- Trận chiến đấy, hà hà, trận chiến đó có thể nói nói là ngày tận thế của Chúng Thần, cũng có thể nói là bước ngoặt của vận mệnh Đại lục Thiên Huyền, bước ngoặt từ hưng thịnh chuyển sang suy vong.
Lý Bố Y nói đến đây tâm trạng vô cùng nặng nề.
- Đương nhiên, trận chiến đó tuy rất gian khổ, tuy đã hy sinh vô số Thiên Thần Đạo cường giả, mãi đến sau này mọi người đều ý thức được rằng, việc không ngừng liều mình, tiêu hao Thiên Thần Đạo cường giả không thể thay đổi được cục diện dị tộc vẫn không ngừng xâm nhập. Vậy là, mọi cường giả đều tập trung lại, họ đưa ra một quyết định vĩ đại. Hiến Thần hồn Thiên Thần Đạo, dựng lên Tinh Hà Kết Giới phong ấn Không Gian Truyền Tống Trận. Hơn một trăm Thiên Thần Đạo cường giả dùng cách bi tráng này để cứu vãn Đại lục Thiên Huyền. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Nhớ lại trận chiến đấu mấy vạn năm trước, tâm trạng Lý Bố Y rõ ràng trầm lắng hơn hẳn. Giai đoạn lịch sử đó, dù là ai, chỉ cần là người của Đại lục Thiên Huyền, đó đều là vết thương khó lòng bù đắp được.
- Đại sư huynh, thời đại đó rốt cuộc có bao nhiêu cường giả Thiên Thần Đạo?
- Thời đó, Chân Thần Đạo phổ biến như Ngưng Thần Đạo bây giờ vậy, còn Thiên Thần Đạo ít nhất có gần hai trăm người, là thời đại huy hoàng nhất của Đại lục Thiên Huyền. Chỉ đáng tiếc, sau khi dị tộc xâm nhập, không ngừng chiến tranh, chết ít nhất là vài chục cường giả Thiên Thần Đạo. Cuối cùng khi phong ấn Tinh Hà Kết Giới thì có hơn một trăm hai mươi người. Chân Thần Đạo, ngay cả cơ hội tham dự cũng không có.
Tần Vô Song rùng mình, Thiên Thần Đạo cường giả có đến hai trăm người, đó là thời đại huy hoàng đến mức nào chứ? Có thể tưởng tượng được trận đại chiến Chúng Thần khốc liệt biết bao nhiêu!
- Đại sư huynh, Tinh Hà Kết Giới có lẽ cũng có cả lợi lẫn hại phải không?
Tần Vô Song ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi.
Lý Bố Y lộ vẻ tán thưởng, gật đầu nói:
- Không sai, Vô Song, xem ra ngộ tính của ngươi rất cao. Cường giả ở Đại lục Thiên Huyền hiện nay không thể đột phá Chân Thần Đạo lên Thiên Thần Đạo là vì thông đạo giữa Đại lục Thiên Huyền và Chư Thiên vũ trụ bị bịt kín. Như vậy kẻ địch dị tộc bị chặn lại nhưng cánh cửa của nhà mình cũng bị đóng kín!
Tần Vô Song cười khổ, chẳng trách mà cường giả Đại lục Thiên Huyền đều lao tâm khổ tứ mà không thể nào Khí Trùng Tinh Hà được, thông đạo Tinh Hà bị đóng kín rồi còn đâu?
- Nói vậy có nghĩa là nếu không giải trừ Tinh Hà Kết Giới thì cường giả Đại lục Thiên Huyền sẽ không có hy vọng Khí Trùng Tinh Hà, đúng không?
Lý Bố Y gật đầu, nhưng khẩu khí không được kiên định lắm:
- Nhưng cũng chưa chắc, tuy về lý thuyết là vậy nhưng đôi khi cũng có điều bất trắc.
- Bất trắc?
Tần Vô Song cười khổ:
- Hình như mấy vạn năm nay đều không xuất hiện bất trắc gì phải không?
- Không có, nhưng là vì họ chưa mở được hoàn toàn Thần Khí Chi Môn.
Lý Bố Y nặng nề nói:
- Ta nắm giữ Thần Khí Chi Môn, cùng với mấy đồng môn khác bôn ba vì vận mệnh của Đại lục Thiên Huyền. Thần Khí Chi Môn chính là di chỉ của trận đại chiến Chúng Thần năm đó, cũng là kho báu quý giá mà thời đại Chúng Thần để lại. Nếu hậu thế có thể tìm dấu vết tổ tiên để lại trong Thần Khí Chi Môn thì chắc chắn sẽ có thể Khí Trùng Tinh Hà, thậm chí giải trừ được Tinh Hà Kết Giới, đánh đuổi dị tộc! Vô Song, Tinh Hà Kết Giới tuy có thể bảo vệ Đại lục Thiên Huyền tạm thời không bị dị tộc xâm chiếm nhưng đó không phải kế lâu dài. Một vùng đất nếu không có một chủ nhân Vị diện có thể trấn áp các tộc từ bên ngoài thì cuối cùng không thể thoát khỏi vận mệnh bị hủy diệt.
- Chủ nhân Vị diện?
Tần Vô Song ngày càng mơ hồ. Hắn biết, hiện giờ hoàn toàn có thể khẳng định cảnh giới của Lý Bố Y tuyệt đối cao hơn nhiều thế lực Đồ Đằng. Hơn nữa chuyện mà Lý Bố Y suy nghĩ không phải là việc tranh quyền đoạt lợi trong nội bộ Đại lục Thiên Huyền nữa. Vị trí quyết định tầm mắt, cảnh giới quyết định vị trí. Vậy thì Lý Bố Y và Thiên Huyền Thất Tử thuộc về những tồn tại siêu nhiên, ngay Đồ Đằng Tộc cũng phải ngước nhìn.
- Đúng vậy, chủ nhân Vị diện!
Lý Bố Y nghiêm nghị nói:
- Chủ nhân không phải tự phong, nhất định phải được sự thừa nhận của một chủ nhân Đại Tinh vực.
Tần Vô Song cảm thấy đầu mình ngày càng to ra, một chủ nhân Vị diện, giờ lại là chủ nhân Đại Tinh vực, những khái niệm này hoàn toàn vượt qua khả năng lý giải của hắn
Hắn phát hiện trên Đại lục Thiên Huyền có lẽ hắn đã có được thành tựu vô cùng kiệt xuất nhưng nếu đặt vào nơi khác rộng lớn hơn thì đúng là ếch ngồi đáy giếng.
Điều khác không nói, chỉ ngay vị Đại sư huynh trước mặt đây thôi đã bỏ xa mình rồi.
- Đại sư huynh, vậy dị tộc nhằm vào Đại lục Thiên Huyền ta là có ý đồ gì?
- Rất đơn giản, muốn biến Đại lục Thiên Huyền thành đầu mối truyền tống Vị diện trong Đại Tinh vực. Nói thẳng ra thì là muốn chiếm đoạt địa bàn, tài nguyên và con dân của ngươi. Lấy sự thống khổ của người khác để thỏa mãn dục vọng xâm lược của chúng.
Người điềm tĩnh như Lý Bố Y cũng không tránh khỏi phẫn uất.
- Thế bao nhiêu tổ tiên của chúng ta không có một ai ở cấp chủ nhân Vị diện sao? Rốt cuộc chủ nhân Vị diện cần thực lực thế nào?
Trước mắt, ngoài cảnh giới Khí Trùng Tinh Hà trên Chân Thần Đạo ra thì Tần Vô Song không biết sau đó nữa là gì.
- Vô Song, trên Chân Thần Đạo, sau khi Khí Trùng Tinh Hà sẽ là cảnh giới Thiên Thần Đạo hoàn toàn mới, cái này ngươi biết rồi đúng không?
- Ừm, cái này ta biết, nhưng cũng chỉ biết đến vậy.
Tần Vô Song cũng không giấu giếm mình thiếu kiến thức về mặt này.
- Cũng khó trách ngươi, ngay cường giả thế lực Đồ Đằng cũng không biết được nhiều. Hôm nay ta có thể nói cho ngươi biết, sau Khí Trùng Tinh Hà chỉ có một cảnh giới, đó là Thiên Vũ Cảnh, cũng chính là Thiên Thần Đạo mà chúng ta vẫn nói. Thiên Vũ Cảnh, ngươi có thể coi là sự tiếp nối của Linh Võ Cảnh, Hư Võ Cảnh và Thần Vũ Cảnh, cũng có thể coi là cảnh giới hoàn toàn mới. Thiên Vũ Cảnh, thực ra là sự nối tiếp của Thần Vũ Cảnh, Thần Vũ Cảnh là Ngưng Thần Đạo, Hóa Thần Đạo và Chân Thần Đạo, tiếp đó chính là Thiên Thần Đạo.
Ngừng một lúc đợi Tần Vô Song tiêu hóa xong Lý Bố Y mới nói tiếp:
- Vì thế, Thiên Thần Đạo cũng chính là Thiên Vũ Cảnh. Ngươi có thể nói là cảnh giới cao nhất của cảnh giới Thần đạo, cũng có thể coi nó là cảnh giới mới. Thiên Thần Đạo cũng chia chín kiếp. Nhưng chín kiếp này mạnh hơn chín kiếp của Chân Thần Đạo nhiều, căn bản không thể so sánh. Mỗi kiếp đều có sự phân chia nghiêm ngặt. Thiên Thần Đạo một và hai kiếp được gọi là Thiên Thần sơ cấp, ba và bốn kiếp là Thiên Thần Trung cấp, năm và sáu kiếp là Thiên Thần cao cấp. Đến bảy kiếp có thể được phong hiệu Chủ Thần. Tiếp nữa là tám kiếp có phong hiệu Thiên Tôn, chín kiếp là cảnh giới cao nhất của Thiên Thần Đạo, được tôn là Thiên Vũ Thánh Hoàng!
Chín kiếp cấp bậc Thiên Thần Đạo?
Cùng là chín kiếp, chín kiếp của Thiên Thần Đạo, khoảng cách của mỗi kiếp đều xa như giữa những ngôi sao, là khoảng cách khó mà vượt qua được.
- Vô Song, trong Chư Thiên vũ trụ, cường giả Thiên Thần Đạo còn nhiều hơn sao trên trời. Mỗi ngôi sao trong Tinh Hà đều có các tu luyện giả ở mọi hình thái. Mỗi ngôi sao đều là một Vị diện, Vị diện này nhất định có các cường giả là Chủ Thần nắm giữ. Thiên Thần Đạo cường giả không phải điều gì lạ cả. Vì thế, cái gọi là cường giả ở Đại lục Thiên Huyền, nếu để trong phạm vi cả vũ trụ thì căn bản nhỏ bé như hạt cát. Chỉ khi ở vị trí Chủ Thần mới có tư cách xin vị trí chủ nhân Vị diện, từ đó nắm giữ cả Vị diện. Như vậy, Đại lục Thiên Huyền mới được coi là vật đã có chủ, dị tộc xâm lược sẽ không thể ngông cuồng như thế nữa. Một Chủ Thần có sức mạnh thì những dị tộc sẽ không dám tùy tiện khiêu khích.
Tần Vô Song bừng tỉnh, Chủ Thần, cũng chính là Thiên Thần Đạo bảy kiếp. Điều này với hắn lúc này đúng là xa với, vì trước mắt hắn còn chưa lên Chân Thần Đạo.
- Đại sư huynh, trong lịch sử Đại lục Thiên Huyền chúng ta chưa từng xuất hiện cường giả cấp Chủ Thần sao?
Lý Bố Y lắc đầu cười khổ:
- Vô Song, ta có thể chắc chắn với ngươi rằng, trong lịch sử Đại lục Thiên Huyền chưa từng có một cường giả cấp Chủ Thần nào. Cường giả Thiên Thần Đạo mạnh nhất, theo lịch sử ghi chép là Thiên Thần Đạo năm kiếp! Đó đã là truyền kỳ vĩnh hằng của Đại lục Thiên Huyền rồi. Trận chiến với dị tộc cũng là vị Thiên Thần Đạo năm kiếp này dẫn quân, cuối cùng thành công phong ấn Tinh Hà Kết Giới.
- Thiên Thần Đạo năm kiếp...
Tần Vô Song lẩm bẩm:
- Nói vậy thì còn cách Chủ Thần đến hai kiếp, đúng không?
- Không sai, chính là hai kiếp. Nhưng hai kiếp này nhìn có vẻ không xa, vận khí tốt thì có lẽ một vạn năm có thể đột phá. Nhưng cũng có thể là mãi mãi không đột phá được. Điều này căn bản không thể chắc chắn được.
Tần Vô Song chỉ cảm thấy miệng khô khốc, nói vậy thì lẽ nào khoảng cách của Đại lục Thiên Huyền với nơi khác quá xa, hơn nữa lại không thể rút ngắn? Có điều, rõ ràng là Lý Bố Y vẫn chưa dội hết nước lạnh, hắn nói tiếp:
- Điều tồi tệ nhất hiện nay không phải vấn đề đột phá mà là vấn đề thời gian. Theo đồng môn của ta quan sát, Tinh Hà Kết Giới đã không còn chắc chắn như sáu vạn năm trước nữa. Cũng có nghĩa là Tinh Hà Kết Giới hiện nay đã xuất hiện tình trạng lung lay. Nếu dị tộc vẫn duy trì công kích thì theo tính toán, chưa đến một vạn năm sau là Tinh Hà Kết Giới sẽ bị phá vỡ hoàn toàn.
Nói đến đây khẩu khí của Lý Bố Y vô cùng nặng nề, cũng cực kỳ lạnh lẽo:
- Nói thẳng một chút thì Đại lục Thiên Huyền chúng ta chỉ còn một vạn năm thôi. Nếu trong một vạn năm này không có chuyển biến thì đại quân dị tộc sẽ xâm chiếm, khi đó chắc chắn sinh linh trên Đại lục Thiên Huyền sẽ bị tàn sát, thậm chí có thể bị vong tộc diệt chủng. Chuyện này không phải nói để dọa người, mười phần có thể xảy ra. Dị tộc đã tích tụ nộ khí mấy vạn năm với Đại lục Thiên Huyền, chắc chắn chúng muốn phát tiết. Vì thế, ngày Tinh Hà Kết Giới bị phá vỡ chính là ngày Đại lục Thiên Huyền diệt chủng!
- Một vạn năm…
Tần Vô Song khẽ lầm nhẩm. Trong mắt người phàm, một vạn năm rõ ràng là rất lâu, đủ để họ sống hàng trăm kiếp. Nhưng nghe khẩu khí của Đại sư huynh, đột phá từ Thiên Thần Đạo năm kiếp lên Thiên Thần Đạo bảy kiếp, vận khí tốt cũng mất một vạn năm. Như vậy thì một vạn năm không những không dài mà còn có thể nói là quá ngắn, cực kỳ cấp bách!