Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 9 chương 12

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trên bầu trời.

“Hai người kia phải co giật mất bao lâu?”

“Một canh giờ.”

“Sẽ mất khống chế nữa à?”

“Ừ.”

Canh Nhị không nói gì. Huyết Hồn Hải quả nhiên là điều kiện tốt nhất bồi dưỡng nền tảng cho Ma tu, trước đây người này thực sự không tính là xấu, nhưng giờ đây thì cực kỳ xấu xa. Cũng không biết bọn Vệ Tử Hải với lão Vạn có dạy người này thứ gì không? Ừm, có thể là do hai mươi mấy vạn linh hồn xếp hàng kể khổ cuối cùng đã kích thích người này tới mức biến dị tinh thần hay không?

Nhưng dù sao cũng hơn là giết người rồi? Canh Nhị rối rắm.

“Tới rồi.” Dựa vào trí nhớ phi phàm, Truyền Sơn mang Canh Nhị tới mép ngoài dải cột mốc.

Canh Nhị nhìn đường ranh giới aanrh hình kia, do dự.

Truyền Sơn cũng có phần không được tự nhiên.

Hai người nhìn nhau.

“Cảm giác bất ổn ấy còn chưa biến mất à?” Truyền Sơn hỏi.

“Chưa.” Canh Nhị lắc đầu, “Ta thấy càng nghiêm trọng hơn…”

Trong dải cột mốc.

“A!” Một tiếng kêu sợ hãi vang lên.

Kỷ mở mắt, là giọng Canh Nhị! Vẻ mặt vui mừng còn chưa lộ ra, đang chuẩn bị đứng dậy, chỉ thấy hai người đã lâu không gặp mặt vừa lộ bóng dáng đột nhiên lại nhanh chóng rời khỏi dải cột mốc.

“…”

Ngoài dải cột mốc.

“Chúng ta còn chưa rời khỏi Huyết Hồn Hải à?” Truyền Sơn hỏi bằng vẻ khó mà tin nổi.

“Hắn, sao hắn lại chạy tới đây?” Canh Nhị tâm hoảng ý loạn, chỉ cảm thấy đại họa sắp tới, ôm đầu thống khổ thì thào lẩm bẩm: “Ta chỉ biết không thể để hắn nhìn thấy… Qủa nhiên bị hắn quấn lấy rồi, khổ nỗi hắn vẫn còn không dứt hứng thú với ngươi nữa chứ. Hu hu hu, một quỷ xui xẻo cộng thêm một yêu tinh gây rối, cuộc sống này sao mà sống nổi đây? Ta muốn đi ngủ, ngủ một giấc vạn năm không tỉnh lại!”

Canh nhị? Nhị béo? Béo à!”

Cả người Canh Nhị chấn động, đáng thương nhìn Truyền Sơn.

“Chúng ta có thể nghĩ một cách bỏ rơi hắn.”

“Cách gì?”

“Giết hắn?” Vẻ mặt Truyền Sơn cực kỳ nghiêm túc.

Canh Nhị bị dọa, “Cái này… không tốt lắm đâu?”

“Các ngươi muốn giết ai?” Kỷ thấy hai người mãi không tiến vào, đành phải mang đầy bụng nghi vấn bước ra khỏi dải cột mốc.

Hai người đồng thời yên lặng chỉ vào trong dải cột mốc.

Kỷ nhướn mày, “Tên hề kia là kẻ thù của các ngươi?”

“Không phải.” Truyền Sơn nói: “Đáng sợ hơn cả kẻ thù.”

Canh Nhị liều mạng gật đầu.

Kỷ nhìn về phía nhóc béo phị lùn ơi là lùn, thoạt nhìn có phần quen mắt, đứa trẻ này là ai? Ở đâu tới vậy? Canh Nhị đâu rồi?

“Hai người các ngươi vô lương tâm! Vứt bỏ người ta ghét bỏ người ta thì thôi, bây giờ các ngươi còn muốn giết người ta? Hu hu! Ta đáng thương quá! Vì sao chứ? Vì sao lại muốn giết ta chứ? Bởi vì các ngươi ghen ghét người ta đẹp hơn các ngươi, cân xứng hơn các ngươi sao?”

Tiếng nói thô ồm vang lên, Đào Hoa đầu cắm đầy hoa nhảy ra khỏi dải cột mốc, quần áo trên người thì khô nhưng hoa bện bên trên lại có nước nhỏ giọt, hoa trên đầu cũng thế.

Truyền Sơn day trán, hắn vừa nhìn thấy Đào Hoa này đã đau đầu. Đặc biệt thực lực người này… Chờ đã! Thực lực của người này… Truyền Sơn trên dưới xác nhận mấy lần, cuối cùng của cuối cùng, thỏa mãn gật đầu.

Tốt, cực kỳ tốt. Qủa nhiên quy tắc cân bằng, mặc kệ ngươi là ai, ngươi muốn ra ngoài chơi, phải tuân thủ theo quy tắc bên ngoài.

“Đào Hoa.”

“Ái chà, ngươi còn nhớ rõ tên người ta à. Xương khô ca ca, không ngờ ngươi đầy đủ thịt thà cũng đẹp như vậy!” Đào Hoa hai tay ôm mặt cười ha ha.

Truyền Sơn cũng cười trong sáng, “Phát đạp kia ngươi có thoải mái không?”

“… Ngươi muốn làm gì?” Đào Hoa cả kinh, nhảy hai phát tới bên cạnh Kỷ , nửa người trốn đằng sau hắn cảnh giác nói.

“Thực lực bị quản chế rồi phải không? Tu vi Ngưng Khí Kỳ, kể ra cũng không khác mấy so với mập nhà ta.”

Mập? Đào Hoa lé mắt nhìn lướt sang Canh Nhị đứng một bên.

Canh Nhị xoay cổ qua không nhìn hắn.

Đào Hoa nhe răng.

“Oái!” Một viên đá nhỏ nện lên trán Đào Hoa, Đào Hoa bụm trán mắng to: “Ai? Ai dám lớn gan ám toán Đào Hoa đại gia nhà ngươi!”

Truyền Sơn chậm rãi nói: “Không được bắt nạt y.”

“Ta bắt nạt y? Con mắt nào của ngươi thấy ta bắt nạt y? Rõ ràng là y không để ý tới ta!” Đào Hoa tủi thân lau nước mũi lên người Kỷ . Người ta ghen tị quá, vì sao con rùa chết tiệt kia có người bảo vệ, còn hắn không có? Hu hu, người ta không ai yêu đáng thương quá mà, quả thực chính là nhân vật tiêu biểu kiểu điềm đạm đáng yêu.

Kỷ rất muốn túm hắn ta ra chỗ khác, nhưng Đào Hoa khóc sướt mượt túm chặt hắn không buông.

“Ngươi cách xa ta và Canh Nhị một chút.” Truyền Sơn cảnh cáo Đào Hoa.

Đào Hoa hãy còn say sưa trong cảnh giới ngã kiến do liên, giả vờ như không nghe thấy.

Canh Nhị lén kéo ống tay áo Truyền Sơn.

Truyền Sơn quay đầu lại nhìn hắn.

“Chúng ta đừng nói chuyện với hắn.”

“Được.” Truyền Sơn mỉm cười, xoa tóc Canh Nhị.

Đào Hoa vừa say sưa vừa nghe trộm nghe vậy nhảy dựng lên, lúc này chống nạnh mắng to: “Cái con rùa nhà ngươi có ấu trĩ không vậy? Còn không nói chuyện với ta? Ta còn không thèm nói chuyện với ngươi ấy! Đừng tưởng ta hiện tại…. Ừm khụ khụ… thì ta không dạy được ngươi, cẩn thận ta lột cái mai của ngươi ra!”

Mắng xong còn vứt cho Canh Nhị một ánh mắt khinh bỉ, phun một lời bình rõ ràng: “Heo!”

“Ta không phải heo.” Đây là khác biệt căn bản về giống nòi, nhất định phải nói cho rõ.

“Đúng, ngươi không phải heo, ngươi là rùa mang thịt heo!”

“Ngươi, ngươi người xấu làm chuyện quái dị.”

“Ta xấu? Ta xấu chỗ nào? Ngươi có mắt không vậy? Cái trình độ thưởng thức của ngươi ấy à, chỉ có xương khô mới coi là bảo bối!”

“Ngươi phun mưa xuân lên mặt ta rồi.”

“Cứ phun thì phun phun chết ngươi.”

Canh Nhị đỏ bừng mặt, tay nắm chặt thành đấm. Tên xấu xa giảo hoạt gian trá kia, hắn chạy tới đây nhất định không tốt lành gì. Vừa tới đã bắt nạt người ta, đồ xấu xa!

Kỷ nhìn về phía Truyền Sơn, “Nhóc béo này là ai?”

Truyền Sơn thấy hai nhóc cãi nhau hăng say, “Hả? À, là Canh Nhị.”

“… Đây là cải lão hoàn đồng à?”

“Thân thể y bị hủy, sau đó thì lớn lại.” Truyền Sơn giải thích mập mờ.” Một năm này ngươi thế nào rồi? Sao lại mặc áo cà sa vào rồi? Chuẩn bị làm hòa thượng thật à?”

Kỷ dựng thẳng một bàn tay, khẽ nói một tiếng: “A di đà phật.”

Truyền Sơn vỗ bờ vai hắn tỏ vẻ đã hiểu, thuận thế nắm bờ vai hắn nói: “Vị Tĩnh Hải đại hòa thượng kia đối với ngươi ra sao?”

“Ta đã thành đệ tử của lão.”

“Chúc mừng. Nhưng Canh Nhị từng nói ngươi sẽ không quy y.”

“Ta không định quy y.” Thấy ánh mắt khó hiểu của Truyền Sơn, Kỷ thở dài, “Có người chết sống muốn gả cho ta, nhưng ta không muốn cưới nàng.”

Truyền Sơn cười phì, “Đào Hoa?”

“Sao ngươi lại nghĩ tới hắn?” Kỷ lắc đầu, “Đứa trẻ kia là ta tiện tay nhặt được trên đường, còn là một nam hài tử. Hắn có vấn đề à?”

“Vấn đề lớn ấy! Nghe nói nhóc ta là nguyên sinh vật của Huyết Hồn Hải, nhưng có trời mới biết hắn là thứ gì.” Chuyện hắn muốn vào Huyết Hồn Hải cũng không giấu diếm Kỷ , hai người tuy xa nhau, nhưng trước khi vào Huyết Hồn Hải vẫn có liên hệ.

“Hửm? Trông hắn và Canh Nhị thân thiết lắm.”

“Ngươi cũng thấy thế?” Truyền Sơn cười kỳ quái.

Hai đứa nhỏ hiện tại không những cãi nhau, mà đã bắt đầu đánh nhau rồi. Ngươi một đấm, ta một đá, cũng chỉ như hai ranh con oánh lộn thôi.

Kỷ lấy kiếm Sát Lục từ trong túi đựng đồ ra, “Trả lại cho ngươi.”

Truyền Sơn lắc đầu, “Ngươi dùng trước đi, ta không cần vũ khí.

Kỷ cũng không khách sáo, cất kiếm Sát Lục đi, tùy ý nói: “Ngươi có vẻ không giống với một năm trước cho lắm.”

“Ngươi cũng thiếu đi chút sát khi so với trước đây. Kỳ lạ, vì sao ta nhìn ngươi như thế, dựa vào ngươi gần như vậy, nhưng không cảm giác được chút gì?”

“Ngươi muốn cảm thấy cái gì?” Kỷ hơi cảm thấy có phần không ổn.

“Cảm giác muốn thượng ngươi.”

“…” Kỷ gần như lập tức bước sang bên cạnh một bước, cách phạm vi cánh tay ai kia có thể chạm tới.

“Yên tâm, ta không có tính thú với ngươi đâu.”

“… Cảm ơn. Vậy ngươi có hứng thú với ai?”

Truyền Sơn chỉ một ngón tay, “Này này, Đào Hoa kia! Ngươi đánh Nhị béo nhà ta một đấm, ngươi phải để y đánh lại. Bằng không ngươi biết hậu quả đấy.”

Đào Hoa cưỡi trên người Canh Nhị nhổm người dậy, mặt hậm hực lườm Truyền Sơn, “Không được bao che như thế!”

Truyền Sơn trả lời: hất cằm.

Kỷ gãi vết sẹo trên mặt, nhíu mày không tán thành cho lắm. Khuôn mặt yêu nghiệt kia của Canh Nhị dù có yêu nghiệt chút, nhưng dù sao cũng là nam nhân, hai nam nhân ở cùng nhau có thể có kết quả gì tốt?

Canh Nhị thừa dịp Đào Hoa lơ đễnh, đấm một phát lên cằm Đào Hoa, hất ngã Đào Hoa khỏi người y, còn lộn một vòng trên đất.

“Phù! Đê tiện, ngươi đánh lén!”

Canh Nhị thấy Đào Hoa muốn bò dậy, lại quay đầu nhìn Truyền Sơn, tâm trạng tự dưng chắc chắn, nắm chặt nắm tay, xông lên giẫm một phát lên mông Đào Hoa gây tai họa, giẫm xong thì bỏ chạy.

“Ô… quần áo của ta… Oa oa oa a a! Thập Tứ ca, họ bắt nạt ta ───! Hu oa!”

Kỷ nhíu mày nhìn Đào Hoa gào lên người hắn khóc rống, nhẫn nại không ném hắn ta sang một bên.

Đào Hoa gào khản cổ, nghĩ thầm được, mấy người các ngươi liên thủ bắt nạt ta, ta đây cũng không nói cho các ngươi, kẻ thù của ta tìm tới rồi. Hừ hừ!

“Đánh thắng rồi?” Truyền Sơn sờ đầu Canh Nhị, hiền lành hỏi han.

Canh Nhị đỏ mặt gật đầu. Cuối cùng báo được thù rồi!

Truyền Sơn thấy y như thế còn muốn trêu y hai câu, đảo trong bụng ba lần vẫn không thốt lên lời. Thôi cứ nhịn trước đi, sau này nhất định đòi lại hết.

“Đào Hoa kia trước đây ta không nhìn ra được tu vi của hắn, hôm nay ta lại phát hiện tu vi hắn và ngươi không khác nhau là mấy. Ngươi biết thế là vì sao không?”

Canh Nhị ngậm chặt miệng.

Truyền Sơn ngửa mặt thở dài: “Rồi rồi, ngươi không cần phải nói nữa. Trên mặt ngươi đã viết rồi. Nội dung chính là “Ta biết, nhưng ta không thể nói cho ngươi”, chứ gì?”

Canh Nhị thành thật gật đầu.

Truyền Sơn thuận lợi vỗ một phát lên đầu y.

“Ngươi lại đánh lên đầu ta!” Canh Nhị giận.

“Đó là ta thương ngươi!” Truyền Sơn mặc kệ Canh Nhị tức muốn cắn người, tùy tiện bắt lấy Canh Nhị, dắt y đi về phía Kỷ .

“Thập Tứ huynh, một năm không gặp, chúng ta phải tâm sự một phen. Nói qua cho ta về dự định sau này của ngươi đi, mặt khác ta còn mang theo chút đặc sản của vùng đất Huyết Hồn Hải tặng ngươi đây. Đi, vào bên trong chia của.”

“Ừ, đúng lúc ta cũng có chút chuyện muốn hỏi ngươi. Nhưng chúng ta cứ đi về Hậu Thổ Môn đã, chỗ ấy có Dương lão tiền bối, coi như an toàn. Dải cột mốc này tuy bí mật, nhưng cũng khó bảo toàn không ai biết nơi này.”

“Sao vậy?” Truyền Sơn dừng bước chân.

Kỷ nói: “Lúc ngươi tới có gặp phải một vài chuyện kỳ lạ không? Chẳng hạn như phát hiện loại kỳ trân dị bảo nào đó, nhưng không có ai lấy, chờ ngươi tới thì đột phát biến cố? Hoặc là giữa đường có người xông ra bắt ngươi giao túi đựng đồ các kiểu?”

Truyền Sơn giật mình, “Ta còn tưởng đó chỉ là ngẫu nhiên…”

Kỷ lắc đầu, ngâm nga phật hiệu, “Sự việc tỉ mỉ ta cũng không rõ lắm, ta cũng mới xuất hiện mười ngày trước. Nhưng chỉ mấy ngày qua thôi, chuyện ta gặp phải, hiểu ra cũng đủ để ta hiểu tình huống hiện tại của Hậu Thổ Tinh đã căng thẳng tới mức nào. Ta nghĩ Dương lão tiền bối chắc là càng hiểu điều ấy rõ hơn.”

“Tĩnh Hải đại hòa thượng không nói gì sao?”

“Lão đi rồi.”

Truyền Sơn thấy Kỷ không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi cố, dù sao gặp mặt Kỷ rồi hắn cũng sẽ chuẩn bị trở lại Hậu Thổ Môn, hiện tại chẳng qua là quay lại sớm hơn thôi.

“Này, muốn đi cũng đi nhanh chút! Đừng lề mề nữa.” Đào Hoa giục: “Mau mau mau!”

Canh Nhị vô thức thấy không ổn, lừ Đào Hoa lớn tiếng hỏi: “Ngươi lại làm gì xấu rồi? Đắc tội ai hả? Ngươi có biết hiện tại chúng ta…”

Đào Hoa gào lại: “Biết cái gì? Ta làm sao nào? Đừng không có chuyện gì cũng đẩy lên người ta. Ngươi là tên quỷ nhát gan sợ phiền phức nhu nhược!”

Thấy Đào Hoa gào to như thế, Canh Nhị lập tức kêu lên với Truyền Sơn: “Mau! Mau đi nhanh! Tên này miệng đầy quỷ, chắc chắc chọc phải quỷ lợi hại không thể chọc rồi.”

“Họ đuổi tới rồi?” Kỷ đột nhiên hỏi Đào Hoa.

Đào Hoa sờ hoa cúc nhỏ trên vai, “Ừ, Tiểu Hoàng vừa nói cho ta hay, những người đó đang chạy về phía này.”

“Chuyện thế nào?” Truyền Sơn trầm giọng hỏi.

Kỷ trả lời: “Không phải ta vừa nói với ngươi ta tiện tay nhặt Đào Hoa trên đường sao? Lúc nhặt được hắn, hắn đang bị ba tu giả sai khiến quỷ vật vây đánh, còn bị vùi vào trong cát vàng, ta vốn không muốn lo, nhưng thái độ ba kẻ kia quá hống hách, thấy ta mặc áo cà sa, thì đơn phương nhận định ta tới gây phiền hà, miệng thối tha, còn dám đánh lén ta. Thế là ta liền dạy dỗ ba kẻ đó luôn.” Sau đó bị tên Đào Hoa này quấn lấy. Kỷ nuốt xuống câu cuối cùng.

“Ta còn tưởng trở lại Hậu Thổ Tinh có thể nghỉ ngơi mấy ngày, không ngờ vừa về đã đánh nhau, còn đánh liền ba trận.” Truyền Sơn bất đắc dĩ, lúc này gọi ra Thoi phi thiên, Thoi phi thiên nhìn như nhỏ bé xinh xắn thoáng cái đã biến thành một chiếc thuyền cỡ trung.

“Lên trước đi.”

“Có thể đi được?” Kỷ hỏi.

“Đi không thì làm một trận thôi.” Truyền Sơn vô tư đáp.

Đào Hoa là người đầu tiên nhảy lên Thoi phi thiên, ba người khác cũng lục tục leo lên.

Truyền Sơn vừa điều khiển Thoi phi thiên bay lên, đã thấy đằng xa có một lốc xoáy đen bay rào rào tới. Lốc xoáy đen bay qua biển cát vàng, thẳng thế xông về phía họ.

Đào Hoa thè lưỡi không hổ thẹn tẹo nào, “Ấy dà, đã chậm một bước.”

Canh Nhị, Truyền Sơn, Kỷ cùng nhau lừ hắn.

“Tìm được rồi! Vân trưởng lão, người xem! Tặc tu () cướp Liên hoa bảo tọa chính là hai người kia, họ ở đằng trước.”

() Tặc tu: tu giả tu hành theo kiểu ăn trộm

Trong lốc xoáy đen, một nam tử hơn ba mươi tuổi, mang theo chút âm khí chỉ vào đám người Kỷ , hô to lên.

Nam tử tuổi trẻ được gọi Vân trưởng lão vung ống tay áo lên, lốc xoáy đen tán đi, bóng người bị bọc trong lốc xoáy hiện ra.

HẾT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio