, qua năm mới mới chuẩn bị rời khỏi Bách Việt Quốc. Từ sau khu dùng Thúy Ngọc Băng Tâm Quả, người nhà Tần Vô Song quả thật có sự thay đổi lớn lao và rõ rệt. Nguồn:
Đạt Hề Minh hớn hở nói:
- Vô Song à, Thành Thành được Thúy Ngọc Băng Tâm Quả cải tạo, thiên phú tu vi chắc chắn sẽ vô cùng kiệt xuất. Đứa trẻ này sau này còn phải nhờ cựu cựu là đệ dìu dặt nhiều!
Tần Vô Song trịnh trọng gật đầu:
- Tỷ phu, đệ vẫn luôn quan tâm đến Thành Thành. Đợi khi cục thế ổn định, đệ sẽ đưa cháu nó đến Tinh La Điện tu luyện.
Đạt Hề Minh mừng rỡ nói:
- Được vậy thì còn gì bằng!
Khi ra khỏi cửa thì Tiêu Quản đang đợi để tiễn Tần Vô Song.
- Tiêu Quản, nay ngươi đã là nội quản gia của Vương phủ, nên giúp Tứ Hỷ bá xử lý nhiều việc hơn. Lão nhân gia ông ấy nay tuổi đã cao, sẽ có ngày phải về nghỉ. Việc lớn trong Vương phủ sớm muộn gì cũng vào tay ngươi.
Tiêu Quản nghiêm túc nói:
- Tiên sinh, Tiêu Quản nhất định sẽ toàn tâm toàn ý!
Tần Vô Song gật đầu:
- Ngươi cũng phải tăng cường tu luyện, ta đã chuẩn bị cho ngươi một viên Cực phẩm Sơ Linh Đan, lần sau về hy vọng ngươi đã là đỉnh phong của Chân Võ Cảnh Cửu đẳng. Đến lúc đó ta có thể cho ngươi dùng đan dược, từ đó thăng cấp lên cảnh giới Tiên Thiên.
Tiêu Quản cảm kích:
- Tiên sinh, ta sẽ cố gắng!
Từ biệt gia đình, Tần Vô Song lại lên đường, chưa đến một ngày sau đã về đến Tinh La Điện.
Vừa đến nơi thì Tần Vô Song đã được gọi đến Chủ điện nghị sự. Hắn biết tình hình đang khó khăn cũng không lần khân, lập tức đến Chủ điện.
Hiện tại, Trác Bất Đàn đã trở về từ chuyến đi đến Long Hổ Môn, nhưng tin tức mang về thì không được tốt lắm.
Đại Long đầu của Long Hổ Môn, Thời Thừa Long đến nay chưa đột phá Linh Võ Đại viên mãn, tuy rất bất mãn với việc Cửu Cung Phái xâm nhập ba nước phía Đông nhưng dường như có chút do dự không quyết.
Vì lần Triệu Hằng đến trước đó đã gây chuyện lớn ở Tinh La Điện, nhưng bị ăn khổ mà tháo chạy trở về, do đó không đến Long Hổ Môn. Điều này khiến trên dưới Long Hổ Môn đều nghĩ liệu có phải Cửu Cung Phái có tư thù gì với Tinh La Điện không?
Trác Bất Đàn toàn lực phân tích tính nghiêm trọng của sự việc, tuy Thời Thừa Long cứ vâng vâng dạ dạ nhưng trước sau gì cũng không tỏ thái độ, chứ đừng nói đến việc kết đồng minh, hắn chỉ nói để xem tình hình thế nào đã.
Trác Bất Đàn khuyên mãi cũng không có kết quả gì. Kỳ thực Trác Bất Đàn cũng hiểu nỗi lo của Long Hổ Môn, Triệu Hằng chưa động đến Long Hổ Môn nên chúng chưa cảm nhận được sự đau đớn, đương nhiên không thể có lòng căm hận như Tinh La Điện.
Với thực lực của Long Hổ Môn, nếu đối địch với Cửu Cung Phái, dù Thời Thừa Long rất tự tin nhưng cũng biết thế chẳng khác nào lấy trứng chọi đá. Vì có vô số điều lo ngại, Thời Thừa Long không dễ dàng đồng ý kết đồng minh cũng là điều dễ hiểu.
Trác Bất Đàn trở về không có kết quả gì, tuy có phiền muộn nhưng không hề chán nản. Hắn biết, cục thế thay đổi, Long Hổ Môn hoặc là bị tiêu diệt, hoặc là làm nô tài. Nếu không cũng chỉ có thể đứng dậy đấu tranh mà thôi.
Vào lúc này, năm vị Điện chủ của Tinh La Điện, trừ Truân Trung Trì ra, bốn người còn lại đều đã có mặt.
Ngoài ra, tám vị Pháp vương, mười sáu Trưởng lão, mười vị Điện tiền Sứ giả, còn cả hai mươi Đệ tử Trung tâm hàng đầu đều có mặt.
Tần Vô Song bước vào, các đệ tử đều chưa được gặp Tần Vô Song, thấy hắn trở về thì đều xúc động. Chu Phù còn vẫy tay bảo hắn đến chỗ cô ngồi. Tần Vô Song cũng không để lộ ra điều gì, tự giác đến vị trí của Đệ tử Trung tâm ngồi xuống.
Trác Bất Đàn khẽ gật đầu nói:
- Chư vị, hôm nay ta triệu tập mọi người chỉ có một việc. Theo tin tình báo của Tinh La Điện, Cửu Cung Phái gần đây có những động thái không bình thường. Các đại cao thủ đã trở về sơn môn Cửu Cung Phái. Tuy trước mắt vẫn chưa có chứng cứ trực tiếp cho thấy chúng sẽ xâm phạm phía Đông, nhưng Tinh La Điện chúng ta vẫn phải có sự đề phòng! Trận chiến này, không phải Bản Điện chủ nâng cao chí khí quân địch, hạ thấp uy phong của mình, nhưng nếu Cửu Cung Phái bất chấp tất cả tấn công thì dù là Tinh La Điện hay Long Hổ Môn đều không có được thực lực kháng ngự.
Trác Bất Đàn không hổ là Đại Điện chủ, không hề dùng lời hay ý đẹp để khỏa lấp những yếu kém của mình.
- Nhưng Tinh La Điện đã có lịch sử hàng mấy ngàn năm nay, đương nhiên không phải không có chút sức phản kháng. Do đó chúng ta chuẩn bị hai việc. Một là tác chiến, hai là di chuyển các đệ tử trẻ tuổi đi. Đệ tử trẻ tuổi là tương lai của Tinh La Điện. Chỉ cần họ còn thì còn Tinh La Điện. Cho dù lần này có thất bại, chỉ cần những người trẻ tuổi các con có ý chí, Tinh La Điện vẫn có thể đứng dậy! Bản Điện chủ có lý do tin vào các con!
Vẻ mặt Trác Bất Đàn vô cùng kiên nghị, có thể thấy là người đứng đầu Tinh La Điện này đã chuẩn bị tất cả để bảo vệ Tinh La Điện.
- Bản Điện chủ chỉ muốn hỏi các con. Các con có lấy Tinh La Điện làm vinh dự không? Có liều mình vì Tinh La Điện không? Có vì cơ nghiệp thiên thu mà chiến đấu không?
Liên tiếp ba câu hỏi khiến không khí lập tức nghiêm trang hẳn lên. Trong số các Đệ tử Trung tâm đã có ngươi hai mắt đỏ hoe, nhiệt huyết cuộn trào. Tinh La Điện thật sự đã đến thời khác tồn vong rồi sao? Sau ba câu hỏi của Trác Bất Đàn, tất cả đều đứng dậy.
Mỗi người họ đều được chọn vào Tinh La Điện từ khi còn nhỏ. Dưới ánh sáng của Tinh La Điện, từ nhỏ họ đã niềm tự hào, là người kế thừa Tinh La Điện. Đồng thời họ cũng coi Tinh La Điện là nhà, có mối quan hệ như huyết nhục vậy. Tinh La Điện chính là gia đình của họ, là nơi để họ nương tựa và trở về! Bảo vệ Tinh La Điện, dù có bảo đổi cả sinh mệnh họ cũng không mảy may chớp mắt. Chết có gì đáng sợ chứ?
Đã có biết bao người đồng trang lứa với họ, đã hy sinh vì Tinh La Điện từ khi còn rất trẻ. Còn họ, sống đến bây giờ hoàn toàn có thể xông vào chỗ chết vì Tinh La Điện, vì tông môn mà họ cảm thấy tự hào này, bất cứ lúc nào!
Chung Vô Ẩn nói:
- Mọi người hãy trả lời. Hãy hét lên cho ta biết mọi người có đồng ý ở lại cùng tồn vong với Tinh La Điện không? Có đồng ý không?
- Đồng ý!
Tất cả cùng đồng thanh, mọi gương mặt đều chung một vẻ, coi cái chết nhẹ tựa lông hồng! Vì tông môn, vì tinh thần của hàng ngàn năm, vì bảo vệ mái ấm này, chết thì có sao? Dù nước mất, nhà tan thì cũng phải liều mình đến khi sơn hà vỡ vụn, lẽ nào lại dâng cho địch một sơn hà đẹp đẽ như thế?
Tần Vô Song cũng bị khí thế này ảnh hưởng, khẽ nắm tay lại, nghĩ:
- Tinh La Điện, tông môn… đây chính là tinh thần truyền thừa đây. Có tinh thần như vậy việc gì phải lo quốc gia không hưng thịnh?
Trác Bất Đàn rất vui, gật đầu nói:
- Tốt, tốt! Trận chiến này Cửu Cung Phái không kiêng nể gì, lẽ nào chúng nghĩ Tinh La Điện chúng ta không có tuyệt chiêu? Đây tuyệt đối không phải trận chiến nhất định sẽ chết. Thắng lợi ở ngay trong sự thập tử nhất sinh!
Nghe Trác Bất Đàn nói vậy, sắc mặt mọi người đều vui mừng xen lẫn ngạc nhiên, cùng lắng tai nghe xem biết tuyệt chiêu của Đại Điện chủ là gì!