Tần Vô Song tâm tư linh mẫn, trong lời hứa vô cùng hăng hái, lại nghe ra một tia dụng ý thâm độc của Trần Thống lĩnh, khi hứa hẹn lời hứa này, Trần Thống lĩnh không hề có giọng điệu là không cho phép được cướp đoạt lẫn nhau.
Mà cái lời hứa này, điều kiện trước tiên là sau khi công phá thành công Tần gia châu Bách Diệp.
Công phá tòa thành Tần gia châu Bách Diệp, những kẻ này có hay không cướp đoạt của nhau, nội chiến hay không nội chiến, tàn sát hay không tàn sát, thì cũng đã chẳng còn ảnh hưởng gì đến đại cục nữa.
Tên Trần Thống lĩnh này, e là chỉ mong sao mọi người tàn sát lẫn nhau. Đến lúc bọn chúng tàn sát lẫn nhau, khó tránh khỏi chết chóc, tới lúc đó, bọn chúng lại còn có thể trả ít thù lao hơn một chút.
Đương nhiên, Tần Vô Song tuy trong lòng quá rõ ý niệm của hắn, nhưng khẳng định là không thể bóc trần hắn được. Chỉ là ngồi lẳng lặng một chỗ, làm ra vẻ đang chăm chú lắng nghe, trên nét mặt không biểu hiện một chút khác thường nào.
Trần Thống lĩnh truyền đạt xuống dưới xong, ánh mắt hắn tuần tra xung quanh, hiển nhiên là đang quan sát phản ứng của mọi người. Những kẻ này dưới ánh mắt tỏa hơi nóng của hắn, căn bản không thể chống đỡ được, đều không dám đối diện với ánh mắt đó.
Trần Thống lĩnh khẽ cười. Lúc này mới nói:
- Được rồi, tối nay tới đây thôi. Sáng sớm ngày mai liền có phân công, mọi người về doanh trướng trước, sớm nghỉ ngơi, chuẩn bị chiến đấu!
Sau khi tan họp, tất cả đều trở về doanh trướng, nghỉ ngơi không nhắc tới chuyện gì.
Sáng sớm ngày hôm sau, bên trong khe sơn cốc này liền trở nên náo nhiệt, các lộ nhân mã, đều ra ngoài doanh trướng, tản bộ ra xung quanh.
Tất cả những người tham gia nhiệm vụ lần này, đa phần đều là tán tu, sớm quen với việc tu luyện, bởi vậy tụm năm tụm ba, tự mình tản mác về bốn phía.
Theo hiệu lệnh được phát ra, đội ngũ lại tập trung như cũ.
Dưới nắng sớm, gã Trần Thống lĩnh hiển nhiên càng trở nên hung hăng, ánh mắt thản nhiên nhìn về phía châu Bách Diệp:
- Chư vị, Tần gia châu Bách Diệp, giờ phút này đã bày sẵn trận địa đợi chúng ta. Chúng ta lần này tiến công, một nửa là âm mưu, một nửa là dương mưu, dương mưu ở chỗ chúng ta khẳng định biết Tần gia châu Bách Diệp có phòng bị, mà bọn chúng khẳng định cũng biết chúng ta sẽ công kích. Cho nên âm mưu còn lại là cần rất nhiều sự đa mưu túc trí. Lúc nào tiến công, tiến công thế nào, bố trí ra sao, dùng sách lược gì đều thuộc phạm vi bên trong của âm mưu. Từ giờ trở đi, đội ngũ như cũ phân thành bốn đội, đều do đích thân Tổng quản lĩnh đội. Cho nên đi đâu, chấp hành nhiệm vụ gì, Tổng quản các ngươi đều rất rõ ràng. Các ngươi chỉ cần đi theo Tổng quản, đến lúc đó, chấp hành nhiệm vụ mà Tổng quản đã tuyên bố.
Trần Thống lĩnh nói xong, khoát tay chặn lại:
- Mọi người đều nhớ kỹ những điều lệ ngày hôm qua, không nói nhiều lời thừa thãi nữa, Tần gia châu Bách Diệp có nhiều thứ tốt vậy đang đợi chúng ta đi đoạt lấy! Xuất phát!
Đội người của Tô Tổng quản, dưới sự Thống lĩnh của Tô Tổng quản, lựa chọn một con đường bộ hướng châu Bách Diệp đi tới.
Tần Vô Song đến giờ tuy vẫn như đang lọt trong sương mù, chưa có nắm chắc một chút tình thế, nhưng hắn biết việc này không cần gấp gáp. Một khi sốt ruột thì rất dễ bị lộ ra sơ hở.
Sự bố trí của tên Trần Thống lĩnh này, tất cả đều vô cùng bí mật. Ngoài nhân vật đặc biệt là bốn vị Tổng quản biết kế hoạch cụ thể, tất cả các thành viên khác đều không thể biết sách lược tiến công. Ở một mức độ rất lớn, thì tránh cho tin tình báo lọt ra ngoài. Chiêu này không thể nói là không cẩn thận.
Dọc đường đi, Bao Bao cùng Cô Đơn thận trọng nghe mệnh lệnh của Tần Vô Song, cũng không có coi thường làm bừa. Dù trong lòng nôn nóng, nhưng cũng biết nôn nóng lúc này, ngoài bị phát hiện sơ hở, thì cũng là làm việc vô bổ.
Đi một ngày, chạng vạng tối, đội ngũ liền tiến vào cảnh nội của Tần gia châu Bách Diệp. Tô Tổng quản lấy ra bản đồ, nhìn nhìn một lát, gật gật đầu:
- Chính là ngọn núi này, đêm nay chúng ta sẽ cắm doanh trại ở đây.
Lại là cắm doanh trại.
Dù rằng chẳng hay biết gì thông tin như vậy, khiến cho tất cả thành viên đều có một cảm giác bị che giấu. Nhưng bọn chúng cũng biết rằng, kẻ phụ trách ở đây đang sợ rằng có kẻ ẩn náu nằm vùng, thông tin sớm bị truyền ra. Loại hành động như thế này thì có thể khiến cho kẻ nằm vùng không có một chút thời gian để mà triển khai phá hoại.
Sau khi cắm trại xong, Tô Tổng quản mỉm cười nói:
- Chư vị, không giấu các ngươi nữa, đội ngũ của chúng ta là đội sớm nhất tiến tới cảnh nội của châu Bách Diệp. Hơn nữa, ở đây cách Tần gia châu Bách Diệp cũng chỉ có ba bốn trăm dặm đường. Có thể nói, đội của chúng ta là tuyến đi trước.
Tên Xích Tùng tôn giả nhịn không được, nói:
- Tô Tổng quản, bày đặt nhiều hảo thủ như vậy lại không đến, để cho đội ngũ chúng ta đánh trận đầu, nói vậy không phải là có chút khó chấp nhận được hay sao.
Tô Tổng quản lại có chút khẽ cười, thản nhiên hỏi:
- Xích Tùng tôn giả, ta nói qua là chúng ta phải đánh trận đầu sao?
Tên Xích Tùng tôn giả buồn bực:
- Tô Tổng quản, một khi chúng ta đã tới đây trước, lại đứng ở trên tiền tuyến, chẳng lẽ không phải là trận đầu?
Tô Tổng quản thần bí cười:
- Tất cả đều đã có an bài. Ta duy nhất chỉ có thể nói với các ngươi chính là: Chúng ta không phải là đánh trận đầu!
Một kẻ cường giả khác cấp bậc Luyện Hư Cảnh, chính là Kế tiên sinh lại nói:
- Luôn chẳng hay biết gì như vậy cũng chẳng phải là việc tốt, trong lòng mọi người có chút bất an, một khi xảy ra chiến sự, cũng chưa có toàn bộ sự chuẩn bị tâm lý, ứng phó có chút thiếu hụt à.
Trong khẩu khí của Tô Tổng quản vẫn là đã định liệu trước mọi việc:
- Kế tiên sinh, xin yên tâm nghỉ ngơi. Đêm nay tuyệt đối không cần lo lắng chuyện chiến sự. Nếu ngày mai có khai hỏa chiến đấu, tuyệt đối sẽ báo trước với mọi người, tuyệt không có tình huống khiến cho mọi người chưa có sự chuẩn bị tâm lý, gấp gáp xuất binh.
Lời này của Tô Tổng quản lại thật ra cũng chẳng làm yên lòng được bao nhiêu kẻ.
Tần Vô Song lại đột nhiên nói:
- Tô Tổng quản, có một chuyện ta không hiểu lắm.
- Võ gia Lão Đại, ngươi có lời gì muốn nói?
- Chúng ta tạm thời đóng quân ở ngọn núi này, núi non trùng vây bốn phía, là chỗ tương đối trũng. Ta thấy bốn phía vây xung quanh, chúng ta ở trong này thì chẳng phải bọn người ở trên cao hoàn toàn có thể phát hiện ra sao? Tạm thời đóng quân ở đây, không quá thích hợp.
- Đúng vậy!
Xích Tùng tôn giả cũng đột nhiên tỉnh ngộ đi tới:
- Tô Tổng quản, chỗ này địa thế bốn phía đều cao, vì cái gì mà chúng ta cứ khăng khăng nhất định phải cắm trại ở nơi núi thấp này? Nếu như quân địch đến công tứ phía, tập kích bất ngờ. Trận chiến này, chúng ta thật không dễ đối phó.
Tô Tổng quản nhàn nhạt cười, có ý nghĩ sâu xa liếc nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên đối với vấn đề Tần Vô Song nói tới, cảm thấy có chút không hài lòng.
Chỉ là, điều bất mãn này của hắn cũng không thể hiện ra quá nhiều.
- Tô Tổng quản, ngươi đừng cười suông. Võ gia tiểu tử này nói cũng có đạo lý.
Kế tiên sinh cũng lên tiếng phụ họa.
Liền lúc này, gã áo đen bên cạnh Tô Tổng quản lại nói:
- Chư vị, nhớ những điều lệ chứ. Chúng ta chỉ cần chấp hành, nhiệm vụ tới, các ngươi chỉ cần chấp hành tốt là được rồi. Tô Tổng quản là lãnh đạo của đội ngũ chúng ta. Mệnh lệnh hắn tuyên bố, chư vị đều vô điều kiện chấp hành. Nếu ai cãi lời, giết không tha!
Nói xong, vẫn không quên cường điệu thêm một câu:
- Đây là quy củ mà Trần Thống lĩnh đã định!
Tần Vô Song nhàn nhạt cười, lại không biện giải điều gì, Bao Bao thì lại lên tiếng nói:
- Chúng ta chỉ là đưa ra ý kiến, với việc cãi lời là hai việc khác nhau? Điều lệ là nói không thể cãi lời, chưa nói không thể đưa ra ý kiến.
- Ha ha, vị tiểu huynh đệ này nói rất đúng.
Tô Tổng quản sắc mặt lạnh nhạt, dường như để ngoài tai những lời của bọn họ, tay áo khẽ rung lên:
- Chư vị, tạm thời cắm trại, nghỉ ngơi bình thường, đây chính là mệnh lệnh tối nay cần phải chấp hành!
Nói xong, khẩu khí đột nhiên biến đổi, trở nên nghiêm khắc vạn phần:
- Nếu ai cãi lời, giết!
Tô Tổng quản luôn luôn tao nhã lịch sự, giờ phút này lại dường như đang tức giận điên.
Nói đến đây, mọi người không thể tự nhiên làm bẽ mặt nói thêm nhiều nữa, nhưng trong đầu không tình nguyện, mỗi kẻ quay về doanh trướng nghỉ ngơi.
Trong tòa thành của Tần gia châu Bách Diệp, các cao tầng của Tần gia châu Bách Diệp nhất mạch, cơ hồ cũng tập trung lại cùng nhau. Trên đại sảnh, một lão trung niên đang ngồi, tướng mạo đường đường, một đôi mày kiếm đi sâu vào tóc mai bên thái dương, hiển hiện anh khí bừng bừng. Người này chính là Tộc trưởng của Tần gia châu Bách Diệp, Tần Bá Long. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Ngồi ngay bên dưới chỗ của Tộc trưởng là trợ thủ đắc lực của hắn, cũng chính là đệ đệ ruột của Tần Bá Long, Tần Trọng Long.
Hai người này đều là hai đại thủ lĩnh được Tần gia châu Bách Diệp công nhận, đều là Hóa Hư Cảnh cường giả.
Ngoài ra, hai bên tả hữu, tất cả sáu đường ghế đều có người ngồi, chính là sáu vị Trưởng lão cấp bậc Luyện Hư Cảnh. Tám người này, hợp thành cao tầng của nhất mạch Tần gia châu Bách Diệp.
Còn lại những Tần gia tộc nhân khác, hiển nhiên đều có thân phận bất phàm, đệ tử Tần gia có thể xuất hiện ở đây, địa vị trong gia tộc, hiển nhiên là không giống như bình thường.
Lúc này, vẻ mặt của mọi người, đều ngưng trọng như trong thời điểm đối mặt với sự sống chết trước mắt.
- Vừa mới nhận được hồi báo của mật thám, kẻ địch đã tới Áp Chủy Sơn rồi. Hơn nữa đã cắm trại ngay sát đây. Kẻ dẫn đầu của bọn địch này chính là một Hóa Hư Cảnh cường giả! Hơn nữa, bên trong đội ngũ vẫn còn có mấy cao thủ cấp bậc Luyện Hư Cảnh!
Tần Bá Long ngữ khí trịnh trọng, đem chia sẻ tin tức tình báo với mọi người.
Đại Trưởng lão nhất thời nhíu mày:
- Áp Chủy Sơn? Bọn chúng điên rồi hay sao? Áp Chủy Sơn bị bốn phía bao vây, bọn chúng không sợ chúng ta đem chúng đi làm bánh sao?
Tần Trọng Long lại lắc đầu:
- Đây đích thị là tiểu xảo của bọn chúng. Theo ta thấy bọn chúng cố ý ở Áp Chủy Sơn dựng trại, không phải là không biết có thể bị bao vây tứ phía tập kích, đứng trên nhìn xuống dưới vây quanh tứ phía. Bọn chúng làm như vậy khẳng định là cố tình dọa dẫm, dụ dỗ chúng ta mắc câu. Trừ phi bọn thủ lĩnh không có đầu óc, bằng không sẽ không kẻ nào chọn cắm trại ở Áp Chủy Sơn.
Sự phân tích này của Tần Trọng Long đạt được sự nhất trí của kẻ khác. Các Trưởng lão khác cũng đều gật đầu.
Tộc trưởng Tần Bá Long thở dài:
- Trọng Long nói có lý, chỉ sợ ở hai bên Áp Chủy Sơn đều có bọn nhân mã khác ẩn núp. Nếu chúng ta tùy tiện xuất kích, ngược lại lại rơi vào bẫy của bọn chúng. Thủ đoạn này của bọn chúng, nói ra cũng không cao minh. Nếu cảm thấy mánh khóe nhỏ ấy dẫn động được Tần gia chúng ta tiến công, vậy cũng quá xem thường Tần gia chúng ta rồi.
Tần Trọng Long gật gật đầu:
- Tộc trưởng, đúng cái gọi là binh bất yếm trá. Bọn chúng làm như vậy, nhìn qua tưởng là thủ đoạn nhỏ nhưng cái thủ đoạn nhỏ này chưa chắc không phải là kế trong kế.
- Kế trong kế?
Các Trưởng lão khác đều kinh ngạc nhìn Tần Trọng Long.
Tần Trọng Long ngữ khí thận trọng, giải thích nói:
- Mời chư vị xem lại, hạ trại ở Áp Chủy Sơn nếu đơn thuần chỉ là thu hút chúng ta tới tiến công, mánh khóe này có vẻ rất thô thiển. Bọn chúng không thể không biết Tần gia chúng ta có thể dễ dàng hiểu ra tiểu xảo đó. Nếu bọn chúng biết, còn cố ý làm như vậy. Vậy có nghĩa là muốn tự sát. Ở nơi này, liền có thể là kế trong kế. Cố ý dùng Áp Chủy Sơn để ngụy trang, thu hút lực chú ý của chúng ta, khiến cho chúng ta rơi vào thế khó xử, do do dự dự. Mà một đội khác của bọn chúng có lẽ căn bản không hề mai phục ở hai bên mà là dương đông kích tây, tập kích bất ngờ vào điểm yếu của chúng ta!
- Dương đông kích tây!
Trong mắt Tộc trưởng Tần Bá Long hiện lên một đạo tinh mang.
.