Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 10 chương 9

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Canh Nhị nhặt chiến lợi phẩm xong đi tới, Truyền Sơn kéo y lại.

Canh Nhị dùng mắt hỏi hắn chuyện gì xảy ra.

Truyền Sơn dán bên lỗ tai y nhỏ giọng nói: “Có phải nữ tu giả nào cũng… cởi mở thế không? Dám theo đuổi nam nhân ngay trước mặt người khác.”

“Nàng là người Ổ đào hoa.” Canh Nhị cũng nhỏ giọng đáp lại.

“Hửm?”

“Công pháp của Ổ đào hoa coi trọng tự nhiên tùy tính, nam nữ tu giả nơi ấy cũng khá cởi mở với chuyện dục vọng.” Canh Nhị cảm thấy điều này rất tự nhiên, cũng chỉ có nhân loại mới có nhiều quy định cứng nhắc như thế, cứ cố đè nén bản tính của mình, lại không biết như vậy mới là bất lợi đối với tu hành.

“Thì ra là thế.” Hiểu thì hiểu thế, nhưng Truyền Sơn là người Lam tinh, vẫn chịu quan niệm nữ tử nên tam tòng tứ đức, không được xuất đầu lộ diện ra ngoài. Đối với cách làm của An Nhiên, tuy rằng bội phục, nhưng vẫn không cho là đúng. Thảo nào Ổ đào hoa lại bị truyền bá là Tà tu, hành vi của họ chắc chắn làm người ta thấy không được nên mới có cách nói đó.

“Ngươi cho rằng nàng không nên như vậy?” Canh Nhị hỏi hắn.

“Cũng không phải. Chủ yếu vẫn phải xem Thập Tứ huynh có thể tiếp nhận nàng hay không, nhưng ta thấy rất khó.” Truyền Sơn đánh giá tuổi Kỷ , cảm thấy Thập Tứ huynh chắc chắn sẽ không có thiện cảm gì với một cô nương cởi mở như vậy.

“Sau này ngươi nhìn thấy nhiều rồi sẽ không nghĩ như vậy nữa.”

“Chính xác.” Truyền Sơn mỉm cười, từ khi tu ma, tầm nhìn của hắn đã trở nên rộng mở hơn, đồng thời suy nghĩ cũng dần thay đổi. Tu giả, bản thân sẽ có một trái tim có thể tiếp nhận vạn vật vạn sự.

Một con hạc giấy nhanh chóng bay tới, chúi đầu vào lòng Truyền Sơn.

Truyền Sơn mở hạc giấy, chỉ thấy viết rằng: đồ nhi ngươi đã làm chuyện tốt gì rồi? Vì sao có nhiều người tìm tới cửa như vậy? Ngươi mau về kể cho sư phụ nghe! Còn nữa, tiểu tử ngươi còn sống đấy chứ?

Canh Nhị liếc nhìn hạc giấy, bỗng nhiên sửng sốt. Vừa rồi trước mắt y hiện lên cái gì vậy?

Tâm trạng Kỷ cực kỳ bất đắc dĩ, khi đó hắn ra tay giúp An Nhiên, chẳng qua là thấy nơi đó nhiều nam nhân làm khó một tiểu nữ nhân, hơn nữa người cuối cùng cứu An Nhiên ra cũng không phải hắn, mà là chúng tu Ổ đào Hoa đuổi tới theo.

Ai ngờ Nữ tu hắn coi như nữ tử yếu đuối đó đêm tối liền mò lên giường hắn, nói muốn cùng hắn song túc song phi cùng song tu, còn nói như vậy đều có lợi cho hai người.

Lúc đó Kỷ không bị mê hoặc thần trí bởi diễm phúc nhuyễn ngọc ôn hương, trái lại trong đầu chỉ có một suy nghĩ: hắn sắp bị người ta thải dương bổ âm rồi! (tức là hành động hút dương khí của đàn ông để cân bằng khí âm dương trong cơ thể người tu luyện, yêu tinh,… – như các bạn hay thấy trong phim đó)

Thế là hắn ném mỹ nữ trần trụi ra ngoài không chút lưu tình.

An Nhiên mạnh hơn hắn, hắn cho rằng mình chắc sắp phải chịu tội một phen, cuối cùng còn chưa chắc có thể thoát được kết cục bị người ta hút dương khí. Nào ngờ đối phương không những không tức giận, trái lại cho rằng hắn là nam nhi chân chính ôm gái mà lòng không loạn, vốn có bảy phần vui đùa, sau thì biến thành mười phần chân tình.

Chỉ là chân tình như vậy hắn không tiêu thụ nổi.

Thấy Kỷ mãi không đáp lời, An Nhiên hỏi tới: “Ngươi khinh thường ta? Ngươi cũng cho rằng ta là Tà tu như những người đó? Cho rằng đệ tử Ổ đào hoa ta đều là hạng người đãng cực kỳ?”

Mắt An Nhiên sáng lên vì hỏi câu ấy, sắc mặt đỏ ửng vì kích động.

“Không, ta không có ý coi thường ngươi. Các ngươi hành sự thế nào đều có tiêu chuẩn hành sự của bản thân các ngươi, chỉ cần không thương thiên hại lý, sao có thể coi là Tà tu.”

“Đã vậy thì…”

“Đa tạ An cô nương ưu ái, chỉ là tại hạ một lòng hướng Phật, không có ý với tình cảm nữ nhi.”

“Hướng Phật? Ngươi cũng chưa quy y, cần gì phải lấy cớ này từ chối ta? Ngươi không thích ta cũng được, ta cũng không tin ngươi vĩnh viễn không thích ta, ngươi… ngươi làm gì đó?!” An Nhiên sợ hãi kêu lên.

Đào Hoa cũng vội vã nhảy dựng lên ngăn cản, “Đừng mà! Thập Tứ ca ca, đang yên đang lành ngươi cạo tóc làm gì chứ?”

Canh Nhị gãi má, cảnh tượng y thấy trước kia quả nhiên không sai, Thập Tứ bị ép phải cạo tóc.

Nhưng trước khi tiến vào Huyết Hồn Hải y rõ ràng thấy Kỷ không cạo tóc, ưm, lẽ nào bắt đầu từ khi y đồng ý song tu với họ La, không những bản thân họ La, bao gồm cả những người xung quanh hắn, con đường họ đi cũng bắt đầu sai khác rồi sao?

“Ngươi đang nghĩ gì đó? Vẻ mặt kỳ lạ vậy.” Truyền Sơn ôm Canh Nhị vào lòng, tiện tay xoa nắn y.

Canh Nhị gạt tay y ra, “Ta đang nghĩ tiên đoán quả là chuyện khó khăn nhất, bởi cuộc đời mỗi người đều sẽ bởi chọn lựa khác nhau mà đi theo những hướng đi khác nhau, tiến tới ảnh hưởng toàn bộ người xung quanh. Đây có lẽ cũng là nguyên nhân tiên đoán của ta vẫn không thể khống chế được, nó có thể nhắc nhở cho ta, nhưng cũng không quyết định được tương lai.”

Truyền Sơn cười, “Ta nghĩ bản lĩnh này của ngươi đã rất giỏi rồi. Gần đây có phải thấy gì không?”

“Có.”

“Ờ? Là gì?”

“Vừa rồi ta còn thấy ngươi và một cô nương hôn nhau.”

“Điều đó không thể nào!” Truyền Sơn kinh hãi, giọng lớn tới nỗi Kỷ vừa cạo tóc xong cũng quay sang phía này.

Canh Nhị mím môi, cảm thấy lòng cực kỳ khó chịu.

Truyền Sơn khẩn trương vô cùng, giải thích: “Nhị, mập mạp ơi! Ngươi nên nhớ tấm lòng của ta có trời đất chứng giám, trừ ngươi ra cả đời này ta sẽ không thích ai khác! Nếu ngươi thực sự thấy ta và một cô nương nào đó hôn nhau, vậy chắc chắn là có nguyên nhân! Ví dụ như ta bị hạ dược…”

“Thân thể của ngươi hiện tại còn thứ thuốc gì có thể ảnh hưởng được?”

“Vậy thì là đối phương biết mê hồn thuật!”

“Ta và ngươi song tu tinh thần, ai có thể dùng mê hồn thuật mê được ngươi?”

“Vậy, vậy là ta uống say rồi coi đối phương thành ngươi!”

“… Ngươi cứ tiếp tục huyên thuyên đi.”

“Ta biết rồi! Chắc chắn là bất cẩn chạm phải, nhất định là như vậy!”

“Chạm phải cái gì?” Đào Hoa cầm túm tóc dầy của Kỷ , hiếu kỳ chen ngang một câu.

Chẳng ai nhìn tới hắn. Canh Nhị thấy tên họ La nói năng lộn xộn, hổn hển giải thích, lòng thoáng thư thái hơn chút, chầm chậm nói: “Ừ, cũng có khả năng này….”

“Có lẽ ngươi tiên đoán lầm rồi!” Truyền Sơn bực lắm. Đang êm đẹp sao tự dưng xuất hiện một cô nương? Còn hôn nàng ta nữa? Khổ nỗi tương lai Canh Nhị thấy từ trước tới nay chưa bao giờ sai…

“Có đúng hay không, trở lại Hậu Thổ Môn là biết.” Canh Nhị hiếm khi cương quyết một phen, giọng nói ngạo kiều nói: “Nếu để ta bắt được ngươi có gian tình với người khác, ta liền nổ ngươi thành tro bụi!”

“… Được.” Hai mắt Truyền Sơn đỏ ửng, cúi đầu muốn gặm cái miệng nhỏ nhắn xinh xắn của rùa con, bị nhóc rùa béo nhéo phần yếu hại ở hạ thân một cái, “Áu ───!”

An Nhiên buồn bã, nhìn Kỷ một cái thật lâu, đang định xoay người rời đi, thì quay đầu lại nói: “Nếu những kẻ cướp này thật sự là do người nhà họ Vân thuê tới, các ngươi phải cẩn thận đấy. Theo ta được biết, hắn chính là một trong những trọng tài của Đại hội Thử Linh lần này.”

“Đa tạ nhắc nhở. Chúng ta sẽ chú ý, ngươi cũng phải cẩn thận.” Kỷ mặc dù không có ý tiếp nhận tình cảm của An Nhiên, nhưng vẫn cảm kích ý tốt của nàng, nhất là nàng vì giúp họ cũng đã gián tiếp kết thù kết oán với nhà họ Vân. Nếu người nhà họ Vân tâm tính nhỏ nhen, nói không chừng sẽ ngáng chân An Nhiên trong trận tỷ thí so tài.

An Nhiên gật đầu, không nói gì nữa, định đi.

Nàng là nữ tử không chịu thua kém, nàng đã từng cố gắng, nhưng sau khi biết có cố gắng thế nào cũng không thể đi vào lòng đối phương được, nàng không muốn ngang ngạnh dây dưa nữa, tạm thời chọn buông tay. Còn về tương lai…

Đào Hoa buộc bó tóc vừa cạo xuống lại, cất vào trong ngực như thể bảo bối, lấy một cái khăn tay ra vẫy theo bóng lưng An Nhiên, miệng còn bỉ ổi nói: “Cô nương đi thong thả a, chúc ngươi tương lai có người chồng tốt a!”

Tiếp theo đổi giọng điệu, “Hứ, cướp người với Đào Hoa ca đây ấy à, không để ngươi biến thành ma lem đệ nhất vũ trụ đã là Đào Hoa ca nhân từ lắm rồi! Oa ha ha, đi đi đi đi đi nhanh đi! Thập Tứ ca ca từ nay về sau đã là người của ta rồi!”

Kỷ chỉ coi như nhóc xấu xí đang nói bậy.

An Nhiên mạnh mẽ quay lưng lại ánh mắt của mọi người, không để ý tới khiêu khích của Đào Hoa, bóng dáng nhanh chóng biến mất không thấy.

Truyền Sơn kéo Canh Nhị, gọi Kỷ lên, sai Thoi bay bay về phía Hậu Thổ Môn. Họ đã làm ra một việc lớn như vậy, hiện tại chắc chắn có không ít người tìm tới Hậu Thổ Môn, bất kể là vì pháp bảo hắn lấy ra, hay vì thực lực chân thực của hắn, những người này có lẽ đều sẽ dây dưa một phen ở Hậu Thổ Môn đây.

Ba người đều đồng lòng, lúc nhảy lên Thoi bay cũng không gọi Đào Hoa thối đang đắc ý kia. Được Truyền Sơn nhắc nhở, hiện giờ tất cả mọi người đều biết đại phiền toái ngày hôm nay đều do Đào Hoa thối kia rước lấy. Hơn nữa phiền phức này còn chưa giải quyết, đồng thời rất có khả năng trở thành phiền phức lớn hơn nữa trong tương lai.

“Ngươi chuẩn bị xuất gia thật à?” Truyền Sơn quan tâm hỏi.

“Ta chỉ cạo tóc thôi.” Kỷ gượng gạo sờ cái đầu trọc lốc.

“Ta cảm thấy ngươi như vậy rất khí khái.” Canh Nhị nịnh bợ.

“Đó là cô nương tốt.” Truyền Sơn tiếc rẻ.

“Ta không thích người quá chủ động.” Kỷ nghiêm trang đáp lại.

“Ta cũng không thích…” Canh Nhị nói thầm.

Truyền Sơn kẹp chân ra sức nắn y, “Vậy lần sau đổi thành ngươi chủ động!”

“Ngươi còn nắn nữa ta sẽ giận!”

“Lẽ nào ngươi vẫn còn giận ta? Ngươi muốn phế bỏ ta thật à? Ta đã nói với ngươi chắc chắn ngươi nhìn lầm rồi!”

“Nhìn lầm cái gì?” Kỷ từ nãy đã hiếu kỳ.

“Oa nha nha! Mấy tên khốn kiếp các ngươi! Dám bỏ lại một mình người ta chạy! Các ngươi đồ xấu xa! Oa a ─── các ngươi bắt nạt ta!” Đào Hoa bên dưới vừa khóc vừa đuổi theo.

Bên trong Hậu Thổ Môn, Dương Đắc Bảo bận tới chân không dính bụi, cứ một lát như thế lại tới mấy đám người.

Dương Quang Minh lấy lý do bế quan từ chối không gặp người, hơn nữa thân phận của hắn ở đây, người khác cũng không dám miễn cưỡng hắn.

Chỉ đáng thương cho Dương Đắc Bảo một mình kiêm mấy chức, vừa phải bận tiếp khách tới trước sơn môn, vừa phải nhớ bưng trà rót nước cho khách trong phòng, còn phải bớt thời giờ báo cáo tình huống mới nhất cho lão sư huynh nhà mình.

Không được, sau khi lần Đại hội Thử Linh này kết thúc, lừa cũng được, cướp cũng tốt, bất kể thế nào cũng phải tìm mấy đệ tử nhập môn, cũng mặc kệ tư chất hay không, dù cho chỉ là dùng để giữ thể diện cũng tốt.

Dương Đắc Bảo nuốt lệ vào lòng, nhìn bao nhiêu môn phái gia tộc ỏ Hậu Thổ Tinh, có nhà ai là đệ tử Nguyên Anh Kỳ ra tiếp khách không? Loại bối phận như hắn chẳng lẽ không được cung kính lên sao?

“Ha hả, Dương huynh, Hậu Thổ Môn rất may mắn a.”

“Không dám không dám. Không biết hai vị tới đây…”

“Ha hả, trước đây không biết Hậu Thổ Môn cũng am hiểu Luyện khí, đúng là không có mắt nhìn.”

“Ta thấy là Hậu Thổ Môn cố ý giấu diếm không muốn để người ta biết đi?”

“Dương huynh, đệ tử họ La kia thật là một năm trước các ngươi vừa nhận? Trước đây cũng chưa thấy người thanh niên này, hắn là người từ đâu tới nha?”

“Hậu Thổ Môn giấu diếm bốn trăm năm, lần này chuẩn bị cho mọi người một lần kinh hỉ sao?”

“Ta thấy thủ pháp dùng bùa của tiểu mập mạp không tồi, một tay bùa chú mà dùng xuất thần nhập hóa, không phải cũng là đệ tử Hậu Thổ Môn chứ?”

“Còn cả tiểu hài tử quái dị kia nữa, tuổi không lớn cũng đã có tu vi Ngưng Khí Kỳ. Nhìn không ra đấy, Hậu Thổ Môn suốt ngày kêu nghèo mà cũng có nhiều đệ tử chất lượng tốt như thế!”

Dương Đắc Bảo muốn nói xen vào cũng không lọt được, chỉ thấy đám người tới chơi ngươi một lời, ta một câu, liều mạng tranh nhau nói trước mặt Hậu Thổ Môn.

Trong đó cũng có kẻ một kiếm chác lợi lộc, ra sức hỏi Dương Đắc Bảo: “Dương huynh, Đại hội Thử Linh cũng sắp tổ chức rồi, nhưng môn ta còn chưa chuẩn bị pháp bảo hộ thân cho đệ tử dự thi, nếu quý môn có thừa, không biết có thể chia cho hai người chúng ta? Đương nhiên giá cả không thành vấn đề!”

“Hừ, trước đây cũng chưa từng thấy Hậu Thổ Môn có nhiều pháp bảo ra đời như thế, hôm nay thoáng cái đã giao cho đệ tử mới nhập môn pháp bảo lợi hại như thế, không phải giấu mọi người tìm ra một bảo địa thừa thãi tài liệu chứ?”

“Đúng thế! Nên biết Hậu Thổ Tinh vốn tài nguyên thưa thớt, nếu Hậu Thổ Môn thực sự phát hiện ra một bảo địa như thế, cứ giấu diếm như vậy có phải quá ích kỷ rồi không?”

“Đúng vậy, đến ngay cả linh khí của Hậu Thổ Môn cũng dày hơn so với lần trước ta tới thăm hỏi nhiều, Hậu Thổ Môn các ngươi không phải tìm được bảo bối gì tốt thật chứ? Dựa theo quy củ cũ của Hậu Thổ Tinh chúng ta, nếu phát hiện linh tuyền (suối) và linh mạch mới, phải do mọi người cùng quyết định niên hạn sử dụng của các môn phái. Lẽ nào Hậu Thổ Môn các ngươi dự định độc chiếm?”

“Các vị sư huynh hiểu lầm rồi, nếu chúng ta phát hiện linh tuyền hay linh mạch mới, sao có khả năng không thông báo cho mọi người? Chúng ta cũng không phát hiện bảo địa thừa thãi tài liệu gì, đây đều là hiểu lầm!” Dương Đắc Bảo rất muốn đánh bay những kẻ này, đáng tiếc không thể.

Nhưng nói tới chuyện linh khí dày hơn trước đây, Dương Đắc Bảo cũng có dự cảm từ sớm, hắn và sư huynh đều đang tìm nguyên nhân, nhưng hiện nay vẫn chưa phát hiện được ngọn nguồn linh khí trở nên dày đặc. Nghe sư huynh nói, trong môn phái dường như xuất hiện một chút khí hỗn độn trong truyền thuyết, nhưng hắn chưa bao giờ gặp qua, chỉ có thể hoài nghi mà không thể phán định.

HẾT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio