(Ám tiện: chơi khăm, đánh lén sau lưng á.)
Từ chiều cho tới bây giờ đều không phải yên tĩnh như vậy, mây tía rực rỡ! Yêu ma quỷ quái rối rít hiện thân, một số người vừa mới say giấc nồng, một số khác mới vừa thức tỉnh!
Thiên Hương Hỏa Hội, một Câu Lạc Bộ với đầy đủ các hạng mục vui chơi giải trí, nơi này không nhất thiết có tiền mới có thể vào, mà là chỉ cần người có thể chơi, cửa chính hoa lệ sẽ rộng mở chào đón! Nếu như đã không tốn tiền vào cửa, nhưng lại không có khả năng chơi hết mình, như vậy sẽ bị dán lên thẻ đỏ, vĩnh viễn nghiêm cấm vào cửa lần hai. Trừ phi một ngày nào đó người này mang thẻ bạch kim đến chi trả, thì không cần phải nói một câu nào, cũng sẽ trở thành khách quý cao cấp nhất ở đây!
Từng dải mây tía sáng loáng đầy màu sắc không ngừng lóe lên, một chiếc Cayenne Porsche màu trắng bạc chậm rãi dừng sát ở cửa chính. Người đàn ông cầm lái bước xuống xe, tóc hơi vồng lên, lộ ra gương mặt tuấn tú, cương nghị đầy mị hoặc, từng nét lăng giác rõ ràng. Dưới ánh mây tía, chiếc đồng hồ nơi cổ tay anh chiếu lấp lánh. Vóc người to lớn được bao phủ bởi một chiếc sơ mi màu phấn nhạt, bên vai trái được viền bởi những đường vân màu xanh, ước chừng hơn mười vân, làm chiếc áo sơ mi thêm phần nổi bật. Chiếc quần tây trang màu trắng đơn giản được điểm lên bằng một chiếc thắt lưng da màu đen, cả người nhìn thoáng qua vừa thoải mái nhưng cũng không kém phần sang trọng.
Cô gái bên ghế lái phụ bước xuống xe, hơi dậm chân một cái, giày gót nhọn, vóc người tất nhiên cao gầy khêu gợi miễn bàn cãi. Một chiếc quần short bó sát vòng ba căng tròn, bên trên mặc một chiếc áo thun ba lỗ màu đen, phía trước ngực xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ xuống, khoe khoang nét gợi cảm của bản thân. Khương Mỹ Na cho là anh sẽ rất lịch thiệp mở cửa xe cho cô, nhưng cư nhiên không có.
Lôi Kình đứng trước cửa Câu Lạc Bộ, tay cắm vào trong túi quần, hình như quên mất sau lưng còn một cô gái xinh đẹp đang đứng. Toàn bộ suy nghĩ trong đầu đều là lời nói của Tô Lạp trong máy ghi âm. Suốt cả thời gian một buổi chiều, Khương Mỹ Na hào phóng làm cho anh mở mang kiến thức, cô nhóc kia làm được sao? Nghĩ tới cô nhóc nói xấu mình, anh liền muốn tới tiếp cận nơi náo nhiệt này.
"Kình. . . . . ." Cô gái dậm chân tiến lên bắt lấy cánh tay Lôi Kình, làm nũng nói, "Nhìn cái gì chứ? Hôm nay do người ta làm chủ đây này! Mấy chị em bên trong này đều là em mời tới, nhưng mà không nghĩ tới hôm nay có thể làm quen với Lôi Kình anh, em thật sự rất vui mừng nha."
Lôi Kình thu hồi suy nghĩ, liếc mắt nhìn Khương Mỹ Na một cái, cười nhạt theo cô đi vào bên trong. Nếu như cô nhóc kia cũng làm điệu dịu dàng như thế này, thật không dám tưởng tượng sẽ là cái dáng vẻ gì.
"Hoan nghênh Khương tiểu thư!" Vừa vào đại sảnh, nhân viên bên trong rối rít hướng Khương Mỹ Na chào hỏi. Khương Mỹ Na ngay lập tức lấy ra một bộ dáng cao ngạo hơn người, cũng không thèm lên tiếng, ôm thật chặt cánh tay Lôi Kình đi đến thang máy.
Toàn bộ lầu ba đều là khu vực giải trí, bàn bóng, quầy rượu, sàn nhảy, đánh bài, đầy đủ tất cả mọi thứ.
Mặc dù các hạng mục chiếm đa số, hơn nữa toàn bộ đều là kiểu cởi mở chào đón! Nhưng cũng rất có trật tự, giữa các hạng mục giải trí chưa bao giờ quấy nhiễu lẫn nhau.
Tiếng nhạc đinh tai nhức óc, nam nữ đua nhau lắc lư điên cuồng, xuyên qua nơi ầm ỹ ở bên trong lầu ba này. Không thể nghi ngờ gì nữa, sự xuất hiện của Lôi Kình, liền mang đến một đợt sóng dữ dội đến toàn bộ khu này. Mấy người phụ nữ rối rít thét chói tai, chỉ là, nhìn sơ qua liền biết, bọn họ là Gà (gái bán hoa.)
Khương Mỹ Na tự hào nhích lại gần sát người anh, đôi mắt mê ly ngước lên, khóe miệng cong cong nở nụ cười. Người đàn ông này cô đã từng nghĩ đến, nhưng mà chỉ giữ lại trong suy nghĩ, không dám làm gì cả; tuyệt đối không ngờ rằng, hôm nay sẽ được anh tìm đến, mấy chị em thân thiết kia của cô, chắc hẳn sẽ hâm mộ chết mất thôi! Nghĩ đến đây liền che miệng trộm cười.
Lôi Kình đưa mắt quan sát phạm vi mờ ảo phía trước, ánh mắt bén nhọn lần lượt quét qua từng cô gái. Nhưng mà không phân rõ, vóc dáng của mấy cô gái ở học viện thiết kế thời trang này đều không khác biệt lắm. Quần áo trên người cũng không nhìn rõ ra sao, cô nhóc kia đến đây vào buổi tối sẽ mặc cái gì, thật sự anh không biết.
"Mau nhìn nhé! Chị Na, hôm nay đây là. . . . . . ?"
"Ừ. . . . Anh ta rất đẹp trai nha!"
"Tớ nhận ra! Anh ấy là Tổng giám đốc của một khách sạn nổi tiếng! Chị Na thật giỏi đó!"
Một bàn rượu cực lớn hình chữ nhật, năm bình rượu với những sắc màu rực rỡ khác nhau được bày bên trên. Những chiếc bàn rượu được ngăn cách nhau bởi một tấm rèm đen phiêu dật, mấy cô gái ngồi ở bốn phía chung quanh rối rít đứng dậy, ánh mắt hâm mộ một cách trắng trợn. Trong bữa tiệc cá biệt còn có thêm một người đàn ông, chính là bạn trai của cô gái đó rồi.
"Anh Kình. . . . . . ! Anh ngồi ở đây nha!" Khương Mỹ Na kéo Lôi Kình, ngồi ở một vị trí trung tâm nhất.
"Oa " Tô Lạp khom lưng nhìn cánh cửa trước mặt.
"Tiểu Miên! Loại địa phương này mà Khương Mỹ Na cũng dám đến, chẳng lẽ không sợ mấy người đàn ông bị cô ta chơi đùa trước kia gây phiền phức sao?" Tô Lạp khoác lấy cánh tay Tiểu Miên, nhìn cái Thiên Hương Hỏa Hội này. Nơi này chính là trại Gà Vịt, hơn nữa lại còn có các cực phẩm nổi danh. Chỉ là mấy con Vịt nơi này đều bị cô chơi bao nhiêu lần rồi, ban đầu nhuộm một thân bệnh, huyên náo xôn xao, mất mặt một hồi lâu!
"Ai biết được! Rêu rao như vậy, đoán chừng tối nay bạn trai cũng không phải là một nhân vật đơn giản, có thể bày ra chuyện này... Thôi!" Dứt lời, hai người nhìn nhau cười, lắc đầu một cái đi vào.
Lối vào lầu ba, Tô Lạp đẩy cửa ra, đi vào đại sảnh, còn chưa rõ ràng tình huống ra sao, liền đụng phải một người.
"Thật xin lỗi! Không phải tôi cố ý! Va chạm lẫn nhau từ trước tới giờ hai bên đều phải chịu trách nhiệm một nửa, bái bai!" Tô Lạp nói xong, lôi Tiểu Miên hướng vào bên trong chạy mất, chỉ sợ dừng lại sẽ bị bắt chẹt…
Thân Triết Huân ngoái đầu lại, mái tóc ngắn cuồng dã che khuất đôi mắt hẹp dài đang nheo lại, nhếch miệng lên, nhìn bóng dáng của Tô Lạp chạy đi xa một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, giọng nói lộ ra sự khẳng định, "Phụ nữ mùi vị tươi mới!"
Dứt lời liền đi ra khỏi cửa ra vào, đứng ở cửa sổ nhìn xuống lầu dưới, xoay người lại, từ trong túi móc ra một vật, không thèm dùng sức ném xuống bên dưới.
"Chị Na! Chị rất lợi hại nha! Người này tụi em thường thấy trên TV đó!" Mấy cô gái chỉ chỉ trỏ trỏ nhìn Lôi Kinh, miệng cười không khép nhìn Khương Mỹ Na.
Khương Mỹ Na liếc mắt nhìn người bên cạnh đang ngửa đầu hút thuốc, ánh mắt Lôi Kình cố định tại lối ra vào. Mặc dù nói không biết anh thì đã sao, nhưng mà trong lòng cực kỳ khoái trá, thế nào cũng không nhạt đi, cười nói, "Đúng! Chị cũng vậy, không ngờ có thể biết Kình!"
"Chị Na sức quyến rũ quả là lớn! Không phải mấy người tục tĩu bình thường có thể so sánh được đâu!" Mấy chị em này liếc mắt khiêu khích nhìn mấy cô gái ngồi đối diện bàn rượu.
Mấy cô gái ngồi đối diện bàn rượu ăn mặc đơn giản, nói chuyện có phần nhẹ nhàng khoan khoái nhưng cũng đủ để thắng được mấy cô gái kiêu căng hợm hĩnh kia, càng nhìn càng làm cho người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
Mấy cô gái phía đối diện cũng không hề lép vế, cầm ly rượu lên ừng ực uống xong, mở miệng nói lớn, "Bạn trai của chị Lạp Lạp nghe nói là một Hoa kiều Pháp! Tuổi trẻ tài cao, thật là làm người khác ghen chết! Chỉ là riêng tớ cảm thấy người đàn ông như vậy cũng chưa xứng với chị Lạp Lạp! Ai! Cuộc sống này còn dài, chị Lạp Lạp xinh đẹp như vậy, có thể từ từ tìm."
"Đúng đó! Chị Lạp Lạp có đầy đủ tư cách, không cần trang điểm cũng dám bước lên sàn catwalk. Đoán chừng toàn thành phố cũng chỉ có một mình chị Lạp Lạp như thế, đổi lại là người khác! Trên mặt mà không vẽ loạn ba lớp, căn bản cũng không có tư cách lên sàn!” Một cô gái khác tỏ vẻ như là đang tán gẫu với người bên cạnh, nhưng thực chất giọng nói cũng có âm vực rất rõ ràng.
"A! Là tìm không ra bạn trai chứ gì! Nửa năm nay không thấy cô ấy, có phải trên mặt vẫn còn kiêu ngạo quá, nên không dám ra gặp người khác hay không? Tại sao bây giờ còn chưa đến?" Mấy cô gái phía đối diện đưa cổ ra, ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
"Cũng im miệng đi! Hôm nay nhiều người ở đây như vậy, không phải nên giữ hòa khí hay sao!" Khương Mỹ Na rốt cuộc cũng tỏ ra ưu thế của mình so với mấy cô gái này, hơn nữa lại sợ mấy chị em của Tô Lạp ngồi phía đối diện nói ra chuyện quá khứ, vội lên tiếng ngăn lại.
Lôi Kình nghe màn đối thoại cực kỳ nhàm chán này, làn môi mỏng lười biếng ngậm lấy điếu thuốc, mặc cho khói mù phiếu tán ngay trước mắt. Đột nhiên giữa sương khói mông lung, hai bóng dáng tíu tít từ đằng xa chạy tới rơi vào tầm mắt, khiến khóe miệng đang ngậm tàn thuốc giật giật, nhếch lên nụ cười nhạt đầy mong đợi.
"Ngại quá! Đã tới chậm! Tự phạt!" Tô Lạp cùng Duẫn Miên hấp tấp chạy đến trước bàn rượu. Duẫn Miên ngồi “phịch” xuống một cái, Tô Lạp còn lại là liếc mắt nhìn chị em của mình, ánh mắt tựa như nhắc nhở rượu này không thành vấn đề, mới bưng ly rượu lên rót thẳng vào miệng.
"Chị Lạp Lạp! Uống....uố...ng chậm một chút!" Mấy cô gái quan tâm nhìn Tô Lạp thở hổn hển, sợ rằng dưới tình huống vừa chạy vội như vậy, uống rượu dạ dày sẽ không thoải mái.
Lạp Lạp vừa cầm cái ly lên đưa vào miệng, vừa đưa một con mắt hướng tới mấy chị em của mình chớp chớp, để cho bọn họ yên tâm, cô vẫn còn chịu được.
"Keng…."
Tô Lạp để ly rượu xuống chiếc bàn bên dưới khiến nó phát ra một âm thanh không nhỏ, dáng vẻ phóng khoáng tựa như một vị nữ hiệp!
"Tốt, chị Lạp Lạp vẫn là có khả năng uống..., với tốc độ nhanh nhất!" Mấy cô gái hưng phấn đứng lên vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
"Đó là đương nhiên! Chị có khi nào cho các em rớt qua rèm chưa, phải hay không? Phải hay không? . . . . . ." Dứt lời, Tô Lạp nhếch khóe miệng cười, trong mắt tràn đầy sự hưng phấn, đầu ngón tay lần lượt quét qua từng người, khẳng định tửu lượng của mình chỉ có tăng chứ không giảm.
"Tửu lượng nhìn như không tệ!" Ngón tay của cô vừa lúc chỉ đến Lôi Kình, kinh ngạc khiến ngón tay ở giữa không trung không ngừng run rẩy, miệng lắp bắp một câu nói cũng không ra, cô gặp quỷ? Tại sao anh ta lại ở đây?
Duẫn Miên cũng là nghe tiếng nói mới nhìn sang, hơn nữa anh ấy còn ngồi cùng với Khương Mỹ Na? Điều này làm sao có thể?
"Lạp Lạp, không phải là cậu nói. . . . . ."
"Câm miệng!" Tô Lạp kịp thời che miệng Duẫn Miên lại, thời điểm nói láo mà không đỏ mặt có biết vì sao không? Đó là bởi vì người nói không ngờ sẽ bị vạch trần, cũng là do Tô Lạp nghĩ, cho dù có bị vạch trần, cô cũng không ở trường, cho nên không cần thiết phải đỏ mặt, nhưng hiện tại đây là tình huống gì? Làm sao cô lại không biết Khương Mỹ Na có qua lại với nhân vật như anh?
"Tiểu Miên có gì muốn nói không?" Lôi Kình dứt lời nhìn chằm chằm đôi mắt hoang mang sợ hãi của Tô Lạp.
Duẫn Miên dò xét Tô Lạp, nhìn đôi mắt hạt châu kia trừng lên như muốn rớt ra ngoài, nuốt nuốt vài ngụm nước miếng, hướng Lôi Kình lắc đầu, "Không có gì. . . . . Cái gì. . . Nói rồi."
"Lạp Lạp! Ở Pháp lâu như vậy cũng không đi tìm bạn trai sao? Lẻ loi một mình, bọn này nhìn thấy không đành lòng đâu! Còn nữa, khi đã có bạn trai rồi, nhất định phải đề phòng "ám tiện" biết không?" Khương Mỹ Na đứng dậy, cắn ra mấy chữ châm chọc khó nghe này.
~Hết chương ~