Dưới màn mưa, đôi mắt đen của Richard chau lại đầy đau thương khiến cô bất giác hoảng hốt. Tại sao lại nhìn cô bằng đôi mắt đó, đôi mắt lạnh lẽo, sâu bên trong không gì ngoài sự đau đớn mà cô không dám nhìn. Đôi vai Richard dường như chùng xuống, hụt hẫng. Ngực cậu bỗng nhiên run rẩy nhói đau. Trước mặt cậu, cô ngồi đó mà tưởng như vạn dặm xa cách, như cách nhàu một bức tường lớn, chỉ có thể nhìn mà không thể chạm. Đôi mắt đó nhìn cậu với ánh nhìn xa lạ, mà dù cố gắng đến đâu, cậu cũng không thể tìm trong đôi mắt đó một ánh nhìn quen thuộc.
-Em đã quên tôi rồi ư?
Richard đau đớn bật lên một tiếng khô khốc. Daisy bất giác lùi sát vào tường. Nhưng mới chỉ nhích nhẹ đã thấy một tiếng “rầm” đấm mạnh vào tường. Daisy hoảng hốt nhìn lại đã thấy gương mặt Richard gần trong gang tấc. Cả đầu Richard cúi gầm xuống để mái tóc ướt sũng rũ xuống rũ rượi. Một tay vẫn nạm chặt nắm đấm trên tường. Rồi bỗng nhiên, Richard từ từ ngước lên, trong đôi mắt đó như một tiếng gào giận dữ, tiếng thét đau thương khiến Daisy cảm thấy ớn lạnh.
-Emma, nói với tôi rằng em vẫn còn nhớ tôi đi! Em vẫn còn nhớ tôi đúng không??? Emma!! Trả lời tôi ngay!
Richard gào lên giận dữ. Daisy lắp bắp, cổ họng run run.
-Không, không chàng trai à… Tôi là Daisy… Là Daisy không phải là Emma mà anh…
“RẦM!”
Không để cho Daisy kịp nói hết câu, Richard đã nghiến răng nhấc tay rồi lại đấm mạnh vào tường thêm một lần nữa khiến tim Daisy như muốn rụng.
-Daisy cái gì chứ??? Daisy cái gì chứ??? Đến cái tên của mình mà em cũng dễ dàng từ bỏ nó thế sao????
Daisy run lên bần bật. Cô đã làm gì sai, cô đã làm gì sai cơ chứ? Mùi máu tanh bỗng nhiên gợn lên đầu mũi Daisy. Cô nhìn sang, đã thấy, trên những ngón tay nạm chặt đấm trên tường, có dòng máu tươi rỉ ra rồi nhanh chóng bị lớp nước mưa dội xuống.
-Anh.. Anh bị thương…
Richard nghiến răng im lặng, bờ vai cậu run lên, khó thở quá. Cũng lúc đó, một bóng người chạy băng qua con hẻm, nhưng rồi dừng lại. Mái tóc trắng sữa đã ướt phần đuôi tóc quay nhẹ trong không gian. Michael nhìn sững sờ vào bên trong con hẻm. Đôi mắt sâu và trong vắt nhìn sững vào Richard. Chiếc ô trên tay rơi xuống, lăn một vòng xuống nền đất đẫm nước.
-Anh Richard…
Richard bất giác lặng người, từ từ quay đầu lại. Đáy mắt như có một nhịp xao động mạnh. Daisy cũng cố nhìn ra phía Michael, khoé môi run rẩy. Ngay lập tức, Michael đã nhấn mạnh gót chân của mình rồi phóng nhanh vào bên trong. Chớp mắt đã thấy Michael siết chặt cổ áo Richard ấn dội vào tường. Daisy hoảng hốt đứng bật dậy, có chút rùng mình khi nhìn thấy tia nhìn lạnh lẽo chết chóc sâu trong đôi mắt Michael.
-Anh định làm gì cô ấy nữa???
-Michael, khoan… -Daisy hoảng hốt cố níu lấy tay Michael kéo ra nhưng Michael đã gạt ra. Khoé môi bị cậu cắn đến mức rướm máu.
Richard nheo mắt lại. Những móng vuốt từ sâu trong tay từ từ dài ra, như muốn vung lên cắm phập những ngón tay đó vào bên trong thể xác của chàng trai có mái tóc trắng đó.
-Michael, thì ra mi. Mi đã lấy đi trí nhớ cô ấy đúng không???
-Cô ấy không phải là Emma!
-Mi nói láo!!! Thế tại sao mi lại có mặt ở bên cô ấy??? –Richard quát lên.
PHẬP!
Một tia sáng loé qua, ống tay áo của Michael rách thành từng đường chạy dài khiến Michael có chút giật mình. Cậu lảo đảo ra phía sau, nhìn sâu vào đôi mắt Richard. Cả người Richard dường như bị một mùi sát khí nồng nặc vây lấy, không thể nào thoát ra được.
-Hai người… Hai người làm gì thế?
Daisy hoảng hốt gào lên định chạy lại bên Michael nhưng vụt một cái, đã thấy Richard ập đến, quật ngã Michael xuống đất, thân thể kia bị lực quật mạnh, cả tấm lưng đập mạnh xuống, nước bắn lên tung toé. Michael cắn môi cố kìm đi đau đớn.
-Michael!!! –Daisy hoảng hốt chạy đến, vội vàng đỡ lấy bờ vai Michael kéo dậy, môi lắp bắp, tay cũng run rẩy theo. –Michael… Anh không sao chứ… Anh không sao chứ? Anh ổn đúng không? Michael…???
Richard nạm chặt tay. Cô đứng đó, gần cậu trong gang tấc. Nhớ tên một chàng trai khác, gọi tên một chàng trai khác, để rồi bỏ quên cậu lại phía sau. Daisy cắn môi tức giận bước nhanh đến trước mặt Richard. Đôi môi đó mím chặt, và đôi mắt đó, xa lạ nhìn cậu, tràn đầy uất ức, tức giận. Đừng... Xin đừng nói bất kì lời nào nữa…
-Anh đã làm gì anh ấy như thế???? Michael đã làm gì anh??? Anh đã làm gì vậy chứ!!! –Daisy gào lên. Nhìn cậu với thứ ánh mắt tràn đầy giận dữ.
Vậy là, cậu thực sự trôi đi mất trong trí nhớ của cô rồi…
Cậu nuốt đi cay đắng vào bên trong, nỗi tức giận như bùng lên dữ dội. Cậu đưa tay nắm lấy cổ tay cô giật lại khiến cô giật mình bị ép chặt vào người cậu. Richard lấy hai tay áp chặt má cô, đôi mắt tràn đầy thất vọng, giận dữ nhìn cô:
-Emma!!! Tỉnh lại đi! Chính hắn ta đã lấy đi trí nhớ của cô!!! Chính hắn ta đấy!
-Anh… -Daisy cố vùng vẫy, rồi cuối cùng cũng thoát ra khỏi bàn tay cậu, xô mạnh cậu ra đằng sau, đôi mắt mở to –Anh bị điên rồi!!!!
Richard siết chặt tay. Michael đứng dậy, đôi mắt thâm trầm nhìn Richard, đưa tay ra đã kéo được Daisy vào người mình.
-Richard, cô ấy là do tôi cứu. Nếu cô ấy không còn nhớ gì cả thì không phải tốt cho cả hai người sao?
-Cái gì? –Richard trợn mắt nhìn Michael. Nhưng ánh mắt Michael vẫn thâm trầm như thế. Bàn tay nắm chặt lấy cổ tay Daisy kéo lại gần cậu thêm lần nữa. Rồi ngay khoảnh khắc đó, một tay Michael đưa lên nâng cằm Daisy lên, và đôi mắt Michael rơi xuống làn môi Daisy. Cậu nghiêng người cúi nhanh xuống. Richard trợn tròn mắt, cảm thấy tim mình dường như không còn đập được nữa. Bên tai cậu, tiếng mưa ào ạt bên tai, che đi, ù đặc. Cậu dường như bị rơi từ trên vực xuống, đáy mắt kia hụt hẫng tột độ.
-Michael..? –Daisy trợn tròn mắt nhìn Michael. Làn môi Michael hôn lên má, nhưng lại sát làn môi cô.
-Im lặng nào… -Michael khẽ nói, rồi từ từ rời nụ hôn khỏi gương mặt cô. Lúc đó, cậu hôn lệch sang má sát môi cô, và cậu đã lừa được Richard, đối với Richard, cậu tưởng rằng Michael đã hôn lên môi cô ấy.
Ngay khi Michael vừa ngẩng mặt lên, đã thấy cú đấm thô bạo vụt đến.
BỐP!
Michael ngã ngửa ra đất. Richard bước đến, cả người lao đến túm lấy cổ áo, gào lên điên loạn.
-TẠI SAO??? TẠI SAO MÀY LẠI LÀM ĐIỀU ĐÓ TRƯỚC MẶT TAO??? TẠI SAO MÀY LẠI LÀM THẾ VỚI CÔ ẤY??? MÀY MUỐN GÌ CƠ CHỨ!!!
Đôi mắt Richard bùng lên căm hận, nỗi đau như giằng xé trăm mảnh trong lòng cậu đau nhói.
-Đó chính là lý do, Richard… -Michael lạnh lùng đưa tay lên gỡ tay Richard ra, rồi nhanh như cắt vật Richard ra đất, túm lấy cổ áo Richard gào lên. đôi mắt Michael như nhìn xoáy vào cậu –ANH TRẢ LỜI ĐI! ANH CÓ THỂ MANG ĐẾN HẠNH PHÚC CHO CÔ ẤY Ư??? ANH CÓ THỂ Ở BÊN CÔ ẤY SAO??? THẬM CHÍ ĐẾN MỘT NỤ HÔN ANH CŨNG KHÔNG THỂ HÔN! ANH NHÌN LẠI ĐI! KHOẢNH CÁCH GIỮA HAI NGƯỜI LÀ GÌ??? ANH VÀ CÔ ẤY CHỈ CÓ THỂ Ở CẠNH NHAU MÀ KHÔNG THỂ CHẠM ĐƯỢC VÀO NHAU! ANH HẠNH PHÚC SAO??? CÔ ẤY HẠNH PHÚC SAO?? ANH MANG DÒNG TỘC CỦA MỘT CON QUỶ, ANH NGHĨ ANH CÓ THỂ BẢO VỆ CÔ ẤY KHI VÁC TRÊN VAI CẢ TRÁCH NHIỆM CỦA MỘT THẦN CHẾT SAO??? HAI NGƯỜI, NGAY TỪ ĐẦU, ĐÃ KHÔNG HỀ CÓ HI VỌNG!!!
Richard trợn tròn mắt nhìn Michael.
-ANH NHÌN LẠI ĐI! EM CHỈ LÀ MỘT NỬA CỦA THẦN CHẾT, EM CÓ THỂ HÔN CÔ ẤY, CÓ THỂ CƯỚI CÔ ẤY, THẬM CHÍ CHỈ CẦN EM CƯỚI CÔ ẤY THÔI THÌ LỜI NGUYỀN THẦN CHẾT CỦA EM SẼ BỊ PHÁ BỎ, EM CÓ THỂ TRỞ THÀNH MỘT CON NGƯỜI HOÀN TOÀN VÀ SỐNG BÊN CÔ ẤY TRỌN ĐỜI! CÒN ANH THÌ SAO??? ANH CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC NHỮNG VIỆC ĐÓ KHÔNG??? TẠI SAO LÚC EM HÔN CÔ ẤY ANH LẠI ĐỨNG SỮNG NHƯ THẾ??? VÌ LÚC ĐÓ ANH NHẬN RA ANH KHÔNG THỂ HÔN CÔ ẤY NHƯ EM! ANH KHÔNG THỂ Ở BÊN CÔ ẤY! ANH VÀ CÔ ẤY KHÁC XA NHAU!!!!
Không… Đừng nói nữa… Đừng nói nữa…Trái tim Richard như run lên.
-EM CÓ THỂ CHO CÔ ẤY MỘT GIA ĐÌNH, NHỮNG ĐỨA CON, VÀ CÓ THỂ YÊU THƯƠNG, HÔN CHIỀU CHUỘNG CÔ ẤY, NHƯNG ANH THÌ SAO??? CHỈ CẦN HÔN CÔ ẤY, ANH SẼ TAN BIẾN NGAY NHƯ BỌT BIỂN, ANH CÒN MUỐN Ở BÊN CÔ ẤY NỮA Ư???? RICHARD???
-ĐỪNG NÓI NỮA!!!!
Richard gào lên đấm mạnh Michael văng xuống đất..
-Tại sao mày lại nói với tao những điều đó???? Mày muốn gì đây??? Mày muốn tao phải thế này mày mới hài lòng đây???? –Richard gào lên.bg-ssp-{height:px}
PHẬP!
PHẬP!
PHẬP!
Những ngón tay cắm sâu vào trong lồng ngực Michael, xé bung chiếc áo trắng của Michael ra. Michael đau đớn quằn quại, máu chảy ra đỏ thẫm, hào theo nước mưa dội tan xuống.
-MICHAEL!!! –Daisy tái mặt gào lên. Cô chạy ra xô mạnh Richard. Đôi mắt đỏ lên, cuống họng mắc nghẹn lại đau đớn. Cả người cô run lên, cố bịt đi vết thương mà máu đang trào ra lại nhưng vô ích. Nước mắt cô trào ra, cô đau đớn bật khóc –Michael… Anh bị sao thế này..? Michael… Chuyện gì thế này Michael???? Michael À!!!!
Trên những ngón tay trắng muốt của Richard, máu nhuộm đỏ cả chúng. Sững sờ nhìn mọi thứ trước mắt. “Đừng khóc vì hắn… Đừng có lo lắng nhặng lên như thế chứ? Em đã từng chỉ lo lắng như thế cho mình tôi thôi cơ mà? Em quên tôi rồi.. Em thực sự đã quên tôi rồi sao..?”
-ANH… ANH LÀ ÁC QUỶ!!! ANH LÀ ÁC QUỶ!!!
Daisy gào lên giận dữ.
“Trong mắt em, tôi mãi mãi chỉ là một con quỷ dữ. Đôi tay này nhuốm máu chỉ vì quá yêu em.. Nếu tôi là quỷ dữ, thì xin hãy để tôi ám ảnh lấy tâm trí em, trở thành nỗi kinh hoàng trong em mà em không bao giờ quên được…”
Richard nạm chặt tay bước nhanh đến, đẩy mạnh Daisy ra rồi túm lấy cổ áo Michael, gương mặt chuyển sang lạnh lẽo, không còn lấy một biểu hiện của tức giận hay đau khổ nữa. Và Michael hiểu, gương mặt lạnh lẽo vô cảm đó, là khi cậu đã trở thành một con quỷ thật sự.
-KHÔNG!!! –Daisy gào lên, nhưng đã muộn.
“PHẬP!!!”
Tiếng đâm sắc lạnh vang lên, máu bắn ra tung toé. Daisy hoảng sợ ngã phịt xuống đất, gương mặt tái mét, sợ đến mức không thể hét lên được nữa. Nước mắt chảy ra nhạt nhoà. Cái nỗi sợ hãi này, ở đâu? Ở đâu? Cô đã nhìn thấy con quỷ này ở đâu? Cô mò mẫm trong đêm, bỗng tìm thấy một chiếc chai rượu đã rỗng nằm lăn lóc trên mặt đất.
Michael khuỵu xuống đất, mặt tái đi. Vết thương quá nặng, máu chảy tràn lan hoà lẫn với nước trên mặt đất. Richard khẽ cắn môi, cậu cúi xuống, định đưa tay lật mặt Michael lên nhìn xem nhưng Daisy đã vùng chạy đến, cô nhắm tịt mắt lại ném mạnh nó vào tường. Richard giật mình nhìn lại, đã thấy từng mảnh thuỷ tinh trên chai văng ra, và gương mặt đẫm nước mắt của Daisy lao đến.
-Anh là con quỷ!!! Anh đã giết người!!! Anh đã giết đi người thân duy nhất của tôi!!!
Daisy gào lên rồi nhắm tịt mắt lại., cô cắn môi, dồn hết sức đâm mạnh chiếc vỏ chai đã vỡ vào cơ thể Richard. Richard trợn tròn mắt. Người con gái cậu yêu, lại có ngày vì một người con trai khác mà đâm cậu. Nỗi đau truyền từ chỗ vết đâm truyền lên không đau bằng cái nỗi đau như vỡ tung trong trái tim cậu. Nước mắt Daisy rơi xuống mặn chát.
“Xoẹt”.
Richard ngã xuống đất, vũng nước bên dưới văng lên tung toé. Máu trào ra đau rát. Không phải là đau đến mức cậu phải ngất, mà vì bất chợt, cậu cảm thấy mình thật đáng để giễu cợt. Lần đầu tiên gặp cô, cũng là vết thương đó. Nhờ nó, mà đã ràng buộc cậu và cô cho đến tận bây giờ. Liệu có phải vết thương này thêm một lần nữa cắt mọi sự liên quan giữa cậu và cô?
Daisy hoảng sợ, cả người run lên bần bật, bật khóc. Cô khuỵu xuống, ôm chặt mặt mình khóc nấc lên.
-Tôi xin lỗi! Tôi không cố ý! Là do anh! Là do anh đang cố giết anh ấy!!! Michael là người thân duy nhất của tôi!! Là người quan trọng nhất của tôi… Tôi không thể để anh giết anh ấy… Không thể…
Richard nằm im trên mặt đất. “Người quan trọng nhất.”
Đau quá…
-Hahaha… Hahaha.. Hahahahaha… -Richard bật cười. Không biết cậu cười vì cái gì, dường như cậu đang tự cười giễu chính mình như thế. Cậu đứng phắt dậy, đôi mắt lạnh lẽo nhìn cô. –Cô, đâm tôi đau đấy.
Daisy trợn tròn mắt. Cả tay dường như run lên.
-Anh… Tại sao…
-Tôi không thể chết được, vết thương này không nhằm nhò gì cả.
-Thế là thế nào..? Anh.. Anh là ai? –Daisy lắp bắp, môi như run lên.
-Tôi là ác quỷ đấy. Một ác quỷ. Cô đã đúng rồi đấy! Hahahaha, hahahha. –Richard cười vang. Rồi cắn môi đau khổ, nhìn lên cô, đôi mắt gườm lạnh. Cậu vỗ nhẹ tay, một chiếc bình thuỷ tinh thu linh hồn hiện ra. Cậu nhìn lên cô, lạnh lẽo cất tiếng –Cô, sống phải sống cùng tôi, có chết thì cũng phải chết dưới tay tôi.
Daisy cảm thấy lạnh buốt sống lưng, bất giác lùi ra sau một bước. Nhưng cậu đã mở nắp bình thuỷ tinh đó, nói to:
-Emma Martin, linh hồn cô, thuộc về tôi.
Ngay lập tức, từ trong thân xác Daisy vụt lên một tia xẹt trắng rồi cuốn vào bên trong bình. Richard đóng nắp lại, bên trong bình thuỷ tinh, có một Daisy nhỏ nằm bên trong, đó chính là linh hồn của cô ấy. Thân xác kia mất hết linh hồn, ngã khuỵu xuống nền đất. Richard lạnh lùng nhìn, cậu bước đến gần thể xác Daisy. Nâng thân xác lạnh ngắt của cô lên, vén nhẹ lọn tóc ướt nằm trên trán cô.
-Richard… Anh điên rồi! Anh không thể ở bên cô ấy! Anh là thần chết, Richard! –Michael cố gượng đứng dậy lên tiếng.
Cậu quay người bỏ đi, cố bỏ ngoài tai những lời nói đó. Có phải cậu đã quá ích kỉ rồi không?
Mưa, lạnh đến thấu xương…
____
“RẦM! RẦM! RẦM!!!”
-LÀM ƠN THẢ TÔI RA! THẢ TÔI RA! TÔI XIN ANH! TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI??? TÔI ĐÃ LÀM GÌ SAI??? TẠI SAO ANH LẠI LÀM NHƯ THẾ???”
Daisy dùng hết sức đập cửa, gào lên. Nước mắt tuôn ra mặn chát, đỏ hoe đôi mắt.
-Michael! Anh ấy bị thương!!! Tôi không thể bỏ mặc anh ấy như thế!!! Không thể!!! Tại sao anh lại làm thế với tôi???
Daisy gào lên, giọng nói chôn trong tiếng nước mắt. Cánh cưả gỗ khoá chặt sau tủ sách dày rung lên từng nhịp.
Richard ngồi đó, lặng lẽ nhìn mưa xối xả. Nếu bây giờ cậu để cô đi, có phải cô sẽ chạy đến bên Michael, rồi sẽ không bao giờ gặp lại cậu, bỏ cậu đi như ngày trước không? Có phải cô sẽ biến mất khỏi tầm mắt cậu không?
-Michael… Anh ấy sẽ chết mất… Tại sao.. Thả tôi ra.. Làm ơn thả tôi ra!!! THẢ TÔI RA!!! A…A….A…!!!!
Tiếng đập cửa dữ dội hơn. Cậu đang làm gì thế này? Cậu đã làm gì cô ấy? Bắt cóc cô ấy về rồi nhốt cô ấy trong căn phòng tối để cô ấy không thể chạy trốn? Khiến cô ấy hoảng loạn và gào khóc lên như thế? Nhưng cậu có thể làm được gì đây?
“Anh không thể làm được gì cho cô ấy cả! Hôn, anh cũng không thể hôn được cô ấy!”.
Lời nói của Michael vọng về khiến tim cậu nghẹn lại. Nhớ lại lúc đó, khoảnh khắc Michael hôn lấy bờ môi Daisy, cậu đã điên lên. Lúc đó, cậu chỉ muốn chạy đến bên cô và hôn cô ngay lập tức. Hôn cho đến khi trên môi cô chỉ còn nụ hôn của cậu thôi, còn nụ hôn của thằng đó không còn vương lại nữa. Nhưng cậu hụt hẫng nhận ra cậu không thể làm điều đó.
Richard đau đớn vò chặt tóc mình. Tim cậu như vỡ ra đau đớn. Cái thứ gọi là “nước mắt hiếm hoi” cũng chảy ra mang theo cả tiếng gào thét đau thương, uất hận của cậu. Vốn dĩ cậu đang cố gắng cái gì? Thứ tình yêu không nên tồn tại này, cậu đang cố kéo dài cái gì????