Khí Trùng Tinh Hà

chương 474: kẻ thù tiềm tại, la đĩnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lúc bọn Tần Vô Song tu luyện ở Kê Quan Sơn thì đồng thời, ở một viện nào đó trong La Thiên Đạo Trường, một hắc y nhân chạy nhanh vào sân sau, dừng lại trước rừng trúc, huýt sáo ba lần, âm thanh thanh thúy như tiếng chim hoàng anh.

Một lúc sau, từ rừng trúc vọng lại những tiếng bước chân, một người thanh niên từ bên trong bước ra. Người này ngoại hình tuấn mỹ, chỉ có điều sống mũi cao và thẳng, hai mắt trũng sâu, mỗi khi cặp mắt ấy du động lại mang lại cho người ta một cảm giác bén nhọn.

- Hắc Báo, có tin tức gì mới không?

Người thanh niên lạnh lùng hỏi.

- Thiếu gia, có rất nhiều tin tức truyền đến từ bên Bài Sơn Phủ.

Hắc y nhân rõ ràng chính là thuộc hạ tâm phúc của người thanh niên.

- Ta hi vọng sẽ nghe được tình báo mà ta cần!

- Thiếu gia, ít nhất có ba sự kiện sẽ khiến người quan tâm.

Hắc Báo khom người nói.

- Nói từng chuyện một, tỉ mỉ vào. Không được để sót bất cứ điều gì.

Hắc Báo gật gật đầu, cũng khởi động cước bộ, bước theo người thanh niên vào trong rừng trúc. Rừng trúc này nhìn bên ngoài thì có vẻ đơn giản nhưng bên trong thì đầy trận pháp, hơn nữa lại còn là cách biệt hoàn toàn với bên ngoài.

- Nói đi. Ở trong rừng trúc này, dù ngươi có hét vỡ cổ họng thì người bên ngoài cũng tuyệt đối không nghe thấy bất cứ động tĩnh nào đâu.

Người thanh niên lạnh lùng nói.

- Thiếu gia, sự việc thứ nhất có liên quan đến Tần Vô Song!

Hắc Báo sắc mặt ngưng trọng, cứ vừa nói vừa dùng nhãn thần quan sát phản ứng của người thanh niên.

Quả nhiên, nghe thấy ba chữ "Tần Vô Song", đôi mắt thâm u của người thanh niên bỗng bắn ra một sắc thái kỳ lạ. Khẽ gật đầu:

- Tên Tần Vô Song đó, thế nào?

- Có tình báo nói, hắn đã vào Hiên Viên Khâu. Hơn nữa, căn cứ theo lời đồn bên ngoài thì người này rất có khả năng liên quan đến Tần gia Thiên Đế Sơn.

- Tần gia Thiên Đế Sơn?

Người thanh niên sửng sốt.

- Ngươi có từng nghe nói Tần gia Thiên Đế Sơn có chi mạch ở các quốc gia nhân loại không?

- Chuyện này thì quả thực chưa từng nghe qua, nhưng Tần gia Thiên Đế Sơn đã chiếm cứ Thiên Đế Sơn hàng ngàn hàng vạn năm, nếu nói ở các quốc gia nhân loại có chi mạch thì cũng hoàn toàn có thể.

Người thanh niên gật gật đầu, trầm tư một lát rồi lại hỏi:

- Vậy thông tin Tần Vô Song đã vào Hiên Viên Khâu có đáng tin không?

- Có lẽ là có thể tin được. Người truyền bá tin này là một tán tu chuyên kinh doanh tình báo ở Bài Sơn Phủ, hơn nữa, người hỏi hắn câu này còn là Mộ Dung Thiên Cực! Dưới sự uy áp của Lâu chủ Phiêu Tuyết Lâu, tán tu đó không thể nói dối, cũng không có tư cách nói dối! Hắn nói, tin tức của hắn do người của Hồng Phong Nhân Tộc ở Chi Tế Sơn cung cấp. Địa điểm hoạt động cuối cùng của Tần Vô Song trước khi vào Hiên Viên Khâu là Chi Tế Sơn. Mà hoạt động cuối cùng đó chính là đối phó với Hồng Phong Nhân Tộc! Nên có thể nói, độ tin cậy của thông tin này là rất cao!

- Tiến vào Hiên Viên Khâu. Không phải là quá tốt hay sao?

Nụ cười trên khuôn mặt người thanh niên có chút tùy ý, khẩu khí âm trầm nói:

- Lệnh truy sát cấp hai đó đã có người nhận chưa?

- Thiếu gia, từ xưa đến nay, tán tu bán mạng vì tiền rất nhiều. Lệnh truy sát cấp hai đưa ra, đương nhiên kẻ quan tâm nhiều như mây. Nhưng vấn đề là, đám tán tu này rất mù quáng. Tạm thời trước mắt vẫn chưa có tin tức gì của Tần Vô Song. Theo ta thấy, chỉ dựa vào đám tán tu này thì chẳng giải quyết được gì.

Người thanh niên vẻ mặt ngưng trọng, khẽ gật đầu, như đang suy nghĩ một điều gì đó.

Một lúc lâu sau mới lại hỏi:

- Vậy sự việc thứ hai?

- Sự việc thứ hai lúc nãy cũng đã nhắc qua, Mộ Dung Thiên Cực của Phiêu Tuyết Lâu đã tới Bài Sơn Phủ. Có thể thấy, Mộ Dung Thiên Cực cũng đang tìm kiếm cô con gái cưng của ông ta.

- Mộ Dung Thiên Cực…

Người thanh niên lẩm nhẩm cái tên này trong miệng:

- Hắn đang diễn trò cho chúng ta xem đấy!

- Thiếu gia, chuyện Mộ Dung Thiên Cực tới Bài Sơn Phủ không phải là điều gì mới mẻ, điều mới mẻ là hắn cũng ban bố một giải thưởng mười vạn hoàng tinh thạch để tìm ra manh mối có liên quan đến Tần Vô Song. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Những lời này của Hắc Báo khiến lông mày của người thanh niên nhăn lại một lúc. Hắn hít một hơi rồi trịnh trọng hỏi:

- Hắn cũng treo thưởng, mà còn thưởng mười vạn hoàng tinh thạch?

- Đúng vậy, nhưng thứ Mộ Dung cần là manh mối, hơn nữa ông ta nói muốn nhìn thấy người sống chứ không phải người chết. Thiếu gia, Mộ Dung Thiên Cực làm như vậy sẽ làm suy yếu lệnh truy sát của chúng ta. Tên Mộ Dung lão nhi này, tóm lại định ủng hộ hay là định âm thầm kiềm chế chúng ta?

Người thanh niên sắc mặt biến hóa bất định, cũng không đưa ra được chủ ý. Mộ Dung Thiên Cực hành sự luôn quái dị. Người khác căn bản không thể đoán nổi động cơ của hắn.

Nhưng dù động cơ của Mộ Dung Thiên Cực có là gì thì giải thưởng của hắn đúng là nhất thời đã biến giải thưởng của La Thiên Đạo Trường trở thành vô nghĩa.

Mọi người đều biết giải thưởng của lệnh truy sát cấp hai mà La Thiên Đạo Trường ban bố chỉ có tám vạn hoàng tinh thạch. Muốn có được tám vạn hoàng tinh thạch thì trước hết phải lấy được đầu của Tần Vô Song.

Đem ra so sánh, nếu như thực sự nắm được manh mối về Tần Vô Song thì chuyện liều mạng đánh nhau với hắn để kiếm tám vạn tiền thưởng sao có thể nhẹ nhàng bằng việc trực tiếp đi gặp Mộ Dung Thiên Cực để lấy mười vạn? Phép tính này, dù có là kẻ ngốc cũng biết làm huống hồ đám tán tu tinh ranh kia?

- Thiếu gia, sự việc thứ ba mặc dù không có liên quan gì đến Tần Vô Song, nhưng lại có liên quan đến Tần gia Thiên Đế Sơn. Đó là Tần gia châu Bách Diệp.

Hắc Báo kể lại toàn bộ sự việc gần đây mới xảy ra ở Tần gia châu Bách Diệp cho "thiếu gia" của hắn nghe. Đương nhiên, người đó chính là một trong những thanh niên kiệt xuất của La Thiên Đạo Trường, La Đĩnh.

Tên La Đĩnh này còn một thân phận nữa là vị hôn phu của Mộ Dung Nhạn tiểu thư của Phiêu Tuyết Lâu. Mối quan hệ này được thiết lập từ khi La Đĩnh và Mộ Dung Nhạn vừa mới lọt lòng, do cha mẹ hai bên cấp định. Thực lực và địa vị của La Thiên Đạo Trường và Phiêu Tuyết Lâu ở Hiên Viên Khâu tương đương nhau. Hôn ước cũng có thể coi là môn đăng hộ đối.

Vì hôn ước này mà La Đĩnh qua lại rất thân với Phiêu Tuyết Lâu, từ thời niên thiếu đã thường xuyên gặp mặt Mộ Dung Nhạn. La Đĩnh rất hài lòng với khí chất và tướng mạo của Mộ Dung Nhạn. Hắn thậm chí còn thường hi vọng rằng hôn ước này sớm được thực hiện.

Nhưng không biết là tạo hóa trêu ngươi hay Mộ Dung Nhạn bẩm sinh đã quá phản nghịch. Mộ Dung Nhạn mặc dù không nói ghét La Đĩnh hắn nhưng cũng chẳng thân mật, thậm chí còn có chút cố ý tránh né hắn. Ban đầu, La Đĩnh còn tưởng đó là sự e lệ, ngượng ngùng của thiếu nữ. Nhưng càng trưởng thành, càng hiểu Mộ Dung Nhạn thì hắn càng phát hiện, Mộ Dung Nhạn không phải là cô gái dễ dàng để cho người ta sắp xếp. Tính cách cô ta phóng khoáng tự nhiên chứ không phải kiểu con gái e lệ không dám gặp ai.

Mặc dù trong lòng La Đĩnh cảm thấy rất mâu thuẫn. Nhưng hắn không thể không thừa nhận, Mộ Dung Nhạn không hề yêu mến hắn. Điều này khiến La Đĩnh cảm thấy rất buồn và thất vọng. Cảm xúc buồn và thất vọng này dồn nén nhiều năm dần dần biến thành một loại nộ hỏa, một kiểu phẫn uất. Hắn cảm thấy Mộ Dung Nhạn đang dùng một phương thức nào đó hạ nhục hắn, khiến cho lòng tự tôn hắn cảm thấy vô cùng khó chịu.

Phải biết là La Đĩnh hắn mặc dù không xuất thân từ tám môn Thiên Đế Sơn nhưng dù có tìm khắp Hiên Viên Khâu này thì cũng không thể tìm được người trẻ tuổi có tài năng thiên phú như hắn. Nếu không như vậy sao tuổi còn trẻ mà đã tu luyện đến Động Hư Cảnh? Cho dù La Thiên Đạo Trường có cố ý bồi dưỡng, cho dù có kỳ ngộ như vậy thì cũng không thể phủ nhận thiên phú của La Đĩnh hắn.

Nhưng thiên phú này cũng mang lại cho La Đĩnh rất nhiều mối lương duyên. Ở Hiên Viên Khâu này, thiếu nữ ngưỡng mộ La Đĩnh hắn nhiều không đếm xuể. Chỉ nội trong La Thiên Đạo Trường thôi, đã không biết có bao nhiêu người có con gái ở độ tuổi phù hợp muốn gả cho hắn?

Nhưng mà, cái thiên phú này lại không cải thiện được địa vị của La Đĩnh trong lòng Mộ Dung Nhạn. Mộ Dung Nhạn vẫn mãi hững hờ với hắn.

La Đĩnh vốn dĩ đã không phải là một thanh niên rộng lượng, thái độ này của Mộ Dung Nhạn khiến nội tâm hắn có chút méo mó. Hạt giống thù hận không ngừng được gieo trồng, đóa hoa cừu hận cũng không ngừng nở.

- Hắc Báo, ngươi làm tốt lắm!

Chỉ trong chốc lát, trong đầu La Đĩnh đã có không biết bao nhiêu ý niệm.

- Thiếu gia…

Hắc Báo theo La Đĩnh đã nhiều năm, ít nhiều cũng hiểu được tính cách của hắn.

Thấy Hắc Bao ngập ngừng không nói, La Đĩnh lạnh lùng nói:

- Hắc Báo, có gì cứ nói. Chúng ta với nhau cần gì phải úp úp mở mở, ấp a ấp úng.

- Vâng, thiếu gia. Hắc Báo theo thiếu gia đã nhiều năm, có thể nói là nhìn thấy thiếu gia lớn lên, nhìn thấy thiếu gia thành tài, giành được địa vị như ngày hôm nay. Tương lai, nhất định cũng sẽ luôn đi theo thiếu gia, vì thiếu gia cống hiến.

Hắc Báo lòng vòng một hồi mới đi vào chủ đề:

- Không phải ta thích nhiều lời, nhưng Hắc Báo thực sự nghĩ là, với tài hoa và thiên phú của thiếu gia, tương lai tất nhiên sẽ là chư hầu một phương của Hiên Viên Khâu, đã gia nhập vào La Thiên Đạo Trường, sao thiếu gia không chuyên tâm cho việc tu luyện. Chuyện Mộ Dung gia hủy hôn ước, sao thiếu gia không giao lại cho các vị cao tầng của Đạo Trường giải quyết?

Xuất phát điểm của Hắc Báo rất đơn thuần, hắn không muốn La Đĩnh vì chuyện của Mộ Dung Nhạn mà tích lũy quá nhiều áp lực tâm lý. Những áp lực tâm lý này đã dần chuyển biến thành tâm ma, khống chế La Đĩnh. Mặc dù trước mắt vẫn chưa có ảnh hưởng mang tính thực chất, nhưng lâu dần nguy hại sẽ khó đoán được.

Ánh mắt La Đĩnh lành lạnh, nhìn chằm chằm Hắc Báo:

- Hắc Báo, ta thừa nhận, trong La Thiên Đạo Trường, người thân của ta cũng không thể đáng tin bằng ngươi. Nhưng ta muốn nói là, ta là một người đã trưởng thành, ta làm việc gì cũng có chừng mực và chủ trương của mình.

Hắc Báo thở dài một tiếng, biết La Đĩnh vẫn chưa chịu hiểu. Nói đến đây là đã quá lắm rồi. Thân là thủ hạ, điều hắn có thể nói chỉ có vậy, nếu còn tiếp tục nói nữa, không khéo còn có thể vì lời ngay mà thành tội.

- Hắc Báo, chuẩn bị một chút, ta muốn rời Đạo Trường một khoảng thời gian.

Ánh mắt sắc bén của La Đĩnh nhìn thẳng vào Hắc Báo, dặn dò thêm. Hắc Báo ngạc nhiên ngẩng đầu:

- Thiếu gia…

- Đừng lo cho chuyện tu luyện của ta. Ta rời Đạo Trường không có nghĩa là ta xem nhẹ chuyện tu luyện. Ta chỉ hiếu kỳ, tên Tần Vô Song đó có phải biết cách ẩn thân hay không? Đã vào Hiên Viên Khâu rồi, bao nhiêu tán tu như vậy, sao một chút tin tức cũng không có? Đã vậy, ta sẽ đích thân đi xem các quốc gia nhân loại, cái nơi hẻo lánh đó đã rốt cuộc có thể bồi dưỡng ra yêu nghiệt được hay không?

- Thiếu gia.

- Đừng nói nữa, ta đã quyết rồi, ngươi sắp xếp đi!

Khẩu khí của La Đĩnh vô cùng kiên quyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio