Khí Trùng Tinh Hà

chương 491

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Huyết án Oản Tử Cốc

Tần Vô Song đếm một qua một chút, đám tinh thạch này chí ít cũng có hơn trăm viên, trong bụng mừng thầm:

- Đúng là buồn ngủ lại được gối êm, đám tinh thạch này vừa đủ bổ sung cho Linh thú Phong ấn trong mười hai Phong ấn Đồ quyển. Có được đám tinh thạch này, ít nhất có thể bổ sung một vòng, chắc không thành vấn đề rồi?

Ngoài tinh thạch ra còn có vài miếng kim loại đen xì. Những miếng kim loại này nhìn đen thui bóng loáng, xem ra rất đặc biệt, Tần Vô Song dùng tay ước định một chút, phát hiện cầm vào tay khá nặng.

Tần Vô Song biết, đây có lẽ là chất liệu kim loại đặc thù mà Tần Thời Tốn tiền bối nói.

Ngoài hai miếng vật liệu kim loại ra còn có vài miếng phỉ thúy lục ngọc, tinh oánh dịch thấu nữa. Lục ngọc có thể khiến người ta tâm tình thoáng đãng, toàn thân bình thản.

Tân Vô Song khẽ nhíu mày:

- Lục ngọc này rất hiếm thấy, liệu có phải là bảo bối gì không?

Mặc dù không biết là thứ gì nhưng Tần Vô Song biết, miếng lục ngọc lớn bằng bàn tay này tuyệt đối không phải là thứ tầm thường nên lại đặt miếng lục ngọc xuống.

Đây là tất cả những thứ cất trong túi thơm trữ vật. Tất cả gộp lại ước chừng có khoảng một trăm hai mươi món. Tần Vô Song mặc dù không biết những thứ này dùng để làm gì nhưng cũng biết chúng tuyệt đối giá trị. Nếu không Thiên Phạt Sơn Trang đã không truy sát Tần Thời Tốn tiền bối đến nơi đến chốn như vậy.

Cho túi hương trữ vật vào Không gian Giới chỉ của mình. Hắn quyết định lần này sẽ về lại Oản Tử Cốc xem có tìm được đường quay lại Cuồng Diễm Nhai hay không.

Thu thập tất cả mọi thứ, Tần Vô Song kiểm tra lại một vòng xung quanh trận pháp, xác nhận lại bốn phía xung quanh không có dấu vết người qua lại rồi mới bước tới lối vào bên vách núi, bịt kín xung quanh để người khác nhìn từ ngoài vào không nhìn thấy bất cứ dấu vết nào rồi mới quay lại sơn động.

Sau khi quay lại, Tần Vô Song mới khoác bộ giáp Trạm Lam lên người, thay bộ nội giáp cũ rồi lấy ba thứ còn lại ra khỏi phong ấn, gồm mười hai cuốn Phong ấn Đồ quyển, Chân Linh Chuyên và tấm bản đồ Vô Tận Đông Hải mang đi.

Làm xong những việc này, Tần Vô Song đi theo đường cũ, qua một loạt các cơ quan tới lối ra dưới chân núi, rồi lại quay lên đỉnh núi quét sạch một lượt chiến cục, xử lý toàn bộ thi thể cho đến khi hiện trường không còn chút dấu vết rồi mới rời khỏi Quy Vương Sơn, quay trở lại Oản Tử Cốc.

Từ lúc Tần Vô Song rời khỏi Oản Tử Cốc đến bây giờ, đi đi về về tất cả chỉ hết thời gian một ngày một đêm. Vài trăm dặm đối với Tần Vô Song mà nói chỉ là chút xíu công phu.

Rất nhanh, Tần Vô Song đã hạ cánh xuống bên ngoài Oản Tử Cốc. Để không làm kinh động người dân, Tần Vô Song quyết định sẽ đi bộ vào cốc. Bây giờ đã là chạng vạng của ngày thứ hai. Từ xa, hắn có thể nhìn thấy ngôi nhà cỏ của Thủy Nhược Lan, từng làn khói mỏng đang lượn lờ bay lên, cảm giác ấy khiến Tần Vô Song thấy ấm áp vô cùng.

Bước nhanh vào trong gian nhà cỏ, đột nhiên trong lòng Tần Vô Song chợt nảy sinh một tín hiệu báo động, hắn dừng bước, đang lúc ngưng thần thì cánh cửa khẽ đẩy ra, từ trong nhà bước ra một người.

Người này không ngờ lại là một đại hán râu quai nón, thần thái thô lỗ, tay đang cầm một con gà quay, ngoạm từng miếng thật lớn, vừa nhồm nhoàm nhai, vừa lải nhải quát:

- Mẹ kiếp, cô bé, không ngờ trên mảnh đất chó ăn đá gà ăn sỏi này lại có một cô gái xinh đẹp đến vậy, chậc chậc, ngon lành quá.

Nói rồi lại phì phì nhè xương:

- Đáng tiếc, một cây cải trắng ngon như thế này lại phải cúng cho heo. Bà nó, đã không để lão tử ta uống canh thì thôi, còn bắt ta ngồi đây canh cửa!

Đang nói đến đây, tên hán tử đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Tần Vô Song liền dùng ánh mắt có thể giết chết một lúc mười con trâu trừng trừng nhìn hắn, toàn thân run run, ngay cả con gà quay đang ăn dở trong tay cũng vì ngỡ ngàng mà rơi xuống đất.

Tay vừa nắm lại liền xuất hiện một thanh quỷ đầu đao:

- Ê, ngươi là ai, lén lén lút lút ngoài này định làm gì?

Tần Vô Song chẳng thèm đáp lại, thân ảnh nhẹ tựa luồng gió, lóe một cái đã bay tới trước mặt gã hán tử. Tên này giơ tay, bổ nhanh một đao.

Nhưng chỉ một bước Lăng Vân Tiên Bộ, Tần Vô Song đã nhẹ nhàng hóa giải một đao này, ngón tay giơ lên, bắn luôn một tia Trung Xung Kiếm của Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm về phía tên hán tử.

Tên hán tử vừa mới kịp rung cổ tay thì đã bị Phách kiếm đâm trúng, quỷ đầu đao rơi xuống đất, chặt đúng vào chân hắn, tên hán tử chỉ còn biết ôm chân kêu la đau đớn.

- Lão Thụy, ngươi đang kêu gào cái gì ngoài đó thế?

Từ trong nhà vọng ra một tiếng quát lớn.

Tần Vô Song nhấc tay, chế trụ tất cả huyệt đạo trên người Lão Thụy, Lão Thụy miệng há hốc, nhưng chẳng nói được nửa câu.

Tần Vô Song nhấc người, nhẹ nhàng bay tới trước cửa, hé nhìn vào, chỉ thấy một tên hán tử trẻ tuổi hơn, thần thái dâm loạn đang ôm chặt Thủy Nhược Lan trên giường.

Tần Vô Song trong lòng bốc lửa, quát lớn:

- Gian tặc, ngươi to gan quá nhỉ!

Rồi một tay đẩy tung cửa, bay vào nhà, tốc độ nhanh như quỷ mị, đến bên đầu giường Thủy Nhược Lan, lấy chăn phủ lên người cô.

Tên hán tử trẻ tuổi nhìn thấy Tần Vô Song, trong mắt khẽ lóe lên một tia kinh ngạc, vội vã lùi ra mấy bước ra cửa, vừa liếc ra ngoài đã thấy đồng bọn nằm lăn dưới đất.

- Lão Thụy, ngươi sao vậy?

Tần Vô Song thấy áo bên ngoài của Thủy Nhược Lan đã bị mở tung, nhưng áo bên trong thì vẫn còn như cũ, rõ ràng là vẫn chưa bị xâm hại, trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Thuận tay, hắn cởi bỏ toàn bộ áp chế trên người Thủy Nhược Lan rồi nói với cô:

- Nhược Lan, xin lỗi, ta đến muộn.

Thủy Nhược Lan thẹn thùng vô cùng, vừa sợ vừa mừng, như con dê con mới ra ngoài lần đầu, sợ hãi nhưng trong mắt lại có một sự kiên cường khiến người ta nhìn thấy phải thương phải quý. Chỉ thấy Thủy Nhược Lan nói trong tiếng nấc:

- Tần đại ca, bọn ác đồ này đã giết chết tất cả sơn dân rồi, giết hết rồi…

Nói đến đây, Thủy Nhược Lan đã lệ tuôn như suối. Một cô thiếu nữ lương thiện, chưa từng nếm trải sự đời như Thủy Nhược Lan vậy mà phải đón nhận một sự đả kích lớn đến vậy, nỗi sợ hãi trong lòng, không nói cũng có thể tưởng tượng ra được.

Tần Vô Song nghe thấy vậy, tim phổi gần như muốn nổ tung. Vỗ nhè nhẹ vào vai Thủy Nhược Lan, sát cơ trong mắt bùng phát, hắn bước phăm phăm từng bước lớn ra ngoài.

Tên hán tử trẻ tuổi lúc này đã bỏ lại đồng bọn, chạy ra ngoài.

Tần Vô Song hét lớn:

- Ác tặc, ngươi còn muốn đi?

Tần Vô Song căn bản không hề suy nghĩ, giương cao Thần Tú Cung, bắn thẳng một tên. Tên hắn tử trẻ tuổi thậm chí còn không có cả thời gian quay đầu đã bị bích lục tiễn bắn nát đầu.

Tần Vô Song nhìn cũng chẳng thèm nhìn, đang định trực tiếp giết chết tên Lão Thụy dưới đất, đột nhiên nghĩ ra chuyện gì lại giơ tay ra, tóm chặt tên Lão Thụy, khẩu khí sâm nghiêm hỏi:

- Ngươi tên Lão Thụy đúng không?

- Phải… phải…

Tên Lão Thụy vẻ ngoài thì có vẻ thô bạo nhưng lại rất sợ chết. Lúc nãy nhìn thấy Tần Vô Song đã hồn siêu phách tán, bây giờ thì lại càng sợ hơn, toàn thân run lẩy bẩy.

- Các ngươi là ai?

Tần Vô Song không muốn nói nhiều, chỉ muốn hiểu rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Lão Thụy lắp bắp:

- Chúng… chúng tôi là người của Tân Than Trại.

- Đó là chỗ nào?

- Là, là một sơn trại.

- Nói như vậy, các ngươi là sơn tặc? Cái thôn trại nghèo khó này mà các ngươi cũng để ý sao?

Tần Vô Song cảm thấy tên Lão Thụy này nói năng có chút không rõ ràng.

- Không, không phải. Chúng ta chỉ là đi qua đây, không phải là đến cướp.

Lão Thụy mặt cắt không còn giọt máu.

- Không phải đến cướp, sao lại giết hết sơn dân trong thôn, xem ra, các ngươi là trời sinh cuồng sát rồi?

Tần Vô Song khẩu khí bất thiện. Lão Thụy toàn thân run rẩy:

- Không phải là ta muốn giết, mà là hắn muốn giết.

Lão Thụy chỉ vào tên hán tử trẻ tuổi mới bị Tần Vô Song bắn chết:

- Là hắn muốn giết. Hắn nói bất cứ ai nhìn thấy chúng ta đều phải chết.

- Nhìn thấy các ngươi là phải chết?

Tần Vô Song lạnh lùng:

- Nói như vậy, các ngươi không thể ra ngoài ánh sáng, làm chuyện xấu xa bẩn thỉu nên không thể gặp ai. Ta khuyên ngươi, thành thật mà khai ra hết thì sẽ bớt chút đau khổ.

- Thiếu hiệp, đúng là không có liên quan đến ta. Ta chính là nô bộc của hắn. Lần này, chúng ta phụng mệnh cấp trên đi Bài Sơn Phủ trước, lúc qua đây, bị một tên sơn dân đốn củi nhìn thấy, hắn liền bắt đầu giết người. Ta cũng đã khuyên hắn, nhưng hắn không nghe lời ta nói.

- Các người đi Bài Sơn Phủ, định làm gì?

Tần Vô Song lại truy hỏi.

- Cái này thì ta thực sự không biết, bọn ta chỉ phụng mệnh cấp trên. Rốt cuộc làm gì, cấp trên không giao phó. Chỉ nói chúng ta đến đó sẽ tự hiểu.

- Xem ra ngươi cố tình muốn lừa gạt ta đúng không?

- Không… không dám.

Lão Thụy vội vàng biện bạch:

- Ta đúng là không biết thật. Tất cả những gì ta biết, ta đã nói cho ngươi rồi. Ta đúng chỉ là chấp hành theo mệnh lệnh thôi.

Trong lòng Tần Vô Song chợt hiện lên một tia nghi ngờ nhàn nhạt, chẳng qua hắn cũng biết, từ trong miệng cái tên Lão Thụy này cũng không điều tra ra được gì.

Đang lúc hắn muốn xuống tay hạ sát tên Lão Thụy này, Thủy Nhược Lan đột nhiên từ trong phòng run rẩy đi ra.

- Tần đại ca…

Tần Vô Song nhìn thấy Thủy Nhược Lang, chậm rãi bước lại:

- Nhược Lan, cô nhanh đi vào nhà đi.

Thủy Nhược Lan lắc lắc đầu:

- Không, Tần đại ca, vì sao huynh định giết hắn chứ?

- Cái loại người nham hiểm như thế này, nếu như không giết hắn, chẳng phải sẽ khiến cho các thôn dân vô tội phải chết oan ức rồi sao?

Sắc mặt Thủy Nhược Lan tái nhợt, nhớ đến những thôn dân kia, hiển nhiên khiến cho trong lòng của nàng rung động một trận, khẽ cắn môi, vẻ mặt sợ hãi nói:

- Tần đại ca, muội không muốn có thêm người chết nữa. Muội thật sự không muốn nhìn thấy có thêm người chết nữa.

- Không giết hắn, những sơn dân kia làm sao có thể nhắm mắt được?

Lão Thụy không ngừng van xin:

- Công tử, tiểu nhân thật sự không có giết người, tiểu nhân chỉ là một người hầu mà thôi. Tiểu nhân không có giết người!

Thủy Nhược Lan cũng nói:

- Giết người là cái tên ác đồ kia, kẻ này không có giết người!

- Không có giết người, nhưng hắn cũng là đồng lõa.

Tần Vô Song giận dữ quẳng Lão Thụy sang một bên, Tử Dương Kiếm xuất hiện trong tay, hướng về phía Lão Thụy bước nhanh đến.

Đúng lúc này, trên không trung đột nhiên xuất hiện một vầng quang mang cát tường, từng luồng từng luồng hương thơm ngát mũi từ trên không trung rất nhanh tản xuống. Một chiếc loan xa nhiều màu sắc chợt từ trên trời chậm rãi đáp xuống. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY -

Từ bên trong chiếc loan xa chợt đi ra mấy nữ tử thân hình yểu điệu, xinh đẹp như tiên tử. Những nữ tử này nhìn qua vô cùng trẻ tuổi, cũng đứng ở phía sau một phụ nhân thân mặc cung trang.

Vị phụ nhân kia dáng vẻ ung dung, mày ngài mắt phượng, có vẻ vô cùng uy nghiêm. Bà ta chỉ liếc nhìn một cái, cũng khiến cho Tần Vô Song cảm giác được uy nghiêm vô cùng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio