Khi Y Lộ Thước Xuyên Qua Võ Hiệp Thế Giới

chương 12: c12: chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đinh! Ký chủ uy vũ, vô hình trung làm đứt gãy bao nhiêu cành hoa đào của diễn viên, thưởng một cây kéo vàng, có thể cắt đứt toàn bộ kiếm trận trong thiên hạ.

Nhưng mà cho dù bóng ma lớn bao nhiêu cũng còn kém hơn lòng hiếu kỳ. Bọn hắn đột nhiên thật sự muốn biết lịch sử liệp diễm của Sở Lưu Hương.

Có bao nhiêu mỹ nữ tận lực chờ đợi, nhìn ánh trăng truy hồi ức không ngừng thở dài.

Có bao nhiêu mỹ nữ mộng đoạn hồn tiêu, cô đơn dục tuyệt.

Có bao nhiêu nữ quỷ cần cùng Sở Lưu Hương tiếp tục tiền duyên, bọn hắn thật sự rất tò mò.

Đương nhiên Sở Lưu Hương ưu nhã lãng mạn cũng không chờ mong mình cùng một nữ quỷ trình diễn một đoạn "Nhân quỷ tình chưa dứt".

- Đinh! Chuyện xưa thứ nhất kết thúc, đoàn người diễn viên đánh giá như sau.

Sở Lưu Hương:

* * *!

Hồ Thiết Hoa:

- Lão thối trùng ha ha ha!

Cơ Băng Nhạn:

- Xà mỹ nữ a.. đáng tiếc..

Tiểu Phan:

- Ngao ngao ngao, dọa chết lão tử rồi!

- Đinh! Đầu gối diễn viên trúng vài mũi tên, diễn viên tỏ vẻ chính mình vô tội đáng thương không hạnh phúc, mời ký chủ cứu vớt tâm linh bị thương của diễn viên. PS: Hệ thống hữu tình đề nghị ký chủ như con chim nhỏ dựa vào trong lòng diễn viên, ôn nhu an ủi tiểu tâm can tịch mịch thương tâm của diễn viên.

Y Lộ Thước không đếm xỉa tới việc hệ thống cấp ra chủ ý xấu, hắn đi tới trước mặt Sở Lưu Hương, mỉm cười. Ánh lửa hắt lên mặt của hắn, thần sắc quỷ bí dị thường.

Bị ánh mắt đen như mực thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm, Sở Lưu Hương không hiểu run lên, cảm giác không ổn càng thêm mãnh liệt.

Y Lộ Thước nói:

- Nhìn thấy phản ứng của các ngươi ta yên tâm.

Sở Lưu Hương quét mắt nhìn qua ngón tay trắng dài khoác lên vai của mình, cười nói:

- Phú huynh chỉ chính là..

Y Lộ Thước lại mỉm cười:

- Chuyện xưa vừa rồi chỉ là điểm tâm khai vị.

* * *!

Quả nhiên, trực giác của hắn thật chuẩn xác.

- Đinh! Truyện chỉnh sửa thăng cấp "Sơn thôn lão thi" thu lục thành công, bốn người diễn viên đánh giá như sau.

Sở Lưu Hương:

- Tê!

Cơ Băng Nhạn:

- Tê!

Hồ Thiết Hoa:

- Tê! Tê! Tê!

Tiểu Phan:

- A a a a a a mẹ ơi!

- Đinh! Ký chủ đại phát thần uy, bốn người diễn viên run rẩy! Thưởng một hình phòng thoát thai hoán cốt Tấu Địch Khách, mong ký chủ cẩn thận sử dụng.

- Đinh! "Quỷ búp bê ăn mày », xu hướng giang hồ thu lục thành công, bốn người diễn viên đánh giá như sau.

Sở Lưu Hương: Tiểu hài tử con mẹ nó quả nhiên đáng ghét nhất.

Cơ Băng Nhạn: Cái rắm nhi đồng trễ vài năm nữa hãy muốn đi.

Hồ Thiết Hoa: A a a a!

Tiểu Phan: Mẹ a cứu mạng!

- Đinh! Ký chủ quỷ khí dày đặc, dọa nạt chết đoàn người diễn viên. Thưởng một tòa sơn trang Tấu Địch Khách, mong ký chủ triệu tập nhân công, duy trì sơn trang bình thường vận chuyển.

- Đinh! Một chuyện xưa lại làm cho diễn viên « đoạn tử tuyệt tôn », ký chủ lợi hại! Thưởng một chốn đào nguyên cho ngưu bức ký chủ, dung hợp cùng Tấu Địch Khách sơn trang.

- Đinh! « Đêm khuya hung linh + Chú ngữ oán" hợp thể xu hướng giang hồ thu lục thành công, bốn người diễn viên đánh giá như sau.

Phản ứng bốn người gần như thống nhất, tinh giản hóa: Mẹ nó a a a a!

Hệ thống:

- Ký chủ thân ái, ngươi đem đám người diễn viên dọa nạt hỏng rồi!

- Đinh! Diễn viên không sợ trời không sợ đất ngay cả chết cũng không sợ cuối cùng cảm nhận được chỗ đáng sợ của ký chủ, ký chủ uy mãnh. Thưởng sản nghiệp mắc xích Tấu Địch Khách, mong ký chủ chiêu binh mãi mã đại làm một phen.

Ở trên thế giới này, có chút nam nhân còn sợ quỷ hơn cả nữ nhân.

Trong nam nhân sợ quỷ còn có sợ tối, đến buổi tối không cần ra cửa thì không đi ra, dù ra cửa cũng phải vịn tường mà đi.

Vì thể hiện, bọn hắn sẽ vượt qua thật nhiều chướng ngại tâm lý cùng bạn gái/ lão bà yêu thích phim kinh dị quỷ quái đi rạp chiếu phim.

Rồi sau đó người trong rạp chiếu phim gặp được âm ba công kích đáng sợ của bọn họ, kêu còn chói tai hơn bất cứ ai, kêu còn lớn tiếng hơn bất cứ ai, một ít thanh âm so sánh với nữ cao âm không thể không làm cho người hoài nghi bọn hắn có phải rơi vào chuyện gì thê thảm vô nhân đạo hay không.

Run run rẩy rẩy về đến nhà, run rẩy bò lên giường, núp trong chăn mền bị ác mộng lặp đi lặp lại, nửa đêm tỉnh dậy sợ hãi oa oa kêu.

Đây chính là nam nhân nhát gan sợ quỷ lại sợ tối.

Hiện tại, trong năm nam nhân đang vây quanh lửa trại chỉ có một nhát gan, còn lại đều lớn mật.

Nếu hỏi ai có can đảm lớn nhất, chính là Y Lộ Thước.

Niềm vui lớn nhất của hắn chính là giả quỷ dọa nạt người, đầu xoay tròn 180 độ là chút lòng thành, dọa nạt ngươi tới chết dọa nạt ngươi tè ra quần.

Ba người còn lại can đảm cũng đủ lớn, chỉ giới hạn trước khi kể quỷ chuyện xưa.

Tay chân Hồ Thiết Hoa bám víu Cơ Băng Nhạn, một giây sau liền bị người chán ghét từ trên người giật đi xuống.

Trong mắt hàm chứa nước mắt, Hồ Thiết Hoa nước mắt rưng rưng, cảm giác bi thương vì bằng hữu không đáng tin cậy nháy mắt tràn ngập trong lòng.

Rồi mới hắn nhanh chóng dứt khoát vứt bỏ gà trống sắt vô tình, cùng tiểu Phan run rẩy ôm lẫn nhau.

Hiện tại Hồ Thiết Hoa xem ai thì ai quỷ dị, ai cũng không giống người tốt.

Đầu tiên đầu sỏ Y Lộ Thước đã trở thành hóa thân ác ma, dù là yêu quái ngưu quỷ xà thần cũng không đáng sợ như hắn.

Mẹ nó!

Cương thi cười cái rắm gì quá kinh khủng.

Hồ Thiết Hoa run rẩy xoay đầu qua, chính xác nhìn vào khuôn mặt thần kinh tê liệt của Cơ Băng Nhạn.

Lão Cơ a, mặt của ngươi sao biến thành mặt quan tài đây?

Không biết vì sao ngày thường nhìn cũng không thấy có gì dọa nạt người, hiện tại làm cho tiểu tâm can của hắn nhảy mạnh thình thịch không ngừng.

Hồ Thiết Hoa lại xoay đầu nhìn hướng Sở Lưu Hương.

Sở Lưu Hương thấy Hồ Thiết Hoa nhìn mình, chợt mỉm cười.

Hắn không biết vẻ tươi cười ôn nhu có chút miễn cưỡng, dưới ánh lửa trong ảo tưởng của Hồ Thiết Hoa thập phần thẩm người.

Anh anh anh!

Nụ cười của lão thối trùng sao lại biến thành dọa nạt người, Hồ Thiết Hoa thiếu chút nữa ch ảy nước mắt mà chạy.

Đêm, khí trời cực lạnh, không khí lạnh hơn.

Tay chân Sở Lưu Hương phát lạnh, nhìn Y Lộ Thước răng rắc cắn quả táo, do dự một lúc lâu xê dịch mông đưa tay ôm lấy hắn.

Đều là nam nhân, ôm cùng nhau sưởi âm cũng tốt.

Dù sao cũng không bị muội giấy nhìn thấy, không chê mất mặt, Sở Lưu Hương thuyết phục chính mình.

Thân thể trong lòng vừa ấm lại nhuyễn, cảm giác tuyệt diệu, Sở Lưu Hương tương đương hài lòng.

Đáng tiếc không phải muội giấy, bằng không hắn sẽ càng thêm hài lòng.

Ai u uy!

Hương Soái, chiếm tiện nghi của nam nhân có thể đừng ngay thẳng như vậy được không.

Hành vi của ngươi là đang sỗ sàng người khác, chẳng lẽ sư phụ ngươi không cho ngươi biết đậu hủ nam nhân không thể tùy tiện ăn, sẽ nháo tai nạn chết người!

* * *

Bị người đột nhiên ôm lấy, Y Lộ Thước theo phản xạ nâng tay chuẩn bị cho đối phương một kích trí mạng, thanh âm hệ thống chợt vang lên ngăn cản ý tưởng đáng sợ của hắn.

- Đinh! Đêm dài người tĩnh tâm hoảng hoảng, sau lưng diễn viên rét lạnh sưu sưu. Mời ký chủ cho mượn cánh tay cường tráng mạnh mẽ của ngài, ấm áp tâm tình băng sương của diễn viên. Thưởng một thùng vàng.

Phần thưởng thật dày, cây đinh trong bàn tay Y Lộ Thước biến mất không thấy, phi thường nam nhi đem cánh tay "cường tráng mạnh mẽ" hào phóng cho mượn.

Sa mạc, nơi xa.

Vừa rồi lúc nghe quỷ chuyện xưa, thanh âm tiếng gào thê thảm của tiểu Phan cùng Hồ Thiết Hoa tạo ra tác dụng phi phàm.

Thanh âm thê thảm truyền ra thật xa, gió lớn cũng không thể thổi tan nó, luôn truyền tới trong tai đám hắc y nhân.

- Mẹ nó, ai dám chặn lão tử phát tài!

Nghe thanh âm thê thảm kia, thủ lĩnh hắc y nhân tức giận giậm chân.

Hiển nhiên hắn hiểu lầm gì đó.

Ngay lập tức thủ lĩnh hắc y nhân mang theo thủ hạ xám xịt cút về.

Nếu thủ lĩnh hắc y nhân tận tâm công tác, hắn nhất định sẽ phát hiện chân tướng kém với suy nghĩ của hắn quá mức xa, miệng mắng một câu: Không ai chặn đường, kêu cái gì kêu, hại lão tử không công giật mình một trận.

Hôm qua, lúc 12:50 PM

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio