" Ly Vân Ly cô tôi... " Anh chưa nói xong thì có một giọng nữ vang lên " Hạ Lưu Phong nước bọt tôi không có nhiều đâu đấy? Anh thua rồi, anh muốn gì nữa!? ".
" Ầm " Tiếng sét vang dội một thân ảnh của cô gái hiện lên đang nhìn về hướng chàng trai đang nằm ở dưới đất trên thân chằng chịt những vết thương, mưa rơi từng giọt lên hai người cả hai đều ướt sủng nhưng sát khí xung quanh không khí vẫn không giảm.
" Cô có nghĩ sẽ có bao nhiều người đuổi theo cô không? " Ánh mắt anh lạnh như băng nhìn cô rồi nói, cô nhìn anh đôi mắt chứa sát khí vẫn chưa thu lại cô nói " Anh không cần quan tâm chuyện của tôi, tôi tự giải quyết họ giỏi thì cứ đến chỉ cần một chiêu tôi sẽ hạ hết ".
" Ha... Cô vẫn như vậy luôn đề cao bản thân mình, tại sao lại không để tôi giúp đỡ cô? " Giọng anh chứa vài phần cảm xúc không xác định rất tiếc nhưng cô lại không để ý " Anh biết rõ tính cách tôi rồi không cần phải hỏi nữa " Mặt cô hiện lên vẻ khinh bỉ nhìn anh.
" Cô... " Không đợi anh nói xong thì bóng dáng cô đã biến mất, không thể tin được!! Từ bé đến giờ cô vẫn luôn được người trong gia tộc luôn nhắc nhở tôi về thân thế của mình... Nhiệm vụ của bản thân? Nhảm nhí! Nếu như không có khế ước này cô đã được tự do.
Ánh mắt cô nhìn về hướng trước ngực trái mình áo đã được cô kéo xuống vết bớt hình cánh hoa đào sau khi cô coi xong lại kéo lên và nhắm mắt suy nghĩ.
" Khế ước vũ khí " chính mình cũng không thể tin bản thân có thể biến thành vũ khí. Trách nhiệm gia tộc? Cô không cần! Thứ cô muốn chỉ có thể trở thành người bình thường sống quãng đời còn lại...
Ông nói người hôn lên cánh hoa đào sẽ là chủ nhân của cô và cô phải luôn phục tùng người đó, giải trừ khế ước cũng có thể nhưng phải trả giá rất lớn có thể là hư tổn thân thể, sống thực vật suốt đời.
" Haizzz.... " Cô than một tiếng.
Giờ thì hay có cả đống người luôn đuổi theo cô để chiếm được cái khế ước này, lần nào cũng phải đề phòng may hay từ nhỏ đến lớn cô được huấn luyện chặt chẽ đương nhiên việc này dùng để tăng thực lực cho chính mình để xứng đáng với chủ nhân mà cũng nhờ nó mà đến giờ chưa ai chạm vào cô được.
Hừ đáng đời ngay cả anh ta cũng mạnh hơn cô nhưng vẫn chưa thể nào chạm vào cô được, đúng vậy tên khốn khiếp Hạ Lưu Phong đó suốt ngày tập kích cô, tích cách của anh ta cũng giống như tên " Chậc chậc.... " thật đáng tiếc cho khuôn mặt đẹp trai đó, cô lắc đầu cảm thán.
Bước đi trong mưa vừa đi vừa suy nghĩ nhưng lại không để ý đến chiếc xe kia lại xuất hiện ngay trước mặt cô, cô kinh ngạc nhìn chiếc xe ngay trước mắt mình, sao xe này xuất hiện cô lại không cảm thấy nó!? " Đùng... " Cô bị xe đụng văng đến tận km.
Trước khi mất đi ý thức cô thầm nghĩ " Có cần phải văng đến tận km không? " Chết thế này ta không phục! Sau đó mọi thứ đều tối đen.
Ở góc khuất không ai thấy có một thân hình cao ráo nhìn nơi cô đang nằm, khoé môi nhếch lên một đường cong nhỏ, ta đợi em ở đó hãy bắt đầu câu chuyện của chúng ta thôi.
Trong nháy mắt đã không còn thấy anh đâu.