Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 3 chương 5

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đây là vắng vẻ tuyệt đối.

Qúa mức yên tĩnh, hắn lại không buồn ngủ, để phá tan yên lặng buồn chán, hắn chỉ có thể không ngừng suy nghĩ.

Đủ loại suy nghĩ lạ kỳ lập dị đều xuất hiện.

Hắn nghĩ tới nương hắn. Trước đây không cảm thấy, hiện tại lớn lên đã biết nhiều điều, mới cảm thấy nương hắn là một người rất giỏi.

Nếu như đổi thành phụ nữ, nghe nói nhi tử mình sinh ra đã là một đứa mang vận xui, chắc tám chín phần mười sẽ ghét bỏ nhi tử này, thậm chí vứt bỏ nó đi?

Nhưng nương hắn cũng chỉ nghe rồi là thôi. Hắn không biết trong lòng nương hắn nghĩ thế nào, nhưng từ khi hắn bị vị thần toán xác định là sao chổi xong, nương hắn cũng không đối xử khác biệt giữa hắn và đệ đệ được coi là phúc tinh. Lúc người trong thôn dù có chuyện hay không đều đổ lên đầu hắn thì nương hắn vẫn cố gắng bảo vệ hắn.

Có lẽ là vật họp theo loài đi, có nương như vậy, cha hắn cùng với ông bà đều bảo vệ người trong nhà, cha hắn suýt nữa đã trở mặt với những người muốn đuổi hắn khỏi thôn.

Lúc đệ hắn chưa hiểu chuyện còn có thể cười nhạo hắn, chờ sau khi hiểu ý nghĩa của từ ‘môi tinh’ rồi thì thoáng chốc trở nên trưởng thành hơn nhiều, buổi tối còn bò lên giường hắn, an ủi hắn, muốn chia một nửa phúc khi cho hắn

Muội hắn thì lại có chút sợ tương lai bị hắn liên lụy không gả cho nhà nào tốt được, sau đó bị nương mắng, kết quả nhào vào lòng hắn khóc lớn một hồi. Khóc xong hôm sau bắt đầu không thèm nhìn đến các tiểu tử vây quanh quanh nàng nữa.

Ngươi xem, thực ra hắn cũng không phải là xui xẻo. Ít nhất hắn có người nhà thật tình đối tốt với hắn, chỉ điểm này thôi cũng may mắn hơn rất nhiều người trên đời này rồi.

Từ khi thay phụ thân tòng quân, hơn năm năm về nhà một chuyến, đó chính là chuyện trước khi tiến vào quân Lãng quốc. Cũng không biết hiện tại họ ra sao?

Truyền Hải đệ hắn là một người thông minh, lại có phúc khí, có lẽ họ đã thuận lợi trốn chạy được?

Đúng, nhất định họ đã thuận lợi trốn được! Họ nhất định không có chuyện!

Còn cả Vương tướng quân, Trịnh quân sư, Thiếu Hoa, A Hùng, họ nhất định sẽ không sao cả.

Nhưng nếu họ không trốn ra được thì sao? Nếu họ bị người bắt thì sao?

… Sợ hãi từng chút từng ăn mòn bình tĩnh của hắn.

Càng nghĩ theo hướng tốt, trong đầu lại càng sẽ xuất hiện cảnh tượng đáng sợ.

Hắn muốn dừng lại, hắn muốn đổi thứ để hỏi. Nhưng vì sao hắn cứ nghĩ tới tình cảnh Canh Nhị và Kỷ đều không thể nào tìm được hắn?

Hoảng loạn, bất an, làm hắn hét to lên lần nữa. Lần này hắn dùng hết sức lực, cố gắng hét to lên.

… Lặng yên. Lặng yên đến nỗi làm người ta suy sụp.

Đột nhiên!

Ack… A…!

Nỗi đau tê liệt không thể dùng ngôn ngữ miêu tả thoáng cái đã truyền tới toàn thân.

Đây là đau đớn gấp mười gấp trăm lần so với thân thể, là đau đớn khi linh hồn bị xé sống!

Ba canh giờ, hắn đã phải sống qua ba canh giờ đau khổ như vậy?!

Ha ha ha! Au a a a ──!!!

Đau đớn xé rách linh hồn không biết lúc nào ngừng lại, sau đó một khoảng thời gian lại bắt đầu lần nữa, cứ tuần hoàn lặp đi lặp lại không dứt.

Truyền Sơn cảm thấy mình thật giống như bị vò veo sau đó bị vân vê nhào nặn, cứ như thế lặp đi lặp lại rất nhiều lần

Ngay từ đầu hắn còn tính toán thời gian, dựa theo ba canh giờ phát tác một lần, tính khoảng thời gian hắn bị chôn dưới lòng đất bao lâu. Nhưng sau đó, có lẽ là quá đau, có lẽ là hắn đã dần suy sụp, chỉ ghi nhớ được năm lần phát tác là không tính nữa.

Hắn cảm thấy mình đợi thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi hắn cảm thấy đã trôi qua bốn năm trăm năm.

Thời gian dài như vậy mà vẫn không có ai tìm thấy hắn. Hắn không thấy được ai, cũng không nghe thấy bất luận tiếng động gì.

Thực ra đây mới là hình phạt bi thảm nhất khủng bố dày vò con người ta nhất đi.

Minh Quyết Tử nếu biết hắn ăn xong quả xương khô sẽ có hiệu quả như vậy, nhất định đã sớm chôn sống hắn rồi.

Truyền Sơn cười ha ha, liều mạng cười, cười đến nỗi như bệnh tâm thần, cười đến nỗi điên điên khùng khùng.

Truyền Sơn không biết mình có thể kiên trì được bao lâu. Ở sâu trong lòng, hắn biết hiện trạng của mình bất thường, nhưng hắn không có cách nào để khống chế.

Không ai đến tìm hắn cả.

Ha ha, thật là buồn cười. Ta sớm đã biết mà đúng không?

Kỷ và Canh Nhị đã sớm có bất mãn với ta, đã sớm coi ta là trói buộc, hiện tại ta chủ động không thấy nữa, không phải vừa vặn hợp lòng họ sao?

Nói không chừng chủ tớ Á sinh đã sớm hợp mưu với hai người kia rồi, bằng không sao lại khéo như thế?

Sẽ không có ai tới tìm ta nữa.

Ta vĩnh viễn vĩnh viễn ở tại chỗ này, vĩnh viễn vĩnh viễn chìm đắm trong thống khổ vô tận.

Hắc ám và suy nghĩ tiêu cực tựa hồ muốn moi móc tất cả những hy vọng, sáng sủa, sung sướng…. tất cả các thứ trên phương diện tích cực ra khỏi linh hồn hắn.

Nói từ căn bản, Truyền Sơn là một nhân vật khá chính diện, bất kể tâm lý hay hành vi.

Gia giáo từ nhỏ tuy rằng không được gọi là nghiêm cẩn, nhưng nhân nghĩa lễ trí tín, trung hiếu liêm sỉ cũng được truyền bá từ nhỏ. Sau khi vào quân doanh, mặc dù bởi vì hoàn cảnh sớm đã tạo thành một kiêu binh, nhưng bởi vì cấp trên quản nghiêm và tận lực bồi dưỡng, cho nên cũng không có thành kiến gì.

Người như hắn vốn không nên đi làm mật thám, bởi vì lương tâm lương tri hắn sẽ làm dao động trong trung nghĩa hữu tình. Nhưng bởi thể chất xui xẻo của hắn, lại bắt hắn phải chủ động nhận nhiệm vụ hai bên đều không thu được kết quả tốt, gia nhập địch doanh.

Cuộc đời gian tế hơn hai năm đã từ từ thay đổi hắn, biến hắn từ một người sáng sủa, thích ầm ĩ, thích quấy phá rạng rỡ thành một thanh niên biết che dấu, biết diễn trò, càng biết nhìn sắc mặt người, vạn sự đều phải so sánh giữ lợi và hại.

Mà đợi đến khi hắn bị người nước mình bán đứng, bị địch nhân đưa vào Hắc ngục, bị buộc ăn quả xương khô đau khổ hơn cả lăng trì gấp mười gấp trăm lần, điều ấy đã biến thanh niên đặt lương tri sâu trong đáy lòng, đem đạo nghĩa làm chuẩn tắc bắt đầu hoài nghi tất cả, càng hiểu rõ được cái gì là ‘Hận’.

Bị người mình cứu mưu hại, hắn đã biết ‘hối’.

Bị đồng bọn của mình vứt bỏ, mặc kệ có như trong tưởng tượng của hắn không, hắn lại nếm được mùi vị của ‘oán’.

Nhưng những điều đó chẳng là gì so với tuyệt vọng.

Trải qua tất cả những chuyện này, Truyền Sơn sau này sẽ biến thành dạng người gì? Hôm nay không ai biết đáp án này.

Tựa hồ đã qua thật lâu,

Trong chìm chìm nổi nổi, Truyền Sơn dùng một ý nghĩ trong sáng nhát nghĩ đến:

Nếu hắn có thể đi ra ngoài…

Nếu hắn có thoát khỏi trạng thái này…

Hắn không bao giờ đơn giản tin tưởng bất luận kẻ nào nữa, lại càng sẽ không tùy tiện giúp đỡ người khác.

Chỉ cần có thể cho hắn sức mạnh, hắn chịu làm bất cứ chuyện gì!

Chỉ cần có thể cho hắn không bị người khống chế, hắn đồng ý cố gắng trả giá! Dù phải bán đứng linh hồn!

Chỉ cần có thể không rơi vào trạng thái không làm được gì, cái gì cũng bất lực, dù phải vĩnh viễn rơi vào mười tám tầng địa ngục nhận hết dằn vặt hắn cũng chịu!

『Thật vậy sao? Mày nguyện ý cố gắng trả bất cứ cái giá nào? 』

『Ta có thể giúp đỡ mày. 』

『Chỉ cần mày…』

… Ai?! Truyền Sơn đột nhiên cả kinh tỉnh lại trong trạng thái mông lung.

Vừa rồi tựa hồ có ai đó đang nói với hắn?

Có phải là ảo giác hay không?

Truyền Sơn dựng lỗ tại lên, tuy rằng thứ này giờ chỉ để trang trí.

Đợi một hồi không nghe thấy có người nói với hắn, Truyền Sơn nổi giận.

“Đệt mợ! Thằng Vương bát đản nào ăn no rỗi việc đùa giỡn gia gia đấy? Ngươi nếu có thể nghe thấy nói chuyện thì ừ hứ một tiếng xem nào, đừng giả thần giả quỷ nữa!”

『… Mày tốt nhất nên lễ phép một chút. Hay là mày muốn tiếp tục một mình đợi như thế?』

Truyền Sơn không thể khống chế mà quát to một tiếng.

Lần này hắn đã nghe rõ rồi, thực sự có người đang nói với hắn. Nhưng chờ đến khi hắn hiểu ra ý tứ trong lời đối phương, trong lòng cũng không biết là cảm nhận gì nữa. Nghe giọng điệu người này, dường như đã sớm biết hắn ở đây, nhưng bất kể trong khoảng thời gian này hắn có kêu gào thế nào, đối phương vẫn không cho hắn một tiếng, nếu người này chậm thêm một khoảng thời gian, nói không chừng hắn đã điên rồi. Nhưng mặc kệ nói sao đi nữa, có người nói với hắn cũng tốt hơn, có lẽ đối phương có biện pháp giải quyết khốn cảnh hiện tại của hắn?

“Ngươi…” Truyền Sơn buộc mình tỉnh táo lại, “Ngươi là ai? Vì sao có thể nghe thấy tiếng ta?”

『Ta không nghe thấy tiếng mày, ta chỉ cảm thấy tiếng gào của mày.』

Ý gì? Người này cảm giác được tiếng gào của linh hồn hắn?

“Ngài là người hay quỷ?” Lần này, giọng điệu của hắn thả chậm, cũng thêm vào một chút cảm giác cung kính. Kinh nghiệm cuộc đời trước kia của hắn nói cho hắn biết, thứ cao cao tại thượng luôn luôn thích được nghe lời thành thật cung kính. Trên đời này, người có thể kiệt ngạo bất tuân, có thể vô lễ, không phải người bề trên, chính là quyền lực lớn hơn người, thì là thằng lỗ mãng hoặc tên ngốc mà thôi.

『Người? Qủy』

Truyền Sơn nghe từ trong giọng điệu ấy ra cảm giác khinh thường, lập tức cẩn thận nói: “Xin lỗi, tại hạ kiến thức ít, nếu như có chỗ nào hiểu lầm thất lễ, vẫn mong ngài thông cảm hơn.”

Đối phương trầm mặc một hồi, ngay khi Truyền Sơn lo đối phương không nói với hắn nữa thì lại thấy đối phương mở miệng:

『Xem ra, tinh thần mày cứng cỏi hơn so với ta đoán nhiều lắm.』

“Đa tạ khích lệ. Nếu ngài có thể chậm nói chuyện với tại hạ, có thể tại hạ đã sụp đổ mất rồi.” Truyền Sơn cười khổ.

『Mày có muốn sống lại?』 Đối phương tung mồi câu.

Truyền Sơn tim đập nhanh chóng, không trả lời ngay.

『Thời gian của ta không nhiều lắm, ta đưa ra điều kiện, mày đáp ứng, ta liền giúp mà. Mày không đồng ý thì việc này liền bỏ qua.』 Đối phương tựa hồ không nhẫn nại được cho lắm.

Nhưng Truyền Sơn lại cảm giác được đối phương cũng không phải không đủ tính nhẫn nại, mà là căn bản khinh thường bàn điều kiện với hắn.

“Mời ngài nói, chỉ cần tại hạ giúp được, tại hạ nhất định giúp đỡ.” Truyền Sơn bỗng nhiên nghĩ đến, đây có thể là ảo giác của hắn hay không? Thực ra căn bản không có ai nói chuyện với hắn, đây tất cả đều là do hắn vì phòng ngừa suy sụp nên tưởng tượng ra?

『Ta cảm thấy, mày chắc là tiểu bối trong ma đạo của ta, đáng tiếc mày tu luyện không đúng cách, tuy có ma khí hộ thể nhưng lại không biết cách vận dụng. Trưởng bối của mày cũng không biết dạy mày thế nào, lãng phí ma khí trời sinh này. Hôm đó, ngươi đi tới gần hang động của ta, ta liền nhận ra thân phận của ngươi, nhưng khi đó ta cho rằng….』 Đối phương đột nhiên dừng câu chuyện.

Truyền Sơn càng thêm hoài nghi mình sinh ra ảo giác. Ma đạo? Tu luyện? Trên người hắn có ma khí hộ thể?

“A, ý ngài là trong hang động kia…. Thì ra những người mất tích ấy đều liên quan tới ngài phải không?”

『Mày học qua ma công chưa?』 Đối phương cũng không biết là khinh thường hay không muốn trả lời vấn đề của hắn.

Chưa.” Truyền Sơn chuyển ý trong đầu thật nhanh, đối phương tựa hồ đã hiểm lầm điều gì đó. Có thể liên quan với việc hắn ăn quả xương khô ấy không? Để vị ma này giúp đỡ mình có sáng suốt hay không?

Mặc kệ nó! Chỉ cần có thể rời khỏi đây, chỉ cần có thể thoát khỏi trạng thái hiện tại, tu luyện ma công thì làm sao? Truyền Sơn bảo mình đây là một cơ hội, nhất định phải nắm chắc, có lẽ sau này hắn có thể gặp kỳ ngộ báo thù rửa hận hay không phải nhờ vào lần này. Chẳng qua hắn vô thức che giấu chuyện quả xương khô.

Có thể đối phương tới là do ma khí hộ thể trên người hắn đi? Nếu như biết thực ra là hắn là một con người hàng thật giá thật rồi không giúp đỡ hắn thì làm sao bây giờ? Không giúp hắn không sợ, chỉ sợ lúc đó đối phương biến mất không bao giờ nói với hắn nữa.

『Ta có thể dạy mày ma công, mày dựa vào ma công vận chuyển ma khí thoát ra khỏi khốn cảnh hiện tại rồi, ta muốn mày giúp ta một chuyện.』

Truyền Sơn cố kiềm chế kích động trong lòng, ổn đinh tinh thần nói: “Không biết tại hạ có thể biết hay không…”

『Tìm kiếm ma thạch.』

Ma thạch?”

『Mày cũng không biết ma thạch?』

“Khụ, cái này…. tại hạ từ nhỏ đã sinh hoạt tại nhân gian, đừng nói là ma thạch, kể cả ma quỷ cũng chưa bao giờ gặp qua.” Truyền Sơn cảm thấy lúc này vẫn nói thật ra thì tốt hơn.

『Thì ra là thế…. Trách không được trên người mày có ma khí trời sinh, cũng không biết vận dụng. Mày cũng biết thân thế của mình.』

Truyền Sơn lắc đầu, lập tức nghĩ tới đối phương có thể không nhìn thấy, lại nhanh chóng nói: “Không biết.”

『Ta… như vậy cũng tốt.』

Như vậy cũng tốt? Tốt cái gì? Truyền Sơn trở lên cảnh giác.

Đối phương tựa hồ cũng phản ứng được mình đã vô tình tiết lộ một vài thứ không nên, lập tức giải thích:

『Ma thạch cũng không khác gì linh thạch trong miệng người tu đạo, chẳng qua thuộc tính ngược lại. Linh thạch ẩn chứa năng lực trong thiên đại, còn ma thạch thì ẩn chứa năng lượng phụ. Vô luận linh thạch hay ma thạch, trong mỏ này đều có. Mày chờ ở đây không phải đang tìm kiếm linh thạch? 』

“Vâng. Nhưng sau khi tại hạ vào mỏ không lâu, còn chưa tìm được một khối linh thạch. Hơn nữa dù tìm được rồi, tại hạ cũng không biết phân biệt như nào.”

『Đợi mày học được ma công, ma khí nhập thể rồi tự nhiên biết cảm nhận, phân biệt ma thạch thế nào.』

“Vậy đa tạ tiền bối đã thành toàn.”

『Hãy bớt sàm ngôn đi. Hiện tại mày dùng linh hồn thề, thoát khỏi khố cảnh này rồi phải toàn lực giúp ta tìm kiếm ma thạch. Bằng không đời đời kiếp kiếp bị vây trong cảnh này. 』

“Thế còn kỳ hạn? Nếu ngài vẫn không nói đủ, tại hạ không thể giúp ngài tìm kiếm ma thạch cả đời được đi?” Truyền Sơn cũng không bị vui sướng thoát khỏi khốn cảnh làm choáng váng đầu óc, hắn không thể nào tin tưởng đồn bọn của mình vô điều kiện, nhưng cũng không có nghĩa là hắn thấy ai cũng có thể coi đối phương là đồng bọn. Chủ tớ Á sinh có thể hãm hại hắn cũng là bởi vì hắn không đề phòng, đối phương một già một trẻ thân thể suy yếu, cũng là nguyên nhân chủ yếu khiến hắn sơ suất lơ là. Tuy nói thân thể này yếu, nhưng điều kiện nên bàn cũng phải bàn, cũng không thể thoát khỏi một tuyệt cảnh lại để mình lâm vào một tuyệt cảnh khác.

Đối phương tựa hồ có chút thẹn quá thành giận, tốc độ nói trở nên nhanh hơn không ít.

『Đến khi ta rời khỏi khốn trận chết tiệt này mới được.』

Hai chữ ‘khốn trận’ nói quá nhanh, nhưng Truyền Sơn vẫn nghe rõ ràng rồi, “Xin hỏi tại hạ nên gọi ngài thế nào? Nếu phải thề, tại hạ cũng phải biết ngài là ai mà lập chứ.”

Đối phương trầm ngâm một lát mới nói: 『Mày có thể gọi ta là Trách Yểm (ác mộng phanh thây)』

“Kiến quá Trách Yểm… Ma quân.” (kiến quá là một từ sử dụng khi lần đầu gặp mặt một người, dùng với ý kính trọng.)

Trách Yểm không đáp, cũng có nghĩa không phản đối danh xưng này.

Truyền Sơn biết đây có thể là cơ hội duy nhất của hắn, lập tức cũng không do dự nữa, lập tức phát lời thề: “Trên có trời dưới có đất, tại hạ La Truyền Sơn nếu có thể được Trách Yểm Ma quân truyền thụ ma công thoát khỏi khốn cảnh, xin thề nhất định giúp Trách Yểm Ma quân tìm kiếm Ma thạch, đến khi nào Trách Yểm Ma quân thoát khỏi khốn trận này. Trời đất chứng giám, Ma thần bốn phương làm chứng, nếu làm trái lời thề này, Truyền Sơn chắc chắn mãi vây trong khốn cảnh này.”

Lời thề lập xong, khế ước thành lập. Truyền Sơn chỉ cảm thấy lòng căng thẳng, tựa như có cái gì đó đang ghìm ở trái tim, nhưng rất nhanh nó đã biến mất.

『Được. Hôm nay lãng phí quá nhiều thời gian. Ngày mai ta trở lại tìm mày truyền ma công.』

Trách Yểm thấy hy vọng thoát khốn sắp tới, tâm tình cũng kích động khó kiềm. Nhưng khổ nỗi tu vi bị trận pháp áp chế, không thể để tâm thần phóng quá lâu, hôm nay đành phải tạm lui.

Vị Trách Yểm Ma quân kia rời đi rồi. Truyền Sơn vừa thuyết phục bản thân đây không phải ảo giác, vừa lẳng lặng chờ đợi. Để tiêu hao thời gian, hắn lại miên man suy nghĩ lần nữa, bao gồm cả nguyên nhân vị Trách Yểm ma quân kia bị nhốt ở đây, cùng với các loại tư tưởng mình tu ma xong có thể trở thành người lục thân không nhận hay không.

Canh Nhị vẫn duy trì tư thế nhập định mở hai mắt.

Vừa rồi y hình như cảm nhận thấy điều gì đó.

Là cái gì nhỉ? Hình như có liên quan tới kiếp nạn của y.

Ngày thứ hai, Trách Yểm đúng hạn mà đến.

Lần thứ hai nghe giọng vị Ma quân, Truyền Sơn thở ra một hơi thật dài. Có lẽ không phải ảo giác của hắn thật.

『Thân thể ta không thể đến tận đây. Mày nói cho ta, tình trạng hiện tại của mày là gì?』

Thì ra hắn không thấy mình. Truyền Sơn ghi nhớ điểm ấy, lập tức kể tường tận tình hình hiện nay của mình cho đối phương.

Sau một lúc lâu, vị Trách Yểm Ma quân kia bắt đầu nói mang theo ba phần hấp dẫn:

『Loại tình huống của mày rõ ràng là thân hồn chia lìa, thân thể mày xem ra đã tử vong, còn linh hồn mày lại không biết sao bị giữ trong thân thể. Ồ, đại khái có liên quan với hỗn huyết của mày, nếu mày là phàm nhân, hiện tại đã chết từ lâu. Nhưng theo như lời mày nói, thân thể mày chắc còn một đường sống.』

Truyền Sơn còn chưa vui vẻ, một câu của đối phương đã làm hắn trầm xuống.

『Chẳng qua cũng chỉ là vấn đề thời gina. Mày không biết dùng ma khí trời sinh, nhân loại lại không thể sống mà không có lúa gạo, thân thể mày đứt đường sống đang ở giữa hoàn cảnh đó. Trừ phi…』

“Trừ phi ta tu được ma công, để linh hồn và thân thể kết hợp một lần nữa, chui ra khỏi mặt đất, mau chóng tìm kiếm thức ăn nước uống để duy trì sinh mệnh.”

『Đúng. Ma thuần chủng mới sinh ngoại trừ hấp thu ma khí, thực vật cũng không thể thiếu. Huống chi là loại hỗn huyết như mày.』

Truyền Sơn không sửa đúng cái nhìn của hắn, Trách Yểm tựa hồ ngay từ đầu đã hiểm lầm hắn có quan hệ với ma. nếu như đây là nguyên nhân Trách Yểm chịu ra tay giúp hắn, hắn còn không ngốc đến mức chủ động nói cho đối phương tình hình thực tế. Còn về sau này không giấu được sinh ra hậu quả không lường trước được, hiện tại hắn cũng không thể chú ý nhiều điều như vậy.

『Ma công chia ra làm rất nhiều loại, ta chưa coi qua tư chất cụ thể của mà, chỉ có thể dạy mày công pháp cơ bản nhất. Nhưng, ma công luyện thể ma tâm, nếu như mày không có lòng nhẫn nại, chi bằng đừng tu.』 Trách Yểm lấy lui để tiến.

『Tại hạ nguyện ý thử một lần.』

『Không phải thử. Mày hiện tại tu hay không cũng phải tu. Bằng không ta tự có thủ đoạn cho mày biết cái gì là thống khổ.』 Sợ Truyền Sơn không cố gắng, Trách Yểm vội vã nói thêm một câu. Hắn thực sự chán ở cái nơi quỷ quái này lắm rồi.

Đáng tiếc uy hiếp này với Truyền Sơn hoàn toàn không đến nơi đến chốn, còn có thể có tình huống gì gay go hơn tình huống hiện tại của hắn? Còn có thể có hình phạt gì đau đớn hơn nghiêm phạt do quả xương khô mang đến? Nhưng thông qua những lời này, hắn cugnx cảm thấy tâm tình bức thiết thoát khốn của đối phương. Có lẽ hắn có thể lợi dụng điểm này?

“Vâng.”

Trách Yểm rất thỏa mãn thái độ cung kính của hắn, giọng điệu hòa hoãn hơn: 『Tu ma chủ yếu chia làm hai loại, luyện thể và tu thần. Thần ở đây chỉ thần trí thần thức của mày, cũng chính là linh hồn mà con người thường gọi. Phương pháp luyện thể và tu thần lại chia nhỏ ra rất nhiều loại, hôm nay ta muốn dạy mày một loại trong phương pháp tu thần này, di hồn.』

“Di hồn?”

Trách Yểm thở phào một hơi, hỗn huyết này tựa hồ hoàn toàn không biết gì về tu luyện cả.

『Mày không học cách này thì đem hồn phách trả về thân thể kiểu gì? Hay mày chuẩn bị bỏ thân thể mày, nếu như vậy, ta có thể dạy mày cái khác.』

Khối thân thể này tuy sắp hư thối, nhưng dù sao cũng hơn là không có thân thể bay lượn khắp nơi? Truyền Sơn do dự một chút.

“Muốn khống chế thân thể của mình phải học cái này sao?” Vì sao hắn luôn cảm thấy có chút không đúng? Là hắn đa tâm rồi sao?

『Ta chỉ biết cái này.』 Trách Yểm đáp lại chắc chắn.

Được rồi, học thì học đi. Có thể thoát khỏi khốn cảnh dù sao cũng tốt hơn.

“Vậy phiền ngài chỉ điểm.”

Trách Yểm cười nhạt. Nếu không phải bị nhốt hai trăm năm vất vả lắm mới tìm được một người có thể lợi dụng, hắn mới lười truyền thụ ma công cho một ma tộc hỗn huyết. Hận, chỉ hận trận pháp vây khốn hắn cũng vây khốn chín phần tu vi của hắn, vất vả lắm mới thấy được con người, hắn lại không có thực lực giúp những người thường này luyện ma công nhanh chóng, chỉ có thể miễn cưỡng mê hoặc một vài con người vào hang cung ứng cho hắn tu luyện, trò chuyện làm an ủi. nếu như để những yêu ma ngày trước biết hắn hiện tại sai khiến một tiểu hỗn huyết còn chưa tu luyện phải giúp hắn, không biết sẽ cười hắn sao nữa.

『Không nói vô ích nữa, thời gian của ta không nhiều lắm. Nghe đây, muốn khống chế thân thể mình trước tiên phải cảm giác được thân thể mình, hiện tại ta dạy ngươi cách làm sao dùng thần thức tìm kiếm thân thể mình. Điểm ấy đối với ngươi mà nói chắc không khó, dù sao thân thể là của chính ngươi, sinh cơ lại chưa đứt, chắc là có vài phần liên hệ. Nói cho ta, hiện tại ngươi có thể cảm giác được cái gì?』

“Bóng tối.”

『Chỉ có bóng tối?』

“Vâng.”

『Nhìn lại. Thả lỏng để cảm nhận. 』

Ngoại trừ bóng tối còn có cái gì? Truyền Sơn ngưng thần để cảm giác.

『Hiện tại mày ở đâu?』

Trong bóng tối.

『Thân thể mày ở đâu?』

Không biết…

『Muốn khống chế thân thể của mình không?』

Muốn.

『Tìm nó đi.』

Tìm kiếm thế nào?

『Vô luận nhân ma hay yêu, trước khi chưa chết, linh hồn và thân thể vẫn sẽ có trăm nghìn sợi tơ liên hệ. Mày hiện tại phải tìm những sợi tơ liên hệ ấy trên thân thể ngươi. Muốn tu luyện thần thức, phải củng có tinh thần trước, nghe ta nói, vạn vật vạn linh đều tới từ thời kỳ hỗn mang…』

Truyền Sơn chợt nghe thấy có tiếng kể ngân nga bên tai:

『Trời thì mênh mang, đất thì mênh mông, ta thì nhỏ bé, tự nhiên được pháp. Trời làm lò đất làm lửa, để rèn chủ tâm, kiên cố vững chắc, sợ gì bụi gai. Tự nhiên vạn pháp, dung nạp tiếp nhận. Muốn được chân pháp, trước tiên phải siêng năng, lấy trí làm cơ sở, lấy bền lòng làm bản chất. Không cầu tiên thánh, chỉ hỏi bản ngã, ngày đêm ma luyện, trên dưới theo đuổi tìm tòi. Theo đuổi tìm tòi, thực hiện rồi thì ích có ích mà hại có hại. Thân hợp thiên đại, tự có càn khôn. Từ xa lấy vật, từ gần lấy vật, luôn luôn hỏi, để thiện pháp ta. Tự tại tùy tâm, tùy dục mà cầu, vạn vật chỉ có ta, ta chỉ có vạn vật, không được mà mất, tùy ta mong muốn, hỏi ta tên gì, cứ gọi là ma. 』

Trách Yểm thuận miệng đọc khẩu quyết đại chúng chỉ cần là ma tộc thì đều biết. Khẩu quyết này đã truyền lâu dài ở Ma giới, gần như không có ai biết tác giả, cũng không biết vì sao lại truyền ra. Dù sao lúc các ma tộc nhỏ yếu tu luyện ma công, các sư phụ hoặc người chỉ điểm đều sẽ ngâm khẩu quyết này một lần, chủ yếu là dùng để kiên định tâm thần, cũng để tu luyện tinh thần lực. Còn về Ma tộc nghe rồi có thể ngộ ra cái gì từ khẩu quyết này không, vậy còn phải xem năng lực lĩnh ngộ của bản thân rồi.

Trách Yểm chỉ muốn để Truyền Sơn tin tưởng mình thực sự đang dạy hắn ma công, chỉ cần Truyền Sơn có thể dẫn ma khí trời sinh vào trong cơ thể dẫn ra một đường sống, từ trong hố bò ra được, một khi Truyền Sơn dựa vào khoảng cách vừa đủ, hắn có thể mượn danh nghĩa giúp Truyền Sơn tăng tốc độ tu luyện để tiến hành đoạt ‘xá’.

Ma thể trời sinh, dù chỉ là sức mạnh thân thể con người hỗn huyết cũng có giá hơn thân thể tu luyện ngàn năm của hắn! Huống chi đổi luôn một thân thể rất tốt, hắn còn có thể nhân cơ hội để nguyên thần thoát khốn, điều này hơn rất nhiều so với hắn suốt ngày khổ tu không ngừng, vắt óc tìm mưu kế tìm kiếm kẽ hở của khốn trận, cũng an toàn hơn nhiều. Chỉ đáng tiếc tu vi ngàn năm của hắn, nhưng mà không sao, chờ tương lai hắn tìm được cách phá giải trận pháp chết tiệt này, hắn trở lại lấy ra là được.

Vừa nghĩ đến sau này mình tu luyện ma thể làm ít được nhiều, Trách Yểm đã hưng phấn không khống chế nổi bản thân.

Hô… bình tĩnh, không thể để tiểu hỗn huyết phát hiện tâm tư của hắn.

Truyền Sơn một lòng thầm muốn thoát khốn, dù cảm thấy Trách Yểm có chút vấn đề, nhưng vẫn dùng tâm cố nhớ khẩu quyết Trách Yểm vừa đọc.

Khẩu quyết này khá dài, Truyền Sơn nghe xong một lần căn bản không thể nhớ kỹ, hỏi lại, Trách Yểm liền càng ngó lơ hắn, chỉ nói tự ngộ.

Kết quả Truyền Sơn chỉ nhớ vững một câu cuối cùng trong khẩu quyết: Tự tại tùy tâm, tùy dục mà cầu, vạn vật chỉ có ta, ta chỉ có vạn vật, không được mà mất, tùy ta mong muốn, hỏi ta tên gì, cứ gọi là ma.

Khẩu quyết khác chỉ có thể mơ hồ không hiểu, Truyền Sơn đơn giản ném hết, chỉ nhớ câu cuối cùng này. Lặp đi lặp lại nhiều lần trong lòng để nghiền ngẫm.

Hắn có thể nhớ kỹ câu này, ngoại trừ do tư chất cho phép tehes, còn bởi vì câu này đặc biệt hợp tính hắn.

Hắn là người từ nhỏ vốn đã chạy nhảy nghịch ngợm, ở trong đám con nít của thôn là đầu sỏ gây sự, nếu không phải bởi vì thân là trưởng tử phải làm gương cho đệ đệ, còn không biết đã nghịch ngợm thế nào. Sau đó cho dù mang danh sao chổi cũng không oán trời trách đất, trái lại ai dám nói hắn xui xẻo, hắn tất tìm cách trả thù. Nhưng nói thế nào thì cái danh sao chổi vẫn kiềm đi một chút bản tính của hắn.

Sau khi một chuỗi sự việc trải qua càng kiềm nén thiên tính của hắn lại, cứ ép hắn tới tình trạng hiện tại. Nhưng trong lòng hắn vẫn khát vọng có thể tùy ý thi triển, tự do tự tại, không dám nói trên trời dưới đất duy ngã độc tôn, nhưng cũng không muốn bị người đơn giản áp chế.

Từ nhỏ bị lương tri sâu trong đáy lòng nói cho hắn biết, tu ma không thể thành. Nhưng đoạn khẩu quyết tu mà nay vừa vặn lại gãi vào ngỗ ngứa của hắn, càng đọc càng cảm thấy khẩu quyết tu ma này quả thực giống như tạo ra cho hắn, quá hợp!

Trách Yểm không nhìn thấy phản ứng của Truyền Sơn, chỉ thấy hắn ngay cả khẩu quyết ngắn như vậy cũng không nhớ được, tâm trạng nhất thời thả lỏng đi nhiều. Hắn vừa thầm tiếc ma thể trời sinh này bị lãng phí, vừa âm thầm vui vẻ chỉ bằng tư chất và năng lực lĩnh ngộ như vậy chắc chắn sẽ không phát hiện được lén lút.

Tự tại tùy tâm, tùy dục mà cầu, không được mà được, tùy ta mong muốn.

Đây không phải cái hắn vẫn hi vọng sao?

Một cánh cửa sáng mở ra trước mặt Truyền Sơn, Truyền Sơn chỉ cảm thấy buồn bực trôi đi hết, trong lòng vui sướng vô cùng, chỉ hận không thể nhìn trời huýt sáo dài, hét lớn một tiếng: lão tử đã tu ma rồi!

Thế là một người ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt chân thực nhiệt tình, thực ra phúc hắc lại láu cá cộng thêm vốn là một … ma đầu đệ nhất đã bị bức ra như thế.

Trách Yểm cau mày, ngay vừa rồi hắn tựa hồ cảm giác được ma khí trời sinh trên người hỗn huyết kia truyền tới càng trở nên sục sôi hơn.

Chắc là ảo giác đi, hắn còn chưa dạy phương pháp tu luyện, hỗn huyết ấy làm sao vận chuyển ma khí được?

Truyền Sơn không biết, Trách Yểm lại càng không biết.

Bởi vì Truyền Sơn ăn quả xương khô – chí bảo Ma giới, tuy rằng nhận hết dằn vặt, nhưng thân thể cũng tự nhiên bị ma khí ăn mòn.

Nếu như là Ma tộc bình thường, có cơ duyên ăn quả xương khô vào thì đã sớm tìm cách hấp thu để tự dùng. Nhưng Truyền Sơn bởi vì là con người, tự nhiên là không thể hấp thu quả xương khô, lại càng không biết ma công để làm phương pháp chủ động hấp thu. Dẫn đến quả xương khô chỉ có thể phát huy một phần công hiệu cực nhỏ của nó, còn bởi vì người dùng là người thường mà khiến chí bảo Ma giới biến thành độc dược, dưới tình huống như vậy, quả xương khô càng không thể phát huy công hiệu chân chính của chí bảo Ma giới trên người Truyền Sơn.

Nói cách khác, Truyền Sơn thân là thân thể con người không hợp với quả xương khô, từng tế bào trong thân thể đều đang loại bỏ chí bảo Ma giới. Đây thật giống như có người vẫn không thích thịt lợn, thậm chí sợ ăn thịt lớn, vì thế thịt lợn ngon lành tới dạ dày người đó sẽ bị loại bỏ, nhẹ thì phun ra, nặng thì thậm chí có thể xuất hiện các loại phản ứng dị ứng.

Cơ thể Truyền Sơn nhìn như hư thối bất kham, nhưng đồng thời cũng là quả xương khô đang từ từ cải biến thể chất hắn, khiến thân thể hắn càng thích hợp để nó phát huy công hiệu, mà ma khí vây quanh thân hắn chính là chứng cứ. Đây cũng là duyên cớ vì sao Trách Yểm cho rằng Truyền Sơn là ma tộc hỗn huyết.

Nếu suốt đời Truyền Sơn không có cơ duyên tu ma, ngàn vạn năm sau khi linh hồn tan biến, cùng thân thể bị quả xương khô đồng hóa tự nhiên sẽ trở thành ma thạch cấp cao nhất.

Nhưng hôm nay Truyền Sơn chủ động muốn tu ma, lại cho rằng mình thích hợp tu ma, nói từ mặt nào đó thì Truyền Sơn hiện tại đang tự nhiên coi mình thành ma. Như vậy, quả xương khô – ma vật trời sinh của Ma giới cảm giác được mình không bị loại bỏ nữa, mà nó cũng không thể thoát khỏi cơ thể Truyền Sơn, tự nhiên sẽ kết hợp với cơ thể hắn, tiêu hết công hiệu để cải tạo nhân loại trời sinh này.

Vì thế, chuyện bị quả xương khô cải tạo thân thể đối với Truyền Sơn không biết là phúc hay họa tạm thời còn chưa sáng tỏ hẳn. Nói chung, lúc Truyền Sơn và Trách Yểm cũng chưa biêt, thân thể Truyền Sơn đã dần từ nhân thể thành ma thể. Đương nhiên, công hiệu của quả xương khô còn không chỉ có thể, những điều còn lại Truyền Sơn tự hiểu ra.

Truyền Sơn lòng dạ thoáng cái trở nên rộng mở trong sáng chỉ cảm thấy hai mươi năm qua, hắn chưa bao giờ thoải mái như ngày hôm nay.

Qủa nhiên, con người phải được mở mang.

Nghĩ tới bản thân không lâu trước đây còn hoài nghi hai đồng bọn mới Canh Nhị và Kỷ , Truyền Sơn không khỏi xấu hổ. Đừng nói hai người ấy không có khả năng làm chuyện như vậy, dù có làm thì sao nào? Họ lại không nợ gì hắn, trái lại, hắn nợ họ nhiều ấy.

Còn về chủ tớ Á sinh, chờ hắn có khả năng trả thù sẽ bàn cách làm sao nghiêm phạt bọn họ, bây giờ ngay cả thoát khỏi khốn cảnh cũng khó, hắn nghĩ gì cũng không tốt, trái lại chỉ tự làm mình suy sụp.

Đúng, mục tiêu hàng đầu hiện giờ là để mình trở nên mạnh mẽ!

Không nên sợ sẽ mất phương hướng, nếu tu ma thực sự có thể tùy tâm sở dục, như thế còn không phải hoàn toàn do hắn sao? Nếu hắn không thể khống chế tâm thần của mình, còn nói gì tới tu ma?

Nếu hắn tu ma rồi thực sự sẽ tai họa nhân gian, lục thân không nhận, người kia chắc chắn không phải hắn, hắn cần gì phải lo? Lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt, nếu như khi đó hắn làm chuyện xấu, rồi cũng sẽ có người xuất hiện để bắt hắn. Giống như hắn sắp sửa trừng phạt kẻ thù trước kia của hắn vậy.

Ma khí bao quanh người Truyền Sơn trở nên sôi sục hơn, ma khí trong và ngoài cơ thể bắt đầu xâu chuỗi lại, đang ra ra vào vào trong người hắn không hề gạt bỏ chút nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio