Dương Quang Minh kinh ngạc ngẩng đầu, hỏi Dương Đắc Bảo: “Chúng ta và Thiên Cơ Môn có qua lại à?”
Dương Đắc Bảo lắc đầu, cũng thấy khó hiểu.
Truyền Sơn, Canh Nhị vừa nghe tới Thiên Cơ Môn là biết ngay ý đồ vì sao đối phương tới, lập tức nhanh miệng kể chuyện gặp phải Thiên Cơ Môn và giáo huấn đối phương một trận ra.
“Không lấy mạng của họ à?”
“Không có.” Truyền Sơn khẳng định.
“Kỳ thật, không lấy mạng của họ, họ cần gì phải huy động nhân lực tìm tới cửa chứ?”
“Có lẽ là bởi chúng ta cướp của họ một viên tiên thạch.”
“Tiên thạch? Các ngươi lấy cái thứ ấy làm gì? Cũng chẳng dùng tu luyện được, đổi đồ cũng khó đổi, còn không bằng lấy túi đựng đồ của họ.”
“Túi đựng đồ cũng lấy.” Truyền Sơn thành thật nói.
Dương Quang Minh cười, “Các ngươi kể cũng tham, cầm túi đựng đồ của người ta, còn cầm luôn tiên thạch nữa. Dù sao thứ ấy các ngươi có lấy cũng vô dụng, đợi lát nữa có thể thương lượng đổi chút đồ với Thiên Cơ Môn, đuổi họ về phứt luôn.”
“Muốn đổi thật?”
“Vì sao không đổi?” Dương Quang Minh khó hiểu.
“Nhưng tiên thạch kia không phải tiên thạch.”
“Hở?”
“Là máu phượng hoàng.”
“!!!”
Sợ phần đó còn chưa đủ, Truyền Sơn tiếp thêm câu nữa: “Theo Canh Nhị nói, máu phượng hoàng này là máu sống, có chừng mười giọt.”
“… Đắc Bảo,”
“Có Đắc Bảo.”
“Vừa rồi đồ nhi kia của ta nói gì thế?” Dương Quang Minh ngếch đầu về phía Dương Đắc Bảo, trông hắn lúc này rất giống một ông già lãng tai.
“Truyền Sơn nói… Nói tiên thạch kia không phải tiên thạch, là máu sống của phượng hoàng, có chừng mười giọt!” Dương Đắc Bảo lau mồ hôi, hôm nay có nhiều chuyện đáng kinh hãi quá, hắn thấy kích thích quá độ rồi. Nhìn lại mình, lại nhìn đại ma đầu Bạch Đồng người ta, phần bình tĩnh kia, phần khí phách kia, quả thực tuyệt vời!
Trên mặt Bạch Đồng không gợn sóng, trong lòng thì rít gào: tiểu tử này sao mà hên thế? Hắn gặp được máu phượng hoàng, còn là máu sống, còn mười giọt nữa!
Toàn trường chỉ có Kỷ là người bình tĩnh thực sự, bởi vì hắn căn bản không biết giá trị của máu phượng hoàng, chỉ cảm thấy đã dính tên của phượng hoàng thì chắc là rất quý giá.
“… Ta đệt mụ nội nhà ngươi!”
“Sư huynh?”
Dương Quang Minh trợn tròn đôi mắt, kinh ngạc nhìn về phía Truyền Sơn.
“Khụ, Dương sư phụ, ngài nói đi, ta nghe lời ngài. Ngài chỉ cần nói một câu, đợi lát nữa có cần trả lại máu phượng hoàng cho Thiên Cơ Môn không?” Truyền Sơn nghiêm túc hỏi.
“… Ta đánh thằng nhãi ranh nhà ngươi! Cũng dám lấy sư phụ ra đùa à! Trả? Trả cái mịa nhà ngươi! Thiên Cơ Môn hắn nửa đường bố trí mai phục đánh cướp còn có lý sao? Đồ đệ ta cướp đồ của hắn coi như cho hắn mặt mũi rồi, Thiên Cơ Môn hắn còn không biết xấu hổ tìm tới cửa à? Đúng là một đám vô sỉ ghê gớm! Đi, xem sư phụ đi đánh cái đám không biết xấu hổ kia!”
“Sư phụ, vậy máu phượng hoàng?”
Nét mặt già nua của Dương Quang Minh thoáng cái đã tới gần Truyền Sơn, “Máu phượng hoàng đã vào Hậu Thổ Môn thì chính là đồ của Hậu Thổ Môn. Hiểu chưa?”
“Nhưng… đó là ta kiếm được.”
Dương Quang Minh lườm hắn: “Sư phụ giúp ngươi dọn rác, ngươi một giọt cũng không cho được chắc?”
Truyền Sơn cuối cùng nhịn không được cười phá lên: “Cho, cho. Sư phụ muốn bao nhiêu thì cho bấy nhiêu, cũng cho cả Bạch Đồng sư phụ nữa, chỉ cần để lại cho đồ nhi hai giọt là được.”
Dương Quang Minh lòng sung sướng nghẹn ngào, chỉ thiếu điều sờ đầu Truyền Sơn gọi đồ đệ ngoan, cứ như thế, miệng hắn còn lảm nhảm: “Cần gì cho Bạch Đồng, hắn cũng không phải thuộc tính hỏa, căn bản không dùng được.”
Mãi đến lúc này, Bạch Đồng mới mở miệng, “Ai bảo ta không dùng được? Ta có thể lấy để luyện đan.”
“Dương lão tổ! Trưởng lão Lam Điền cùng chưởng môn nhân Loan Uyên của Thiên Cơ Môn tới đây bái kiến! Vạn mong gặp mặt!”
“Đi thôi, người ta chờ không kịp rồi.”
Thấy Dương Quang Minh dẫn đầu lách mình ra, Truyền Sơn đưa tay muốn kéo Canh Nhị, bị Canh Nhị né tránh.
Dương Đắc Bảo và Kỷ nhìn hai người thở dài đi ra, Bạch Đồng mò lấy đĩa thịt sườn Lôi thú vừa quay xong, đi theo đằng sau Dương Quang Minh ra ngoài.
Truyền Sơn đưa tay ra, lôi Canh Nhị vào lòng, một tay xoa tóc y, cúi đầu gặm một phát lên mặt y.
Canh Nhị đấm một phát.
“Au!” Truyền Sơn kêu lên một tiếng đau đớn, buông Canh Nhị ra.
Canh Nhị đương chuẩn bị chạy, nhưng vào lúc này y nghe thấy Truyền Sơn lại rên rỉ một tiếng.
“… Này, ngươi làm sao thế?” Canh Nhị không tình nguyện trở lại bên cạnh Truyền Sơn.
Truyền Sơn ngẩng đầu, ôm cánh tay trái miễn cưỡng cười, “Không sao, chúng ta mau đi ra thôi. Miễn cho người Thiên Cơ Môn đổi trắng thay đen.”
“Cánh tay của ngươi…” Canh Nhị do dự, “Có phải vừa rồi Luyện long chuy đập trúng tới ngươi không?”
“Không sao, cũng phải trách ta nữa. Ngươi đánh ta, là ta đáng đời.”
Canh Nhị muốn chạy nhưng không sao nhấc nổi chân, nghĩ tới người này vừa rồi hầu hạ rượu với đồ nhắm cũng coi như tận tâm, ấp úng một hồi rồi lấy từ trong ngực ra một lọ đan dược, “Cho ngươi.”
“Không cần dược, nó sẽ tự tốt lên. Chính là hơi đau thôi.”
“… Cầm đi.”
“Canh Nhị,” Truyền Sơn dùng tay phải lành lặn xoa nắn khuôn mặt của y, hai mắt chân thành nhìn y: “Ta phải giữ phần đau nhức này để nghiêm phạt bản thân. Xin lỗi, vừa rồi ta không suy xét tới tâm tình ngươi.”
“…” Khuôn mặt của Canh Nhị bắt đầu bốc khói.
Truyền Sơn đứng thẳng dậy, đầu ngón tay nhẹ nhàng chọt tay Canh Nhị.
Canh Nhị không từ chối.
Truyền Sơn mở bàn tay ra, thử cầm lấy.
Bàn tay đầy thịt của Canh Nhị trượt vào lòng bàn tay hắn.
Truyền Sơn ngửa đầu, im lặng hò hét.
“Hai người các ngươi còn lề mề gì nữa?” Dương Đắc Bảo thấy mãi mà người không ra, lại quay trở lại.
“Tới đây.” Truyền Sơn lên tiếng trả lời, mang theo vui mừng áp lực không ngừng cắm đầu cắm cổ dắt Canh Nhị nhà hắn đi ra phó chiến.
—
Bọn Ngọc Cẩm cũng thật không ngờ lại tìm được chính chủ nhanh như thế, chẳng qua trên đường trở lại Thiên Cơ Môn cũng gặp được đám Ngũ Âm Môn bụi đất đầy người.
Lúc đó hai đội nhân mã đều cảnh giác nhau, nhờ Lận Tuấn Phong của Thần Sa Môn chủ động đứng ra tỏ ý không can thiệp chuyện của nhau, Ngọc Cẩm cũng tỏ vẻ hữu hảo, nhân mã hai bên lúc này mới buông lỏng cảnh giác.
Ngũ Âm Môn Vương Hâm thấy Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh co quắp liên tục, nhịn không được hỏi một câu: “Đệ tử quý môn có phải bị người phục kích không?”
Những lời này có tính châm chọc cực lớn, bởi vì ai cũng biết Thiên Cơ Môn mới là bên giỏi về phục kích, đào bẫy rập.
Lập tức có đệ tử Thiên Cơ Môn mắng chửi, bị Ngọc Cẩm quát dừng.
Lận Tuấn Phong giảo hoạt như cáo, không muốn đắc tội Thiên Cơ Môn, chỉ đành hòa giải: “Vương huynh nói thế cũng không có ý gì khác đâu, thực ra chúng ta cũng… Aizz!”
Đệ tử Thiên Cơ Môn đúng lúc thấy Chương Đinh đi từ đằng sau Phương Như Hữu ra, sắc mặt xám trắng, Chương Đinh tỉnh lại tới giờ vẫn không biết mình bị làm sao, lúc đó chỉ thấy đầu óc chấn động, người đã ngất đi.
Nếu đôi bên đều có tổn thất, tự nhiên cũng hàn huyên đôi câu. Khi nghe Lận Tuấn Phong nhắc tới đệ tử Hậu Thổ Môn, Ngọc Cẩm lòng khẽ động, lắm miệng hỏi một tiếng: “Hai người mà ngươi nói kia trông như thế nào?”
Lận Tuấn Phong đáp: “Rất dễ nhận biết, một thanh niên, một thiếu niên. Thanh niên thân hình cao lớn, cổ buộc khăn đỏ…”
“Thiếu niên vóc người mập mạp, tuổi chừng mười bốn, mười lăm, có đúng không?” Ngọc Cẩm nói tiếp.
“A! Lẽ nào lần này quý môn cũng thua trong tay hai người này?”
Chuyện liên quan tới máu phượng hoàng, Ngọc Cẩm không chịu nói thêm nữa, chỉ nói phải trở về trị liệu cho sư huynh sư muội, lập tức cáo từ rời đi.
Trở lại trong môn, Ngọc Cẩm lập tức bẩm báo chuyện máu phượng hoàng lên, đồng thời nói rõ người cướp đi trọng bảo môn phái có khả năng là đệ tử Hậu Thổ Môn.
Chưởng môn Loan Uyên cũng nghe đệ tử quay về báo tin trước nói gặp phải đối thủ khó đối phó, nhưng nói cũng không rõ ràng, hắn cũng không để trong lòng, còn muốn nhân cơ hội này cho các đệ tử trải nghiệm chút chuyện, cũng không phái người đi tiếp ứng, nhưng lúc này vừa nghe sự tình liên quan tới máu phượng hoàng, lập tức chẳng còn dáng vẻ thong dong nữa, càng không quan tâm tới việc trị liệu cho đệ tử, giao Ngọc Hoàn Ngọc Trinh cho phòng thuốc quản lý, lập tức chạy đi gặp mấy vị trưởng lão.
Các trưởng lão vừa nghe tới khối tiên thạch trong môn kia lại là hổ phách đặc biệt lưu trữ máu phượng hoàng, lập tức bùng lên. Sau khi gọi Ngọc Cẩm tới biết chuyện, lập tức muốn chạy về phía Hậu Thổ Môn.
“Các ngươi ngốc hết cả à! Chưởng môn Hậu Thổ Môn Dương Quang Minh Dương lão tổ đã tu luyện hơn một ngàn tám trăm năm, người còn tồn tại trên Hậu Thổ Tinh ai già từng trải hơn hắn? Huống chi tu vi đã dừng lại ở Độ Kiếp Kỳ nhiều năm, trừ bỏ Minh Đại Vu, Bạch Đồng với lão tổ, ai dám xúc phạm? Giết? Các ngươi dâng lên cho người ta giết thì có. Đừng tưởng Dương lão tổ không hỏi chuyện đời thì có thể không coi Hậu Thổ Môn ra gì, chỉ cần Dương lão tổ còn đó, Hậu Thổ Môn không ai có thể khinh thường.” Đại trưởng lão Lam Điền vừa tới đã dội cho mọi người chậu nước lạnh.
“Không thể đánh, đánh thì không lại được đối phương. Vậy ngươi nói phải làm sao? Lẽ nào cứ để mặc máu phượng hoàng rơi vào tay người ngoài, đó chính là trọng bảo Thiên Cơ Môn ta truyền xuống! Nếu máu phượng hoàng có công hiệu thật sự như truyền thuyết, nó quan trọng cỡ nào đối với Thiên Cơ Môn ta không cần lão phu lắm lời đi?” Một trưởng lão khác mở miệng.
“Sư phụ, thủ pháp của đệ tử Hậu Thổ Môn kia đả thương Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh khá kỳ quái, đệ tử hổ thẹn, không thể tháo giải được.” Chưởng môn Loan Uyên xấu hổ bẩm báo.
“Hửm?” Chúng trưởng lão giật mình.
Lam Điền cau mày, ngẩng đầu ý bảo một trưởng lão am hiểu trị liệu và thuốc thang khác tới xem cho hai đệ tử kia.
Trưởng lão kia gật đầu đi.
“Các ngươi hiện tại biết sự lợi hại của Hậu Thổ Môn rồi chứ? Đừng thấy nó chỉ có hai ba người, nhưng người ta truyền thừa từ xa xưa, thủ đoạn lợi hại nắm giữ trong tay không biết có bao nhiêu. Bằng không sao nó trấn giữ được ốc đảo kia, lại không có ai dám đứng ra cướp giật?” Lam Điền thở dài. Dương Quang Minh già quá rồi, già tới mức có rất nhiều hậu bối đã quên mất sự tồn tại của hắn.
“Vậy có cần mời Thần Sa Môn đứng ra…” Một trưởng lão do dự nói.
“Hồ đồ!” Lam Điền phủ quyết đề nghị ấy luôn, “Dù chúng ta có thể mời được Minh Đại Vu lão tổ, ngươi tưởng Minh Đại Vu lão tổ sẽ vì Thiên Cơ Môn ta mà đánh ngươi sống ta chết với Dương lão tổ chắc? Đúng là hoang đường! Dù hắn có chịu đứng ra, cũng chỉ cùng Dương lão tổ trao đổi thôi, tới lúc đó, tình huống rất có khả năng là họ chia đều máu phượng hoàng, còn chúng ta chỉ có thể đứng một bên nhìn, đồng thời còn đắc tội một vị lão tổ Độ Kiếp Kỳ.”
“Vậy… việc này lẽ nào cho qua? Kia chính là máu phượng hoàng a, đại trưởng lão!”
Lam Điền im lặng, trưởng lão đi trị liệu cho Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh trở lại, từ xa lắc đầu với Lam Điền.
Sắc mặt Lam Điền càng xấu xí.
Ngọc Cẩm cúi đầu, rụt mình lại nhỏ nhất có thể.
Loan Uyên quay đầu lại lừ Ngọc Cẩm một cái. Ba đệ tử ra ngoài, hai người trọng thương, nhưng có một người có thể hoàn chỉnh trở lại, mà người trọng thương không những là đại đệ tử, còn là người dự thi đại hội Thử Linh lần này cho nên hắn bắt buộc phải suy nghĩ nhiều.
Ngọc Cẩm lòng chua xót. Hắn cũng muốn ra vẻ bị trọng thương lắm, có điều ở đây nhiều đệ tử quá, hắn không dám cam đoan có thể mua chuộc được hết mọi người.
“Ngọc Cẩm, ngươi kể kỹ lại câu chuyện lần nữa cho ta nghe xem.” Lam Điền bỗng nhiên nói.
“Vâng.” Ngọc Cẩm tiến lên trước một bước, cúi đầu kể tường tận tỉ mỉ, rõ ràng câu chuyện lại lần nữa.
Mọi người nghe xong rơi vào yên lặng, cũng nhanh chóng ồn ào thảo luận, thảo luận một lúc lâu cũng không có biện pháp thỏa đáng.
Một canh giờ sau, đệ tử môn đệ bẩm báo, nói là hai đệ tử Ngọc Hoàn và Ngọc Trinh không thuốc mà khỏi, không còn co quắp nữa.
Trưởng lão phụ trách trị liệu kia kinh ngạc ngẩng đầu.
Lam Điền cũng càng do dự có nên cùng Hậu Thổ Môn lá phải lá trái hay không. Cuối cùng hắn suy xét nhiều lần, quyết định vẫn cứ ‘tiên lễ hậu binh’, xem có thể nhờ mặt mũi Thiên Cơ Môn đòi lại một phần máu phượng hoàng hay không.
Chuyện máu phượng hoàng quan hệ lớn, nên hành động sớm chứ không nên để muộn, Lam Điền không muốn lãng phí thời gian, lập tức cùng mấy vị trưởng lão hợp phách, để chưởng môn đời trước cũng chính là đại chưởng môn Lam Điền và chưởng môn hiện tại Loan Uyên, cùng mấy vị quản sự và Ngọc Cẩm – trong những đương sự lập tức chạy tới Hậu Thổ Môn.
HẾT