Cái câu nói hầu tử thối khiến Bao Bao nổi trận lôi đình, quát lớn:
- Kẻ nào khốn kiếp như vậy?
Ở một góc âm u ở phía Tây Bắc, có một cuộn sóng như gió thổi đang lay động, chớp mắt liền tới trước mặt. Kẻ này toàn thân mặc một bộ áp giáp màu đỏ, lại là một nữ tử, chính là ma nữ Mễ Già của Cầu Long Tộc.
- Hừm, tiểu hầu nhi, ngươi ngang nhiên dám chửi ta khốn kiếp, ngươi chết chắc rồi!
Bao Bao tức giận quát:
- Ta chửi ngươi đó. Ai bảo ngươi dám chửi ta là hầu tử thối?
Tần Vô Song đưa tay cản trước mặt Bao Bao:
- Bao Bao, không cần phí lời với nàng ta.
Ánh mắt lạnh lùng thờ ơ, nhìn thấy nữ nhân này, Tần Vô Song biết, nữ nhân này trong Vô Tận Đông Hải khẳng định là có chút địa vị, nếu không thì tuyệt đối sẽ không đơn thương độc mã chạy tới đây làm loạn.
Mễ Già thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Vô Song, đôi mắt nhướng lên, quát:
- Này, tiểu tử kia, chưa từng thấy qua mỹ nữ sao?
Tần Vô Song nhàn nhạt lắc đầu:
- Có việc gì thì nói mau, không có việc thì lui đi.
Mễ Già luôn đối với sự hấp dẫn của mình vô cùng tự tin, lần đầu tiên bị nam nhân dùng ánh mắt dò xét hờ hững như vậy, trong lòng vốn đang có vài ba phần tức giận, liền biến thành sáu phần tức giận. Cười quái dị:
- Ngươi đừng có giả bộ nữa, sự hấp dẫn của bổn tiểu thư cho tới nay chưa từng có kẻ nào chống đỡ được. Tiểu tử nhà ngươi định dùng chút vẻ lạnh lùng để giả bộ sao?
Tần Vô Song cảm thấy nữ nhân này có chút quái lạ chẳng ra làm sao, vỗ vỗ tay:
- Vị tiểu thư này, ngươi đuổi tới tận đây không phải là muốn chứng minh sức hấp dẫn của ngươi đó chứ? Nếu mà quả thật là như vậy, vậy ta thực xin lỗi nhé, ta không hề yêu thích một chút nào.
Bắn ra một tia nhìn sắc lạnh, Mễ Già thở dài:
- Dối trá, ngươi là kẻ nam nhân dối trá!
Nói tới đây, trong tay đột nhiên vung lên, một trường tiên đỏ vòng quanh ở trên tay, cuốn trực tiếp, kéo theo thế nước không ngừng, quay cuồng không thôi, tạo ra từng đợt sóng to gió lớn. Loáng một cái, khí thế liền giống như một trận sông cuộn biển gầm mãnh liệt.
Tần Vô Song vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ, không hề nói lời nào, thầm nhủ chú ý đề phòng. Hắn biết, nữ tử ở trước mắt này nhìn dường như mơ hồ không rõ, nhưng thân thủ bất phàm, ẩn ẩn có hơi thở Thần đạo.
Nữ nhân này, một khi động thủ, sẽ vô cùng đáng sợ!
- Này, tiểu tử kia, biết vì sao bổn tiểu thư tìm ngươi không?
Mễ Già vung vung cây trường tiên trong tay, dáng vẻ như đang đùa bỡn với con mồi.
Bao Bao tức giận nói:
- Nhất định là để ý tới Lão Đại nhà ta rồi nhỉ? Nhưng thật đáng tiếc quá đi, nói cho ngươi biết, trong lòng Lão Đại nhà ta đã thuộc về kẻ khác rồi, hơn nữa…
- Hơn nữa cái gì?
Ánh mắt của Mễ Già nhìn trừng trừng.
- Khà khà, hơn nữa, Lão Đại nhà ta thích dáng vẻ ôn nhu hiền hòa, đối với loại nữ nhân thô lỗ như nhà ngươi, khẳng định là không có một chút hứng thú nào đâu.
Bao Bao chậc chậc thở dài:
- Dáng người này thực ra cũng tạm ổn, đáng tiếc quá đi.
Mễ Già không giận, ngược lại còn cười lớn:
- Tiểu hầu tử, ngươi chính là đang cố ý chọc giận bổn tiểu thư phải không? Ha ha, đáng tiếc là thủ đoạn của ngươi quá thấp kém, làm bổn tiểu thư tức giận nổi sao?
- Hài, tức giận thì tức giận thôi, việc gì phải làm bộ không tức giận, vậy thì mệt lắm à!
Mễ Già sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói:
- Tiểu hầu nhi, ngươi thành công rồi đó, để bổn tiểu thư đánh tan cái miệng thối của ngươi đã rồi nói sau.
Nói xong, thân hình khẽ di chuyển, đã bước đi tới, giống như một ngọn lửa đỏ bắn tới. Bao Bao cười khà khà, hai chân khẽ dậm, trượt ra bên ngoài. Miệng không ngừng kêu lớn:
- Khà khà, còn thiếu một chút nữa thôi!
Mễ Già thản nhiên hỏi:
- Vậy sao?
Tay phải khẽ run lên, thanh trường tiên kia dường như có linh tính, hóa thành một đạo hỏa xà, trực tiếp quấn quanh trên đùi của Bao Bao.
Bao Bao kinh hãi biến sắc, vội vàng giãy dụa.
Trong lúc này, Mễ Già chỉ cảm thấy có một luồng gió đập vào mặt. Một khối lửa màu tím bay với tốc độ cao trực tiếp đánh hướng tới lưng của nàng ta.
Mễ Già mắng:
- Thật không biết xấu hổ, hai đánh một sao?
Thuận tay một vung, quăng Bao Bao ra bên ngoài, Bao Bao bay vút lên cao, quát:
- Nữ nhân thối tha, có gan thì nêu danh tính ra đây!
Trường tiên của Mễ Già như độc xà, xoát xoát vung ra ba đạo điện xà, bắn về phía sau lưng. Kẻ tập kích sau lưng kia, chính là Tử Điện Phần Diệm Thú.
Nhìn thấy ba đạo điện xà này, miệng nó há to, một ngụm hơi liền nuốt trực tiếp tất cả vào trong miệng.
Tử Điện Phần Diệm Thú thân thể lăng không chớp nhoáng, trong lúc biến chuyển, lại lui ngược trở lại. Hiển nhiên, Tử Điện Phần Diệm Thú cũng biết sự lợi hại của nữ nhân này, thấy nàng xoay người, tự nhiên cũng không dám lấy cứng chọi cứng.
- Đây là quái vật gì vậy? Nuốt cả điện xà của ta?
Mễ Già có chút giật mình.
Tử Điện Phần Diệm Thú một hơi liền nuốt đi sự công kích của Mễ Già, toàn thân lập tức phát ra một trận khô nóng, giống như sắp bị nổ tung ra, hét lớn:
- Lão Đại, Bao Bao, ta cần đột phá, các ngươi chống đỡ trước giúp ta!
Điên cuồng hét lớn một tiếng, thân ảnh như điện, mang theo hai đạo sóng nước trắng xóa, đau đớn rời đi.
Bao Bao giờ chẳng còn gì để nói, sau cả nửa ngày mới thì thào chửi thầm:
- Thật đúng là một tên gia hỏa chẳng có nghĩa khí gì cả!
Tần Vô Song vẫn là đứng bên ngoài theo dõi cuộc chiến, cũng biết rằng nữ nhân này không có sử dụng toàn bộ sức chiến đấu. Nhìn thấy Bao Bao vẫn còn hung hăng muốn xông ra, quát:
- Bao Bao, lui xuống!
Bao Bao ôm ôm lấy đầu, mang ánh mắt khó hiểu nhìn Tần Vô Song.
Tần Vô Song thản nhiên nói:
- Kẻ nàng ta tìm là ta, ngươi lui xuống trước đi.
Bao Bao gật gật đầu, quát Mễ Già:
- Này, nữ nhân hung dữ kia, báo tên tuổi lên đây, dưới mũi tên của Lão Đại nhà ta không bao giờ giết kẻ vô danh.
- Không giết hạng người vô danh sao? Đây chẳng phải là học phong cách của bổn tiểu thư à? Hừm, tiểu hầu nhi, ngươi nghe cho rõ đây, bổn tiểu thư đi không thay tên, ngồi không đổi họ, họ Mễ tên Già, ngoại hiệu Đông Hải Ma Nữ chính là bổn tiểu thư ta!
- Đông Hải Ma Nữ?
Bao Bao sửng sốt:
- Đây là cái danh hiệu quái quỷ gì vậy? Ta đây được xưng Thái cổ Ma vượn, ngươi đã từng nghe qua?
- Mễ Già?
Tần Vô Song nghiền ngẫm suy nghĩ cái tên này:
- Hình như, trong số những kẻ có oán thù với ta, không có cái tên này thì phải. Hay là, ngươi chính là đệ tử của Cầu Long Tộc?
- Tiểu tử ngươi thật đúng là có chút hiểu biết.
Mễ Già ưỡn ngực:
- Không sai, bổn tiểu thư chính là Công chúa Mễ Già của Cầu Long Tộc.
- Cầu Long Tộc, rất tốt!
Tần Vô Song nhàn nhạt gật đầu:
- Lại không biết, tại hạ có chỗ nào đắc tội với Mễ Già tiểu thư?
- Nói ra thì có rất nhiều. Tiểu tử ngươi, tên là Tần Vô Song, không sai chứ?
Mễ Già đĩnh đạc hỏi.
- Không sai!
- Ừm, ngươi dám thừa nhận!
Mễ Già gật gật đầu:
- Vậy thì đúng rồi, ta không tìm lầm người!
- Tiểu thư không phải là bất bình căm giận chuyện của Cổ Kiêu ở Khiếu Nguyệt Đảo mà tới đó chứ?
Khóe miệng Mễ Già khẽ giương lên, khinh miệt nói:
- Cổ Kiêu xếp hàng thứ mấy? Hắn nào có tư cách khiến cho bổn tiểu thư phải xuất đầu lộ diện? Muốn chết thì chết, chẳng liên quan tới cái rắm của bổn tiểu thư.
Tần Vô Song cảm thấy điều này có chút khó hiểu, Khiếu Nguyệt Đảo cùng với Cầu Long Tộc tỏ ra có chút không rõ ràng lắm, nếu nói nữ nhân này là vì Cổ Kiêu mà tới thì còn có chút có lý.
- Vậy chẳng lẽ là xuất đầu vì Thiên Đế Môn?
Tần Vô Song nhíu mày. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Mễ Già tức giận:
- Thiên Đế Môn tính cái rắm, càng không có tư cách.
- Cái này không phải, cái kia không phải. Hay là bổn tiểu thư chỉ là thuần túy lấy ta làm trò đùa, định hao phí bao nhiêu thời gian? Nếu là như vậy, xin thứ lỗi ta không có thời gian cùng chơi với ngươi.
Tần Vô Song tức giận không thèm nói.
- Được lắm, tiểu tử, bổn tiểu thư chỉ đơn giản là nhìn thấy ngươi không vừa mắt. Ngươi ở Hiên Viên Khâu tung hoành ngang ngược, bổn tiểu thư không xem vào. Nhưng mà, dùng danh hiệu Quán quân Thí luyện, đến Vô Tận Đông Hải của ta diễu võ dương oai, đây không phải là ức hiếp người của Vô Tận Đông Hải chúng ta hay sao? Phải để đích thân bổn tiểu thư ra tay giáo huấn ngươi mới được.
Tần Vô Song dường như là hiểu ra mọi chuyện. Hóa ra là nữ nhân này tới là vì bị danh hiệu Quán quân Thí luyện của hắn khiến nàng ngứa mắt, nên mới chạy đến đây làm loạn.
Tần Vô Song cũng không phải là kẻ thích tranh đấu tàn nhẫn, nếu như đối phương là tới quyết đấu sinh tử, thì lại dễ bàn hơn rồi. Trực tiếp tiêu diệt, không cần nhiều lời.
Nhưng mà nữ nhân này, hiển nhiên không phải là loại sinh tử quyết đấu. Nếu ngay lập tức đem nàng tiêu diệt, ngoài việc làm tăng thêm một kẻ thù ra thì cũng chỉ là chuyện vô bổ.
Nếu như bình thường, Tần Vô Song thật không cần kiêng kỵ. Nhưng mà trong tình thế gian nan như hiện nay, không biết sau lưng có bao nhiêu con mắt thèm thuồng đang chăm chú nhìn chằm chằm vào hắn.
Trong Vô Tận Đông Hải này, có thể bớt đi một kẻ thù thì vẫn là thêm một điều tốt đẹp. Ít nhất, nhìn bộ dáng của nữ nhân này, mặc dù có chút lằng nhằng phức tạp, nhưng cũng lại không phải là loại người thâm hiểm ác độc gì.
- Chi bằng để nàng ta biết khó mà lui, đừng ở đây gây sự nữa thì tốt hơn!
Tần Vô Song nghĩ vậy, liền có chút chủ ý, nhướng mày nói:
- Mễ Già tiểu thư, tại hạ đến Vô Tận Đông Hải cũng không có ý khoe khoang gì, thực là có chút việc khẩn cấp, muốn gặp Đồ Đằng cường giả Tổ Long Tộc của Vô Tận Đông Hải. Cô nương nếu như thấy danh hiệu kia của tại hạ có chút chướng mắt, ngày khác nếu rảnh thì xin đến Cầu Long Tộc lĩnh giáo cô nương, thế nào?
Mễ Già bĩu môi:
- Tiểu tử, ngươi không phải là đang cầu xin ta tha mạng đó chứ?
Xua xua tay áo, có chút không kiên nhẫn nói:
- Trước khi ta đi, là đã nghĩ quyết định phải đấu một trận này rồi, nếu như là người thua, một phen đem Thần Tú Cung hai tay dâng cho ta, còn nếu như là ngươi thắng, ngươi muốn làm thế nào thì sẽ làm thế đó.
Bao Bao tiến đến nói:
- Đều nói nữ nhân hung dữ là đại ngu ngốc, xem ra cũng có chút đạo lý à. Ngươi không sợ Lão Đại chúng ta thắng ngươi, sẽ đem bán ngươi đi sao chứ?
- Hừm, trước hết khoan nói hắn có cơ hội thắng ta, mà cho dù hắn có thắng ta đi chăng nữa, hắn dám bán ta thì kẻ nào dám mua?
Mễ Già run run tay nhịp nhịp thanh trường tiên trong tay, không kiêng nể gì cười nói:
- Tiểu tử, bổn tiểu thư có thể nói cho ngươi, vừa rồi ta cùng với thủ hạ của ngươi chơi đùa một chút, cũng là không dùng tới công phu thực sự. Nếu như đấu với ngươi, bổn tiểu thư chắc chắn sẽ không khách khí. Trực tiếp đem một roi khiến ngươi phải khốn đốn!
Tần Vô Song thở dài:
- Mễ Già tiểu thư, ta biết, ngươi có lẽ đã phá được sự ràng buộc của Thông Huyền Cảnh đỉnh phong, nắm giữ được một chút lực lượng của Thần đạo. Có lẽ với thân phận đại tiểu thư của ngươi khiến cho ngươi cảm thấy rằng thứ nhất là trời, thứ hai là đất, thứ ba chính là ngươi. Nhưng mà ta có thể nói cho ngươi biết, một khi sát khí của ta mà tăng lên, cũng không dám đảm bảo không tổn hao một sợi lông tóc nào của ngươi. Tác chiến với ta, ngươi chi bằng hãy chuẩn bị tốt tâm lý trước đi.
- Không sai, đại ma nữ, ta cũng nhắc nhở ngươi một chút, dưới mũi tên của Lão Đại nhà ta, Thần đạo cường giả cũng đã chết vài kẻ, dựa vào ngươi, khà khà…
Mễ Già cười lạnh nói:
- Đó là do cao thủ của Hiên Viên Khâu các ngươi quá yếu, bây giờ ta sẽ cho ngươi biết một chút, Thần đạo của Vô Tận Đông Hải là như thế nào. Hãy tiếp chiêu đi, tiểu tử!
Nói xong, cánh tay điên cuồng múa may xông tới, trường tiên xích hỏa trong tay trong chốc lát như một dải lụa bay múa, uyển chuyển uốn lượn thành từng đợt lốc xoáy.
Lực lượng của Thần đạo, một khi thi triển, đúng là sẽ đáng sợ như thế. Một luồng lốc xoáy vừa hình thành, lập tức khuếch tán ra xung quanh, hướng rất nhanh vồ tới Tần Vô Song.
- Xích Long Vũ Thần Lãng!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, thân ảnh của Mễ Già cũng rất nhanh tiến vào trong lốc xoáy kia. Trong lúc nhất hời, căn bản không thể phân biệt được đâu là người, đâu là sóng, đâu là trường tiên.