Mặc Vân Các.
Dương Đắc Bảo chịu trách nhiệm đón khách vào thấy Truyền Sơn xuất hiện liền nhắc hắn: “Là cậu bé da đen đưa tin lần trước.”
Truyền Sơn gật đầu, trước đó hắn cũng chỉ đưa tín vật vào cửa cho một người, chính là Hắc vương xà khi đó, là cậu bé da đen hiện tại.
“Này, ta lại tới đưa tin nữa đây.” Cậu bé da đen thấy Truyền Sơn, nhảy dựng lên từ trên bồ đoàn, hào hứng chạy tới.
Đào Hoa thấy cậu bé da đen thì vẫy tay, còn cậu bé dan đen thì nhe răng với hắn.
“Chỗ các ngươi nghèo thật, kém rõ xa Thần Sa Môn.” Cậu bé da đen tự do bình luận.
Truyền Sơn nghe vậy mới bắt đầu quan sát Mặc Vân Các này, hắn biết Hậu Thổ Môn có một nơi như thế, nhưng mới chỉ nhìn từ bên ngoài, chưa đi vào bên trong, nào ngờ… thà không vào còn hơn.
Đáng thương cho Hậu Thổ Môn nghèo rớt mùng tơi, Mặc Vân Các dùng để tiếp khách bí mật đến cả cái ghế cũng không có, song cửa sổ kia cũng lung lay như thể đã cũ kỹ lắm rồi vậy.
“Khụ khụ, sau này đại trận hộ sơn thường mở, phòng với nhà tự nhiên sẽ khôi phục hình dáng trước kia, hình dáng hiện tại chỉ là tạm thời thôi. Sư huynh cũng sẽ từ từ lấy ra những dụng cụ còn thiếu.” Dương Đắc Bảo ngại ngùng đáp.
Bất đắc dĩ thôi, trước đây để tận lực giảm khả năng tiêu hao linh thạch, toàn bộ dụng cụ trong nhà cửa của Hậu Thổ Môn đều phải cất đi hết.
Truyền Sơn ra hiệu bảo Dương Đắc Bảo không cần quan tâm lời cậu bé da đen nói, quay sang hỏi nhóc da đen: “Ngươi đã từng tới Thần Sa Môn?”
“Tới rồi, chỗ ấy thật không tệ, cũng có không ít thứ tốt, tiếc là tu vi ta có hạn, chỉ có thể dòm mà thèm.”
Dương Đắc Bảo vừa nghe thế lập tức liền cảm thấy sư huynh cất hết những dụng cụ bày biện lại đúng là một cử chỉ sáng suốt.
“Sau này Hậu Thổ Môn chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt hơn.” Truyền Sơn nói với cậu bé da đen.
Cậu bé da đen chẳng bận tâm lắm, khoát tay nói, “Hậu Thổ Môn các ngươi có tốt hay không không liên quan tới ta, lần này ta tới là nể mặt tình nghĩa trước đây. Nhưng kể cả là anh em ruột thịt cũng phải tính rõ, lần đầu ta giúp các ngươi truyền tin, là giao tình, còn lần thứ hai, các ngươi phải có chút quà cáp mới được.”
“Ngươi đang làm kinh doanh về mặt này hả?” Truyền Sơn cũng chẳng xa lạ với kiểu buôn tin này, chẳng qua mới thấy lần đầu tiên ở giới tu giả, hơn nữa người làm loại kinh doanh này còn là người quen với hắn.
Cậu bé da đen không phủ nhận, hắn được trời phú cho kỹ năng thích hợp để làm kiểu kinh doanh này, mà hắn thì đang thiếu linh thạch để tu luyện, tới lui vài lần thì thà làm luôn đi cho xong.
“Ngươi cứ nói trước xem tin tức đó là tin tức gì, ta xem có đáng để mua không đã.”
“Liên quan tới người nhà họ Vân.”
Truyền Sơn im lặng, Vân gia…. đây đúng thật là lũ giòi bọ làm tổ trên xương cốt con người ta, muốn trừ bỏ cũng không dễ dàng, có muốn giết hết cũng phiền phức, nếu không các sư phụ cũng sẽ không chỉ đuổi Vân Tranh Nhân ra khỏi tổ trọng tài cho xong việc.
“Họ muốn đối phó ta?”
“Nếu ngươi muốn biết thì phải trả thù lao cho ta.” Cậu bé da đen gian xảo nói.
Truyền Sơn mỉm cười, “Ngươi muốn thù lao kiểu gì?”
Cậu bé da đen nhìn sắc mặt Truyền Sơn, hơi do dự, nói: “Ta muốn một vị trí trong danh sách tiến vào Linh sơn bí cảnh.”
Truyền Sơn đang muốn đồng ý, trong đầu bỗng nhiên vang lên tiếng của Canh Nhị: “Bảo hắn đồng ý gia nhập Hậu Thổ Môn trước.”
“Ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Yêu tu, Hậu Thổ Môn, Hắc vương xà trưởng thành. Ta nhìn thấy Hắc vương xà đứng đằng trước Yêu tu.”
“Chỉ thế thôi?”
“Ta, ta chỉ thấy ngần ấy…”
“Ngươi nhìn thấy Hắc vương xà và các Yêu tu đưa lưng về phía Hậu Thổ Môn hay đối mặt với Hậu Thổ Môn?”
“Đưa lưng.”
“Vậy khả năng đối địch của các Yêu tu đối với Hậu Thổ Môn khá nhỏ.” Truyền Sơn do dự, “Liệu bây giờ bảo Hắc vương xà chọn gia nhập Hậu Thổ Môn có tạo bất lợi ngược cho Hậu Thổ Môn không?”
“Có khả năng này…” Canh Nhị dè dặt nói, “Nhưng có khả năng chính bởi vì sự can thiệp của chúng ta lúc này, làm Hắc vương xà vốn không chọn gia nhập Hậu Thổ Môn phải vào Hậu Thổ Môn, mà sau này là đệ tử Hậu Thổ Môn rồi, hắn sẽ chiến đấu cho Hậu Thổ Môn.”
“Cũng có khả năng tương lai bởi một nguyên nhân nào đó hắn phản bội Hậu Thổ Môn, thậm chí dẫn thẳng một nhóm Yêu tu tới đánh?”
“Đều có khả năng…”
“Năng lực tiên đoán này của ngươi thật đúng là…”
Canh Nhị không phục, nói: “Tiên đoán chỉ là nhắc nhở, cũng không phải chuyện sẽ xảy ra thực sự. Số phận có rất nhiều ngã rẽ, chọn lựa khác biệt sẽ đi theo những con đường khác biệt.”
Nói tới đây, Canh Nhị bỗng chán nản: “Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi, ngươi không cần nói với hắn nữa.”
Truyền Sơn lắc đầu, đưa tay sờ quả đầu dưa gang của Canh Nhị, Canh Nhị ẩn bàn tay của hắn ra, tủi thân ngẩng đầu lên.
Truyền Sơn thấy y như thể cô vợ chịu bao ấm ức như thế, vui mừng suýt cười thành tiếng.
“Ngốc ạ, có lẽ can thiệp hôm nay của ngươi và ta cũng là thuận theo tự nhiên đi?”
“Phải nha.” Canh Nhị nhìn Truyền Sơn cong khóe môi cười, nếu trước đây y chọn từ chối Truyền Sơn, vậy Ma tộc có tướng mạo bình thường nhưng quyến rũ nghiêng trời có thể đã trở thành bầu bạn song tu của Truyền Sơn rồi không?
Vừa nghĩ tới ‘cỏ non’ nhà mình sẽ bị người khác gặm là Canh Nhị đã khó chịu, y xiết chặt móng vuốt béo phì, thề phải bảo vệ trinh tiết của cỏ non nhà y!
Truyền Sơn xoa nắn khuôn mặt y, không rõ Nhị rùa này sao bỗng đổi từ cô vợ chịu bao ấm ức sang chiến tướng ý chí hừng hực? Nhưng, Canh Nhị như thế cũng rất đáng yêu.
Nam nhân vô sỉ lòng dạ nhộn nhạo, không để ý ánh mắt của người xung quanh, tay lưu luyến không rời trên mặt và cổ của nhóc béo phị nhà hắn. Nếu không phải còn có người ở đây, cái tay ấy của hắn còn không biết đã trượt xuống chỗ nào rồi.
Còn về chiến tranh lạnh trước đó… Truyền Sơn lạ lùng nói: ca với Nhị rùa chiến tranh lạnh hồi nào?
Cậu bé da đen không biết hai người đang dùng thần thức bí mật bàn luận, còn tưởng yêu cầu thù lao này quá đáng nên hắn có phần bất an, đặc biệt là tin tức của hắn cũng không đáng giá một vị trí trong danh sách bí cảnh cho lắm.
Nhưng, nhưng ta có thể ra giá cao thì các ngươi cũng có thể mặc cả mà, chẳng hạn yêu cầu ta tìm giúp các ngươi tin tức khác chẳng hạn, ta cũng sẽ không từ chối đâu.
Ngay lúc cậu bé da đen dự định chủ động bàn điều kiện thì Truyền Sơn đã mỉm cười cực kỳ thân thiện nói với hắn: “Điều kiện vừa rồi ngươi nói không thành vấn đề, nhưng ngươi có từng nghĩ tới việc tiến vào Hậu Thổ Môn tu luyện không?”
“Gì?” Cậu bé da đen mở to mắt, lập tức nở nụ cười, dường như đề nghị này khá là buồn cười vậy, “Từ bao giờ có môn phái chịu nhận Yêu tu vậy?”
Dương Đắc Bảo cũng có phần sửng sốt, nhìn lướt qua Truyền Sơn. Nhưng hắn cũng không nói gì, hắn tin Truyền Sơn chắc chắn có phán đoán riêng.
“Ngươi buôn tin, chắc cũng biết truyền thừa tu luyện của Hậu Thổ Môn ở các phương diện đều cực kỳ hiếm thấy trong giới tu giả, tuy Thần Sa Môn giàu có, nhưng chưa chắc đã đầy đủ truyền thừa như Hậu Thổ Môn. Hơn nữa hiếm có nhất là Hậu Thổ Môn đối xử bình đẳng với các loại tu giả Phật, Ma, Qủy, Yêu, Linh.”
“Thật sao?”
“Lừa trẻ con như ngươi chắc?” Truyền Sơn bật cười, “Ta từng thấy sách cổ liên quan tới Yêu tu trong môn, trong đó có một phương pháp Yêu tu viễn cổ Xà long biến, ta nghĩ rất thích hợp với ngươi.” Truyền Sơn dụ dỗ.
“Xà long biến?! Các ngươi mà lại có Xà long biến!” Cậu bé da đen giật mình. “Không thể nào! Ta nghe bà nội từng nói, phương pháp tu luyện ấy đã thất truyền từ lâu rồi.”
“Đó là ở Lam tinh, đây là hành tinh ai ai cũng là tu giả, Hậu Thổ Môn còn được truyền thừa hơn năm, có một vài phương pháp tu luyện chưa thất truyền cũng là bình thường thôi.”
Cậu bé da đen do dự.
“Ngươi gia nhập Hậu Thổ Môn coi như là đệ tử của Hậu Thổ Môn ta, như vậy danh sách bí cảnh linh sơn chắc chắn sẽ có phần cho ngươi, hơn nữa tương lai đệ tử Hậu Thổ Môn mà không có nhiều thì chắc chắn ngươi có cơ hội tiến vào bí cảnh linh sơn lần nữa.” (đúng là lừa con nít = =)
Cậu bé da đen động tâm rồi.
“Nhưng nếu ngươi không có ý đấy thì thôi, danh sách bí cảnh ta có thể nể tình bạn bè cho ngươi một vị trí. Nói thực thì ta bảo ngươi bái sư vào Hậu Thổ Môn cũng là nể tình nghĩa trước kia của chúng ta, hy vọng sau khi chúng ta đi rồi, còn có người có thể chăm sóc ngươi, dù sao Tán tu muốn xuất đầu lộ mặt ở giới tu giả quá khó khăn. Ta không biết ngươi có nhận được đầy đủ truyền thừa Yêu tu thích hợp với ngươi hay không, nếu không, ngươi tự dựa vào sức mình thì có thể bước tới trình độ nào?”
Truyền Sơn nói tới đây, nhìn Dương Đắc Bảo một cái.
Dương Đắc Bảo nghĩ nhanh cũng mường tượng ra được ý của hắn, tuy không biết Truyền Sơn một lòng muốn nhóc này tiến vào Hậu Thổ Môn để làm gì, nhưng hắn ta vẫn nói hùa theo lời Truyền Sơn: “Cũng chỉ có sư điệt ta mới mở miệng được. Hậu Thổ Môn ta nhận đồ đệ luôn tuân theo nguyên tắc thà ít mà chất, ngươi cứ xem chúng ta bốn trăm năm mới nhận một mình Truyền Sơn là biết.”
“Phải nha, trước đây Hậu Thổ Môn nghèo nàn, nhưng hiện tại người ta đang có một ngọn linh sơn bí cảnh, lại có phương pháp phối chế Hậu Thổ Sa, sau này linh thạch nha, ma thạch nha còn không phải sẽ lăn rào rào tới à. Nếu người ta chịu nhận ta, người ta đã sớm khóc hô bái sư vào cửa rồi ấy!” Cũng không biết Đào Hoa xen miệng tới giúp vui hay nhìn ra ý đồ của Truyền Sơn, cũng ở bên cạnh thêm mắm dặm muối.
Nội tâm cậu bé da đen dao động mạnh mẽ.
“Việc này không vội, ngươi có thể suy nghĩ thêm. Trước đó, điều kiện trao đổi một vị trí trong danh sách kia vẫn có hữu hiệu như cũ.” Truyền Sơn nháy mắt với Đào Hoa.
Đào Hoa hiểu ý, hưng phấn giả vờ lẩm bẩm: “Đúng là ngốc! Một vị trí với một truyền thừa hoàn chỉnh làm sao mà so sánh được với nhau? Hơn nữa một khi bái sư rồi, có thể lấy tư cách đệ tử Hậu Thổ Môn tiến vào bí cảnh, sau này nói không chừng còn có cơ hội tiến vào nữa. Làm đệ tử nhà người ta, không những được trưởng bối bảo vệ và chỉ dạy, sau này linh thạch dùng để tu luyện cũng không phải mất công khổ cực. Như vậy một khi so sánh, rốt cuộc ai mới là người có lợi thì dùng đầu gối cũng nghĩ ra được. Nếu là người ta, chắc chắn đã chọn bái sư nhập môn rồi.”
Nói rất hay! Truyền Sơn dùng ánh mắt khen Đào Hoa.
Đào Hoa vênh váo ngẩng cao đầu. Lừa một tiểu yêu xà chưa thành niên đối với Đào Hoa đại gia chẳng qua cũng chỉ là chuyện nhỏ bằng cái móng tay thôi.
Cậu bé da đen không hiểu Đào Hoa đang nói hùa theo ý Truyền Sơn, còn tưởng Đào Hoa suy nghĩ cho hắn liền nhịn không được tự suy xét lời Đào Hoa, vừa nghĩ đã thấy càng có lý hơn.
“Hậu Thổ Môn thực sự chịu nhận ta?” Cậu bé da đen do dự hỏi.
Mắc câu rồi! Truyền Sơn và Canh Nhị liếc mắt nhìn nhau.
Truyền Sơn nhéo Canh Nhị một cái coi như chúc mừng, Canh Nhị cũng không cam lòng tỏ yếu kém, nhéo lại một cái.
Truyền Sơn miễn cưỡng kiềm chế rục rịch thoáng ngóc dậy, nói như thể ‘buông lỏng móc câu: “Ta có thể giới thiệu ngươi, nhưng rốt cuộc có trở thành đệ tử chính thức của Hậu Thổ Môn hay không còn phải xem ý của hai vị sư phụ và sư thúc của ta nữa.”
“Ừa…” Cậu bé da đen vừa nghe tới vẫn còn cửa ải phải qua nữa thì có phần chần chừ.
“Nhưng tư chất của ngươi không tệ, nhân phẩm cũng tốt, lại là bạn cũ của ta, chắc chuyện nhập môn cũng không thành vấn đề đâu.” Truyền Sơn xiết chặt móc câu lần nữa.
Trong mắt cậu bé da đen lần nữa dấy lên hy vọng, hiện tại hắn đã bị lừa quên hết cả ước nguyện ban đầu, chỉ cho rằng chuyện tốt trời cho sắp rớt xuống đầu hắn thật rồi.
Ai mà chẳng muốn có một chỗ dựa vững chắc? Trước khi hắn tới Hậu Thổ Môn hoàn toàn không ngờ Truyền Sơn sẽ đưa ra một điều kiện có lợi với hắn như thế.
Không thấy ngoài cửa nhà người ta giờ có một đám tu giả khóc hô quỳ bái muốn gia nhập Hậu Thổ Môn sao?
Hôm nay cơ duyên trời cho ấy cứ như thế đã rơi xuống đầu hắn, nếu hắn không nắm chắc… bà nội hắn chắc chắn sẽ nhảy từ điện Diêm La lên cắn cho hắn hai phát!
“Hắc Cổ cảm tạ sư huynh cất nhắc.” Cậu bé da đen lanh lợi lập tức đổi giọng.
Truyền Sơn ra dáng huynh trưởng sờ đầu hắn, “Là sư huynh hay sư thúc bây giờ còn chưa định được, ngươi gặp Dương Đắc Bảo sư thúc của ta trước đã.”
Hắc Cổ nhanh chóng làm lễ chào với Dương Đắc Bảo, cũng lo lắng trước đó có để lại ấn tượng gì xấu cho hắn ta hay không.
Dương Đắc Bảo không có ấn tượng gì xấu về Hắc Cổ, chỉ cảm thấy đứa trẻ này tuy trông lanh lợi, nhưng cũng khá dễ lừa, đấy, bị người ta tùy tiện lừa một cái đã bắt đầu vui mừng gọi tiếng sư huynh rồi.
Truyền Sơn truyền âm vào thần thức Dương Đắc Bảo: “Ta đi rồi, đứa trẻ này ở lại, hắn là mầm tốt, hãy đối xử tử tế với hắn đấy.”
Dương Đắc Bảo cho rằng Truyền Sơn đang lo sau khi hắn đi rồi, Hậu Thổ Môn không người kế tục, thế mới đặc biệt tìm cách giữ đứa trẻ này lại.
Dương Đắc Bảo tỉ mỉ quan sát Hắc Cổ.
Ừm, tuy là Xà yêu, nhưng đã có thể tu thành hình người, hơn nữa trí tuệ cũng không thấp. Quan trọng nhất là, ánh mắt của đứa trẻ này trong suốt không thấy sự tà ác, nhìn tướng mạo cũng không phải hạng bạc tình bạc bẽo, lại thêm cái tính lanh lợi, kể đúng là mầm non tốt.
Dương Đắc Bảo càng nhìn càng ưa, “Ngươi tên là Hắc Cổ? Hắc của màu đen, cổ của cổ đại hả?”
“Vâng.” Hắc Cổ bỏ sự tùy ý lúc vừa vào cửa, đổi lại đáp bằng vẻ cung kính.
“Ngươi nói với sư huynh ngươi về chuyện người nhà họ Vân trước đi, đợi lát nữa ta sẽ dẫn ngươi đi gặp hai vị lão tổ.” Dương Đắc Bảo nghĩ thầm hắn cũng nên nhận một đồ đệ rồi, đúng lúc, cũng không cần kén chọn gì, cứ chỉ định đứa trẻ này đi.
Sau một chén trà nhỏ.
“Ngươi nói Trần lão tổ Trần Vong giúp người nhà họ Vân mở truyền tống trận, đưa họ đi rồi?” Truyền Sơn hỏi như muốn xác định.
“Ừ, nhưng Vân Tranh Nhân thay đổi hình dạng trộm ở lại.”
“Trần Vong biết không?”
“Chính hắn giúp Vân Tranh Nhân thay đổi hình dạng.”
“Ngươi có nghe được họ nói gì không?”
“Ta không dám tới gần, sợ bị họ phát hiện. Lúc đó ta hóa thành hình rắn, kiềm chế tu vi và khí tức giấu mình trong đống cát nên họ mới không chú ý tới. Thế nhưng chỉ cần khẽ nhúc nhích, Trần lão tổ nhất định sẽ phát hiện ra ta.”
“Ngươi còn nhớ rõ hình dạng sau khi Vân Tranh Nhân thay đổi không?”
“Nhớ chứ, ta đã khắc hình dạng đó lại vào ngọc giản rồi.”
“Làm tốt lắm! Ngọc giản ở đâu?”
Hắc Cổ lấy ngọc giản ra, Truyền Sơn cầm một lát, trong đầu đã hiện lên hình dạng Vân Tranh Nhân sau khi thay đổi, nhìn bề ngoài trông như một Tán tu tuổi chừng ba mươi, vóc người hạng trung, mặt mày không có chi tiết gì đặc biệt, rất là bình thường.
Truyền Sơn truyền ngọc giản lại cho mọi người ở xung quanh xem, cuối cùng Dương Đắc Bảo xem xong trả lại ngọc giản cho Hắc Cổ.
“Đợi lát nữa ngươi cũng đưa ngọc giản cho hai vị lão tổ xem.”
Hắc Cổ biết Dương Đắc Bảo đang cho hắn cơ hội khoe thành tích liền vội vàng gật đầu.
Dương Đắc Bảo lo lắng nói: “Không biết Trần Vong và Vân gia có giao ước gì bất lợi với Hậu Thổ Tinh không nữa, ta thấy việc này vẫn nên để hai vị lão tổ biết sớm thì hay hơn. Để ta mang Hắc Cổ đi luôn.”
“Chờ đã! Vẫn còn một việc.” Hắc Cổ đột nhiên kêu lên một tiếng.
“Việc gì?”
Hắc Cổ gãi đầu ngại ngùng nói với Truyền Sơn: “Ta có một người bạn, hắn muốn mua chiếc Nhuyễn giáp có thể cản được công kích năng lực tinh thần kia của ngươi, giá cả không thành vấn đề.”
“Bạn ngươi? Ai?” Có thể làm Hắc Cổ cố ý đề xuất tới, xem ra tình nghĩa giữa hai người cũng không tệ đâu. Truyền Sơn còn tưởng là một Yêu tu.
“Hắn tên là Ngũ Châu Linh Giác, chính là tên ngốc luôn tự xưng là trưởng tử, chỉ sợ người ta không biết hắn có nhiều linh thạch của Ngũ Châu gia ở Lan tinh ấy.”
Truyền Sơn cười ha ha, “Hắn là bạn ngươi?”
“Đúng vậy, tuy tiểu tử kia có hơi ngốc, hơi ngông cuồng, nhưng con người cũng không tệ lắm, tốt hơn rất nhiều con người mà ta đã từng gặp.” Hắc Cổ tỏ rõ bản thân rất biết nhìn người.
“Nếu là tiểu tử đó… cũng không phải không được. Nhưng ngươi phải nói rõ với hắn, trước đó ta không chịu bán chiếc Nhuyễn giáp này là bởi nó còn chưa hoàn hảo, nếu hắn có thể chờ, tương lai đến lúc ta tới Lan tinh rồi sẽ bán cho hắn một chiếc Nhuyễn giáp tốt hơn cả Hậu Thổ Sa. Ngươi hỏi lại coi hắn có đồng ý không.”
“Đồng ý! Hắn chắc chắn sẽ đồng ý. Hắn cũng nói nếu ngươi chịu cho hắn đặt một chiếc thì còn tốt hơn nữa. Để ta liên hệ với hắn.” Hắc Cổ vui mừng nói, lập tức lấy ra một con hạc giấy truyền tin, viết rõ những điều muốn nói ở trên rồi ném ra ngoài.
Làm xong việc, Dương Đắc Bảo cũng không chậm trễ nữa, nói với Hắc Cổ: “Đi thôi, ta dẫn ngươi đi gặp hai vị lão tổ, thuận tiện bẩm báo luôn chuyện nhận ngươi vào môn cho hai vị ấy.”
“Các ngươi thực sự muốn nhận ta làm đồ đệ?”
Dương Đắc Bảo sờ đầu hắn, cười nói: “Đứa ngốc.”
Lúc Hắc Cổ đi, hắn còn không dám tin, quay đầu lại nhìn lướt Truyền Sơn một cái, Truyền Sơn mấp máy môi nói với hắn một tiếng ‘sư đệ’, bấy giờ hắn mới dám tin chuyện Hậu Thổ Môn muốn nhận hắn làm đồ đệ không phải là đang nằm mơ.
Hì hì! Hắc Cổ cười khúc khích như thể đạt được vật báu trời cho, vui vẻ theo sát đằng sau Dương Đắc Bảo đi ra mắt hai vị lão tổ.
“Ta thấy tiểu tử kia vốn đã thích hợp với Hậu Thổ Môn rồi.” Truyền Sơn cười.
Canh Nhị nghiêm túc nói: “Hậu Thổ Môn tốt.”
“Đúng vậy, Hậu Thổ Môn thực sự tốt, ba vị trưởng bối đều là người tốt.” Truyền Sơn cảm thán, xong rồi bỗng vỗ tay nói: “Ta đột nhiên cảm thấy vận số của ta cũng không phải xấu lắm, hơn nữa còn khá là tốt?”
“Từ xưa họa phúc đã tương phùng.” Canh Nhị nghiêm túc nói.
“Không phải cách nói phúc tinh và tai tinh ấy rất linh nghiệm sao?” (phúc tinh: cứu tinh, tai tinh: sao chổi, ngôi sao gây xui xẻo, tai họa)
“Đó là nhân tố tâm lý, cũng có thể nói là tinh thần lực. Ngươi càng cho rằng bản thân ngươi là tai tinh thì ngươi sẽ càng có cảm giác xui xẻo; người nào cho rằng tai tinh ở khắp xung quanh thì những chuyện xui xẻo xảy ra xung quanh họ cũng càng nhiều. Tương tự, cách nói ngôi sao may mắn và phúc tinh cũng vậy.”
Đào Hoa hiếm khi hùa theo lời Canh Nhị: “Tinh thần lực của con người là một năng lực vô cùng thần kỳ, có rất nhiều sinh vật cả đời không tu luyện, chúng không hiểu cái gì gọi là năng lực tinh thần. Nhưng chúng không biết chỉ cần chúng sống, thì tức là vẫn đang vận dụng tinh thần lực, thậm chí có vài sinh vật có tinh thần lực cực kỳ mạnh tới mức mà sau khi chết rồi vẫn còn để lại chấp niệm.”
Canh Nhị nói tiếp: “Chẳng hạn như ‘thiên sát cô tinh’ mà con người thường đồn đại vậy. Nếu một nhà nọ đều nhận định con của mình từ nhỏ đã khắc chết người nhà thì người nhà đó sẽ bất giác ngày ngày đều nghĩ tới bản thân sống không lâu, như vậy cứ ngày ngày suy nghĩ thì không chết cũng tự làm mình chết.”
“Vậy không có ‘thiên sát cô tinh’ sao?” Kỷ cũng bất giác hỏi theo.
“Khặc khặc!” Đào Hoa cười quái dị, “Nếu người khác cho rằng ngươi là thế, ngươi có khả năng sẽ trở thành như thế, nhưng nếu chính ngươi không cho là thế thì ngươi sẽ không phải là thế.”
“Ý ngươi nói là năng lực tinh thần sẽ ảnh hưởng tới số phận của một con người?” Truyền Sơn hỏi.
“Người ta cũng không nói thế, đó là tự xương khô ca ca cho rằng như thế.” Đào Hoa giảo hoạt, không chịu nói ra đáp án.
Kỷ nghe qua là thôi, không suy nghĩ nhiều nữa, còn Truyền Sơn lại chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Qủa thực, nếu bốn trăm năm sinh mệnh trước đây, bất cứ lúc nào hắn yếu tinh thần một cái là sẽ không có bản thân ngày hôm nay rồi.
Xét từ đó có thể thấy, cái nhìn của hắn về năng lực tinh thần vẫn còn quá hạn hẹp sao? Chỉ cho rằng đây là một cách phòng vệ và công kích tương tự linh lực, ma lực, thực ra nó có thể vận dụng với phạm vi rộng lớn hơn nữa?
Nếu năng lực tinh thần có thể ảnh hưởng tới số phận một người, vậy thì nó có phải sẽ ảnh hưởng nhiều hơn nữa không?
Số phận sờ không được nhìn chẳng thấy, năng lực tinh thần cũng tương tự, nguyên khí hỗn độn của hắn cũng na ná, thế nhưng ba thứ này đều là sự tồn tại chân thực.
Truyền Sơn bất tri bất giác tiến vào trạng thái giác ngộ, Canh Nhị thấy vậy, khoanh chân ngồi xuống.
Đào Hoa ghen ghét, lườm Canh Nhị nhỏ giọng nói: “Thế mà cũng giác ngộ, có phải ngươi động chân động tay hay không vậy?” (sao có cảm giác như anh giám khảo trong vua bánh mì vậy =)))
Thập Tứ ca ca nhà hắn nghe xong cùng một đoạn như thế, tại sao lại không có chút phản ứng nào vậy?
Canh Nhị thành thực lắc đầu, “Ta không gian lận. Truyền Sơn đã từng hấp thu ký ức và tu vi ngàn năm của một Ma tu Phân Thần Kỳ.”
“Cho nên hắn mới cảm ngộ được nhiều hơn những tu giả cùng lứa?” Đào Hoa hiểu ra nguyên nhân, không ghen ghét nữa. Nếu như đây là ‘kỳ ngộ’, hắn thà rằng huynh vĩnh viễn cũng không cần gặp phải.
Kỷ ý bảo Đào Hoa không nên quấy rầy Truyền Sơn nữa, lặng lẽ kéo Đào Hoa rời đi.
Mặc Vân Các chỉ còn lại có Truyền Sơn và Canh Nhị.
Canh Nhị nhắm mắt lại, một luồng nguyên thần tiến vào đầu Truyền Sơn, từ từ làm ý thức của y đồng bộ với ý thức của hắn, làm như vậy có thể tùy thời tùy lúc kéo được Truyền Sơn ra khỏi giác ngộ khi có nguy hiểm xảy đến.
Thoáng cái bảy ngày trôi qua, Đại hội Thử Linh cấp thứ nhất cử hành tại Hậu Thổ Tinh cũng hoàn toàn kết thúc.
Nhưng mãi tới lúc này, Truyền Sơn và Canh Nhị vẫn còn ở trong Mặc Vân Các chưa ra.
Dương Quang Minh, Bạch Đồng lẳng lặng chờ ngoài cửa.
“Hôm nay Truyền Sơn sẽ ra chứ?” Bạch Đồng hỏi.
“Ta có cảm giác này.” Dương lão nhi khoanh chân lơ lửng trên không trung.
“Ngươi… ngươi có phải?!”
Dương lão nhi trợn mắt, “Bằng không tại sao ta lại nhận ngươi về? Ta nói cho ngươi hay, sau này Hậu Thổ Môn ta liền giao cho ngươi, Đắc Bảo còn quá non, tu vi cũng không tốt, ngươi ít nhất phải đợi hắn được tu vi trên Phân Thần Kỳ mới được độ kiếp, hiểu chưa?” (phải lo cho sắp nhỏ rồi hẵng theo má sắp nhỏ biết chưa)
“Ngươi muốn để lại một mình ta? Ngươi còn muốn để ta giống như ngươi đến lúc độ kiếp rồi không độ kiếp, ngược lại toàn lực đè nén tu vi, dù hủy diệt thân thể cũng không tiếc phải không?” Bạch Đồng cười nhạt.
“Sẽ không thảm như vậy, ít nhất ta cũng sẽ không để ngươi thảm như ta.” Dương lão nhi dùng phất trần quất hắn một cái, “Ta sẽ xem tình huống, nếu không ổn, ta sẽ nghĩ cách binh giải, bảo lưu Nguyên anh đổi thành Tán tiên.”
Bạch Đồng lắc đầu, “Độ kiếp không phải xem vận khí, nếu ngươi mang tâm lý may mắn, còn không bằng ngay từ đầu đã sửa thành Tán tiên.”
Dương lão nhi thở dài: “Không cam lòng mà! Lão phu ta tu luyện hơn hai ngàn năm, cuối cùng lại chỉ có thể sửa thành Tán tiên, có thể nào cam tâm được chứ?”
“Ngươi còn nhớ rõ lời Canh Nhị nói ngày đó không?”
“Canh Nhị nói nhiều như vậy, ý ngươi là câu nào?”
“Ngươi đừng giả vờ hồ đồ, ngươi biết rất rõ ý của ta.”
“Trẻ con ăn nói bậy bạ thôi, thế mà ngươi cũng tin.” Dương lão nhi cười nhạo.
“Ngươi cho rằng đó là nói bậy thật?”
“…”
“Canh Nhị và Truyền Sơn cùng đi Huyết Hồn Hải, điều này không lạ, Canh Nhị không phải Ma tu mà lại tiến vào được Huyết Hồn Hải, hơn nữa còn ở cùng Truyền Sơn bốn trăm năm.” Bạch Đồng chậm rãi nói, không đợi Dương lão nhi phản bác, hắn đã tiếp tục: “Điều ấy có thể suy đoán ra từ lời chúng nói lúc thường ngày, hơn nữa chúng cũng không có ý giấu diếm sự thật này. Cũng như bây giờ chúng ta đều biết đứa trẻ Đào Hoa kỳ lạ kia căn bản là dân sống ở Huyết Hồn Hải vậy.”
“Ừ thì xem ra vận khí tên đồ đệ này của chúng ta không tệ.”
Bạch Đồng mỉm cười, hắn thích cách nói này của Dương Quang Minh ─── đồ đệ của hai người bọn họ.
“Tiểu tử kia vận khí không tồi, là bởi bên cạnh hắn có Canh Nhị ở cùng.”
“Ha hả, tiểu tử kia thật tinh mắt, kiếm được một phúc tinh làm vợ.” Dương lão nhi cười xấu xa.
“Canh Nhị có phải phúc tinh không ta không biết, nhưng ta biết lời y nói từ trước tới nay rất chuẩn.”
“Ngươi đã kiểm nghiệm rồi à?”
“Chưa. Nhưng ta biết Truyền Sơn ở Huyết Hồn Hải năm, không những vui vẻ trở về mà còn mang theo một đống thiên tài địa bảo, tu vi và phương pháp luyện khí cũng tiến bước lớn. Còn tu vi của Canh Nhị… Ngươi nghĩ y có thể bảo vệ được Truyền Sơn? Hay là lúc đó Truyền Sơn có thể bảo vệ cho y?”
“Được rồi, ta thừa nhận tiểu mập mạp kia không đơn giản, y ắt có bí mật, nhưng y có khả năng tiên đoán hay không… ngươi để ta suy nghĩ đã.” Dương lão nhi bắt đầu mềm lòng.
“Còn mấy ngày nữa?” Bạch Đồng hỏi tiếp.
“Trong vòng hai tháng đi, có lẽ thế. Lần này là kiểu gì cũng không thoát được rồi!”
“Dương sư phụ, ngài nói cái gì không thoát được?”
Cửa Mặc Vân Các mở, Truyền Sơn và Canh Nhị đồng thời bước từ trong ra.
Dương lão nhi nhìn lướt người đồ đệ một cái, hài lòng gật đầu.
“Không tệ, tu vi lại tiến bước nữa rồi. Nhưng sao ngươi vẫn chưa kết đan?” Dương lão nhi phát giác thân thể đồ đệ có chút kỳ lạ.
Truyền Sơn cười khổ, “Ta cũng không biết, có khả năng vĩnh viễn ta cũng không thể kết đan được đi? Canh Nhị, ngươi nói thử xem?”
“Ế, ta cũng không rõ đâu.” Canh Nhị gãi đầu, trạng thái của Truyền Sơn y cũng mới thấy lần đầu, cho nên y thật sự không biết sau này Truyền Sơn sẽ biến thành kiểu gì nữa.
Đáng thương cho Truyền Sơn nghe xong cái đáp án vô trách nhiệm ấy, chỉ có thể nhéo mông Nhị rùa nhà hắn một cái coi như trả thù.
Canh Nhị bị nhéo, trước mặt hai vị lão tổ cũng không tiện né tránh, chỉ có thể để cái tay kia dừng lại trên mông y một thời gian khá dài. Ngươi nhéo cứ nhéo, còn dám bóp? Đồ đểu!
“Hay lắm. Đợi lát nữa để ta nghiên cứu điển tịch trong môn xem có tình huống tương tự với ngươi không, ngươi đừng gấp gáp.”
“Cảm ơn Dương sư phụ, ta không vội. Dù sao ta cũng không cảm thấy khó chịu gì, hơn nữa… còn có thể gạt người khác.”
Dương lão nhi cười mắng: “Cái đồ tiểu tử này!”
“Dương sư phụ, ngài mới vừa nói cái gì không thoát được? Có phải ngài sắp độ kiếp không?”
“Ừ, chắc tầm hai năm nữa, đến lúc đó ngươi giải quyết mọi chuyện xong xuôi rồi, nhớ phải quay về Hậu Thổ Tinh đấy.”
“Vâng! Dương sư phụ yên tâm, đến lúc đó ta chắc chắn sẽ quay lại.”
Bạch Đồng giữ im lặng.
“Đi thôi, đã sắp xếp cho ngươi một địa điểm bế quan luyện khí mới.” Dương lão nhi vẫy tay với đồ đệ.
HẾT