Y Lộ Thước nhìn thần sắc khác lạ của bốn người, không biết mình có nên tin tưởng hay không.
- Đinh! Mời ký chủ trong vòng hai giây đem diễn cảm điều chỉnh thành ảm đạm mất mát, đem cách nhìn của ngài đối với sự biến tâm của nam nhân bày tỏ ra ngoài.
Y Lộ Thước điều chỉnh diễn cảm, điều chỉnh nửa ngày nhưng vẻ mặt vẫn không biểu lộ:
- Cho dù các ngươi là hồng nhan tri kỷ của hắn cũng không sao, nam nhân thay lòng là chuyện thật bình thường.
Vẫn là nam nhân của Tấu Địch Khách gia tộc chưa bao giờ thay lòng, Sở Lưu Hương thật là tốt số.
Tô Dung Dung nhìn chằm chằm Sở Lưu Hương, ánh mắt như hung thần ác sát.
Nhìn xem ngươi hoa tâm, đứa nhỏ này dùng một mảnh thật tình nếu ngươi dám lãng phí, lão nương là người thứ nhất không tha được cho ngươi.
Sở Lưu Hương:
- !
Vì cái gì hắn đọc hiểu ý tứ của Dung Dung cô nương!
Ở nhà nhiều bồi bồi lão bà mới là lẽ phải.
Ngoài ra ba năm này còn phát sinh chuyện thú vị khác.
Bị Cao Á Nam kiên trì không lơ là truy phu, Hồ Thiết Hoa cuối cùng chịu lập gia đình.
Vì thế Y Lộ Thước đưa lên lễ pháo cùng quan tài.
Hồ Thiết Hoa chứng kiến quan tài làm bằng vàng được đặt tên là "phần mộ hôn nhân", nhất thời mắt hổ hàm lệ.
Nhân sinh hắc ám, hắn nếu tuyển chọn thì rốt cục không còn cách nào quay đầu.
Ngao ô ô..
Huynh đệ tốt cuối cùng nghĩ thông, Sở Lưu Hương tỏ vẻ thật vui mừng.
Đồng thời thập phần đỏ mắt, tính toán trở về cùng Y Lộ Thước thương lượng chuyện thành thân.
Phải biết rằng mặc dù bọn họ đã trải qua một lần hôn lễ, nhưng đó là ở thợ săn thế giới.
Nghĩ lại danh phận "trang chủ phu nhân" của hắn làm được danh bất chính ngôn bất thuận.
Sao có thể!
Sở Lưu Hương lập tức đưa Y Lộ Thước quay về Tấu Địch Khách sơn trang, một khắc cũng không đợi được.
Hắn sớm chuẩn bị xong sính lễ (quà cưới).
Vội vã chọn ngày lành, nhanh chóng thành thân, đem danh phận tọa thực.
Một tháng sau, trên giang hồ phát sinh một đại sự cực kỳ oanh động.
Sở hương soái phong lưu đa tình, thiện lương cơ trí, ưu nhã tuấn mỹ trong truyền thuyết lập gia đình.
Đúng vậy!
Đại anh hùng Sở hương soái gả, cho, người!
Thật giận bọn họ không thu được thiệp cưới, không thể tận mắt chứng kiến Sở hương soái mặc mũ phượng khăn quàng vai là quýnh dạng bực nào.
Đương nhiên các vị hiệp sĩ hiệp nữ thu được thiệp cưới cũng không cách nào tận mắt chứng kiến cảnh tượng này.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Phải biết rằng nam nhân Tấu Địch Khách gia tộc tôn trọng nàng dâu của mình như thế nào.
Sở Lưu Hương không muốn mặc trang phục của tân nương, Y Lộ Thước chẳng lẽ còn bức bách hắn hay sao?
Nhưng nếu Sở Lưu Hương thích mặc nữ trang, hắn cũng sẽ không phản đối.
Hệ thống lặng lẽ đem ý nghĩ trong lòng của Y Lộ Thước lộ cho Sở Lưu Hương, Sở Lưu Hương còn đang rối rắm có nên mặc áo cô dâu hay không nghe vậy liền thở ra một hơi, vẻ mặt tuấn mỹ lộ nụ cười ôn nhu, ôm mặt nhỏ của Y Lộ Thước dịu dàng hôn hắn.
Hôn lễ của hai người thật nhiệt náo.
Xa ở đại sa mạc Tỳ Bà công chúa cũng đến chúc mừng, dẫn theo người yêu của mình.
Đó là một nam nhân dáng người khôi ngô tướng mạo to cuồng, không có chút diễn cảm, ngây ngốc, giống như một người gỗ.
Cũng may người này nhìn mặc dù ngu ngơ, nhưng mỗi khi ánh mắt nhìn Tỳ Bà công chúa lại mang theo thần thái.
Giữa hai người quanh quẩn không khí hạnh phúc, mọi người nhìn thấy không khỏi có chút hâm mộ.
Tô Dung Dung, Lý Hồng Tụ, Tống Điềm Nhi sớm thu thập xong tâm tình, đưa lên chúc phúc cho Y Lộ Thước cùng Sở Lưu Hương.
Tống Điềm Nhi kéo tay Sở Lưu Hương, nức nở nói:
- Sở đại ca, huynh..
Lý Hồng Tự xen lời:
- Huynh cuối cùng đã gả ra ngoài.
Sở Lưu Hương:
- !
Tô Dung Dung than thở:
- Tâm tình gả con trai thật sự là.. mùi vị khó tả!