Du Khinh Hàn phí hết tâm tư làm riêng một cặp nhẫn, là cặp nhẫn độc nhất vô nhị trên thế giới, cô luôn cất kỹ trong túi nhưng cứ lần lữa do dự không đưa cho Mạc Tịch Nguyên, cô không hiểu sao mình lại lâm trận bỏ chạy như vậy, trong đầu cô hình ảnh Tiêu Đồng lại xuất hiện ngày càng nhiều hơn.
Nụ cười lơ đãng của Tiêu Đồng trước màn hình khiến Du Khinh Hàn thần hồn điên đảo, đặc biệt vì người đó đang ở Paris xa xôi, sự nhớ nhung cũng vì khoảng cách mà bị phóng to vô hạn, Du Khinh Hàn sờ nắn chiếc nhẫn nằm trong túi, bồn chồn mấy ngày, nhẫn thì không đưa, nhưng người lại chạy đến Paris.
Nơi ăn chốn ở của nhóm người Tiêu Đồng khi đến Paris đều do công ty sắp xếp, vậy nên tìm khách sạn của họ cũng không khó. Khi Du Khinh Hàn đến đây, việc đầu tiên sau khi xuống máy bay là chạy thẳng tới khách sạn Tiêu Đồng ở, bị ngăn lại ở sảnh, bảo vệ nói tiếng Anh nhưng khẩu âm rất nặng, lại có chút kì thị chủng tộc, thái độ lạnh nhạt với Du Khinh Hàn.
Du Khinh Hàn diễu võ dương oai ở thành phố Giang Vũ quen rồi, ra nước ngoài cũng không sửa được tính khí, xem bảo vệ như không khí mà lao vào, suýt chút nữa thì đánh nhau, cũng may đúng lúc giám đốc khách sạn chạy đến, giám đốc là người tinh tường, thoáng đánh giá cách ăn mặc của Du Khinh Hàn tính toán trong lòng, thái độ hòa hoãn mời Du Khinh Hàn đến, dùng tiếng Anh hỏi Du Khinh Hàn xảy ra chuyện gì, tuy cũng có khẩu âm nhưng miễn cưỡng có thể nghe hiểu.
Du Khinh Hàn giải thích đại khái tình huống với ông ta, nói rõ là mình đến tìm Tiêu Đồng, giám đốc ra vẻ khó xử đại ý là không thể tiết lộ thông tin khách hàng, nói Du Khinh Hàn có thể gọi điện thoại cho Tiêu Đồng để nàng ra đón cô.
Du Khinh Hàn vỗ trán một cái thầm mắng mình ngu ngốc, lúc này mới nhớ tới gọi điện cho Tiêu Đồng, chỉ là trong lòng có chút thấp thỏm, lần trước Tiêu Đồng đã cúp điện thoại mình, lần này sợ là cũng không nhận.
Quả nhiên, chuông điện thoại vang lên rất lâu, mãi đến khi có thông báo chuyển tin nhắn vào hộp thư thoại cũng không ai nhận. Du Khinh Hàn lại gọi thêm lần nữa, kết quả vẫn thế, cô đành nhắn cho Tiêu Đồng nói mình đã đến Paris.
An ninh ở khách sạn này rất nghiêm, giám đốc nhìn sắc mặt Du Khinh Hàn biết có chuyện, mỉm cười lịch sự, nói rằng ngoại trừ khách thuê phòng thì không ai có thể đi vào.
"Vậy các ông còn phòng trống không? Tôi muốn thuê một phòng, phòng nào cũng được."
"Xin lỗi, thưa cô, khách sạn được bao trọn rồi."
Du Khinh Hàn tức muốn nổ phổi, Tiêu Đồng cô thật là giỏi, khách sạn lớn như vậy nói bao là bao, đúng là dư tiền.
Thực ra khách sạn này là do Lewis bao toàn bộ, gần đây tình hình nước Pháp không ổn định, nhóm người Tiêu Đồng đều là người Trung Quốc, rất dễ bị người xấu để ý, giao tình giữa Lewis và Tiêu Đồng không tệ, còn có ý định chiêu mộ Tiêu Đồng vào công ty mình, tất nhiên phải tận tâm chăm sóc Tiêu Đồng.
Du Khinh Hàn biết Tiêu Đồng ở ngay Paris này, thậm chí còn biết Tiêu Đồng đang ở trong một căn phòng ở một tầng lầu nào đó, nhưng cô bị ngăn ở ngoài, xung quanh là những gương mặt người nước ngoài xa lạ, rõ ràng khoảng cách giữa Tiêu Đồng và cô gần như thế, nhưng vẫn không thể nhìn thấy được nàng. Du Khinh Hàn lớn như vậy nhưng đây là lần đầu tiên biết được cái gì gọi là bất lực, cúi đầu ủ rũ ra khỏi khách sạn, chuẩn bị đi sang quán cà phê đối diện đợi. Còn có thể làm gì nữa? Chỉ có thể đợi, cô không tin Tiêu Đồng có thể ở suốt trong khách sạn không ra khỏi cửa.
Vừa mới ra tới cửa chính, Du Khinh Hàn liền bị một người ngoại quốc không biết từ đâu lao ra, va vào một phát, người kia chạy trốn rất nhanh, Du Khinh Hàn suýt chút nữa té ngã, đến khi đứng vững định mắng chửi thì nhìn lại, làm gì còn người nào? Sớm đã chạy mất tăm rồi.
Quên đi, cũng không bị thương. Du Khinh Hàn vỗ vỗ bụi bặm trên người, muốn đi qua bên kia mua ly cà phê, lúc này có một người qua đường vỗ vỗ vai của cô, chỉ về phía trước nói: "thief."
Thief: tên trộm
Trong lòng Du Khinh Hàn hơi bồn chồn, sờ sờ túi áo, quả nhiên mất rồi. Khi đi ra cô mang ví, thẻ ngân hàng, tiền mặt, di động toàn bộ ở trong đó, lần này thì mất sạch sành sanh, không còn thứ gì.
"Mẹ kiếp!" Du Khinh Hàn đá vào tường một cái, hung hăng chửi, người qua đường bị cô doạ sợ, vòng qua cô mà đi.
Cũng may là cặp nhẫn kia được cô để ở túi áo trong, nếu không, chắc Du Khinh Hàn sẽ đứt từng đoạn ruột.
Nhưng bây giờ từ trên xuống dưới cô không có một đồng nào, đừng nói uống cà phê, chỉ là một chai nước suối cũng không mua nổi, cô không chỗ để đi, điện thoại cũng mất, thực sự hết cách rồi, không thể làm gì khác hơn là tựa trên cây cột lớn ở cửa khách sạn, tha thiết mong chờ nhìn cửa lớn, chỉ sợ chớp mắt một cái sẽ bỏ qua Tiêu Đồng.
Từ hừng đông đợi đến trời tối, lúc đầu Du Khinh Hàn còn để ý hình tượng mà đứng, đứng mãi đến bắp chân phát đau, thay đổi sang tư thế nửa ngồi nửa quỳ, cuối cùng hai chân không chịu được nữa, cũng không cố kỵ hình tượng hay không hình tượng, đặt mông thẳng xuống đất.
Cả ngày cô không ăn gì, vừa lạnh vừa đói, quán cà phê đối diện bay ra mùi thơm ngọt của mẻ bánh mới ra lò, bụng Du Khinh Hàn kêu rột rột, ảo não tự trách mình không mang theo bánh mì khó ăn muốn chết trên máy bay xuống.
Còn Tiêu Đồng lúc này đang làm khách ở nhà Lewis, Lewis mời Tiêu Đồng ba lần, về tình về lý thì nàng đều nên đến thăm.
Lewis có một nông trang làm rượu vang, lối vào toả hương thơm ngọt nhẹ nhàng, Tiêu Đồng uống nửa ly, khen không dứt miệng.
Lewis cười nói, "Tiêu, hay là cô đến Paris định cư đi, ở đây có thời trang cao cấp, rượu ngon cao cấp, có gì không so được với Trung Thiết? Chỉ cần cô đến, tôi đảm bảo điều kiện dành cho cô sẽ tốt gấp mười lần Trung Thiết."
Cái ly khẽ run lên trong tay Tiêu Đồng, nàng nửa thật nửa giả lắc đầu, "Thôi đi, tôi làm cả đời cũng không trả nổi phí bồi thường hợp đồng cho Trung Thiết."
"Chuyện đó cô không cần lo, công ty chúng ta có luật sự tốt nhất châu Âu, chỉ cần cô gật đầu, mọi chuyện cứ để tôi lo."
Tiêu Đồng cười cười, ngửa cổ, một hơi uống cạn sạch phần rượu còn lại trong chiếc ly cao cổ, đặt ly xuống, nói: "Cảm ơn anh khoản đãi, Lewis, rượu rất ngon, nhưng trời cũng tối rồi, tôi nên đi thôi."
Lời này chính là từ chối, Lewis nghe thấy không còn cách nào ngoài gật đầu, "Tôi nói quản gia cho người đưa cô về."
"Rất cảm ơn anh."
Khi Tiêu Đồng đến nhà Lewis là tài xế tới đón, lúc đi tất nhiên cũng là tài xế nhà anh ta đưa đi, nàng hơi say, ngồi ở trong xe tối om, ngoài cửa xe, những ma quỷ bám dai như đỉa kia lại vây quanh nàng.
Có câu nói uống rượu làm người ta gan dạ, Tiêu Đồng uống đến mơ màng, lá gan cũng lớn hơn bình thường, nhìn thấy những con mắt đỏ kia không những không sợ, lại còn phất tay chào hỏi chúng, thậm chí còn chỉ vào một tên trong đó hỏi: "Ha, mày, mày muốn làm gì? Bám dai như đỉa như vậy có gì thú vị sao?"
Nhưng ma quỷ không đáp lại nàng, chỉ le lưỡi dài ra, liếm lên mặt Tiêu Đồng, Tiêu Đồng né tránh, căm ghét chà xát mặt mình một hồi, tức giận mắng: "Cút! Cách xa tao ra!"
Những thứ đó quả nhiên cách xa Tiêu Đồng một chút.
Tiêu Đồng tựa trên ghế, cười đến hai vai run lên, đáng thương cho anh chàng tài xế tóc vàng mắt xanh đẹp trai kia, trái tim có khoẻ mạnh đến đâu cũng bị dọa gần chết, tưởng nhầm chân ga là chân phanh đạp mạnh một cái, suýt chút nữa thì xảy ra chuyện.
"Tiêu tiểu thư, cô không sao chứ?" Tài xế trong lòng run sợ hỏi.
Tiêu Đồng nhớ tới trong xe còn có một người, hơi tỉnh táo lại, cười cười, thoáng lúng túng nói: "Tôi rất khỏe, thật xin lỗi đã quấy rầy anh lái xe."
Cũng may đúng lúc này Cảnh Hành gọi điện thoại tới, cắt đứt sự lúng túng giữa Tiêu Đồng và tài xế, Tiêu Đồng nhận điện thoại, Cảnh Hành cười trêu nói: "Làm sao, đàn ông nước Pháp quá đẹp trai, vui quên luôn trời đất rồi à?"
Tiêu Đồng cười trả lời: "Đúng vậy, nếu không nghĩ đến giấy bán thân của chị còn ở Trung Thiết, thật muốn ở lại Pháp không về nữa."
"Nói như vậy là người Pháp đó thật sự muốn giữ chị? Người ta nói thương nhân gian trá, luôn muốn chiếm thứ tốt có sẵn, nếu như thật sự ngưỡng mộ tài hoa của chị, thì sao năm đó không ký hợp đồng với chị? Ngược lại bây giờ lại tốt như vậy, cây đã trưởng thành mới đi chăm sóc."
"Đừng nói như vậy, lúc trước Lewis giúp chị cũng không ít việc, thêm nữa chị cũng sẽ không ở đây."
Tiêu Đồng không thích thay đổi, có chút cố chấp, cũng không có tâm tư linh hoạt như người khác, Trung Thiết có ơn tri ngộ đối với nàng, đãi ngộ dành cho nàng cũng không tệ, Tiêu Đồng là người dễ dàng thoả mãn, sẽ không nghĩ tới chuyện đổi nơi làm việc.
Cuộc sống bây giờ rất tốt, miễn là... Chỉ cần có thể quên Du Khinh Hàn.
"Vậy bây giờ chị đang ở đâu? Có muốn em đi đón không?" Cảnh Hành hỏi.
"Không cần, chị ngồi trên xe rồi, khoảng nửa tiếng nữa là đến. Chị có mang về cho em chai rượu vang, chút nữa nếm thử xem."
"Ha, cái đó thì được, nhờ có chị mà em được hưởng ké." Cảnh Hành cười cùng Tiêu Đồng nói thêm vài câu, trầm mặc mấy phút, mới hỏi: "Tiêu Đồng, những thứ đó có còn không?"
"Còn." Điện thoại kề sát tai Tiêu Đồng, nàng quay đầu nhìn từng đôi mắt đỏ ngoài cửa sổ, nhẹ giọng nói: "A Hành, chị hơi sợ."
Tiêu Đồng vẫn rất sợ, nhưng nàng không thừa nhận rằng mình sợ, nàng tình nguyện lấy cứng đối cứng cùng với chúng, muốn chứng minh mình càng tàn nhẫn hơn so với bọn chúng, mạnh hơn bọn chúng, để chúng sợ mình, nàng luôn cảm thấy chỉ cần những thứ đó sợ mình thì sẽ không dám nhích lại gần mình.
Nàng muốn so tàn nhẫn với chúng, bọn chúng lại càng ác liệt hơn, ngược lại Tiêu Đồng thừa nhận nỗi sợ với chúng, bọn chúng sẽ tránh xa một chút, phai nhạt một chút, những con mắt đỏ ngầu cũng ảm đạm đi ít nhiều.
"Đừng sợ, Tiêu Đồng, những thứ đó không làm hại được chị, tin em."
Tiêu Đồng tin Cảnh Hành, nàng đã đối xử với Cảnh Hành như người thân thật sự của mình, thế nhưng tin tưởng cũng chỉ là tin tưởng, sự an ủi của Cảnh Hành quá hời hợt, hoàn toàn không thể giảm bớt sợ hãi trong lòng Tiêu Đồng.
Cảnh Hành không có cách nào giúp Tiêu Đồng, thậm chí ngay cả nguồn gốc nỗi sợ hãi của Tiêu Đồng cô cũng không biết.
"A Hành, em đừng tắt điện thoại, chúng ta trò chuyện đi... Bọn chúng đang nhìn chị, chị không dám ở một mình."
"Chị không một mình." Cảnh Hành nói, "Tiêu Đồng, còn có em ở đây."
"Em đừng tắt điện thoại."
"Em không tắt."
"Bọn chúng lại đến đây."
"Bọn chúng không đụng tới chị được, chúng đều là giả."
"Có một tên đang nắm tóc chị, còn có hai tên đang cắn cổ chị." Tiêu Đồng bóp cổ nói, "A Hành, chị đau quá."
Cảnh Hành nghe được vô cùng lo lắng, nhưng không thể làm được gì cả, chỉ có thể không ngừng nói với Tiêu Đồng, đừng sợ những thứ đó, bọn chúng đều là giả.
Tiêu Đồng đương nhiên biết bọn chúng là giả, thế nhưng, cơn đau là thật.