“Nhưng mà ngày mai, ngươi không đến sơn cốc gần nhà các ngươi trước giữa trưa cứu hắn, hắn chắc chắn phải chết!”
Triệu lão hán lão đảo rình ngã, “Ngươi nói cái gì!”
Canh Nhị không nói, Đại Hắc đằng sau một mực cắn vạt áo y, ghét y vì nói quá nhanh.
“Thần toán?” Triệu lão hán run giọng, thái độ không khỏi mềm mỏng bảy phần.
“Cả cuộc đời này, ngươi có tất cả hai cháu trai, bốn cháu gái. Nhưng cháu trưởng mệnh yếu, cần ngươi giúp đỡ mới có thể thoát khỏi kiếp nạn. Ngày mai, trước giữa trưa, tại sơn cốc gần nhà ngươi, có thể cứu được đứa cháu trưởng này không thì còn phải trông cậy vào ngươi, đi đi.” Canh Nhị thấy Triệu lão hán như vậy liền mềm lòng, nói hết những gì y biết luôn.
Triệu lão hán biến sắc mấy lần, cuối cùng nắm chặt tay, vững giọng nói: “Thần toán Hậu Thổ… Được! Nếu ngươi nói đúng, ta sẽ trả cho ngươi một lượng bạc. Nếu như, nếu như ngươi chỉ thuận miệng nói lung tung, dù ngươi tuổi còn nhỏ không hiểu chuyện, ta cũng sẽ kiện ngươi lên quan phủ!”
Triệu lão hán sợ mình nhớ lầm, xác nhận mấy lần với Canh Nhị về thời gian và địa điểm, chỉ sợ ngày mai bỏ lỡ việc cứu đứa cháu đích tôn.
Lần này Canh Nhị không chịu mở miệng nữa, Đại Hắc ở đằng sau cũng phải nhả vạt áo y ra. Làm gì có thầy tướng nào nói toẹt hết mọi chuyện như thế?
“Ngươi nên bảo lão trả cho ngươi ít nhất lượng bạc. Ông lão này gia cảnh không kém, ở động thôn Hồ tiên còn có một căn nhà ngói to.” Đại Hắc không hài lòng về thù lao.
Canh Nhị giơ chân lên đạp nó, tiểu tử này còn tham tiền hơn y. Rồi y quay đầu lại hỏi Triệu lão hán: “Hiện giờ xe la đi được chưa? Theo luật cũ, không được lấy roi quật Đại Hắc nhà ta, cũng không cần các ngươi đưa nó về, nó tự nhớ đường.”
Triệu lão hán thanh toán xong xu tiền xe, thất hồn lạc phách ngồi xe la về.
Hắn thậm chí còn quên mất rằng, hắn không chỉ cho Đại Hắc đi về phía nào, nhưng Đại Hắc cứ chầm chậm đi như thể đã biết đường.
Ba tháng qua, Đại Hắc đã biết hết đường ngang ngõ tắt ở Tân kinh. Những nơi có thể đỗ xe bò trong thành không nhiều lắm, người động thôn Hồ tiên mỗi lần đánh xe vào thành đều phải đem xe bò và hành lý tạm thời gửi ở chỗ một hộ bán dầu có quan hệ với người trong thôn ở ngoài cửa Tây thành. Nó chỉ cần đến đó đón người và hàng thì chắc chắn không sai.
Đại Hắc và Triệu lão hán vừa đi, đám du côn Vương Giáp, Phương Ngũ chờ ở bên cạnh đã lâu lập tức lắc lư đi tới.
“Tiểu bàn tử, hôm nay vừa mở hàng đã có khởi đầu tốt rồi ha.” Bốn người chặn kín sạp của Canh Nhị.”
Canh Nhị ngẩng đầu, dùng ánh mắt vô tội nhìn họ.
Vương Giáp lắc mông, ngồi xuống trên chiếc bàn màu gỗ thô, ngoáy lỗ mũi, búng vứt đi rồi lé mắt nhìn Canh Nhị, hừ hai tiếng.
Canh Nhị nhẫn nại để không nghiến răng, cố gắng dịch mông về sau một chút.
“Ta nghe thấy Triệu lão đầu nói sẽ cho ngươi mười lượng bạc?”
Canh Nhị thành thật nói: “Là một lượng, chứ không phải mười.”
Vương Giáp chìa tay, “Bạc đâu?”
“Còn chưa đưa nữa.”
“Ngươi lừa ai chứ! Mau giao bạc ra đây, không muốn sống ở Tân kinh nữa phải không?”
Canh Nhị bĩu môi, “Ngươi ác quá…”
Vương Giáp suýt thì bị y chọc cười, “Con mẹ ngươi, lão tử nể tình ngươi còn nhỏ nên không động tay với ngươi, ngươi còn dám bảo lão tử ác? Ngươi có tin lão tử sẽ đánh ngươi đến nỗi cha mẹ cũng không nhận ra không hả?”
Canh Nhị lắc đầu. Nhớ năm đó, y ở mỏ than Vân Sơn đắc tội bao người, cũng chưa từng bị đánh chứ huống chi là bây giờ?
Vương Giáp bị y chọc tức, vén tay áo, “Cái đồ heo béo nhà ngươi, lão tử đã nể mặt mà còn không biết điều! Có giao bạc ra không? Không giao lập tức đánh ngươi!”
“Ta chỉ có xu… Còn phải ăn cơm trưa, cơm tối, ta còn chưa ăn sáng đâu.”
“Ta mặc kệ ngươi đã ăn hay chưa!” Vương Giáp mặt mày dữ tợn, tới gần Canh Nhị, xách áo y lên, nói hết sức dữ dằn: “Chỉ cần thằng nhóc ngươi còn coi bói ở Tân kinh một ngày thì ngươi phải ngoan ngoãn nộp bạc cho lão tử, mỗi ngày phải giao mười lượng!”
Du côn Phương Ngũ nhìn mà không nỡ, kéo vạt áo Vương Giáp, “Mười lượng nhiều quá, có đánh chết nó cũng không giao ra được, một ngày xu là bảo đảm y không chịu được tới cuối tháng rồi.”
Vương Giáp quay đầu lại lườm Phương Ngũ, “Lúc lão tử nói ngươi không được xen miệng vào. Muốn đánh phỏng? Dù sao tiểu tử này cũng không định giao xu ra, vậy bảo y giao mười lượng và xu có gì khác nhau nào?
Hai du côn khác cùng nhau tán thưởng: “Lão đại anh minh.”
Phương Ngũ giần giật khóe miệng, khoanh tay nhìn trời.
“Ngươi có nộp không?” Vương Giáp lắc cổ Canh Nhị.
Canh Nhị một mực không để tay đối phương đụng tới y.
“Vương Giáp! Ngươi đang làm gì?” Một tiếng hét lớn vang lên, một đội quan binh đang tuần tra dừng bước lại, trừng về phía họ.
Vương Giáp lập tức buông tay, vỗ đầu Canh Nhị, xoay mặt cười cười với các đại gia quan binh, nói: “Không có gì không có gì, chúng ta đang nhờ tiểu bàn tử thần toán tính giúp xem khi nào thì phát tài được đấy mà, ha ha ha.”
Canh Nhị sờ đầu y. Vì sao tất cả mọi người đều thích vỗ đầu y? Ngay cả Đại Hắc cũng thích há mồm cắn đầu y, lén nhai tóc y.
“Nếu ngươi có thể phát tài thì lão tử đã làm được tướng quân rồi. Vương Giáp, làm gì cũng phải có chừng mực, đừng để ta phải đưa ngươi vào đại lao.” Một người có chức cao nhất trong đội tuần tra cảnh cáo Vương Giáp một câu.
Tiếp đó, gã cau mày nhìn Canh Nhị, “Ngươi định khi nào thì rời khỏi Tân kinh?
Hiển nhiên, gã và Canh Nhị không phải lần đầu gặp nhau.
Canh Nhị thở dài, nhăn nhó nói: “Ta và ca ca tới Tân kinh tìm người thân nhưng không gặp được, ta tính ra họ còn sống, nhưng không tính ra được họ đang ở đâu, ta định nương nhờ một người họ hàng khác, nhưng người này ở tận phương Bắc, hiện giờ phương Bắc loạn như vậy, chúng ta cũng chỉ đành tạm thời ở lại Tân kinh an cư, ngươi thấy đứa trẻ nhà ta còn nhỏ như vậy, sao có thể chịu được khổ trên đường.”
Đây là cớ Truyền Sơn đã chuẩn bị sẵn, giấy tờ chứng minh cũng đã ổn thỏa, đảm bảo chẳng có ai tìm ra được vấn đề.
Tiểu ngốc tử nghe Canh Nhị nhắc tới nó liền giơ tay lên vẫy chào gã kia. Đây là một trong những kỹ năng cần có của nó.
Qủa nhiên sắc mặt gã kia ôn hòa hơn nhiều, nhìn lại Vương Giáp, quát to: “Đừng bắt nạt trẻ con.”
Vương Giáp cười xấu hổ, “Nào có. Vương Giáp ta bắt nạt trẻ con hồi nào? Tiểu bàn tử, ngươi nói với Trương đại ca đi, ta có bắt nạt ngươi không?”
Canh Nhị muốn gật đầu nhưng bị Vương Giáp ôm cứng.
Canh Nhị ngửi thấy mùi thối từ nách Vương Giáp, lập tức nín thở. Có lẽ người này phải ba tháng mới tắm một lần nhỉ? Ngạt thở chết mất!
Trương bách hộ lấy tay chỉ vào Vương Giáp, lắc đầu, ánh mắt cảnh cáo nhìn một vòng những người lấy việc coi bói làm nghề nuôi thân, mang theo các huynh đệ khác đi mất.
Đội tuần tra vừa đi, Vương Giáp lập tức lại liếc lườm Canh Nhị.
Canh Nhị phồng mồm, giữ vững nhịp thở, nên nói gì mới có thể làm đám du côn ở bẩn thích ngoáy lỗ mũi còn không thích tắm này nhỉ?
“Ca ca ngươi đâu?” Phương Ngũ bỗng lắm miệng hỏi một câu.
Canh nhị nhìn về phía Phương Ngũ, “Ca ta đã ra khỏi thành cùng với tiểu công tử của Úc gia rồi.”
“Lại đánh nhau à?”
“Đúng vậy, kiếm ít tiền ấy mà.”
Phương Ngũ nhếch miệng, sao hắn chẳng thấy Canh Đại giống người phải vất vả kiếm tiền thế nhỉ, đó cũng là một trong những nguyên nhân hắn đồng ý để Vương Giáp gây sự với Canh Nhị, hắn luôn cảm thấy đôi huynh đệ này không đơn giản như bề ngoài, hắn muốn tiện thể tìm ra nội tình của hai người này.
“Các ngươi ở đâu?”
Canh Nhị cũng không đề phòng, thuận miệng đáp: “Chính là căn tiểu viện đằng sau đại lao Hình bộ.”
“Cái gì? Các ngươi ở đâu?” Phương Ngũ thất kinh.
Ba du côn khác kể cả Vương Giáp đều cùng giật mình nhìn Canh Nhị.
“Căn tiểu viện đầy ma quái ấy hả? Vốn là nhà cũ của Lưu gia?”
Canh Nhị mù mờ gật đầu. Chúng ta có gì ma quái sao?”
“Các ngươi sống ở đó thật? Nghe nói tên Lưu Hiếu Đường đánh bạc bị người ta chém đứt một tay vẫn còn ham mê bị lão quỷ ngàn năm trong nhà hắn dẫn dụ nên mới thế. Ta từng nghe Lưu Hiếu Đường nhắc tới, nói hắn bán nhà cho một đôi huynh đệ từ ngoài tới, đôi huynh đệ kia chính là các ngươi hả?”
Canh Nhị tiếp tục gật đầu.
“Các ngươi ngu à?!” Vương Giáp đập lên đầu Canh Nhị, nhưng không đập được.
Canh Nhị xê chiếc ghế, cố gắng cách xa người này.
Tiếc là Vương Giáp không hiểu tâm tình của y, kéo cái ghế dưới mông y lại, “Căn nhà kia mà các ngươi cũng dám mua? Một chỗ âm trầm như vậy, nghe nói ngày trước từng có tù nhân trốn từ đại lao Hình bộ ra, tiếc là vừa tới căn nhà cũ của Lưu gia đã bị tên lạc bắn trúng, thi thể ấy còn rơi vào giếng nhà họ Lưu nữa.”
Canh Nhị thầm nghĩ, à, chính là khối xương kia. Nó đã bị y mang lên, chôn trong sân nhà, hơn nữa y còn khơi thông lại giếng nước, còn ném mấy thứ vào đó, hiện giờ nước bên trong rất ổn.
Phương Ngũ cũng xen miệng vào nói: “Nghe nói trước khi xây dựng, căn nhà cũ của Lưu gia từng là nơi hành hình các phạm nhân mà đại lao lén xử lý của thành Ninh An, chỉ riêng mặt bằng cái nhà đó đã không biết chết bao nhiêu ngươi. Lúc Lưu gia xây nhà ở đó, nghe nói đất đào lên toàn màu đỏ.”
“Chậc chậc!” Bốn du côn cùng lắc đầu nhìn Canh Nhị, ánh mắt ấy mang theo bao thương hại.
“Ta còn từng nghe người ta nói nhà cũ của Lưu gia hai tháng này có rất nhiều ma quái. Ông chủ sòng bạc mà Lưu Hiếu Đường thua bạc lúc đầu ấy, từng mang một đám người về nhà cũ của hắn định cướp đất, nhưng kết quả gặp phải quỷ, khi tỉnh lại đã ở bãi tha ma ngoài thành, chậc chậc! Tòa nhà ấy mà các ngươi cũng dám ở? Không sợ bị những quỷ hồn oan khuất kia kéo xuống lòng đất sao?” Vương Giáp cảm thấy hết sức khó tin.
Canh Nhị ưỡn ngực, “Ta và ca ta đều là đạo sĩ.”
Vương Giáp liếc mắt khinh thường, “Ờ, Hậu Thổ Môn truyền nhân phải không? Tiểu tử ngươi giả thần giả quỷ cũng được đấy, nhưng lão tử căn bản không tin.”
Canh Nhị khinh bỉ hắn, nếu ngươi không tin thì cũng đừng tim đập như sấm khi nói về nhà ta chứ.
Bỗng nhiên, cảnh tượng sắp tới của Vương Giáp lóe qua trong đầu Canh Nhị, Canh Nhị há miệng nói luôn: “Ngươi từng đi qua nhà ta, muốn trộm đồ nhưng không được, còn bị đưa tới bãi tha ma có phải không?”
Vương Giáp gấp gáp muốn bịt miệng y lại, “Đừng nói bậy, lão tử chưa từng đi qua cái nơi quỷ quái nhà các ngươi!” Hắn chỉ hiếu kỳ đi xem thử thôi, muốn xem tên ngốc nào lại đi mua căn nhà cũ Lưu gia, nào ngờ…
“Ngươi thích em gái của Trương bách hộ – Trương Miêu Miêu.”
Tay Vương Giáp dừng lại giữa không trung.
“…” Vương Giáp đột nhiên quay đầu túm áo Phương Ngũ, “Có phải tiểu tử mi nói ra không? Khai mau!”
Phương Ngũ giơ tay lên, nói còn vô tội hơn cả Canh Nhị: “Ngươi thích nha đầu Miêu Miêu kia? Thiệt hay giả vậy?”
Hai du côn khác cũng nhìn lão đại bọn họ bằng ánh mắt không thể tin nổi.
“Lão đại, ngươi thích Trương Miêu Miêu thật à?!”
“Ngươi không sợ Trương đại lăng tử nhốt ngươi vào lao đến chết à?”
“Câm miệng! Lão tử thích Trương Miêu Miêu thì sao nào? Lão tử sẽ sợ Trương đại lăng tử chắc, hừ hừ!” Vương Giáp thẹn quá thành giận, lập tức muốn tóm Canh Nhị.
Canh Nhị nhoáng người lên, Vương Giáp không bắt được.
Vương Giáp đang định nổi khùng thì Canh Nhị nhanh chóng nói: “Trên người ngươi có một chiếc khăn tay của Trương Miêu Miêu.”
“Câm miệng! Ngươi câm miệng cho ta! Ta nào có khăn tay gì? Ngươi đừng nói bậy, ngươi ngươi ngươi… lời này truyền ra, Miêu Miêu phải sống thế nào?” Xem ra Vương Giáp đã gấp thật rồi, hắn cầm vạt áo muốn chặn miệng Canh Nhị.
“Sáng ngày nào ngươi cũng đều giả vờ gặp Trương Miêu Miêu đi mua thức ăn.”
Vương Giáp nhảy dựng lên.
“Ngươi còn mua một cây trâm cho nàng, hơn nữa nàng cũng nhận.” Canh Nhị càng cảm thấy suy nghĩ của con người thật khó mà hiểu được.
Vương Giáp quỳ xuống trước mặt Canh Nhị, “Đệ à, ca cầu ngươi đấy, ngươi câm miệng cho ta nhờ!”
Phương Ngũ ngồi xổm xuống, chọc Vương Giáp: “Ngươi coi trọng Trương Miêu Miêu kia thật à? Thiệt hay giả vậy? Ngươi còn tặng nàng cây trâm? Nàng còn lấy thật?”
Tiểu ngốc tử không biết có phải thấy vui hay không mà cũng vươn tay chọc Vương Giáp.
Canh Nhị kéo nó lại, vừa lau tay cho nó vừa nhỏ giọng lải nhải: “Khuôn mặt kia của hắn ít nhất đã ba ngày không dính nước, ngươi sao có thể chạm vào được?”
Tiểu ngốc tử chỉ vào mặt Vương Giáp, “Dử mắt…”
Vương Giáp bị bẽ mặt, hắn lau dử mắt rồi đứng dậy xắn tay áo định tẩn Canh Nhị thì bị Phương Ngũ cuống quít giữ lại.
Phương Ngũ nhỏ giọng nói bên tai Vương Giáp: “Cẩn thận anh trai y đánh ngươi, ngươi thấy khổ người của hắn rồi đấy, chắc chắn ngươi không đánh lại được đâu.”
“Mịa! Ta mà không đánh lại được hắn á? Lão tử cũng không độc đấu với hắn!”
Vương Giáp còn chưa kịp nhảy dựng lên thì hai tên lưu manh khác đã ghìm cánh tay hắn lại, mếu máo cố gắng cứu vãn, “Lão đại, chuyện trâm bạc chúng ta không nói tới nữa. Nhưng ngươi thực sự phải suy xét kỹ! Có muốn chết cũng đừng để chết thê thảm thế chứ. Chúng ta có thể đánh hội đồng anh trai của y nhưng anh trai của Trương Miêu Miêu sẽ cho chúng ta vào tù đấy!”
Vương Giáp nhặt một viên gạch lên đuổi đánh ba tên lưu manh kia.
Ba tên lộn một vòng rồi chạy biến.
Vương Giáp giơ viên gạch trợn trừng nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị cố lấy can đảm, “Ngươi có muốn biết thái độ của Trương Miêu Miêu đối với ngươi không? Có muốn biết nàng có muốn gả cho ngươi không?”
Buổi tối, Canh Nhị liền kể chuyện xảy ra ban ngày cho Truyền Sơn.
“Vậy hắn nghĩ sao?” Truyền Sơn phân tâm thần ra hỏi.
Canh Nhị biến thành rùa ngọc quang minh chính đại nằm trên đầu Truyền Sơn chia xẻ thành quả tu luyện của hắn, “Tên lưu manh kia nói sẽ nhờ thím của chị dâu của dì Hai của hắn hẹn Trương Miêu Miêu ra, nghĩ cách để nàng đến sạp bói của ta.”
“Ờ?”
“Hắn còn nói… Nếu tính ra được Trương Miêu Miêu thích hắn, muốn gả cho hắn thì sau này ta cứ mặc sức sai phái hắn, sau này ở Tân kinh sẽ không có bất kỳ tên lưu manh nào dám gây phiền phức cho ta. Nhưng nếu kết quả tính ra không phải kết quả hắn muốn thì…”
Canh Nhị rầu rĩ, không biết có nên nói nốt ra không, y luôn cảm thấy nếu nói ra rồi Vương Giáp sẽ rất xui xẻo.
“Hắn nói gì?” Truyền Sơn lôi y xuống khỏi đầu, đặt trong lòng bàn tay sờ mó.
Canh Nhị rùa lấy móng cào hắn, “Không được lật ta lại! Ừ thì… Hắn nói hắn sẽ bán ta vào nhà nào giàu có để làm luyến đồng, nói họ rất thích kiểu như ta, còn nói nếu để ta đói, gầy thêm chút nữa thì có thể bán được với giá cao lắm.”
Truyền Sơn nhướn mày, “Ngươi nghĩ lời hắn nói là thật?”
“Giả.” Canh Nhị rùa dứt khoát đáp: “Tên đó tuy đáng ghét, nhưng mà cũng có nguyên tắc. Đúng là bình thường hắn hay tới quấy rầy ta nhưng cũng không phá bát cơm của ta thật, cũng không thương tổn đến Đại Hắc và tiểu ngốc, càng không ra tay đánh ta. Chỉ là mỗi lần tới đều đòi tiền, không cho thì quấy rầy việc buôn bán của ta, một ngày đòi xu, đúng là độc ác! Xấu xa!
Truyền Sơn cười dịu dàng, nhéo cái đuôi của Nhị rùa, “Lần trước nhờ Si Ma giúp một việc, cũng đã lâu không gặp nó nên khá nhớ.”
Canh Nhị rùa quay đầu lại, “Ngươi muốn bảo Si Ma làm gì?”
Ai kia chính nghĩa nói: “Ác nhân thì có ác nhân trị. Cứ để tên kia gặp ác mộng vài hôm, xui xẻo một vài ngày cũng coi như trả giá rồi. Ngươi thấy sao?”
Nội dung ác mộng thì cứ để hắn làm luyến đồng cho người khác là được rồi. Hy vọng tinh thần của hắn đủ kiên định, sẽ không kiệt quệ tới mức thấy đàn ông là chạy.
Vương Giáp không đến mức thấy đàn ông là chạy, hắn chỉ vừa nhìn thấy đám bỉ ổi với ánh mắt thèm rỏ dãi ấy là đã muốn xông lên cắt lão nhị của bọn chúng.
Vì thế anh rể tương lai trong tưởng tượng của hắn – Trương bách hộ đã nhốt hắn vào lao, nói lúc nào hắn hết điên mới thả hắn ra.
Vương Giáp bị nhốt, Phương Ngũ đi tìm Canh Nhị, nhưng y vừa chạm vào hắn liền chỉ rõ: “Đằng sau các ngươi còn một lão đại, các ngươi ở Tân kinh…”
Nói còn chưa dứt lời thì đã bị Phương Ngũ che miệng lại.
Canh Nhị nháy mắt mấy cái.
Phương Ngũ buông hắn ra.
“Ta sẽ không nói. Vận thế Hồ gia đã tới cuối rồi, thiên hạ sớm muộn gì cũng đổi.”
Phương Ngũ đổi sang vẻ nghiêm túc, hỏi: “Minh chủ thực sự ở Song Hà?”
Canh Nhị ra sức gật đầu, “Ta còn có thể nói cho ngươi, hắn họ La.”
Phương Ngũ giần giật khóe môi rồi đi.
Tiểu ngốc tử nhìn Canh Nhị.
Canh Nhị quay đầu sờ đầu nó, hỏi: “Ngươi muốn làm hoàng đế không? Ta nhìn thấy, trên người ngươi…. từng có nhiều thầy bói,” Canh Nhị nói được nửa đã thôi.
Tiểu ngốc tử không biết có hiểu hay không, chìa tay ra muốn ôm Canh Nhị.
Cũng không biết vì sao, Canh Nhị rất mềm lòng với thằng bé, y vươn tay ra ôm nó vào lòng, đặt trên đùi.
Tiểu ngốc tử dựa sát vào y, nghịch tay y không nói lời nào.
Canh Nhị đang ôm tiểu ngốc tử thì có khách tới hỏi: “Ngươi xem tướng? Hay xem bói? Đoán chữ? Hay xem phong thủy? Hay là xem bệnh?”
Khách tới do dự, hắn được người khác giới thiệu tới, nhưng nhìn kiểu gì cũng không thấy đứa nhỏ này giống thầy bói chút nào.
Những tên lưu manh bình thường hay tới tìm y đột nhiên không tới nữa, làm y tự dưng thấy cô đơn.
Thực ra mỗi lần bọn Vương Giáp tới gây phiền phức cho y thì đều sẽ có một đám đại gia đại nương đại thúc đại thẩm và cả những đại tỷ tỷ, tiểu muội muội thiện lương tới ủng hộ việc buôn bán của y.
Y không kể với Truyền Sơn, từ sau khi mấy người Vương Giáp xuất hiện, tiền y kiếm được nhiều hơn so với ngày trước mấy lần.
Có điều mỗi ngày phải nộp xu cho người khác, y vẫn xót không chịu được! Thôi, cứ để Vương Giáp tiếp tục gặp ác mộng đi.
Trong khoảng thời gian Vương Giáp không tới tìm y, còn xảy ra một vài sự việc rất đáng mừng.
Triệu lão hán dắt cháu trai trưởng vui sướng tìm tới, trước mặt tất cả hàng xóm láng giềng, đốt pháo trúc trước sạp bói của Canh Nhị, lại dâng lên đủ lượng bạc làm tiền cảm ơn, cũng luôn miệng khen Canh Nhị liệu sự như thần, cứu người khỏi nguy nan, quả nhiên không hổ danh thần toán.
Canh Nhị lần đầu được người ta khen ngợi như vậy, vui sướng cười híp mi. Bởi vì vui quá, y còn xem bói miễn phí cho các đại gia, đại nương, đại thúc đại thẩm vây xung quanh mấy quẻ.
Trong đó có một vị đại thẩm có con dâu đã viên phòng ba năm mà còn chưa sinh đẻ, hỏi Canh Nhị xem nhà họ bao giờ thì có cháu bế.
Canh Nhị nhìn một cái, thấy người con dâu kia mặt mày ủ dột thiểu não, đang định nói thật thì Đại Hắc đạp y một phát, y vội vàng đổi giọng, nói: “Với tướng mạo của con dâu ngươi, chính là tướng đông con đông cháu, phú quý vượng phu, có người con dâu này, chỉ cần các ngươi cần kiệm chăm lo gia đình, lấy thiện làm gốc thì chắc chắn sẽ phúc lành ba đời.”
Tiểu ngốc tử bỗng ngẩng đầu nhìn lên trời, miệng lẩm bẩm nói: “Ánh sáng…”
Ở phía đó có những tia sáng màu xanh, trong luồng sáng màu xanh còn có rất nhiều tia sáng nhỏ màu đen đang lao vun vút.
Canh Nhị thót dạ một cái, nhưng y không ngẩng đầu nhìn trời, chỉ đưa tay sờ đầu tiểu ngốc tử, lặng lẽ ấn đầu nó xuống.
Đại Hắc lại cắn tiểu ngốc tử. Nhìn gì chứ? Ngày nào cũng thẫn thờ!
Tiểu ngốc tử bị Đại Hắc thu hút, cúi đầu sờ miệng Đại Hắc.
Cô con dâu có vẻ mặt ủ dột kia vừa nghe Canh Nhị nói vậy liền rạng rỡ mặt mày, mắt nhìn Canh Nhị với vẻ cảm kích khó nói nên lời.
Mà mẹ chồng của nàng ta càng kích động hỏi: “Vậy xin hỏỉ tiểu thần toán, bao giờ thì ta mới có cháu để bế?” Vừa nói vừa kín đáo đưa cho Canh Nhị nửa cuộn vải thô màu xanh.
Đại Hắc ở đằng sau cắn vạt áo Canh Nhị, y đành phải tiếp tục giả vờ giả vịt, nói với người con dâu kia rằng: “Đưa tay cho ta xem.”
Người kia vội vàng đưa tay cho Canh Nhị.
Canh Nhị chỉ thoáng chạm vào thôi đã rụt tay lại ngay. Nhưng chỉ với lần tiếp xúc lướt qua ấy, y đã thấy được không ít sự tình.
Canh Nhị nhìn cô nàng kia một cái, thấy nàng đang nhìn mình mong ngóng liền có lòng giúp nàng, giả vờ giả vịt bấm đốt tay, đột nhiên cau mày nói: “Vốn là tướng tụ phúc, nhưng trong nhà có trộm, vậy thì dù phúc khí có nhiều tới đâu cũng sẽ bị trộm sạch.”
Đại thẩm và cô con dâu sắc mặt đại biến, vội vã hỏi dò xem là tại sao, chuyện trộm trong nhà là thế nào?
Canh Nhị lắc đầu.
Đại thẩm và cô con dâu kia như sắp quỳ xuống. Cô con dâu còn cởi chiếc vòng bạc duy nhất ra mong Canh Nhị chỉ bảo.
Canh Nhị đẩy chiếc vòng bạc lại cho nàng, Đại Hắc giận quá cắn mông y.
Tiểu ngốc tử tiếp tục ngẩng đầu nhìn trời, luồng sáng kỳ lạ kia vẫn còn đó.
Trong bàn tay trái đặt trên đùi Canh Nhị xuất hiện một là bùa Ngũ lôi thượng phẩm.
Canh Nhị vừa truyền âm cho Truyền Sơn, vừa dạy dỗ Đại Hắc, “Đó là tài sản duy nhất của nàng ta.”
Tiếp theo lại thành khẩn nói với nàng ta: “Tên trộm này là người thân cận nhất với ngươi, hắn không biết hưởng phúc, không tích phúc cho nên phúc khí trên người ngươi đã nhanh chóng truyền lại cho người khác. Hắn giúp người khác giàu có, nhưng lại làm gia đạo nhà mình sa sút, còn vì không tích phúc nên họa truyền cho con cháu, đây chính là nguyên nhân mà ngươi vào cửa ba năm vẫn chưa sinh được một mụn con nào. Nếu cứ để như thế, nhà cửa tất bại, mà ngươi cũng bị liên lụy. Ngươi là người có phúc, không bằng hòa ly đi gả cho người khác, chắc chắn phúc thọ cả đời dài lâu.”
Người bên cạnh vừa nghe vậy, biết tình hình trong nhà cô con dâu thì đều gật đầu.
“Thần toán tính toán không sai, nhưng không phải là trộm trong nhà sao? Chồng nàng ta cũng chẳng phải một món đồ, cưới vợ về chẳng những không quan tâm mà còn suốt ngày mua vui bên ngoài, nghe nói hắn còn nuôi vợ hai, những thứ đáng giá trong nhà đều dọn sang nhà cô vợ hai kia rồi, đó không phải là rớt tài, rớt phúc sao! Đúng là tạo nghiệt mà, người vợ tốt như thế mà không biết quý trọng, còn coi hồ ly lẳng lơ cướp chồng nhà người ta như bảo bối, đúng là cái đồ ngu xuẩn phá sản!”
Cô vợ rưng rưng nước mắt, bà mẹ chồng sốt ruột vội vỗ chân mắng to: “Cái thằng súc sinh đáng chém ngàn đao! Đậu nương à, ngươi yên tâm, nương nhất định sẽ làm chủ cho con, chúng ta không thể để thằng súc sinh kia lụn bại được!”
“Nương, nương yên tâm, dù sao đi nữa, con cũng rời khỏi cái nhà này, con nhất định sẽ hiếu kính người tới già, dù Trần làng, hắn… hu hu.”
Đại hắc ở đằng sau lấy chân cào đất, “Ngươi nhìn mà xem, những cô vợ này có ai là đèn hết dầu đâu, ngươi đồng tình với nàng ta, thương cảm cho nàng ta, nói tốt cho nàng ta, sau này nàng ta sẽ lấy đó để lợi dụng. Ngươi xem đi, sau này chồng nàng ta chắc chắn sẽ bị quản chặt rồi.”
Canh Nhị gãi đầu, nói với Đại Hắc: “Chồng nàng hay đánh nàng, nàng ở nhà phải làm rất nhiều việc, vì không có con cái gì nên mẹ chồng nàng ta cũng không đối xử tốt với nàng. Nàng là con dâu được nuôi từ bé, người nhà mẹ đẻ đã mất cả rồi.”
“… À.” Đại Hắc không cào đất nữa, nó lấy đầu dụi Canh Nhị.
Cuối cùng Canh Nhị nói với đại thẩm kia rằng: “Con dâu ngươi là người có phúc, trong bụng nàng đã có rồi, nếu con trai ngươi biết hối cải, đối xử tử tế với vợ con thì tương lai nhà ngươi dù không thể đại phú đại quý nhưng cũng có thể chắc chắn một đời bình an. Nếu con trai người vẫn thói cũ không đổi thì… Ta cũng chỉ biết nói tới đây, tự giải quyết mọi sự đi.”
Đại thẩm chẳng nghe được gì khác ngoài việc trong bụng con dâu đã có cháu, lúc này vui quá hóa khóc, liên thanh khen ngợi Canh Nhị.
Cô nàng kia nghe thấy mình có con cũng không rõ là vui hay buồn, chỉ yên lặng vén áo thi lễ với Canh Nhị. Nàng không biết Canh Nhị nói thật hay giả, nhưng bất kể thật giả, cuộc đời nàng đều sẽ vì đó mà thay đổi, ít nhất sau này nàng có thể thẳng lưng mà sống. Từ nay về sau, Canh Nhị chính là ân nhân của nàng!
Canh Nhị thấy nàng tôn kính y như thế, nhịn không được xen thêm một câu: “Đừng quên làm hành thiện tích đức.”
Tiểu ngốc tử lại bắt đầu thẫn thờ, ánh sáng trên trời đi mất rồi.
Canh Nhị thầm thở dài một hơi.
Truyền Sơn đi ra khỏi đám người, tiến tới ngồi xuống bên cạnh, “Có người theo dõi ngươi?”
“Tu vi của khối thân thể này quá thấp, ban đầu ta cũng không cảm thấy, nếu không phải được tiểu ngốc nhắc nhở, ta vẫn chẳng phát hiện ra.” Canh Nhị cất Ngũ lôi phù đi, “Tu vi của kẻ kia ít nhất cũng không thấp hơn ngươi.”
Trên hành tinh này, người có tu vi cao hơn hắn có thể đếm được trên đầu ngón tay, người đầu tiên Truyền Sơn nghĩ tới là: “Lão tổ phái Thanh Vân?”
“Rất có khả năng.”
“Sao hắn lại theo dõi chúng ta?” Truyền Sơn không cảm thấy lão tổ phái Thanh Vân sẽ nhanh chóng phát hiện ra người gây phiền phức cho phái Thanh Vân chính là họ.
Trước đó, hắn và Canh Nhị cũng không để lộ mặt ở Lâm Diêu, khi lấy Thiên ma đan cũng vậy, dù Minh Quyết Tử vẫn nhớ kỹ La Truyền Sơn khi đó thì cũng không thể nhận ra hắn được.
Canh Nhị vào tiểu ngốc và Đại Hắc bên cạnh, “Ngươi quen à, chúng đã bắt đầu tu luyện rồi. Có lẽ lão tổ phái Thanh Vân chỉ phát hiện ra khí tức của tu giả ở đây, kết quả lại thấy tiểu ngốc và Đại Hắc, còn ta trông chỉ như một người bình thường, nhưng hắn sẽ thấy lạ nên mới quan sát chúng ta một lúc.”
Truyền Sơn im lặng, có lẽ Canh Nhị đoán đúng, nhưng hắn phải suy xét tới mọi khả năng, cố gắng ngăn cách bọn Canh Nhị khỏi nguy hiểm. Nói ra thì có vẻ yếu ớt, nhưng hắn thực sự không thể chịu được nổi nếu mất đi bất cứ ai trong số họ, dù bị thương cũng không được.
Xem ra hắn cần phải chuẩn bị hậu phương vững vàng hơn nữa, ai đó cười rõ là nguy hiểm. Khi hắn tham gia quân ngũ, chuyện thích làm nhất là đào hố chôn người, lần này hãy để hắn mặc sức phát huy đi.
HẾT.