Khí Trùng Tinh Hà

chương 614: thắng bại quyết định thế nào?

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tân Vô Kỵ chăm chú nhìn Tần Vô Song một lát, lúc này mới mở miệng hỏi:

- Tần huynh đệ, chuyến đi này thu hoạch thế nào?

Không hổ là con trai Thiên Đế của Thiên Đế Môn, Tân Vô Kỵ này nhìn qua thì cũng chẳng lớn tuổi hơn Tần Vô Song bao nhiêu nhưng một thân khí thế của hắn cũng khiến cho Tần Vô Song không chút nào dám chậm trễ.

Chẳng qua Tần Vô Song thật sự cũng không có bị Tân Vô Kỵ áp trụ, mà là bình tĩnh mỉm cười tiến lên:

- Điện hạ, không giấu gì ngươi, ta vừa tiến vào Hắc Tử Hải đã bị bốn kẻ kia hợp lực truy sát, có thể thu hoạch được cái gì đây?

Tân Vô Kỵ sửng sốt, hắn không nghĩ rằng Tần Vô Song lại có thể nói như vậy, trong khẩu khí của hắn tựa như có một chút ý tứ kháng nghị, cũng hơi bất mãn, nhưng lúc mà Tần Vô Song nói những lời này thì trên mặt lại mỉm cười, điều này khiến cho Tân Vô Kỵ nhất thời không nhìn ra được suy nghĩ thật sự trong lòng Tần Vô Song. Hắn đành phải mỉm cười nói:

- Trước khi tiến vào Hắc Tử Hải, các ngươi đều đã có ước định, có thể truy sát lẫn nhau, sinh tử dựa vào thiên mệnh, nói như thế, dù cho là bị vây quanh truy sát thì cũng vẫn là nằm trong sự cho phép của quy tắc. Nguồn:

- Lại không phải là vậy sao? Ngươi sợ thì lúc đó đừng có xuống. Không phải là đã cảnh cáo qua ngươi rồi à?

Lôi Minh ánh mắt có chút vô sỉ nhìn Tần Vô Song.

Tần Vô Song liếc mắt nhìn Lôi Minh giống như đang nhìn một gã ngu ngốc vậy, vẻ mặt kỳ quái hỏi ngược lại:

- Ta nói là ta sợ sao?

- Không sợ vậy ngươi còn kiện cáo cái rắm gì thế? Chẳng phải khẩu khí tràn ngập ý kháng nghị sao?

Lôi Minh châm chọc nói.

Tần Vô Song nở nụ cười:

- Kiện cáo? Ta tại sao cần phải kiện cáo? Ta chỉ tường thuật lại một số sự việc với Điện hạ mà thôi!

Lôi Minh khóe miệng giật giật, nhưng lại phát hiện ra lời nói này của Tần Vô Song không dễ gì phản bác. Nhưng Yến Quy Nam, ngược lại trong lòng lại có chút thấp thỏm, ánh mắt không ngừng hướng nhìn về phía mặt nước. Hắn thực sự mong rằng Yến Truy Dương và Lôi Tiêu cũng có thể từ dưới Hắc Tử Hải chui lên.

Cho dù là bọn họ có không thành công tiêu diệt Tần Vô Song, thì cũng hy vọng là bọn chúng không có xảy ra chuyện gì, vậy thì cũng tính là không thua lỗ.

Tần Vân Nhiên mặt ngoài hào phóng, nhưng trong lòng lại vô cùng tinh tế, cố ý hỏi:

- Vô Song, bọn người Truy Dương đuổi giết ngươi, ngươi cũng không có một chút đáp lại gì lại sao?

Yến Quy Nam nghe Tần Vân Nhiên tự dưng nói như vậy, trong lòng hắn cũng nhất thời chột dạ. Hắn thật sự cũng muốn biết, rốt cuộc Tần Vô Song đã đáp lại như thế nào, rốt cuộc Yến Truy Dương và Lôi Tiêu bây giờ đang ở nơi đâu.

Tần Vô Song khóe miệng hiện lên một tia cười lạnh lùng:

- Đáp lại, đệ tử đáp lại bọn chúng giống như bất kỳ một danh võ giả nào ở Đại lục Thiên Huyền đáp lại đối thủ vậy!

- Ồ?

Tần Vân Nhiên với Tần Vô Song kẻ xướng người họa, cố ý chớp chớp con mắt, làm bộ hình dáng vô cùng hiếu kỳ.

- Nói nhanh đi, ngươi làm gì bọn chúng rồi?

Tần Vô Song hỏi Mộ Dung Thiên Cực:

- Mộ Dung Lâu chủ, ước định lúc đầu, ai tìm được huyết mạch Thái cổ Yêu long thì liền tính là thắng đúng không?

Mộ Dung Thiên Cực không hiểu vì sao hắn tự dưng lại hỏi như vậy, nhưng theo bản năng vẫn gật gật đầu:

- Đúng, ta từng nhận lời, kẻ nào có thể hiến dâng cho Phiêu Tuyết Lâu ta huyết mạch Thái cổ Yêu long thì đó là kẻ được đề cử đầu tiên làm con rể Mộ Dung Thiên Cực ta. Đúng là có lời này!

Tần Vô Song nghe xong, gật đầu hỏi:

- Trong trường hợp nếu như không có ai tìm ra được huyết mạch Thái cổ Yêu long thì phân thắng bại như thế nào?

- Không tìm được huyết mạch Thái cổ Yêu long?

Tuy rằng điều đó đã nằm trong sự dự liệu nhưng trên mặt của Mộ Dung Thiên Cực vẫn là hiện lên tia thất vọng, thì thào nói:

- Không tìm được huyết mạch Thái cổ Yêu long thì không dễ mà quyết định rồi. Nhưng mà sau đó các ngươi lại có ước định, đôi bên có thể truy sát lẫn nhau, kẻ cuối cùng có thể sống sót mà trở lên thì coi như là kẻ thắng cuộc.

Hắc Tử Hải tuy rằng rất rộng lớn, nhưng thời gian ba tháng cũng đủ đã có thể có rất nhiều chuyện.

- Điện hạ, ngài có ý kiến gì không?

Tần Vô Song quay đầu hỏi Tân Vô Kỵ.

Theo như ước định trước đó của bọn họ, truy sát nhau là điều cho phép, nếu như không có một kẻ nào thu được huyết mạch Thái cổ Yêu long thì không có phân được kẻ nào thắng, vậy có một phương pháp duy nhất đó là lấy sinh tử mà phân thắng bại.

Nghĩ tới đây, trong lòng mọi người đều là chấn động, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tần Vô Song, hiển nhiên là đã ý thức được một điều gì đó.

Yến Quy Nam trầm giọng hỏi:

- Tần Vô Song, đám người Yến Truy Dương và Lôi Tiêu ra sao rồi?

Lôi Minh lúc này cũng ý thức được điều không ổn, quát lớn:

- Ngươi đã giết bọn chúng?

Tần Vân Nhiên cười ha ha, là ra vẻ vô tình, kỳ thực là có ý tới chắn trước mặt Tần Vô Song, nói:

- Như thế nào? Chỉ cho phép người của các ngươi giết đệ tử của Tần gia ta, còn đệ tử của Tần gia thì hoàn toàn không được hoàn thủ có phải không? Vô Song, đừng sợ, ngươi làm thế nào thì cứ nói ra. Có Chưởng môn ta ở đây, ngày hôm nay bất luận thế nào thì cũng sẽ ra mặt làm chủ cho ngươi.

Yến Quy Nam và Lôi Minh trong mắt đều lóe ra tia thù hận, nhìn chằm chằm Tần Vô Song.

Tần Vô Song không chút hoảng sợ, lạnh lùng nói:

- Không sai, bốn kẻ kia liên thủ đi truy sát ta, sau khi bị ta nhìn thấu ý đồ, ta liền nghĩ ra một kế sách, đem từng tên một mà tiêu diệt. Nếu như các ngươi muốn chờ Yến Truy Dương và Lôi Tiêu trở về thì không cần chờ nữa đâu. Đúng rồi, còn có Hồ Khâu Lan, ba kẻ đó đều bị ta giết chết rồi, chỉ tiếc rằng để một con cá lọt lưới, không biết đã trốn chui trốn lủi ở nơi nào rồi. Nếu như không phải là thời hạn ba tháng đã gần hết thì ta tuyệt sẽ không để cho con cá đó lọt lưới sống sót đâu.

Tần Vân Nhiên cười ha hả:

- Vô Song, quên mất chưa nói với ngươi, còn lại một tên, ngươi không làm gì được hắn nữa rồi. Bởi vì hắn đã sớm đào binh, chạy thoát trước mất rồi. Hắn nói thủ đoạn của ngươi đối phó với Hồ Khâu Lan bị hắn thấy được, sợ đến hồn siêu phách tán, bỏ chạy trở về.

Lúc này, mọi người nào còn tâm trí lo lắng đến cái tên đào binh Ngô Đỉnh Nguyên kia nữa, trong đầu đều là nghĩ tới chuyện Tần Vô Song một mình giết Yến Truy Dương và Lôi Tiêu, càng nghĩ càng thấy giật mình, Tần Vô Song này đúng là quá yêu nghiệt.

Phải biết rằng, Yến Truy Dương và Lôi Tiêu không phải là siêu cấp thiên tài gì, nhưng tốt xấu gì thì cũng là kẻ nổi bật trong tông môn. Nếu như hai người đó liên thủ, hơn nữa lại có vũ khí Thần đạo do tông môn ban tặng, lại không thể đối phó được Tần Vô Song. Loại kết quả này một khi được Tần Vô Song chính miệng nói ra, khiến cho tất cả mọi người một cơn chấn động, chẳng khác nào như gặp quỷ vậy.

Lôi Minh lại rít gào ngay tại chỗ:

- Không thể nào! Tần Vô Song, ngươi đang mở miệng khoe khoang thực lực chứ gì? Dựa vào xuất thân từ các quốc gia nhân loại của ngươi, làm sao có thể giết được Lôi Tiêu và Yến Quy Dương?

Yến Quy Nam và Lôi Minh không giống nhau, nheo mắt lại thành một đường, đánh giá Tần Vô Song, với lực quan sát cấp bậc Thần đạo cường giả của hắn, bi thương phát hiện, Tần Vô Song căn bản là không có nói láo.

Nhất là khóe miệng Tần Vô Song nở ra một nụ cười khinh miệt, tựa hồ còn cho thấy rằng, giết chết Lôi Tiêu và Yến Truy Dương căn bản là còn chưa dùng hết lực.

Mộ Dung Thiên Cực trong lòng cũng là đại chấn động, Tần Vô Song kia có thật là yêu nghiệt như vậy không? Phải biết rằng, Mộ Dung Thiên Cực lúc trước ở Kê Quan Sơn của Hành Sơn Phủ, lần đầu tiên gặp Tần Vô Song thì hắn mới chỉ là một gã thanh niên mới tiến vào Luyện Hư Cảnh mà thôi.

Mà hôm nay, mới có thời gian không đầy hai năm, Tần Vô Song lại có thể trưởng thành trình độ như thế này, không chỉ một mình chống chọi, dưới sự vây kín của bốn gã Động Hư Cảnh cường giả, trái lại lại có thể giết chết bọn chúng.

Lôi Tiêu và Yến Truy Dương đều có vũ khí Thần đạo trong tay cả a!

Mộ Dung Thiên Huyễn và Mộ Dung Thiên Sơn cũng là đối mặt nhìn nhau, bọn họ cũng mơ hồ ý thức được, bản thân mình phản đối Tần Vô Song trước kia tựa hồ có một chút lập trường quá đáng.

Tần Vô Song này thực lực so với những gì bọn chúng tưởng tượng còn cao hơn nhiều.

- Lẽ nào, Tần gia Vấn Đỉnh Sơn đã lại xuất hiện một kẻ truyền nhân nghịch thiên sao?

Mộ Dung Thiên Cực lúc này cũng hiện lên ý niệm đó trong đầu.

Tần gia Thiên Đế Sơn là huyết mạch truyền thừa xuống từ thời Thái cổ, mấy vạn năm qua, từ trước tới giờ chưa từng rời khỏi Thiên Đế Sơn, cho dù là có những lúc gian nan nhất thì cũng chẳng bao giờ bị gạt ra khỏi tám môn Thiên Đế Sơn.

Mỗi khi Tần gia Thiên Đế Sơn bị rơi vào tình huống rơi xuống đáy vực thì thế nào cũng có đệ tử Tần gia hoành thiên xuất thế, cứu vớt gia tộc ra khỏi thời điểm nguy nan đó.

Tần gia này phảng phất dường như chiếm được sự chiếu cố của trời xanh, lúc hưng lúc suy, tuy rằng cũng khó mà thoát khỏi vận mệnh thiên đạo luân hôi, hưng suy lên xuống, nhưng thủy chung cũng không thể nào bị đánh bật ra khỏi Thiên Đế Sơn, nơi là cường giả lúc nào cũng như rừng này.

Không thể không thừa nhận, Tần gia này vận mệnh cũng thật cứng cỏi.

Yến Quy Nam sắc diện vô cùng trầm trọng, hắn đã hoàn toàn có thể xác định, Yến Truy Dương cũng vậy, Lôi Tiêu cũng vậy, quả thật là đều không còn rồi.

Mà hung thủ giết bọn chúng, đó chính là Tần Vô Song.

Lôi Minh cũng không phục, lập tức nhảy ra nói:

- Ta không tin, Tần Vô Song này, hắn có bao nhiêu bản lĩnh? Khẳng định là đang nói láo. Tần Vô Song, ngươi nói ngươi thắng được, vậy có cái gì làm bằng chứng?

Tần Vô Song lãnh đạm nói:

- Không cần bằng chứng? Đợi đến ước hẹn ba tháng, bọn chúng nếu như không lên thì tất cả đã tự động xác minh.

Yến Quy Nam lãnh đạm nói:

- Tần Vô Song, ngươi là cố ý giả bộ hồ đồ? Hay là muốn cố ý chiếm tiện nghi?

- Ố? Nói như vậy là có ý gì?

Tần Vân Nhiên cũng là có chút khó hiểu:

- Yến Quy Nam, ngươi chẳng lẽ là muốn ở trước mặt lão phu lại dám lên tiếng đe dọa hậu sinh của Tần gia ta?

Yến Quy Nam thản nhiên nói:

- Nhiên Phong Tử, ngươi cũng đừng có đắc chí vội. Tần Vô Song này, nếu như thật sự đã giết Lôi Tiêu và Yến Truy Dương thật thì cũng nên biết điều, giao hai vũ khí Thần đạo ra giao trả lại bổn tông. Chẳng lẽ còn muốn chiếm đoạt làm của riêng sao?

Lời này của Yến Quy Nam cuối cùng vẫn là muốn thăm dò, nếu muốn biết hai kẻ đó có chết thật hay không thì rất đơn giản, đem ra vũ khí Thần đạo của bọn chúng là có thể biết ngay.

Tần Vô Song giết bọn chúng rồi, nhìn thấy vũ khí Thần đạo, không thể nào mà không lấy đi.

- Vũ khí Thần đạo?

Tần Vân Nhiên cố ý cười rộ lên:

- Mấy cái thứ này, Vô Song, ngươi từng gặp qua sao?

Tần Vô Song biết Nhị Chưởng môn cố ý như vậy, cũng làm vẻ mặt mờ mịt:

- Cái gì mà vũ khí Thần đạo, ta chưa có gặp qua. Hơn nữa, nếu như ta có lấy được thì có lý do gì mà phải đem trả lại cho các ngươi? Có trong quy tắc của hiệp ước sao?

Trên quy tắc của hiệp ước, hiển nhiên là không có ước định nếu như kẻ nào mang theo trang bị thì xử lý như thế nào. Một khi đã không có quy định về chyện đó thì vẫn theo như quy củ cũ của Đại lục Thiên Huyền, kẻ giết người thì đoạt được bảo vật. Ai giết người thì kẻ đó giành được trang bị của đối phương.

Yến Quy Nam vẻ mặt thâm trầm, cười lạnh nói:

- Nhiên Phong Tử, Tần gia ngươi chẳng lẽ ngay cả vũ khí Thần đạo cũng muốn một mạch nuốt xuống sao? Không sợ bị phá hủy cái bụng của các ngươi sao?

Tần Vân Nhiên ngược lại không lấy làm hổ thẹn mà cho rằng đó là chuyện quang vinh, sắc mặt một vẻ vô lại nói:

- Yến Quy Nam, thứ cho ta nói thẳng, mấy cái món vũ khí Thần đạo của Thiên Phạt Sơn Trang các ngươi, có mấy cái là Thiên Phạt Sơn Trang ngươi vốn có chứ? Nếu như ta nhớ không lầm, Thiên Phạt Sơn Trang các ngươi vốn từ thế lực tam lưu từng bước tiến lên, thứ dựa vào chính là cái kỹ xảo giết người cướp đồ vật của người khác mà lên cơ mà?

Yến Quy Nam còn chưa đáp lại thì Lôi Minh thiếu chút nữa là nhảy dựng lên. Tần Vân Nhiên căn bản là không cho Lôi Minh được mở miệng, cười lạnh nói:

- Lôi Minh lão đệ đừng nhảy lên như vậy, Lôi Đình Tông ngươi, một vạn năm trước căn bản vẫn chưa có ba chữ này trên đời. Vũ khí Thần đạo, Lôi Đình Tông cầm không sợ sẽ phỏng tay sao?

Tần Vân Nhiên nói tới đây, hướng Tân Vô Kỵ chắp tay nói:

- Điện hạ, xin thứ cho lão phu nói thẳng, nếu như bọn chúng giết chết đệ tử Tần gia ta, những thứ trang bị trên người đệ tử Tần gia ta, bọn chúng có khi nào trả lại Tần gia không?

Tân Vô Kỵ bị hỏi vặn vấn đề này, nếu như câu trả lời là có, thì rõ ràng là dối mình dối người, căn bản không thể nào có chuyện đó được. Trợn mắt mà nói dối thì đó là điều xỉ nhục đối với sự thông minh của bản thân.

Nhưng nếu trả lời là không, thì không phải là đang giúp đỡ cho Tần gia sao?

Trong nhất thời, Tân Vô Kỵ lại vô cùng trầm ngâm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio