Khí Trùng Tinh Hà

chương 503

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Theo ba tiếng huýt gió của Ứng Long, từ bốn phía sơn lâm xuất hiện thêm hai bóng người nữa, tiến nhanh về phía Ứng Long.

- Lão Tam, làm tốt lắm.

- Đúng vậy, ha ha, đám người ngu xuẩn ấy mà cũng muốn lấy bảo vật Thần đạo, đúng là nằm mơ giữa ban ngày. Nếu bảo vật Thần đạo có thể lấy dễ dàng đến vậy thì bảo vật Thần đạo ở Đại lục Thiên Huyền này đã nhiều như cây trong rừng rồi.

Ứng Long chỉ mỉm cười, không hề tỏ ra kiêu ngạo, nói:

- Đại ca, chúng ta phải tăng tốc lên, huynh xem chúng ta mới dừng lại nửa ngày đã có bao nhiêu kẻ ngu xuẩn tập trung lại rồi. Nếu như còn đợi nữa thì sẽ chẳng khác gì như nước lũ kéo tới. Mặc dù không có đối thủ cạnh tranh, nhưng cục diện kiểu gì cũng bị xáo trộn.

- Ừm, Lão Tam, đệ xử lý đám tạp ngư đó, vứt thi thể ngổn ngang trên đường, đám người đến sau ít nhiều cũng có chút hoảng sợ, bất luận thế nào cũng có thể trì hoãn được một chút thời gian của chúng. Chúng ta vẫn có lợi thế.

Người nói lời này chính là Đại ca trong ba tên. Ba tên này cũng không phải huynh đệ cốt nhục, mà chỉ là đồng đội cùng chiến đấu, cùng nhau lịch lãm.

Lão Đại mới lên tiếng tên là Khổng Đại, toàn thân áo vàng, là kẻ mạnh nhất trong ba tên, đã đạt tới Động Hư Cảnh! Ngay cả một cao thủ dụng độc như Ứng Long cũng phải nghe theo lệnh của hắn.

Tần Vô Song vẫn đứng im ở một ví trí bí mật trên triền núi, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Từ lúc đám Khê Sơn Lục Ma qua đây đã gần một ngày một đêm, vậy mà vẫn chưa thấy thêm một bóng người nào. T

Không lẽ, đám tán tu của Hiên Viên Khâu không tin lời đồn có thực. Mà cũng không phải, nếu như hoàn toàn không tin, Ngân Hầu Vương sao phải đích thân đến Tinh La Điện báo tin? Và đám tán tu của các quốc gia nhân loại sao phải bỏ chạy?

- Chủ nhân, không phải ngài đã nói, mấy ngày nay sẽ có rất nhiều tán tu muốn vượt biên cảnh sao? Sao đến tận bây giờ mới chỉ có sáu người? Hơn nữa toàn là những kẻ yếu ớt?

Tịnh Đàn Bảo Trư ôm cái bụng to, lầm bầm hỏi Tần Vô Song. Hiển nhiên đám linh thú này đã bị phong ấn quá lâu, áp lực trong lòng cần phải được giải phóng nên có lòng ham muốn chiến đấu gần như biến thái.

Tần Vô Song trong lòng cũng có chút khó hiểu, nhưng không vì thế mà để loạn trận tuyến, trong lòng thầm nghĩ:

- Không lẽ đã có người biết chuyện Khê Sơn Lục Ma bị giết?

Nghĩ đi nghĩ lại, lại thấy không có khả năng này. Bọn chúng tru sát Khê Sơn Lục Ma, có thể nói là thủ đoạn sấm sét, đừng nói những kẻ đang ở tuốt phía sau kia, ngay cả người của Khê Sơn Lục Ma trước khi bị giết cũng không hề hay biết. Có thể nói là thần không hay quỷ không biết.

Đang trầm ngâm thì Khiếu Nhật Thiên Phượng đột nhiên mang theo một đám hồng quang hạ ngay xuống trước mặt, khẩu khí vô cùng hưng phấn nói:

- Chủ nhân, cuối cùng cũng có người đến rồi. Hơn nữa còn là ba tên, ba tên này đều ngự không phi hành, xem ra đều là Hóa Hư Cảnh cường giả.

Tần Vô Song cặp mày nhất động:

- Cuối cùng cũng có cường giả đến rồi sao?

Huyết dịch bắt đầu sôi trào trong người Tần Vô Song, hắn hy vọng, kẻ lần này xuất hiện sẽ là Động Hư Cảnh cường giả để hắn có thể kiểm nghiệm sức chiến đấu đích thực của mình.

Đương nhiên, hắn có suy nghĩ này chủ yếu nhắm vào La Đĩnh và Hắc Báo. Những lời nghe được ở Cuồng Diễm Nhai khiến nỗi oán hận với bọn La Đĩnh trong lòng Tần Vô Song lập tức nhảy lên cực điểm.

Từ khi xuất đạo đến giờ, kẻ có mưu đồ đối phó với Tần Vô Song hắn không phải không có, ví dụ như Đệ nhất Võ Thánh Dịch Trần Tử của Tây Sở Quốc, ví dụ như Cực Âm Lão Quái.

Nhưng chưa có ai khiến Tần Vô Song hận đến tận xương cốt như La Đĩnh. Dịch Trần Tử và Cực Âm Lão Quái xét cho cùng đều có huyết hải thâm thù với Tần Vô Song. Đám người Dịch Trần Tử thì bị hắn giết chết một Đệ nhị Võ Thánh, còn Cực Âm Lão Quái thì bị Tần Vô Song tiêu diệt mất đệ tử yêu.

Nói đi nói lại, mặc dù bọn chúng đều rất đáng ghét nhưng dù sao cũng có nguyên nhân.

Còn tên La Đĩnh này, rõ ràng không phải giúp Cửu Cung Phái báo thù, càng không thể nói giúp Tả Thiên Tứ phục thù, nguyên nhân khiến hắn điên cuồng mất trí như vậy chỉ có một, đó chính là Mộ Dung Nhạn.

Đơn giản chỉ vì Tần Vô Song và Mộ Dung Nhạn từng có duyên gặp mặt vài lần, từng có một chút giao tình vậy mà đã đủ để La Đĩnh dùng độc kế đối phó với Tần Vô Song. Có thể nói, sự căm hận của Tần Vô Song với La Đĩnh đã tới một mức độ chưa từng có.

- Chủ nhân, để Bảo Trư ta đi nuốt chửng bọn chúng!

Tịnh Đàn Bảo Trư mặc dù chỉ là linh thú cấp bậc Động Hư Cảnh nhưng trong mười hai linh thú trong Phong ấn Đồ quyển lại có một địa vị siêu nhiên. Địa vị này, ngay cả mấy Linh thú Phong ấn cấp bậc Hư Võ Đại viên mãn cũng không có. Thậm chí còn vượt qua cả hai linh thú cấp bậc Động Huyền Cảnh nữa.

Chỉ có điều, tích cách của Tịnh Đàn Bảo Trư cũng giống như bản tính của nó, không có tính cạnh tranh, ngây ngây ngô ngô, không hề để ý đến những chuyện này. Sở dĩ Tịnh Đàn Bảo Trư có địa vị siêu nhiên đó cũng chỉ vì nó có một kỹ năng thần thông: Thôn Phệ!

Kỹ năng này, trong mười hai Phong ấn Đồ quyển chỉ có hai linh thú biết. Con còn lại, là cường giả số một của cả Phong ấn Đồ quyển: Thôn Thiên Lục Ngô.

Lục Ngô cũng là một loại rồng! Rồng sinh chín con, một con trong số đó bị biến dị, chính là Lục Ngô. Thôn Thiên Lục Ngô sở hữu một loại thiên phú thần thông của Long tộc, cũng là Thôn Phệ. Kỹ năng Thôn Phệ của Lục Ngô sở dĩ bá đạo như vậy là vì có thể trực tiếp thôn phệ nguyên thần của đối phương, biến nguyên thần của đối phương trở thành của mình.

Xét cho cùng, kỹ năng thần thông này cũng có dị khúc đồng công chi diệu với Bắc Minh Đại Pháp của Tần Vô Song. Chỉ có điều trực tiếp thô bạo hơn Bắc Minh Đại Pháp. Nhưng khuyết điểm duy nhất của nó là thần thông Thôn Phệ không hiểu ưu thắng liệt thái, không thể loại bỏ tạp chất trong nguyên thần nên tiêu hóa cũng chậm hơn một chút, độ tinh thuần cũng không đủ.

Vì vậy, dùng thần thông Thôn Phệ để tăng cường cảnh giới nguyên thần, pháp môn tu luyện này nếu so với Bắc Minh Đại Pháp sẽ chậm chạp hơn một chút.

Nhưng bất luận thế nào, kỹ năng thần thông này cũng đã rất lợi hại rồi. Trong giới linh thú, thần thông Thôn Phệ không biết được bao nhiêu linh thú ngưỡng mộ.

Tịnh Đàn Bảo Trư chủ động thỉnh chiến, Tần Vô Song đương nhiên không muốn làm nó mất hứng, quay sang hỏi Khiếu Nhật Thiên Phượng:

- Thiên Phượng, có tin tức cụ thể gì về kẻ thù đang tới không?

Khiếu Nhật Thiên Phượng nói:

- Ba tên đó cấu thành một khí trường khá cường đại, Độc Giác Thần Mã đã ở đó chặn đường. Chỉ cần bọn chúng xâm phạm vào lãnh địa phòng ngự của Độc Giác Thần Mã, nó sẽ lập tức phát động tấn công. Nhưng ta nhìn trận thế này, một mình Thần Mã khó lòng tiêu diệt được tất cả.

- Vậy càng cần ta phải xuất mã!

Tịnh Đàn Bảo Trư giơ cái bụng tròn, cơ thể khổng lồ giật động, tiến lên một bước mà giống như có thể chấn động mặt đất bất cứ lúc nào.

Tần Vô Song nghĩ đại trận chiến này chưa chắc đã phải là chuyện xấu nên gật đầu nói:

- Được, các ngươi cùng nhau đi, dưới đất cứ giao cho Yển Thử và Ngọc Thố xử lý, ta giúp các ngươi bọc hậu.

- Vâng, chủ nhân!

Khiếu Nhật Thiên Phượng lượn một vòng tròn trên trời, hồng quan lóe lên rồi lại biến mất trong mây mù. Đừng nhìn Tịnh Đàn Bảo Trư to lớn nặng nề, lúc nó hành động tốc độ cũng chẳng thua kém ai. Thân thể mập mạp quyển động, lăn đi như một cơn lốc xoáy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Tần Vô Song lấy Thần Tú Cung ra, giương rộng cặp cánh, cũng bay nhanh theo về phía trước. Thần Mã lúc này đã biến thành một hán tử cơ bắp cuồn cuộn, đang cùng tên mặc áo vàng đại chiến trên không. Hai bên có thể gọi là kỳ phùng địch thủ, tương ngộ lương tài.

Một tên toàn thân áo xanh đang đứng phía sau tên áo vàng, quan sát cục diện như có thể xuất chiến hỗ trợ bất cứ lúc nào.

Khiếu Nhật Thiên Phượng cũng không vội động thủ, chỉ đứng một bên, nhìn chằm chằm vào hán tử áo xanh.

Đúng lúc này, Tịnh Đàn Bảo Trư ầm ầm lao đến, miệng thét lớn:

- Độc Giác, có chịu nổi hay không? Có cần Lão Trư ta giúp một tay không?

Độc Giác Thần Mã rít lên:

- Con heo lười này, ngươi tránh sang một bên!

Miệng thì nói vậy, nhưng đối thủ của Độc Giác Thần Mã là Khổng Đại, cũng là một Động Hư Cảnh cường giả, tu vi không hề thua kém nó chút nào.

Đương nhiên, Độc Giác Thần Mã trong lòng cố nhiên giật mình thì Khổng Đại cũng chẳng tốt hơn bao nhiêu. Bởi vậy, sự chấn động trong lòng Khổng Đại còn mãnh liệt hơn Độc Giác Thần Mã rất nhiều.

Sự chấn động này, không chỉ đến từ lực đánh cường đại của Độc Giác Thần Mã mà còn bao gồm cả ánh nhìn trừng trừng của Khiếu Nhật Thiên Phượng và con linh thú vừa ầm ầm lăn tới như một quả bóng da kia nữa.

- Ở đâu lại xuất hiện nhiều linh thú Động Hư Cảnh đến vậy?

Khổng Đại trong lòng hồ nghi, cứ tiếp tục quần chiến thế này, bản thân hắn cũng rõ nếu như hai đối thủ còn lại cũng là cấp bậc Động Hư Cảnh thì ba huynh đệ hắn rắc rối to, thậm chí còn thua chắc mười phần.

Mặc dù Lão Tam Ứng Long giỏi dụng độc, nhưng khi công kích chính diện vẫn phải dựa vào chân tài thực học. Thủ đoạn dụng độc, phải có thời cơ mới dùng được.

Khổng Đại quơ ngang trường đao, kim quang bạo phát, tỏa ra từng vòng kim sắc gợn sóng. Thân thể nhanh như chim én, lùi về phía sau, hét lớn:

- Đợi đã!

Độc Giác Thần Mã kêu lên:

- Đợi cái gì? Xem đây!

Độc Giác Thần Mã không muốn đấu võ mồm với Khổng Đại, đối thủ càng mạnh thì tính hiếu thắng của hắn càng tăng. Căn bản không để Khổng Đại rời khỏi vòng chiến.

Khổng Đại giận dữ quát:

- Tên điên này, không lẽ ngươi nghĩ ta sợ ngươi à? Ba vị, ta tin là các ngươi cũng nhắm vào bảo vật Thần đạo trong truyền thuyết của các quốc gia nhân loại. Mọi người cùng chung một mục đích, sao không hóa can qua thành bạch ngọc? Nếu như không thể trở thành bạn thì hãy ai đi đường người ấy, ai dùng thủ đoạn của kẻ ấy, không phải tốt hơn ở đây ngươi sống ta chết sao? Bây giờ tán tu phía sau càng lúc càng đông, cho dù chúng ta có phân được thắng bại thì cũng chỉ tốt cho bọn chúng thôi.

Độc Giác Thần Mã chẳng cần biết cái gì là bảo vật Thần đạo của các quốc gia nhân loại, nó chỉ biết là chủ nhân đã ra lệnh phải tiêu diệt hết tất cả những kẻ có âm mưu vượt biên.

Tịnh Đàn Bảo Trư bật cười ha ha:

- Độc Giác, ta thấy ngươi có vẻ nuốt không tiêu rồi. Cho ngươi thêm một khắc nữa, nếu không làm được thì Lão Trư ta sẽ ra tay.

Khiếu Nhật Thiên Phượng cũng cười gằn một tiếng, hét lên một tiếng chói tai.

Tần Vô Song truyền âm nói:

- Ba ngươi, đồng tâm hiệp lực, lúc này đừng có mà để xảy ra tranh chấp nội bộ cho ta!

Đang nói thì Yển Thử đột nhiên chui lên, mặt mày sáng rỡ nói:

- Lão Đại, có chuyện ngạc nhiên đây, đối phương còn một tên nữa, lại biết dụng độc, bây giờ đang ở dưới đất, chuẩn bị bố độc trận ám toán mọi người! May mà hắn bị Ngọc Thố phát hiện. Nó bảo ta đi hỏi ngài, ngài muốn tiêu diệt hắn hay là ngài muốn dùng cổ độc khống chế lại hắn, biến hắn thành khôi lỗi của chủ nhân?

Tần Vô Song mừng rỡ, chỉ trong một thời gian ngắn mà Ngọc Thố đã nắm bắt được cổ độc.

- Nói với Ngọc Thố, đừng giết hắn, giữ lại làm sát thủ khôi lỗ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio