Tô Lạp nhìn chằm chằm cái gì đó bị ném xuống đất, tức giận khiến trán biến thành màu xanh nâu, tránh thai sao? Đây là tình huống gì?
"Người đàn ông thô bỉ kia trở lại đây, để lại cho chính mình dùng đi! Với cái tuổi đó của ông, đoán chừng một lần dùng đến mấy cái lận đó, bởi vì ông thận hư, thận hư rất nghiêm trọng, lần thứ nhất bảo đảm không thể được việc, lấy thêm mấy đồ dự bị đi! Mẹ kiếp!" Tô Lạp cầm trong tay mấy cái gói ny long nho nhỏ nhặt dưới đất lên, tức giận nhìn về phía sàn nhảy gào thét, nghiêng đầu thoáng một cái lại một cái mắng chửi.
"Bọn họ đi rồi cô hét cái gì? Cũng không phải là vì tốt cho cô sao? Sợ cô mang . . thai. . . ." Lôi Kình nghiêm túc nói.
"Khốn kiếp! Cách quần áo có thể. . . . . ."
"Ách!"
"Cách quần áo có thể thế nào? Nói tiếp!" Lôi Kình dứt lời, không nhịn được giơ giơ cằm lên. Ý bảo cái miệng nhỏ nhắn của cô hoàn toàn có thể tiếp tục.
"Anh cố ý chơi tôi đúng không? Hai chữ mang thai ở trong miệng tôi không có gì khó nói, anh giả bộ làm người đứng đắn cái gì?" Tô Lạp duỗi ngón tay ra thẳng băng, trực tiếp chỉ vào sóng mũi cao thẳng trước mắt, móng tay hình như cũng đâm chọt vào lớp da của anh.
"Cô muốn làm cho tôi mặt mày hốc hác? Sau đó mượn cơ hội này đòi chịu trách nhiệm với tôi? Xin lỗi, cho dù cả khuôn mặt của cô để cho tôi phá hủy, tôi cũng vậy, sẽ không coi trọng cô!" Lôi Kình giơ tay lên, nắm lấy vài ngón tay của cô, đặt ở trong lòng bàn tay mình, siết thật chặt rồi vuốt ve qua lại, đó là một loại đùa giỡn không tiếng động.
"Thật sự? Tôi chướng mắt?" Tô Lạp nhếch miệng lên.
"Nếu không thì sao?" Lôi Kình cười khẽ.
Tô Lạp “vèo” rụt ngón tay lại, nâng một cánh tay lên, lấy tự tin hất vài sợi tóc sang một bên, bộ dáng phóng khoáng tự nhiên khó có thể hình dung được!
"Tốt! Chướng mắt thì tốt, như vậy hiện tại tôi phải đi, không cùng với cậu chủ như anh chơi nữa, anh đã nói tôi nhìn chướng mắt, đừng ép buộc tôi nữa! Chớ dây dưa tôi nha! Lật lọng nuốt lời không phải người ngay thẳng, lúc học tiểu học thầy cô giáo đã dạy qua rồi." Dứt lời, môi mím lại rồi nở một nụ cười duyên dáng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra.
"---, ---, cửa chính quán bar, đang ở. . . . . ."
"A! Buông tôi ra!"
Tô Lạp đang hiên ngang nện bước chân quân nhân đi nghiêm chỉnh, trong miệng đếm theo nhịp, ngẩng đầu ưỡn ngực đi ra. Khí thế kia, có thể so sánh với Hoa Mộc Lan, cũng không thua kém hơn Mộc Quế Anh, nhưng mà đột nhiên sau lưng có một cánh tay chụp tới, khi đó cô sắp biến thành Quân Tử Lan Miêu, chuẩn bị ngắm hoa Anh Tử rồi.
"Rầm…"
Lôi Kình đá văng cửa phòng riêng, phất tay quẳng Tô Lạp vào một góc trên ghế sa lon, trong nháy mắt chỉ thấy cơ thể của Tô Lạp bị rơi xuống rất mạnh, ngẩng đầu lên, tức giận bất bình nhìn anh chằm chằm.
"Nhìn cái gì vậy? Tôi chưa ra lệnh, cô dám cả gan đi?" Lôi Kình bộ dạng tựa như đang giáo dục đứa bé nhà mình, đứng thẳng người, gương mặt đanh lại.
"Mệnh lệnh của anh? Hoàng đế chết hơn nhiều năm rồi! Chủ tịch nước tới đây tôi vẫn quấy như thường! Anh xem anh là cái quái gì?" Nói xong, Tô Lạp nhặt mấy đầu ngón tay lên, hướng trên mặt anh đánh tới.
"Dừng tay!"
"Đây là thế nào? Giương nanh múa vuốt đối với cô không có lợi, Kình không phải rất tốt với cô sao? Cô thật là có chút không biết điều!" Duẫn Trạch hươ hươ Micro trong tay, muốn ngăn cánh tay Tô Lạp đang hướng về phía Lôi Kình.
"Đối với tôi rất tốt? Con mắt nào của anh nhìn thấy anh ta đối với tôi rất tốt hả? Rắn chuột một ổ căn bản không có quyền phát ngôn! Từ trước đến mới đây thôi tôi cho rằng miệng anh cũng không tệ!" Tô Lạp chụp lấy Micro.
Lôi Kình có chút hứng thú nhìn Tô Lạp, "Trạch! Các cậu nên chơi như thế nào thì cứ làm như thế ấy, Vi Luân, đi gọi đi! Nếu không cậu kiềm nén thế này xem ra là tội lỗi lớn của tớ! Đừng bận tâm cô ấy, đã là người của tớ rồi, không có gì chưa từng thấy qua, trước kia chơi như thế nào hôm nay cứ theo lẽ thường!"