Khiêu Khích Mất Khống Chế, Gặp Gỡ Nhân Vật Lớn Cực Phẩm

chương 101:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Nói xin lỗi? Ha ha! Anh đang ở đây nói đùa với tôi sao? A! Nhất định là cười giỡn! Bởi vì hai chữ này từ ngày tôi bắt đầu mở mắt đều chưa từng học qua. Nhanh chóng cút đi cho tôi, bằng không, tôi chẳng những đá bắp chân của anh, mà tàn phế cấp hai cũng rất có khả năng.” Tô Lạp hung thần ác sát quay đầu, nếu như giết người không phạm pháp, cô muốn tiêu diệt hết mấy người này.

Vi Luân cầm gậy golf, nhảy lên trên bàn bóng mà ngồi, nghiêng người tới trước, cách đầu Tô Lạp rất gần: “Tô Lạp! Cô có thể đừng như vậy với tôi không? Cứ như là tôi và cô có gì mờ ám vậy! Bộ dạng này Kình nhìn thấy sẽ cho rằng tôi vụng trộm làm gì với cô đấy!”

"Anh đã làm cái gì với tôi?"

Tô Lạp nghiêng đầu liếc mắt nhìn Lôi Kình từ trên lầu đi xuống, khóe miệng tà ác cười lên một tiếng: “Anh còn muốn như thế nào? Về sau hơn nửa đêm xin anh làm ơn đừng gọi điện cho tôi! Được chứ? Thật sự là rất đáng ghét, rất đáng ghét! Còn nữa, tôi và anh thật sự không có gì để nói!”

"Vi Luân, cậu quá trớn rồi!” Duẫn Trạch ném cái cọc trong tay ra, hiển nhiên cho rằng Tô Lạp đang nói thật.

"Cô bé này thật sự là rất gian manh!” Bánh xe chỉ vào chóp mũi Tô Lạp.

"Duẫn Trạch, cậu cũng tin lời này?" Vi Luân u ám nghiêm mặt lại, nhảy xuống bàn bóng.

Vi Luân híp một con mắt tiến tới gần Tô Lạp, đem cô dồn thẳng đến vách tường gần ngưỡng cửa: “Cô chơi tôi là sao? Cô nghĩ Kình sẽ làm khó dễ tôi thật ư? Tôi chọc đến cô khi nào, tại sao lại chơi tôi? Chẳng nhẽ không sợ lời này của cô vừa thốt ra khỏi miệng, tôi sẽ thật sự làm vậy à?”

“Ầmmmm”

Một tiếng vang thật lớn, Tô Lạp và Vi Luân cùng nhau giật mình nhìn về phía bàn bóng ngay bên cạnh đại sảnh, Lôi Kình cởi trần, bên dưới quấn khăn tắm, từ trên lầu bắt lấy cái cọc ném thẳng lên bàn bóng, nhận lấy điếu thuốc Vân Trạch đã đốt sẵn đưa tới, ngay sau đó nhả ra một luồng khói mù dày đặc, nheo một con mắt nhìn ra ngoài cửa: “Bây giờ, càng lúc càng láo xược vậy sao?”

Tô Lạp sững sờ nhìn anh, không biết anh đang nói người nào? Có lẽ là. . . . . . lại đang cảnh cáo cô đây!

Vi Luân thấy dáng vẻ này của Lôi Kình, từ từ tách ra khỏi người Tô Lạp, sờ chóp mũi một cái, đi vào, đứng ở trước mặt Lôi Kình, thành thật nói: “Kình! Tớ thật sự chưa có gọi điện thoại cho cô ấy! Tớ có thể thề đấy!"

"Mình tin cậu! Cho dù có đánh! Cũng không có gì! Không sao cả." Khói mù tuôn ra từ cánh môi nhỏ bé của anh, lời nói không thèm quan tâm cũng theo đó phun ra.

Không sao cả? Tô Lạp đứng ở ngoài cửa liếc xéo anh một hồi lâu, theo làn gió, cô có thể ngưởi thấy được mùi hương tươi mát trên người anh bay đến, nhưng mà tại sao khuôn mặt đó lại u ám không hiểu nổi? Chẳng phải là ‘không sao cả’, không quan tâm sao?

Anh bảo tin tưởng bánh xe! Không hổ danh là anh em tốt của nhau. Cô không có ý tranh giành người tình, mà cùng một người đàn ông tranh giành người tình, căn bản cũng không đáng! Nếu như anh nói cho dù có đánh cũng không sao cả, như vậy về sau có phải cô cũng không cần kiêng nể gì không? Có thể sống theo cánh riêng của mình?

"Thế nào, anh Kình không xuống bơi lội sao? Bọn em đang chờ anh!" Ba cô gái từ trên ban công đi đến, ngoại hình khiến cho đàn ông nhìn thấy liền chảy máu mũi chia đều cho nhau.

Lôi Kình nhìn thấy mấy cô gái kia, hung hăng dập tắt mẩu thuốc lá trong tay, ngoắc nhìn Tô Lạp: “Em qua đây.”

"Tôi không đi!" Tô Lạp lắc lắc đầu, bộ dạng của anh thật là đáng sợ, đi, chỉ cần vừa mở miệng nói, đoán chừng không ra ba câu sẽ đánh nhau!

"Tốt lắm! Tôi đi sang! ~" Lôi Kình sải bước đi đến bên người Tô Lạp, cầm lấy tay cô kéo lên trên bục cao, mấy cô gái phơi bày cơ thể không còn sót lại thứ gì cũng theo đến đây, nhao nhao dùng một loại ánh mắt khi dễ nhìn Tô Lạp.

"Cầm cho tôi!” Lôi Kình cởi khăn tắm quấn ở bên hông ném cho Tô Lạp, vừa vặn bay thẳng lên trên đầu cô.

Đợi khi Tô Lạp kéo chiếc khăn tắm ra khỏi đầu thì Lôi Kình đã ‘bùm’ một tiếng, từ ban công nhảy thẳng vào trong hồ bơi.

Tô Lạp há to mồm nhìn một màn này, cầm chiếc khăn tắm anh vừa quấn bên dưới tức giận giậm châm thình thịch, thật là xúi quẩy!

Trong phòng chỉ còn sót lại mỗi Duẫn Trạch và Vi Luân đang cầm mấy lon bia uống .

Trong hồ bơi đang trình diễn một màn sống động, Tô Lạp muốn nhắm mắt lại, thế nhưng cô cũng muốn nhìn một chút, ban ngày ban mặt, anh ta có thể chơi cái quái quỷ gì được?

Nhưng mà hoàn toàn ngoài dự kiến của cô, mấy cô gái kia bắn nước tung tóe lên người anh, mà anh ta cũng cực kỳ không khách khí vuốt ve từng chút một, không có yêu thương, thô bạo thoát đi chiếc áo ngực của cô gái, ‘phịch’ một cái, bộ ngực tròn trịa liền lộ thẳng ra bên ngoài, khi bàn tay anh vuốt ve đến bên dưới của bọn họ, mấy cô gái kia không chút nào bận tâm mà lớn tiếng rên rỉ, Tô Lạp nhìn thấy, tại một chỗ trên cơ thể người đàn ông kia đã có phản ứng, nhưng mà…Dường như từ trên mặt anh không nhìn ra được một tia hưởng thụ.

"Không phải trong lòng lại đang nhớ cô ấy chứ! Phải . . Lãnh Tâm?" Tô Lạp nhỏ giọng suy đoán.

Khoảnh khắc khi anh đè cơ thể người phụ nữ xuống, điên cuồng gặm cắn, Tô Lạp túm chặt khăn tắm trong tay đi ngược vào trong phòng, ném nó sang một bên nhìn Duẫn Trạch và Vi Luân: “Chúng ta đến so tài một chút đi! Chơi bóng, đã lâu rồi không gặp phải đối thủ!”

Dứt lời cầm lên chiếc gậy golf bên cạnh Duẫn Trạch và Vi Luân: “Liền dùng cái bánh xe rách nhà anh, hay là muốn chọn cái khác!”

‘Thùng thùng thùng ’ Tiếng bóng quanh quẩn trong lỗ tai Tô Lạp xua tan đi cái âm thanh không lọt tai ngoài kia.

Mấy cầu đi vào, Duẫn Trạch và Vi Luân trầm trồ, rối rít khen ngợi.

"Thùng" Tô Lạp với kỹ thuật dẫn bóng điêu luyện, quẳng gậy golf xuống!

"Không chơi! Không có ý nghĩa, tôi đi, vật kia sau đó đưa lại cho anh ta đi!"

Duẫn Trạch liếc mắt nhìn khăn tắm: "Tô Lạp! Nghe Duẫn Miên nói về em rất nhiều lần, cảm thấy em cũng không tệ! Em thích Kình sao?"

"Hỏi cái này làm cái gì?" Tô Lạp đưa lưng về phía Duẫn Trạch, mỗi ngày bọn họ đều không có việc gì làm, cảm thấy nhàm chán ư?

Duẫn Trạch tiến lên một bước, nhưng không nhìn trực diện gương mặt Tô Lạp: “Làm bạn của Kình nhiều năm như vậy, anh tất yếu phải hỏi một câu, Kình đối với em ra sao trong lòng bọn anh ít nhiều cũng đoán được phần nào. Cậu ấy chưa từng thích mấy ai, dĩ nhiên, mấy cô gái bên dưới kia cũng không coi vào đâu, việc này em cũng có thể hiểu, bọn anh lớn lên cùng nhau, duy chỉ có Lãnh Tâm và em, cậu ta mới đối đãi khác đi, Lãnh Tâm như thế nào là chuyện đã qua, tin rằng Kình cũng sẽ không………”

"Đừng nói nhảm! Có sao nói vậy! Tôi không phải mẹ anh ta, không quan tâm đến lịch sử trưởng thành của anh ta!" Tô Lạp khó chịu trong lòng, tại sao mỗi lần nhắc đến Lôi Kình lại kéo cả Lãnh Tâm vào? Những thứ này có quan hệ với cô ư? Lúc nào cũng nói….

Duẫn Trạch ngượng ngùng sờ sờ sống mũi, lần đầu tiên bị phụ nữ hét vào mặt, tiếp tục nói: “Nếu như có một ngày Kình điên cuồng theo đuổi em, xin em đừng nên cự tuyệt, đừng làm tổn thương cậu ấy! Cậu ta không yêu mấy người, thật…..”

"Anh ta không có yêu mấy người phụ nữ, điều này có lẽ là thật, nhưng mà anh ta trải qua rất nhiều phụ nữ đúng không? Tôi còn chưa yêu nhiều người đàn ông đâu! Thẳng thắn mà nói một chút, bản thân mình vẫn chưa rõ ràng là đã yêu chưa hay còn là gì khác? Vậy thì người như tôi chắc hẳn có đủ tư cách đứng đây nói một câu phải không? Chờ đến khi tôi phân định rõ ràng là đã yêu hay chưa, xin anh ta cũng đừng làm tổn thương tôi! Đừng quấn lấy tôi! Đừng ngăn cản tôi đi tìm người đàn ông mình yêu!”

"Tất cả các người là một lũ ích kỷ.” Tô Lạp quay đầu lại, hung hăng nhìn lướt qua bọn họ, dứt lời, kiên quyết đi ra ngoài.

"Bốp…”

Một tiếng vang phát ra từ chiếc gậy golf bị nện lên sàn nhà, Tô Lạp quỳ trên mặt đất, nhìn chằm chằm gậy golf trên sàn, quay đầu lại, dữ tợn trừng mắt nhìn, anh ta cư nhiên dùng gậy golf ném mình?

~Hết Chương

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio