Khí Trùng Tinh Hà

chương 662: huynh đệ gặp lại

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Các tu luyện giả ở bên ngoài đều có chung một tâm tư, lúc này thấy có người ngay trước cửa động, lúc này cũng có thể vào sơn động trước tiên, đương nhiên là sẽ không bằng lòng.

Tân Vô Kỵ đương nhiên có tính toán rồi, truyền âm nói với bọn người Điền Minh Sơn:

- Ba ngươi mau vào trong, ngoài này ta sẽ chặn cho!

Điền Minh Sơn sững người lại, nhìn ánh mắt sắc lạnh của Tân Vô Kỵ, không dám chậm trễ, vội vàng gọi đồng bọn nhảy vào trong sơn động.

Tân Vô Kỵ cười nhạt, hai tay vung lên, một đạo khí tường lại tràn ra từ lòng bàn tay hắn, không ngừng lan rộng ra vô số những đường xoắn ốc, ngày một mở rộng, trong nháy mắt đã che lấp cả sơn động.

Lúc này Tần Vô Song mới chợt hiểu ý đồ của Tân Vô Kỵ. Tân Vô Kỵ muốn độc chiếm bảo vật Thần đạo. Nhưng đáng tiếc, bảo vật Thần đạo này lại là một âm mưu của Nga Mi Đạo Trường. Tần Vô Song cũng không lật tẩy, ngược lại còn mong Tân Vô Kỵ mau mau vào trong động. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Thương Dạ thấy Tân Vô Kỵ làm vậy thì phẫn nộ, giương cây Xuyên Vân Cung lên định bắn vỡ lớp phòng ngự đó nhưng nữ tử bên cạnh lại ngăn lại, nói nhỏ:

- Thương Dạ đại ca, đừng kích động! Nghe nói Tân Vô Kỵ là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, chúng ta không địch lại hắn đâu.

Thương Dạ nắm chặt nắm đấm, ánh mắt giận dữ nhìn cửa động, hiển nhiên là rất không cam tâm.

Lúc này Tần Vô Song đã dần tiến lại gần chỗ Thương Dạ. Vì hắn hành động kín đáo, lại không nhanh nên không gây ai nghi ngờ gì.

Nhưng nữ tử bên cạnh Thương Dạ phản ứng rất nhanh, lập tức đề cao cảnh giác, quay ngươi lại nhìn chằm chằm vào Tần Vô Song quát:

- Đừng có qua đây!

- Ta không có ác ý gì.

Tần Vô Song xua tay, nháy mắt với Thương Dạ, dùng truyền âm nói:

- Thương Dạ đại ca còn nhớ tiểu đệ không?

Thương Dạ nghe thấy, mắt lóe lên sự mừng rỡ, nhảy xuống khỏi cửa động chạy lại chỗ Tần Vô Song.

Tần Vô Song truyền âm nói:

- Mau theo đệ, đừng nói gì cả!

Thương Dạ thấy Tần Vô Song cẩn thận như vậy biết chuyện không bình thường, nháy mắt một cái rồi từ từ theo Tần Vô Song ra khỏi ngoài sơn cốc.

Ra khỏi cốc địa, Tần Vô Song không vội dừng lại ngay mà kéo theo Thương Dạ chạy ra đường lớn ở bên ngoài. Mãi khi ra đến vùng thảo nguyên bao la, xung quanh quang đãng mới dừng lại.

- Thương Dạ đại ca vẫn khỏe chứ?

Tần Vô Song cười ha ha, vung tay lên, cây Thần Tú Cung đã xuất hiện trên tay. Bất cứ lời nói nào cũng có sức thuyết phục bằng cây Thần Tú Cung này.

Thương Dạ nhìn thấy Thần Tú Cung, nét mặt vui mừng vô hạn:

- Quả đúng là đệ, ha ha, huynh đệ, đúng là đệ rồi!

Hai huynh đệ kết bái, ôm chầm lấy nhau, vứt đi hết mọi sự biệt ly mấy năm trời, bật cười lớn.

Đây chính là giao tình giữa nam nhân với nhau!

Thương Dạ mừng rỡ, gọi nữ tử áo đen kia:

- Tô nhi, lại đây! Đây là huynh đệ kết bái mà ta thường nhắc đến với muội, Tần Vô Song!

Nữ tử đó tiến lại, giơ tay ra chạm quyền với Tần Vô Song một cái, tự giới thiệu:

- Xin chào, ta là Tô Mật, ngươi có thể như Thương Dạ ca ca gọi ta là Tô nhi.

- Ha ha, Tô nhi gì chứ, sau này gọi tẩu tẩu là được rồi.

Thương Dạ cười.

Tô Mật lườm một cái, nhưng vẫn cười:

- Cũng được!

Tần Vô Song chẹp chẹp miệng, vẫn là ái tình có thể thay đổi con người. Thương Dạ đại ca trước đây lạnh lùng thế nào mà giờ lại có thể cười lớn thoải mái đến vậy. Xem ra vị Tô Mật tiểu thư này đã khiến Thương Dạ đại ca thay đổi không ít.

- Thương Dạ đại ca, mấy năm nay huynh đi đâu vậy? Còn nữa, sao huynh lại liên quan đến La Thiên Đạo Trường?

Tần Vô Song hỏi.

Thương Dạ cười:

- Đi nào, chúng ta đi đâu đó ngồi từ từ nói chuyện. Tên Điền Minh Sơn đó có lẽ cũng không đi được xa. Trừ phi Tân Vô Kỵ cứ theo chúng suốt!

Hai gã áo đen còn lại chịu trách nhiệm canh gác, Tần Vô Song, Thương Dạ và Tô Mật ngồi xuống nói chuyện.

Thì ra Thương Dạ có được mặt nạ của Tần Vô Song, chạy mãi về phía Đông, không biết thế nào đến vùng ven của Vô Tận Đông Hải.

Đường bờ biển hoang vu, những con sóng bạc đầu thập tử nhất sinh. Thương Dạ vẫn nghe nói Vô Tận Đông Hải là nơi có nhiều kỳ ngộ nên đi vào Vô Tận Đông Hải từ bờ biển tử vong.

Tần Vô Song nghe đến đây, mặt biến sắc:

- Thương Dạ đại ca vào Vô Tận Đông Hải? Huynh không đi vào từ cửa vào đã có sẵn mà dám vào Vô Tận Đông Hải sao?

Thương Dạ cười, khóe miệng hiện lên vẻ quật cường, không sợ trời sợ đất:

- Lúc đó ta không có gánh nặng gì, cùng lắm là chết, chẳng có gì không nghĩ thông. Vì thế dù biết thập tử nhất sinh, thậm chí hoàn toàn không có hy vọng sống nhưng ta vẫn không chút do dự mà vào Vô Tận Đông Hải!

Nếu không phải Thương Dạ đại ca đang sống sờ sờ trước mắt thì nghe Thương Dạ vào Vô Tận Đông Hải, chắc chắn Tần Vô Song sẽ cho rằng Thương Dạ sẽ chết.

Thương Dạ thở dài:

- Khi đó đúng là ta liều thật. Chưa vào hải vực nguy hiểm mà đã bị biển nuốt họn. Nhưng đúng là ta có phúc duyên, khi sắp chết thì lại gặp Tô nhi…

Nói đến đây, Thương Dạ dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Tô Mật.

Tô Mật cười hì hì:

- Lúc đó ta cũng thấy bất ngờ, làm gì có tên nào lại không sợ chết như thế? Thương Dạ ca ca, cũng may huynh gặp muội lúc đó có tâm trạng tốt, nếu không thì muội không cứu huynh đâu!

Thương Dạ thấy Tần Vô Song cứ ngẩn ra thì cười nói:

- Huynh đệ, lai lịch của tẩu tẩu đệ không đơn giản đâu. Cô ấy là Long Nữ của Bàn Long Tộc thuộc Long Tộc, ở Vô Tận Đông Hải cũng là một tộc lớn!

Long Tộc?

Không thể không nói, khái niệm Long Tộc với Tần Vô Song mà nói thì quả thật quá mới mẻ!

- Hà hà, huynh đệ, Long Tộc cũng là một tộc linh thú. Sau khi tu vi đến Hư Võ Cảnh có thể biến hóa tùy ý, cũng có thể tham dự hôn phối.

Tần Vô Song cười:

- Thương Dạ đại ca, tẩu tẩu, Vô Song thật sự phải chúc mừng hai người rồi. Thương Dạ đại ca cũng coi như tìm được một nơi chốn lý tưởng!

Thương Dạ cười:

- Huynh đệ, chắc đệ cũng có đệ muội rồi chứ?

Tô Mật cũng hỏi:

- Đúng thế, huynh đệ, đệ muội đâu, sao không cùng đi với ngươi?

Tần Vô Song thở dài:

- Lần này cô ấy không đi.

Thương Dạ cười:

- Cũng không sao, sau khi rời khỏi Côn Luân Tiên Tông, chúng ta cùng đến Hiên Viên Khâu thăm đệ muội. Tô Nhi, muội có đi không?

- Đi chứ, muội vẫn chưa đến Hiên Viên Khâu mà!

- Đại ca, huynh cũng tham gia đại hội Côn Luân Tiên Tông sao?

- Huynh đệ cũng vậy à?

Thương Dạ nhướng mày, nét mặt vui vẻ:

- Ta thấy thực lực của huynh đệ không hề thua kém đại ca ta đây. Mấy năm nay chắc huynh đệ cũng có được không ít kỳ ngộ phải không?

Tần Vô Song nói:

- Đệ gia nhập Tần gia Thiên Đế Sơn, trở thành Đệ tử Trung tâm Tần gia, vì thế mới có tư cách tham gia Vạn Pháp Triều Tông Hội.

- Tần gia Thiên Đế Sơn?

Tô Mật khẽ kêu lên.

- Tô nhi, muội biết Tần gia Thiên Đế Sơn sao?

Thương Dạ hỏi.

- Đương nhiên là biết rồi. Tần gia Thiên Đế Sơn năm xưa quản lý Hiên Viên Khâu, là gia tộc chỉ thua Hiên Viên Tộc, đúng không?

Tô Mật cười hi hi.

Tần Vô Song thở dài:

- Đó là chuyện rất lâu về trước rồi. Tần gia nay khá là khó khăn. Tên Tân Vô Kỵ vừa rồi mọi người gặp chính là con trai của Thiên Đế đương nhiệm.

Thương Dạ ánh mắt lóe lên sát ý:

- Nói vậy thì Tân Vô Kỵ chính là kẻ thù của đệ phải không?

- Bề ngoài thì chưa thể coi là kẻ thù nhưng hai tên đi cùng hắn, một từ Thiên Phạt Sơn Trang, một từ Lôi Đình Tông. Hai đại thế lực này đều đối địch với Tần gia. Thế lực ủng hộ sau lưng hắn rất có khả năng chính là Tân gia Thiên Đế Sơn!

Thương Dạ khẩu khí càng đậm sát khí:

- Như vậy xem ra nếu tiêu diệt được Tân gia thì đúng là không tồi!

Tần Vô Song cười khổ:

- Tên Tân Vô Kỵ đó là Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, dưới Thần đạo là vô địch, huynh đệ ta tạm thời đừng gây với hắn.

Thương Dạ thở dài, cũng biết Thông Huyền Cảnh đỉnh phong có nghĩa là gì. Núi cao còn có núi cao hơn. Lần này rời khỏi Vô Tận Đông Hải, vốn dĩ Thương Dạ định tái xuất giang hồ, nhưng thấy thân thủ của Tân Vô Kỵ thì Thương Dạ mới biết dù trong những người trẻ tuổi cũng có kẻ mạnh hơn hắn.

Ngay huynh đệ kết bái Tần Vô Song đây, mấy năm nay, tu vi cũng tiến bộ không hề thua kém hắn. Có điều Thương Dạ cũng không đố kỵ với Tần Vô Song mà ngược lại còn mừng thay cho hắn.

Thương Dạ hỏi:

- Sao huynh đệ lại ở đây?

Tần Vô Song thở dài:

- Chuyện dài lắm a.

Rồi kể qua về tình hình một lượt.

Thương Dạ nghe mà lông mày giật giật:

- Đệ có thù với La Thiên Đạo Trường? Ha ha, thế thì quá tốt! Xem ra chúng ta quả nhiên là có duyên phận huynh đệ, ngay kẻ thù cũng giống nhau!

Tần Vô Song cười khổ:

- Không biết đại ca có thù gì với La Thiên Đạo Trường?

Ánh mắt Thương Dạ lộ ra vẻ thương cảm, hiển nhiên là đang nhớ lại chuyện thương tâm:

- Huynh đệ, còn nhớ chuyện về sư phụ mà ta từng kể không?

- Đệ nhớ, sư phụ huynh để lại cho huynh rất nhiều bảo vật, bao gồm cả cây Thần Tú Cung mà huynh tặng đệ. Cây cung đó là vũ khí Thần đạo, rất nhiều lần đã giúp tiểu đệ thoát khỏi cái chết. Nếu không phải nhờ huynh thì tiểu đệ khó có được tu vi và địa vị như ngày nay.

Thương Dạ nói:

- Huynh đệ, cây Thần Tú Cung đó thích hợp với đệ ta mới tặng. Kỳ thực, sư phụ ta là người của La Thiên Đạo Trường, là người phụ trách tình báo mà La Thiên Đạo Trường cử đi. Từ trước tới nay đều phụ trách truyền tin giữa Cửu Cung Phái và La Thiên Đạo Trường. Cũng chính vì thế mà sư phụ ta có được rất nhiều kỳ ngộ, được nhiều thứ đồ tốt. Mãi đến một ngày, sư phụ ở các quốc gia nhân loại vô tình có được Thần Tú Cung. Sư phụ là người có mắt nhìn, biết nếu để lộ ra cây cung này chắc chắn sẽ gặp họa. Vì thế mới cất giấu cây Thần cung chuẩn bị rửa tay gác kiếm, toàn lực tu luyện. Nhưng không ngờ, người muốn quy ẩn mà La Thiên Đạo Trường lại nghi ngờ. Sư phụ bị người Cửu Cung Phái dụ đến Cửu Cung Phái gặp phải phục kích. Kẻ phụ trách dẫn sư phụ ta đến Cửu Cung Phái chính là Tả Thiên Tứ!

Lúc này Tần Vô Song mới hiểu tại sao Thương Dạ lại hận Cửu Cung Phái đến vậy, tại sao lại dốc hết sức đối phó với La Thiên Đạo Trường, thì ra là để báo thù cho sư phụ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio