Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Thần sắc trên mặt Huyền Lăng Diệu kinh ngạc khó hiểu, rồi chợt tỉnh táo lại, mi đầu khẽ cau, rốt cuộc mới nén xuống tình tự phẫn nộ ở trong lòng, chậm rãi nói: “Tiêu Sơ Lâu, ngươi nói bậy bạ cái gì đó? Cho dù có lừa người… Lời như thế này không cần phải nói!”
Ánh trăng mờ ảo rọi vào gương mặt gượng cười của Tiêu Sơ Lâu: “Ngươi nghĩ rằng, ta sẽ dùng loại sự tình này đùa giỡn với ngươi sao…”
Trong màn trướng mới vừa rồi còn tình cảm ấm áp khô nóng, nhất thời rơi thẳng vào trong hầm băng, một mảnh tĩnh mịch.
Huyền Lăng Diệu rốt cuộc cũng biến sắc, như là bị băng tuyết làm cho đông lạnh, gương mặt từng chút từng chút trở nên trắng bệch.
“Khi ấy, một bộ tộc ở Tây Nam phát sinh nội loạn… Đại đội của hắn tới làm nhiệm vụ… Phía nam hạ đại tuyết, gây nên tuyết tai, cha của hắn… Khi đó đã chống đỡ không nổi nữa, mẫu thân rốt cuộc cũng bệnh nặng, đại phu nói, ước chừng chẳng sống qua được mấy tháng…”
“Thật giống như trụ cột trong nhà đều sắp sụp đổ… Hắn mới vào đại đội xin xuất ngũ, một lòng vội vã chạy về nhà, sau đó nghĩ sẽ buôn bán làm ăn nho nhỏ, an an phận phận mà làm một tiểu lão bách tính, cùng người trong nhà an an ổn ổn sống qua ngày…”
“Thế nhưng rất không may, vận khí tốt cả đời hắn đều đã dùng hết rồi, trên đường về nhà… Ha ha, ngươi đoán xem hắn chết như thế nào?”
“— Cư nhiên lại đụng phải động đất trăm năm khó gặp a — Ha, ngươi nói hắn có xui xẻo hay không chứ?”
“Người chết không thể sống lại… Nếu như có thể phục sinh thì sao? Nếu… có thể nắm trong tay thì sao…”
Ký ức trong nháy mắt như hồng thủy mà ùa về, đêm hôm ấy ở Phù Diêu cung, một ngày trước khi Tiêu Sơ Lâu ly khai, ngữ khí tang thương kể rõ cố sự đấy, liên tục xoay quanh ở trong đầu.
“Ngươi…” Huyền Lăng Diệu thật sâu nhìn thần sắc sợ hãi của Tiêu Sơ Lâu, mở miệng vừa mới nói ra một chữ, lại không biết nên nói làm sao nữa.
Ngươi đến tột cùng là ai?
Từ đâu tới đây? Muốn chạy đi đâu?
Tiêu Sơ Lâu là ai? Thục Xuyên vương là ai?
Ngươi… Đến tột cùng có phải là Tiêu Sơ Lâu hay không?
Ngươi… Đến tột cùng là người, hay là cô hồn dã quỷ?
Tiêu Sơ Lâu đưa tay muốn nắm chặt lấy tay của đối phương, thế nhưng vừa mới vươn ra một nửa, lại cứng nhắc rụt trở lại.
Hắn thở dài, thản nhiên nói: “Ta — xác thực một điểm, linh hồn trong khối thân thể này, từ hai mươi năm trước đã bị chiếm đoạt rồi, cái thể xác này tuy chính là của Thục Xuyên tiểu thế tử, mà ta…”
Một ngón tay đâm đâm vào nơi trái tim ở phía ngực trái, hắn nhắm mắt, có chút khó khăn mở miệng: “Mà ta, cũng…”
“— Chỉ là một thứ đồ giả mà thôi.”
Trường mi của Huyền Lăng Diệu xoắn lại, bàn tay ở bên người ngày càng siết chặt. Trong lời nói của Tiêu Sơ Lâu lộ ra một vẻ tiêu điều thâm u, khiến lòng y cực kỳ không thoải mái, thế nhưng, thân là Đế vương của một vương triều luôn coi trọng chuyện quỷ thần thiên mệnh, y thật sự không có cách nào mở miệng phản bác.
“Nơi ta sống trước đây, không phải ở quốc gia này, không phải Đông Huyền hay Tây Sở, thậm chí cũng không nằm trên mảnh lục địa của cái thế giới này nữa,” Tiêu Sơ Lâu ấn ấn thái dương, ánh mắt xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp sa trướng, nhìn về phía ánh trăng nhàn nhạt trên bầu trời đêm ngoài cửa sổ, “Mà ngay cả ánh trăng này đây, cũng không biết có cùng một cái hay không…”
“Gia hương của ta, rất rất xa xôi, chỗ đó cũng rất rất lớn, luận về diện tích mà nói, ngay cả Đông Huyền, Tây Sở và Thục Xuyên cộng lại cũng không bằng.”
Tiêu Sơ Lâu vừa hồi tưởng lại, vừa dẫn theo tiếu ý bên môi, chỉ là nụ cười kia có sáu phần chua xót, ba phần mềm mại, một phần thẫn thờ.
“Những con người sinh sống trên mảnh đất ấy, phi thường phi thường kiên cường. Tuy rằng có rất nhiều người, luôn luôn than rằng nhà mình cái này không tốt, cái kia không tốt, thế nhưng, không bao giờ cho phép người khác tới mắng chửi một câu, mà ta, còn có người nhà của ta, cũng là một phần tử ở trong đó.”
“Cha mẹ của ta, cũng giống như cái quốc gia ấy vậy, kiên cường như thế…”
Thanh âm của Tiêu Sơ Lâu thập phần thong thả mà trầm thấp: “Ta ở nơi đấy lớn lên, sống đến hơn ba mươi tuổi, lúc ta chết, bọn họ cũng đã sắp không được, khi đó, ta đã cho rằng mình chết chắc rồi, một khắc cuối cùng trước khi chết còn không cam lòng mà nghĩ, nếu kiếp sau được tiếp tục như thế vậy cũng tốt a…”
“Nhưng mà, khi ta lần thứ hai mở mắt — ha ha, không nghĩ tới còn có thể mở mắt lần thứ hai nữa đấy.”
“Chỉ là, một cái mở mắt này không những phải trả giá bằng thân thể của một người, thay đổi một thân phận, thậm chí ngay cả toàn bộ thế giới đều thay đổi.”
Tiêu Sơ Lâu chậm rãi tựa ở đầu giường, tự giễu nói: “Ta vốn tưởng rằng lão Thiên đã nghe được lời khẩn cầu hèn mọn của ta, thế nhưng cũng không nghĩ tới, tên tặc lão Thiên này lại đùa giỡn với ta như thế.”
“Để ta sống lại, cho ta vô tận phú quý cùng quyền thế mà trước đây khó có thể thực hiện được, cho ta cơ hội bước trên đỉnh võ đạo, trở thành một cửu phẩm đại tông sư, thế nhưng, thế nhưng…”
“— Hết lần này tới lần khác lại tước đoạt đi thứ trọng yếu nhất trong đời ta!”
Tiêu Sơ Lâu trầm mặc một lúc, chậm rãi gục đầu xuống, cười nói: “Này quả thật là… Bảo người ta làm sao cam tâm đây?”
Không cam tâm a…
Huyền Lăng Diệu vươn tay ôm lấy hắn, bàn tay khẽ vỗ về gương mặt lạnh lẽo nọ, nói: “Việc này, mặc dù rất ly kỳ, thế nhưng chỉ cần ngươi nói với ta, chẳng lẽ ta sẽ không tin sao —”
Còn có một câu chưa nói ra, mỗi câu ngươi nói, cho dù biết rõ là đang lừa gạt mình, y lại… có lần nào mà không tin đâu?
“Dù sao ngươi cũng đã ở Thục Xuyên suốt hai mươi năm rồi, vì Thục Xuyên làm rất nhiều chuyện mà trước đây ngươi không thể làm được, con dân của ngươi chắc chắn thật lòng cảm kích ngươi, không phải bởi vì ngươi có huyết mạch Tiêu gia, mà bởi vì ngươi — là ngươi.”
“Nhưng mà… Nếu chỉ vì chuyện này, ngươi hà tất phải ly khai ta?” Huyền Lăng Diệu nhướng nhướng chân mày, khuôn mặt đầy vẻ nghi hoặc.
Tiêu Sơ Lâu trầm mặc, không có mở miệng, tựa như chỉ cần nói ra rồi sẽ sa vào trong vạn kiếp bất phục vậy.
Hắn cảm thấy mình có chút mệt mỏi, có chút vô lực, cuối cùng vẫn thấp giọng nói: “Nếu như ta nói cho ngươi biết… Chỉ cần thiên hạ có thể nhất thống, thì ta sẽ trở về được gia hương của mình?”
Lời vừa ra khỏi miệng, hắn lập tức nhận ra được cả người Đế vương đang ôm mình bỗng cứng đờ ra.
Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi Tiêu Sơ Lâu còn cho rằng mình đang ở trong màn đêm tĩnh mịch này bị lăng trì từng chút từng chút một, mới nghe được thanh âm run rẩy áp lực của đối phương:
“…Đây là, nguyên nhân ngươi trợ ta hoàn thành bá nghiệp sao?!”
Rốt cuộc cũng không thể nói ra hai chữ ‘lợi dụng’ được, Huyền Lăng Diệu kiềm nén lại đau khổ ở trong lòng, châm chọc cười nói: “Ngươi quả nhiên… Chưa từng lừa gạt ta…”
Lời này nghe vào khiến trong lòng Tiêu Sơ Lâu đau như bị kim châm phải, hắn khẽ ngập ngừng mở miệng, không có cách nào phản bác.
“Xin lỗi…”
Tiêu Sơ Lâu chợt dừng lại, bởi vì Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên cố sức nắm chặt cổ tay hắn, mu bàn tay tái nhợt mơ hồ có thể thấy được mạch máu xanh nhạt nổi lên.
Ngẩng đầu, liền trông thấy đôi mắt u thâm như biển cả của đối phương.
Thanh âm khàn khàn áp lực của người nọ trầm thấp chất vấn: “Vì sao không sớm nói cho ta biết?”
Tiêu Sơ Lâu cảm giác được bàn tay đang nắm lấy tay mình đang run rẩy, một cổ phiền muộn phức tạp xen lẫn với cảm động từ trong đáy lòng xông lên viền mắt, liền lấy tay của mình phủ lên mu bàn tay của đối phương, “Sớm nói thì có ích lợi gì đây? Ngươi… Chung quy vẫn là vua của một nước…”
Chung quy cũng phải có gia thất, có thê nhi…
“Huống hồ, dù có nói ra, thì đâu thể cải biến được gì.”
“Chỉ làm phức tạp thêm mà thôi.”
Huyền Lăng Diệu nheo lại hai mắt, lạnh lùng nói: “Thế nên ngươi mới tự tác chủ trương lừa gạt ta, tự ý rời đi ta, cuối cùng, ở một thời gian nào đó trong tương lai, sẽ triệt để không tồn tại mà tiêu —”
Thanh âm đột nhiên im bặt, chữ “thất” ấy như nghẹn ở yết hầu, nhổ cũng không ra được.
Ở một thời gian nào đó trong tương lai, trong một góc xó xỉnh không ai hay biết, hoàn toàn tiêu thất, ngay cả một mảnh tro bụi cũng chẳng hề lưu lại.
Sau đó, rất nhiều năm sau đó, mặc y như thế nào chờ, như thế nào đợi, như thế nào tìm kiếm, cũng sẽ không bao giờ tìm thấy được nữa.
Tiêu Sơ Lâu hơi khép lại mi mắt: “Ta cho rằng, sinh ly, suy cho cùng so với tử biệt vẫn dễ chịu hơn…”
Thanh âm áp ức của Huyền Lăng Diệu giương cao hơn: “Sinh ly như vậy có khác gì với tử biệt chứ?”
“Đương nhiên vẫn phải có a,” Tiêu Sơ Lâu vỗ về tóc mai của đối phương, nhàn nhạt cười, “Chí ít ngươi sẽ không nghĩ rằng ta đã chết, chí ít… Trong lòng vẫn còn có một ít tưởng niệm ta.”
Trong một khoảng thời gian ngắn, cả gian phòng nhỏ trôi qua trong trầm mặc.
Ngọn nến chậm rãi chảy những giọt lệ đỏ hồng ướt át, bầu trời ngoài cửa sâu thẳm đen tối, hàn phong lãnh vũ lách tách lách tách rơi, hạ xuống từng giọt bi thương.
Hơn nửa đêm cứ như thế trong sự yên lặng không tiếng động trôi đi, sắc trời dần dần tờ mờ sáng, một tia sáng thanh bạch từ phía đông xuất hiện, báo hiệu cho ánh bình minh sắp xuất hiện.
Nhưng mà hai người trong phòng tựa hồ không có gì là vui sướng mà nghênh đón ánh bình minh cả.
Huyền Lăng Diệu vẫn như trước cầm lấy cổ tay của hắn, có chút gian nan nói: “Ngươi đã… Hạ quyết tâm rồi sao?”
Tiêu Sơ Lâu không có lên tiếng, chỉ là yên lặng gật đầu.
Năm ngón lại siết chặt hơn một chút, thanh âm của Huyền Lăng Diệu như một phiến băng cứng nhắc ở ngoài biển sâu của cực Bắc lâu ngày không thấy mặt trời: “Nếu… Ta lấy danh nghĩa quân chủ của Đông Huyền, cùng với Tây Sở giao hảo đình chiến thì sao?”
Lời này nghe thì thấy ám đạm khàn khàn, thế nhưng lại khiến lòng Tiêu Sơ Lâu thắt lại, đột nhiên nâng mắt lên nhìn thẳng vào hai mắt đối phương, ngữ khí thong thả mà lãnh đạm nói: “Đã quá muộn, hai tháng trước ta đã lệnh cho Hoa Lâm Hạo giả dạng làm binh sĩ của Đông Huyền vào biên cảnh Tây Sở khiêu khích họ rồi, hắn hiện đang ở quân doanh của Đông Huyền, đối với tình huống của các binh lính đều rất rõ ràng.”
“Tiêu Sơ Lâu ngươi —” Bỗng nhiên dựng thẳng trường mi, Huyền Lăng Diệu nắm lấy cổ tay đối phương chặt đết nỗi xuất ra cả huyết ấn, thế nhưng Tiêu Sơ Lâu vẫn không hề có phản ứng gì.
Năm ngón tay trắng bệch rốt cuộc cũng thả lỏng ra từng chút từng chút, Huyền Lăng Diệu diện vô biểu tình mà theo dõi hắn: “Nếu trẫm cố ý không khai chiến thì sao, phải biết rằng Đông Huyền hôm nay đang cần tu sinh dưỡng tức, không-thể-chinh-chiến.”
Tiêu Sơ Lâu lúc này mới hơi hơi nhíu mi, muốn mở miệng nói cái gì đó, thế nhưng nhìn thấy gương mặt tái nhợt của người kia, cuối cùng cũng chẳng thể nói nên lời.
Nhưng mà trong lòng hắn nghĩ cái gì, đều đã bị đoán được nhất thanh nhị sở, Đế vương lại thay hắn nói, từng câu từng chữ lạnh như đao cắt:
“Ngươi có phải muốn nói rằng, nếu như vậy, ngươi sẽ dẫn dắt Thục Xuyên, đơn thân độc mã tấn công Tây Sở! Trẫm nói có đúng không?”
“……” Thục Xuyên vương cả người cứng đờ, môi khẽ run lên một cái, rốt cuộc cũng không có phản bác.
“Tiêu Sơ Lâu, Tiêu vương gia, ngươi hạ một bàn cờ thật quá chuẩn!” Nét mặt Huyền Lăng Diệu như hàn sương, cười lạnh nói, “Toàn bộ thiên hạ đều là một ván cờ, mà ngay cả trẫm, cũng là một quân cờ ngươi có thể tùy tiện vứt bỏ!”
“Ngươi đã sớm biết sẽ có ngày hôm nay, cần gì phải… Cần gì phải…”
— Bảo ta yêu ngươi!
Nhãn thần y lãnh lệ, nói xong lời cuối cùng thì thanh âm sâu trong yết hầu lại run rẩy cả lên, đột nhiên mãnh ho khan vài tiếng, nhanh chóng lấy tay che miệng lại.
Giữa những kẽ tay ấy chợt lộ ra chút gì đó đỏ thẫm, tựa như một cái dùi thật sâu đâm vào trong tâm đang lung lay sắp đổ của Tiêu Sơ Lâu!
“Đủ rồi!” Tiêu Sơ Lâu chợt nghiêng mình cố sức ôm lấy y, khô khốc mà gầm nhẹ, “Lăng Diệu, đừng nói nữa!”
Hắn cảm thấy nam nhân trong lòng khẽ chấn động, sau đó bắt đầu kịch liệt giãy dụa, khớp hàm cắn chặt đến khách khách vang lên.
Tiêu Sơ Lâu càng thêm dùng sức đem người khóa vào trong vòng tay của mình, dường như rất sợ nếu buông ra rồi, nam nhân sẽ tiêu thất mất — tựa như hắn vào cái buổi sớm mai tán loạn đại tuyết một năm trước, tiêu thất trước mặt y vậy.
“Là ta sai, là ta sai! Ngươi đừng như thế…” Trong nháy mắt này, Thục Xuyên vương trường tụ thiện vũ() bỗng nhiên đuối lý, thậm chí còn tìm chẳng được một câu một từ nào để an ủi y, chỉ biết lặp lại một lần rồi một lần lời xin lỗi ấy.
() Trường tụ thiện vũ: luôn luôn khéo léo, không bao giờ chịu lỗ. Hay còn la mạnh vì gạo, bạo vì tiền á
“Ngươi không phải là quân cờ… Không phải… Là ta xin lỗi ngươi —”
Tiêu Sơ Lâu nhắm chặt hai mắt, dùng sức cọ cọ vào gáy nam nhân, Huyền Lăng Diệu bỗng nhiên an tĩnh lại, bởi vì y cảm giác được trên vai có chút ướt át.
Ẩm ướt lành lạnh, chậm rãi lướt trên da, trên tóc y.
Tiêu Sơ Lâu vẫn nhắm mắt như trước, gắt gao nhắm lại, hầu kết không nhịn được mà run lên.
Không ngừng lặp lại: “Là ta xin lỗi ngươi…”
Biết bao chua xót từ trong đáy lòng chợt xông ra, làm mềm sống mũi, bốc lên viền mắt, bàn tay nhẹ vỗ về mái tóc đen hỗn loạn của Tiêu Sơ Lâu, Huyền Lăng Diệu nhẹ giọng nói: “Ngươi khóc cái gì…”
Tiêu Sơ Lâu nhất thời ngừng lại, khàn giọng nói: “Ta khóc cái gì…” Cánh tay càng thêm siết chặt lại.
“Ngươi có cái gì sai đâu…” Đế vương uể oải nhắm mắt lại, thì thào nói, “Sai chẳng qua là số mệnh này thôi.”
“Lăng Diệu…”
Lời còn chưa dứt, Huyền Lăng Diệu liền ngăn lại: “Mấy năm qua, ngươi đã trợ ta rất nhiều rồi, không có ngươi, cũng sẽ không có ta ngày hôm nay, mặc kệ là vì cái gì, nó chính là sự thật không thể thay đổi.”
“Ngươi nếu tâm ý đã quyết, ta cũng… Giữ không được, như vậy, lần này đến lượt ta trợ ngươi đi.”
Hai tay Tiêu Sơ Lâu đột nhiên rơi xuống, kinh ngạc nhìn y: “Huyền Lăng Diệu —”
“Ta còn có một điều kiện,” Huyền Lăng Diệu suy nghĩ một chút, từ trong đống y phục bừa bộn ở cạnh đấy lấy ra một chuỗi tương tư đậu, chậm rãi đeo vào cho hắn, nói: “Tây Sở không dễ tấn công như vậy, với thực lực của chúng ta bây giờ, nhanh nhất cũng cần thời gian khoảng hai năm, vì vậy trước đó, ta muốn ngươi phải luôn luôn ở bên cạnh ta, một bước cũng không được ly khai.”
“Ngươi…” Sự kinh ngạc của Tiêu Sơ Lâu dần dần chuyển thành cười khổ, đầu ngón tay khẽ chạm vào chuỗi vòng tay đã lâu không thấy này, chan chát nói, “Ngươi tội gì phải như thế…”
Thần sắc Huyền Lăng Diệu nhưng lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều, y đưa tay vuốt ve gò má của đối phương, nhàn nhạt cười nói: “Sau khi ngươi đi rồi, ta nhất định sẽ… Nhất định sẽ quên ngươi, sau đó cưới một nữ tử dịu dàng, lại sinh thêm một đống tiểu công chúa tiểu hoàng tử…”
“Khi đó, ta nhất định sẽ triệt để quên ngươi, dần quên đi tên của ngươi, mà ngay cả dung mạo của ngươi cũng sẽ không nhớ nổi nữa…”
Lời nói bình tĩnh đến tịch lãnh khiến cả người Tiêu Sơ Lâu đều run rẩy cả lên.
Huyền Lăng Diệu rũ mắt xuống nhìn vết sẹo trên tay trái mình — cho đến nay vẫn còn lưu lại dấu vết nhàn nhạt.
“Vì thế… Nhân lúc bây giờ còn có thể nhớ kỹ, hãy để ta —”
Y còn chưa nói hết câu đã bị đôi môi của Tiêu Sơ Lâu nuốt vào trong bụng.
Nụ hôn hỏa nhiệt, triền miên, thâm tình, nhiệt liệt mà dây dưa cơ hồ khiến người ta có một loại lỗi giác thảm liệt — tựa như hết lần này rồi, sẽ không còn có lần sau nữa.
Cảm tình nồng đậm giống như một ngọn lửa, hừng hực cuồn cuộn ở trên giường, đốt cháy cả hai người bọn họ, không còn sót chút gì cả.
Ở ngoài cửa sổ, phía trong chiếc trường minh đăng thanh hắc dưới mái hiên, có một con bướm đêm trắng muốt chẳng biết mệt mỏi là gì mà cứ lao vào trong tim đèn rồi giãy dụa…
Trường minh đăng trách bướm đêm quá cố chấp, biết rõ con đường phía trước chính là tuyệt cảnh, vậy mà còn liều lĩnh đâm đầu vào.
Bướm đêm lại oán trường minh đăng quá vô tình, tuy biết rõ mình sẽ bị thiêu đốt, còn cam tâm tình nguyện hóa thành tro tàn trong bóng đêm…
Sẽ rất tịch mịch, thế nhưng, chẳng qua là vì nó đã trót yêu trường minh đăng mất rồi…
Nếu chúng ta chỉ là người qua đường trong cuộc đời của đối phương, cuối cùng rồi cũng sẽ có một ngày mỗi người một nơi, xa cách hai nơi chân trời mà thôi.
Thế cho nên, thừa dịp bây giờ cả hai vẫn còn chưa quên nhau, thì cứ liếc mắt nhìn thêm vài lần nữa.
Chỉ có hiện tại, không có tương lai.
Ngay khi khí tức ái muội trong màn trướng dần dần yên ổn xuống, sắc trời đã sáng rồi.
Một hồi mưa xuân rả rích qua đi, trên cành cây ngoài cửa sổ nhú ra một mầm xanh mới, xanh xanh nhạt nhạt, bất tri bất giác đã nhuộm cả đầu cành.
Tiêu Sơ Lâu cầm lược giúp người nọ chải mái tóc dài nhu thuận, hắn còn trông thấy được vành mắt đen thui của hai người trong gương đồng, bật cười nói: “Ai nha, cái gương lần trước còn thấy không được rõ, sao cái này rõ quá vậy ta?”
Hắn một mặt nói, một mặt thừa dịp đối phương không chú ý mà len lén đem mấy sợi tóc bạc nọ giấu vào sâu trong mớ tóc đen.
Huyền Lăng Diệu nhìn cây lục liễu màu hồng đào ngoài cửa sổ, thán một tiếng: “Mùa đông này cuối cùng cũng qua rồi.”
“Đúng vậy a…” Tiêu Sơ Lâu cười dài mà đáp lại y, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Nam nhân thu hồi ánh mắt, xuyên qua gương đồng nhìn về phía Tiêu Sơ Lâu, bỗng nhiên cười một tiếng, nụ cười kia ấm áp nhu hòa tựa như xuân phong hóa (tan) tuyết, nhất thời khiến hoa cỏ nở rộ ở trong vườn cũng phải e lệ thu mình.
Huyền Lăng Diệu khẽ nói: “Tiêu Sơ Lâu, gọi một tiếng ‘tướng công’ ta nghe xem…”
Tiêu Sơ Lâu sửng sốt, nét mặt dần dần mang theo ý cười.
Hắn buông lược, từ phía sau ôm lấy nam nhân, khuôn mặt áp lên lưng y, cuối cùng nói: “Được thôi a…”
Chỉ là sâu trong giọng nói trầm thấp ấy, ẩn dấu một tia nghẹn ngào.