Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 10 chương 14

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dương Đắc Bảo cười nói: “Ngươi nói Đại hội Thử Linh này tổ chức lấy đâu ra lắm thiên tài địa bảo, tâm pháp tu luyện và phần thưởng linh thạch các loại như thế? Nó không chỉ là một sự trao đổi quan trọng trong giới tu giả, đồng thời nó còn là một trong những phiên chợ lớn nhất giới tu giả.”

Truyền Sơn và Kỷ cùng nhìn về phía Dương Đắc Bảo, Canh Nhị và Đào Hoa biết kỹ tình hình cũng không lạ.

Dương Đắc Bảo giải thích: “Chẳng hạn như thi Luyện khí, các loại tài liệu và thành phẩm xuất hiện, cuối cùng đều sẽ do Đại hội công khai bán đấu giá cho các tu giả, người trả giá cao thì được. Ngoại trừ các dạng vật phẩm do bản thân Đại hội chuẩn bị, tu giả dự thi cũng có thể công khai bán pháp bảo, các loại đan dược mình dùng sau khi thi đấu kết thúc, thậm chí có mấy lần Đại hội còn xuất hiện các kiểu pháp bảo siêu phẩm nghịch thiên như độ kiếp đan nữa. Cho nên mỗi khi tới Đại hội Thử Linh, có rất nhiều tu giả bế quan không ra mặt cũng tới đây là vì thế. Tự nhiên, càng về sau, càng xuất hiện sản phẩm tốt, tu giả xem đấu cũng càng nhiều hơn.”

“Thì ra là thế.”

Canh Nhị nói thêm: “Cũng có hành tinh có số lượng khán giả cực ít thậm chí là không có, chẳng hạn như một hành tinh nào đó chỉ có ba, năm tu giả, tình huống cứ tiếp tục như vậy, nếu họ tỏ ý muốn tham gia Đại hội Thử Linh với người tổ chức Đại hội, chỉ cần khác thể loại, căn bản đều được vào thẳng vòng hai luôn, cũng chính là người xuất sắc của cả hành tinh trong cụm hằng tinh () tương ứng tham dự thi đấu.”

() từ Hán Việt là tinh đoàn, tinh đoàn theo baidu giải nghĩa là cụm hằng tinh (hằng tinh là những ngôi sao tự phát sáng, phát nhiệt, và nó đứng yên, ko di chuyển, khác với hành tinh nhé)

“Còn có chuyện tốt như vậy nữa à?”

“Đều có lợi và hại đi, nếu thực lực của họ không được, vừa thi đã bị đào thải ra rồi. Có những người do thực lực quá yếu nên bị cười nhạo, cảm thấy thê thảm quá, còn có người bị kẻ mạnh nhìn trúng tài nguyên của hành tinh họ rồi bị chiếm luôn. Vì thế, có rất nhiều hành tinh tu chân thực lực yếu kém, nhân số tu giả cực ít cũng sẽ không dự thi.” Dương Đắc Bảo trả lời, Canh Nhị gật đầu phụ họa.

Truyền Sơn im lặng, hắn nghĩ tới Lam tinh quê hắn, không biết Lam tinh có Đại hội Thử Linh không? Có lẽ các tu giả của Lam tinh căn bản không tham gia vì sợ người khác phân chia tài nguyên?

Dương Đắc Bảo chỉ vào hội trường rồi giới thiệu cho Truyền Sơn và Kỷ một số tình huống căn bản.

Ánh mắt Truyền Sơn nhanh chóng bị hút tới một bức màn nước lớn treo lơ lửng đằng sau dãy ghế trọng tài. Trên bức màn nước ấy xuất hiện tình cảnh nơi sân đấu như thể ảo ảnh. Bức màn nước lớn như vậy, dù có người ở xa ngàn dặm cũng có thể thấy rõ tình huống trận đấu, huống chi ánh mắt của tu giả đều rất tốt.

Đây là cái gì?

Canh Nhị dường như nhận ra nghi vấn của hắn, giải thích cho đồ nhà quê này: “Đó là màn nước hiển thị mọi sự trong chúng sinh, có thể phản xạ từng hành động cử chỉ của một người dự thi nào đó ở sân đấu lên màn nước, dùng riêng không có hiệu quả, chỉ có thể hiển thị được khi bốn góc sân đấu bày trận pháp thôi.”

“Hay lắm!” Truyền Sơn khen không dứt.

“Đó là do ngươi chưa từng tới hành tinh tu chân lớn và phồn hoa thôi, đợi tới khi tới rồi, ngươi mới biết các loại trận pháp và nguyên khí thiên địa bị sử dụng tới trình độ nào, loại màn nước hiển thị này chẳng qua là chút tài mọn mà thôi. Chỉ có ở loại hành tinh nghèo nàn thiếu tài nguyên, tầm mắt thấp kém mới có thể coi một thứ màn nước hiển thị như bảo bối.” Đào Hoa khinh thường.

Truyền Sơn không để ý tới hắn, hỏi Canh Nhị: “Ngươi cũng biết làm sao?” Hắn quyết định bất kể thế nào cũng phải học được cách tạo ra bức màn nước này.

“Có thể, chế tạo bức màn nước này cũng không khó, khó chính là vận dụng và lý giải đối với trận pháp thôi. Hiện tại ngươi chỉ không hiểu bí quyết trong đó, chờ tới khi ngươi hiểu rồi, ngươi sẽ phát hiện làm thứ này rất dễ dàng với ngươi.” Canh Nhị ăn ngay nói thật.

Truyền Sơn gật đầu, lại nhìn về phía pháp bảo mới mẻ khác trong hội trường.

“Ngươi có cảm thấy nhiệt độ không khí ở đây êm dịu vừa phải không.” Canh Nhị nhắc nhở hắn.

“Ta biết, đây là năng lực trận pháp.”

“Nếu mỗi lần muốn bố trí sân đấu, đều phải mời đại sư trận pháp tới bày các loại trận pháp, vậy đó là một cách làm cực kỳ lãng phí thời gian và nhân lực, cũng là một cách làm cực kỳ tiêu hao nguyên khí thiên địa. Từ rất lâu trước đây, các tu giả đã nghĩ ra một phương pháp giải quyết.”

Truyền Sơn bừng tỉnh, “Ý ngươi là có người đã luyện chế ra pháp bảo có công năng tương tự?”

“Đúng.” Canh Nhị gật đầu.

Truyền Sơn chìm vào suy nghĩ. Những điều thấy hôm nay đã dẫn dắt nhiều cho hắn.

“Lợi dụng pháp bảo có nhiều kiểu nhiều loại, suy nghĩ trước đây của ngươi cũng không sai, pháp bảo quả thực không chỉ là một công cụ phòng ngự và vũ khí, nó còn có thể dùng trong sinh hoạt hàng ngày.

Thấy Canh Nhị giảng cho Truyền Sơn nghe như thể một tiên sinh dạy học, Đào Hoa sờ cằm, bỗng thấy ước ao, lúc này mắt lé nhìn Kỷ đầu trọc bên cạnh.

Nếu để hắn dạy người này, chắc sẽ không kém hơn La tiểu tử đi?

Đào Hoa càng nghĩ càng hưng phấn, đầu óc chỉ nghĩ tới cảnh tượng hùng vĩ bản thân hắn đang cưỡi lên cổ Kỷ tác oai tác quái là đã thấy sướng rồi.

Kỷ cảm thấy từ chỗ Đào Hoa bên kia truyền tới từng đợt gió lạnh, tức khắc im lặng đứng xa hơn.

Giờ Thìn ba khắc (h′), màn che được kéo ra trong tiếng trống kích động lòng người ở Đại hội Thử Linh.

Lúc này, ghế khán giả đã đông nghịt người.

Truyền Sơn cho rằng ban đầu Đại hội chắc chắn sẽ tuyên thệ giống như đại hội xuất quân lúc quân đội Hi triều xuất phát, từng quan viên nối nhau lên đài, nói những câu vô ích ta da không đau thịt không ngứa, mãi tới khi tất cả mọi người đứng mỏi rồi mới cho nhân vật trọng yếu đứng ra nói lời khích lệ, cả quá trình thường đều phải mất một, hai canh giờ.

Truyền Sơn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nghe lảm nhảm, không ngờ Đại hội Thử Linh của tu giả hình như rất quý trọng thời gian, chưởng môn Ngũ Âm Môn mang theo vẻ mặt kích động đơn giản nói vài câu, giới thiệu trọng tài của trận đấu, rồi bắt đầu nói về ý nghĩa tổ chức Đại hội Thử Linh và quy chế thi.

“… Mọi người đều biết, Đại hội Thử Linh cứ trăm năm tổ chức một lần, mỗi lần diễn ra chín năm, mỗi năm tiến hành một vòng thi theo cấp bậc. Chín cấp bậc lấy khu vực vũ trụ do đại thần viễn cổ định ra làm tiêu chuẩn, chia ra làm hành tinh bản quốc, cụm hằng tinh tương ứng, chòm sao tương ứng, cụm chòm sao tương ứng, thiên hà tương ứng, quần tụ thiên hà tương ứng, siêu thiên hà tương ứng, cụm siêu thiên hà tương ứng, cùng với trận đấu cuối của các giới tổng hệ sao toàn vũ trụ, có chín cấp cả thảy.” (cái phần này thứ tự có hơi lộn xộn, mình ko biết rõ về thiên văn học lắm nên cũng chịu)

Kiểu phân chia vũ trụ và xưng hô này đối với Truyền Sơn đã dung hợp ký ức Trách Yểm cũng không xa lạ gì, chỉ không thể có ấn tượng cụ thể, dù sao hắn vẫn chưa đi hết vũ trụ lần nào.

“Hiện tại, ta tuyên bố ───” Chưởng môn Ngũ Âm Môn đỏ bừng mặt, hắn sống gần bảy trăm năm, hôm nay nở mày nở mặt nhất!

“Trận đấu cấp thứ nhất tại bản thổ Hậu Thổ Tinh Đại hội Thử Linh chính thức bắt đầu ───!”

Khán giả và người dự thi đều ra sức vỗ tay nhiệt liệt, nhất là đệ tử Ngũ Âm Môn, cả đám mặt đỏ tới mang tai, kích động vỗ hai bàn tay như thể vỗ pháp bảo, còn có Yêu tu gào lên kích động. Bầu không khí toàn trường tự dưng trở nên sôi động!

Tiếng trống nặng nề vang lên từng đợt một, rồi càng lúc càng nhanh, càng ngày càng nặng hơn.

Tiếng trống đã cổ động rất nhiều tu giả có tu vi thấp, những tu giả này chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng đều không kiềm chế được bản thân, tiếng hoan hô hưởng ứng vang lên đinh tai nhức óc.

Đào Hoa thấy kiểu sôi động thế này thì rất hưng phấn, vừa gầm rú theo mọi người, vừa chồm chồm lên như khỉ, lúc thì sang trêu chọc Canh Nhị.

Canh Nhị lẩn trốn, trốn mãi đằng sau Truyền Sơn.

Thấy Đào Hoa trêu quá đáng, Truyền Sơn đạp cho hắn một phát.

Đào Hoa đang muốn hét, đã bị Kỷ dùng nắm vải bịt miệng.

Chưởng môn Ngũ Âm Môn ngồi xuống, không biết giọng nói từ đâu truyền tới vang khắp hội trường, thanh âm ấy yêu cầu ngươi dự thi ghi tên lập tức tiến vào giữa hội trường.

“… Đệ tử Thiên Cơ Môn Ngọc Bân vào sân.”

“Đệ tử Vạn Bảo Môn Vạn Đan vào sân.”

Vạn Đan? Không phải Vạn Khương à? Truyền Sơn kinh ngạc, theo hắn thấy tuy Vạn Đan tu vi không cao, nhưng luận về thiên phú phương diện luyện khí đúng là mạnh hơn hai đệ tử kia của Vạn Bảo Môn.

“Đệ tử Ổ đào hoa Trần Khuynh Thành vào chỗ.”

“Đệ tử Công Tôn gia…”

Theo tiếng gọi tên người dự thi, một bóng người vút ra từ chỗ ghế khán giả, có người nhảy thẳng vào giữa sân đấu, có người chọn bay bằng pháp bảo phi hành. Mỗi khi có một kiểu pháp bảo nào xuất hiện, khán giả đều sẽ xoi mói một phen.

Lúc này, khu vực thi đấu giữa sân cũng xuất hiện thay đổi, khe hở giữa những viên đá tảng nhanh chóng mọc lên những cây cỏ xanh cao chưa tới mắt cá chân người, cỏ xanh chia đều sân bãi thành phần số người dự thi. Chỉ cần có người bước vào một khu vực trong đó, khu vực ấy sẽ sáng loáng lên, đồng thời phát ra một thanh âm cho thấy thân phận người dự thi. Có lẽ ấn ký mà người dự thi được dập lúc báo danh chính là để dùng vào lúc này. Phương pháp kiểu này cũng hoàn toàn ngăn chặn khả năng mạo danh thế thân, bởi ấn ký đều là dùng tinh thần lực của mọi người để giữ lại.

Truyền Sơn để ý tới giữa khu thi đấu có một khoảnh đất trống hình tròn, khu vực cá nhân của toàn bộ người dự thi đều vây quanh hình tròn này.

Dương Đắc Bảo vỗ vai Truyền Sơn, cười hỏi: “Khẩn trương không?”

Truyền Sơn cũng không biết rốt cuộc hắn có khẩn trương không, nhưng đúng là hắn có cảm giác nhiệt huyết sôi trào thật.

Đệ tử Thần Sa Môn được gọi đến tên, một người trung niên trông hơn bốn mươi tuổi không biết có phải là để hấp dẫn sự chú ý của mọi người hay không, chân đạp một thanh phi kiếm trung phẩm tản mát ra áng sáng rực rỡ bảy màu bay vào sân thi đấu.

Thanh phi kiếm trung phẩm này đã thành công làm đông đảo tu giả ước ao ghen ghét. Đệ tử Thần Sa Môn nhất thời đắc ý dào dạt, chỉ chờ khi trận đấu kết thúc sẽ cho khán giả thấy pháp bảo các kiểu được Thần Sa Môn luyện ra.

“Đệ tử Hậu Thổ Môn La Truyền Sơn vào chỗ.” Giọng nói rõ ràng vang khắp toàn trường.

“Đến lượt ngươi đấy, vào đi!” Dương Đắc Bảo nhẹ nhàng đẩy Truyền Sơn.

Truyền Sơn quay đầu lại nhìn Canh Nhị một cái.

Canh Nhị nắm chặt tay ra sức vung lên.

Đào Hoa rút nắm vải ra, kéo Kỷ , vung bó cỏ đuôi chó hăng hái hô to: “Gió nổi, tráng sĩ ra đi, chiêng trống rung trời, tài hoa cùng luận, nhắc tới hào kiệt thiên hạ, Huyết Hồn xương khô tinh phải tính! La tráng sĩ, trông cậy vào ngươi đấy!”

Kỷ che miệng hắn lại, kéo hắn sang một bên. Tên này đúng là biết phá hỏng bầu không khí, còn hấp dẫn sự chú ý của người khác nữa!

Đúng vậy, vốn dĩ Truyền Sơn lên vào sân cũng không có bao nhiêu người chú ý, hắn cũng không sử dụng pháp bảo, chỉ thành thành thật thật nhảy vào khu vực thi đấu như rất nhiều tu giả trước đó, kết quả giọng Đào Hoa hô lên, làm hắn thoáng cái đã thành tâm điểu chú mục.

Có người nhìn thấy Đào Hoa, hai mắt nhất thời trở nên đỏ đậm.

Người bên cạnh kéo nàng một cái, thấp giọng nói: “Cứ để hắn khuếch khoác đi, tên hề nhảy nhót thôi mà, đợi lát họ còn khóc nữa chứ!”

“Qủa nhiên là luyện khí. Lúc đó nhìn hắn dùng mấy thứ pháp bảo kia, ta đã suy đoán như vậy.” Vụ Tỉnh ngồi ở tầng thứ nhất đối diện ghế khán giả nói.

Diệp Phong thì chăm chú tỉ mỉ xem xét ghế Hậu Thổ Môn đối diện có người nọ hay không, nhìn một lượt không thấy, nhưng thấy một nhóc béo phị khá quen mắt. (ko hiểu sao cứ nhắc tới gã Diệp Phong này là mình lại muốn bỏ edit)

Kỳ lạ, vì sao hắn lại thấy một nhóc béo phị quen mắt chứ? Diệp Phong tỉ mỉ nhớ lại xem mình đã từng gặp nhóc béo phị ở nơi nào.

“Diệp sư đệ, ngươi đang tìm cái gì?” Vụ Tỉnh hừ lạnh.

“Không! Ta chỉ tùy tiện nhìn thôi.” Diệp Phong lập tức đáp.

Trong lòng Vụ Tỉnh biết rõ, nhưng không chọc phá, chỉ đổi đề tài: “Ngươi đã nghe tới sự kiện kia chưa?”

“Chuyện gì? A, ý ngươi là… Thần giáp?” Hai chữ cuối cùng, giọng Diệp Phong thấp xuống.

Vụ Tỉnh gật đầu.

“Đây chỉ là lời đồn, ta không cảm thấy tiểu tử của Hậu Thổ Môn kia có phúc lớn như vậy.” Diệp Phong mù mờ nói.

“Vậy nếu không phải lời đồn thì sao? Ngươi ngẫm mà xem, đó chính là thần giáp được đại thần viễn cổ truyền thừa hoàn chỉnh trong truyền thuyết, hơn nữa chỉ cần công năng thứ nhất của nó thôi cũng đủ làm người trong thiên hạ điên cuồng, huống chi nó không những có thể tấn công phòng thủ hộ chủ, còn có một không gian vô tận trong truyền thuyết! Trong không gian ấy còn có rất nhiều thiên tài địa bảo đã thất truyền!” Trong mắt Vụ Tỉnh lóe lên ham muốn mãnh liệt, “Bất kể là thật hay giả, ngươi chẳng lẽ không muốn thử cơ hội một lần sao?”

Diệp Phong động tâm, ánh mắt nhìn về phía La Truyền Sơn giữa sân trở nên quyết liệt, “Vấn đề là, chắc chắn không chỉ có mình chúng ta có dự định như vậy. Hơn nữa ngươi biết tin tức rốt cục là từ đâu truyền tới không?”

HẾT

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio