Khiết Phích Thiếu Gia

chương 99

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

p/s:

thần tình hắc tuyến = vẻ mặt đen lại (trong truyện tranh hay gặp nhân vật bị vẽ những gạch đen dọc xuống, biểu hiện chết sững không biết phản ứng gì . Giống như vầy )

Sáng sớm hôm sau, Ảnh Nhất bắt đầu đuổi người.

” Vô Ảnh thần y, mới sáng sớm ngay cả điểm tâm cũng chưa ăn liền đuổi chúng ta đi, dường như không được tốt lắm ?” Lý Thính Toàn tay phải cầm cây quạt gõ nhẹ tay trái cười hỏi.

Ảnh Nhất không bị lay động, nhìn thoáng qua Ám Sát đang đứng yên phía sau Lý Thính Toàn, lạnh lùng nói:” Hắn đã có thể đi rồi.”

” Vô Ảnh thần y, ai, đừng tức giận, ngàn vạn lần đừng tức giận. Ta đi, ta đi là được mà.” Lý Thính Toàn gặp Ảnh Nhất đã muốn động thủ liền vội vàng sửa lời nói, có thể nói phi thường không cốt khí.

Ám Sát thần tình hắc tuyến, người như thế sao leo lên vị trí lâu chủ được vậy.

Lý Thính Toàn lại hoàn toàn không có gì ngượng ngùng. Trong tư tưởng của hắn, Ảnh Nhất là một cao thủ, hơn nữa trước mắt hắn chưa biết sâu cạn, cùng động thủ với một người không nắm chắc đánh thắng, hắn tuyệt đối sẽ không làm. Mặt khác, nếu lý do hai người động thủ là một chút điểm tâm, hắn liền càng không ra tay.

” Vậy Vô Ảnh thần y, chúng ta sau này còn gặp lại nhé. Nếu ngươi đi đến Long Tây thành, nhất định phải đến nhà ta làm khách a.” Lí Thính Toàn cười tủm tỉm mời.

“……” Ảnh Nhất……

“……” Ám Sát……

……

Ảnh vừa thấy Lý Thính Toàn cùng Ám Sát đã đi xa, cũng lặng yên nhẹ nhàng thở ra. Kỳ thật với hai người xa lạ này, hắn luôn toàn thân đề phòng. Chức trách Ám vệ chính là chú ý tới tất cả vật thể tới gần người giám hộ, huống chi hai người xa lạ kia.

……

” Ai nha, ta quên hỏi tên của tiểu công tử kia.” Đi đến nửa đường Lý Thính Toàn đột nhiên dừng lại vỗ trán kêu lên.

Ám Sát tuy rằng mặt vẫn không chút thay đổi, nhưng cước bộ cũng chậm lại.

“Uhm, nên làm thế nào cho tốt đây, muốn trở về hỏi hay không?…… Ai, tốt hơn không quay về, đã đi xa như vậy, tái chạy về không biết phải đi bao lâu. Thôi, về nhà ăn điểm tâm trước đã……” Lý Thính Toàn lầm bầm lầu bầu, lại phe phẩy quạt một lần nữa đi tiếp.

Vẫn ngưng thần lắng nghe, Ám Sát lảo đảo một cái, cứng ngắc một hồi mới bắt đầu tiếp tục lên đường, có điều sắc mặt so với vừa rồi đen hơn không ít.

……

Lúc này, tại lam tinh.

Trong bệnh viện, phòng sinh xa hoa, Phương Tuyết đêm qua vừa mới sinh sản xong, từ từ tỉnh lại.

Một mảnh trắng tinh, tầm mắt từ mơ hồ đến rõ ràng, rốt cục thấy rõ nơi này không phải phòng của nàng. Đây là đâu ? A, nàng nhớ rồi, đây là bệnh viện, nàng đêm qua mới sinh xong đứa nhỏ.

Ha ha ha ha…… Phương Tuyết đột nhiên cười to, vừa cười nước mắt vừa chảy ra……

Đúng vậy, nàng tối hôm qua mới sinh đứa nhỏ, chính là đứa nhỏ kia không phải của nàng cùng trượng phu, cũng không phải đứa nhỏ nàng mong muốn. Nàng hận đứa nhỏ, hận phụ thân của nó. Nhưng là, nhưng là…… Tả Ý ca ca muốn đứa nhỏ này, vì đứa nhỏ Tả Ý ca ca mới kết hôn cùng nàng……

Nhưng là hiện tại, Tả Ý ca ca đâu ? Tả Ý ca ca ở nơi nào ? Nàng đã sinh đứa nhỏ sao Tả Ý ca ca không đến xem nàng, vì sao nơi này một người cũng không có……

” Ha ha ha ha ……A…… Ô…… Ô ô……” tiếng cười dần dần biến thành tiếng khóc.

…… Đúng rồi, nàng như thế nào lại quên chứ, Tả Ý ca ca gặp nạn ở Mê Lưu, hiện tại bọn họ còn đang tìm kiếm ……

Tả Ý ca ca, huynh ở nơi nào, huynh phải nhanh trở về, Phương Tuyết rất nhớ huynh…… Huynh nhất định phải nhanh lên trở về, huynh muốn đứa nhỏ Phương Tuyết đã giúp huynh sinh ra đây, huynh phải nhanh trở về xem Phương Tuyết nha…… Huynh còn chưa cấp tên cho đứa nhỏ của chúng ta đâu…… Tả Ý ca ca, huynh ngàn vạn lần không có việc gì nhé ……

……

Cao Mai vừa mới đến phòng bệnh chuẩn bị gõ cửa, chợt nghe bên trong truyền đến tiếng khóc. Chuyện đứa con gặp nạn làm cho khuôn mặt xinh đẹp của nàng cũng thêm một chút tiều tụy, tuy rằng nàng cùng đứa con ở chung thời gian không nhiều lắm, nhưng hắn vẫn là đứa nhỏ duy nhất của mình, cảm tình luôn luôn có.

Đối với cảm giác hiện tại của Phương Tuyết nàng có thể lý giải. Nữ nhân ở thời điểm sinh sản đều yếu ớt nhất. Phương Tuyết sau khi sinh sản tỉnh lại, bên người không có bóng dáng trượng phu, ngược lại trượng phu thân hãm hiểm cảnh, rơi xuống không rõ tin tức, có thể nghĩ tâm tình của nàng sẽ yếu đến cỡ nào. Cho nên hiện tại cô cháu gái vẫn đều rất kiêu ngạo kia mới có thể lộ ra một mặt yếu ớt.

Cao Mai do dự một hồi, rốt cục buông xuống tay đang chuẩn bị gõ cửa, xoay người lặng lẽ rời đi. Nữ nhân của Cao gia đều kiên cường kiêu ngạo, nàng tin tưởng Phương Tuyết sẽ không muốn bị người khác nhìn đến bộ dáng hiện tại của nàng. Cho nên Cao Mai tôn trọng nàng, nàng cũng tin tưởng Phương Tuyết sau khi phát tiết xong sẽ càng thêm kiên cường……

……

” Ảnh Nhất.” Vân Tả Ý uống xong bát thuốc màu đen trong tay, mày từ đầu đến cuối cũng chưa động một chút, làm cho người ta nhìn không ra hắn đang uống thuốc.

Ảnh Nhất tiếp nhận cái bát không, đứng yên ở một bên chờ nghe Vân Tả Ý.

” Kỳ thật…… Ngươi không cần mỗi ngày đều đi ra ngoài hái thuốc.” Vân Tả Ý châm chước dùng từ.

Ảnh Nhất cúi đầu không nói lời nào, làm cho người ta nhìn không ra hắn suy nghĩ gì. Hắn biết ý tứ Vân Tả Ý, hắn biết rõ dược này hiệu quả không được bao nhiêu, thật sự không tất yếu mỗi ngày đều sớm ra vãn về ngàn tân khổ cực đi hái thuốc, nhưng là…… Khi hắn nhìn Vân Tả Ý bị ốm đau tra tấn, mà hắn cái gì cũng không làm được, hắn thật sự không chịu nổi a.

Vân Tả Ý nhìn bộ dáng Ảnh Nhất biết chính mình khuyên bảo không đạt hiệu quả bao nhiêu, chỉ có thể bất đắc dĩ buông tha. Bất quá, cuộc sống tại tinh cầu này thực nhàm chán, trừ bỏ chờ đợi cứu viện, chuyện gì cũng làm không được, để cho ảnh vừa đi tìm thuốc vừa tiêu trừ một chút thời gian cũng không tồi.

……

Ngày hôm sau Ảnh Nhất ra ngoài tìm dược, Đại Ngưu cũng cầm rìu lên núi đốn củi, Vân Tả Ý tiếp tục ở lại trong nhà nhàn rỗi mốc meo.

Trong sân nhỏ đi dạo một giờ sau, Vân Tả Ý rốt cục quyết định đi ra ngoài dạo. Đây chính là lần đầu tiên hắn một mình đi xa hàng rào.

Về vấn đề an toàn, Vân Tả Ý cũng không lo lắng. Tuy rằng thân thể hắn rất yếu, nhưng tinh thần lực của hắn rất mạnh, theo sự hiểu biết của hắn đối với Lý Thính Toàn, lấy tinh thần lực của hắn đối phó một hai võ lâm cao thủ hẳn là không có vấn đề.

Sau khi xuất môn, Vân Tả Ý liền chọn một đường nhỏ đi xuống. Đối với vấn đề lạc đường hắn hoàn toàn không lo lắng quá, bởi vì hắn chưa từng có tật xấu mù đường, thậm chí hắn phi thường chuẩn về tìm phương hướng. Cho nên Vân Tả Ý cứ yên tâm lớn mật bắt đầu lần đầu tiên một mình tham quan thế giới này .

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio