Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 3 chương 8

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.

Ở dưới lòng đất, Truyền Sơn hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi, bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ lạ. Đó chính là sau khi ngửi thấy mùi cháo xong, ma khí hấp thu vào cơ thể hắn càng đậm hơn so với trước đây nhiều.

Hắn thử tìm kiếm ký ức của Trách Yểm, để tìm ra đáp án cho hiện tượng kỳ lạ này. Sau đó, hắn phát hiện một đáp án phù hợp nhất chính là: tụ ma trận.

Nhưng ai lại làm ra một tụ ma trận xung quanh khi hắn đang tu luyện? Lẽ nào, trong Hắc ngục này, ngoại trừ Trách Yểm còn có ma vật thứ hai?

Điều này làm Truyền Sơn có phần cảnh giác, đồng thời cũng thúc giục hắn càng liều mạng hấp thu ma khí.

Qúa trình trước đây tựa như một ngọn roi vô hình, thời thời khắc khắc quất hắn, bắt hắn phải đề cao thực lực của mình.

Ký ức ngàn năm của Trách Yểm về cơ bản cũng có thể tóm tắt thành một câu: thực lực là tất cả.

Chuyện hắn muốn làm rất nhiều, mà tiền đề ủng hộ hắn thành công chính là: trở nên mạnh!

Chỉ khi nào thực lực hắn trở nên hùng hậu, cường đại vô cùng, hắn mới có thể nói tới chuyện báo thù, nói tới chuyện cứu người, thậm chí cứu vãn một quốc gia. Bằng không, tất cả không cần nói tới.

Đồng thời ngay khi Truyền Sơn liều mạng luyện công, chỗ Canh Nhị và Kỷ lại gặp phải phiền phức lớn.

Người bên ngoài nghĩ hết biện pháp cũng không thể gỡ hoặc phá cánh cửa gỗ thoạt nhìn khá lèo tèo này, bất đắc dĩ chỉ có thể đứng cửa kêu gào:

“Người bên trong nghe đây! Bên trên đã ra lệnh, chỉ cần chúng ta giao Tân ra, hầm mỏ sẽ mở cửa ngay lập tức, cũng sẽ đưa lập tức đưa lương thực và nước xuống!”

“Có nghe thấy không? Mở cửa ra mở cửa ra! Giao Tân ra đây!”

“Đúng! Giao người ra đây! Các ngươi muốn chết nhưng chúng ta thì không!”

“Mở cửa ra! Các ngươi còn muốn hại chết bao nhiêu người nữa! Mở cửa ra!”

“Giao Tân ra đây! Không giao ra thì các ngươi vĩnh viễn đừng có ra nữa!”

“Mấy súc sinh vô lương tâm nhà các ngươi! Hại chúng ta đến mức này rồi các ngươi còn muốn thế nào? Các huynh đệ, họ không giao ngươi, chúng ta liền liều mạng với họ!”

“Con mịa nó, ta cũng không tin cánh cửa này lại rắn chắc như thế! Dùng sức đập cho ta!”

“Chờ đã! Cửa không mở được, lẽ nào những vách tường này cũng không đập ra được?”

“Đúng vậy! Các huynh đệ, theo ta đến sát vách đào tường, cũng không tin không đào ra được!”

Bên trong cánh cửa, Kỷ khá bình tĩnh. Loại tình huống này Truyền Sơn và hắn đã dự liệu từ lâu. Đáng tiếc là ngay lúc họ dự định chuẩn bị thỏ khôn có ba hang đào hai cái hang khác thì đầu tiên là Canh Nhị mất tích, tiếp đó Truyền Sơn cũng không thấy nữa.

Kỷ hỏi Canh Nhị: “Cửa này có thể duy trì được không?”

“Có thể.” Canh Nhị hơi khẩn trương, chầm chậm bước tới bước lui trong phòng.

“Cửa đường hầm lần trước kia đã lấp lại chưa?”

“Họ sẽ không tìm vào lối ấy.” Canh Nhị nói chắc chắn.

“Thế còn vách tường? Mặt đất thì sao?”

“Chắc là… không sao đâu.”

“Chắc là?”

Canh Nhị chà xát chà xát tay, cười mỉa: “Hay là chúng ta đào đi?”

“Có thể chạy đi đâu được? Còn có chỗ nào an toàn hơn ở đây?”

Canh Nhị suy nghĩ một chút, mấy chỗ ẩn thân khác của y xác thực cũng không được vững chắc như chỗ này, liền lắc đầu.

“Truyền Sơn đã chết?” Kỷ hỏi ra những lời này với nét mặt rất bình tĩnh.

Canh Nhị do dự một lát, lắc đầu.

“Đó chính là chưa chết?”

“Ừ… Ta cảm thấy hắn còn sống.” Chỉ không biết đến lúc xuất hiện sẽ thành cái dạng gì thôi.

“Ngươi nói họ sao không yêu cầu giao ta ra cùng?” Canh Nhị nghi hoặc.

“…” Kỷ lần đầu tiên dùng ánh mắt đồng tình nhìn về phía Canh Nhị.

“Ta hiểu mà!” Canh Nhị tự ngộ nói: “Họ muốn ly gián chúng ta, chúng ta có ba người, nếu yêu cầu giao hai người trong đó ra, một người kia chắc chắn dù muốn giao cũng không dám. Ồ, dù chúng ta giao tên họ La ra, hai người chúng ta cũng khó thoát chết, đúng không?”

Kỷ nghĩ nếu Truyền Sơn ở đây, nói không chừng sẽ thuận miệng khen y một câu kiểu như “thật thông minh”. Đáng tiếc, hắn không phải Truyền Sơn, không dám cũng không thích trêu chọc người kia.

“Với tình huống hiện nay, chúng ta có thể duy trì được bao lâu? Lương thực và nước không còn nhiều lắm.”

Nghe vậy, Canh Nhị lập tức ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: “Khỏi lo, ta có đường khác ra ngoài.”

Nhưng mà một mặt bị động cũng không phải kế lâu dài, điểm ấy hai người đều hiểu, nhưng hai người cũng không nói toạc ra.

Kỷ lòng có dư mà lực không đủ, thương thế trầm trọng của hắn chính là một tai họa ngầm cực lớn.

Canh Nhị… rất rối rắm, y không muốn phá giới, không muốn ra tay với một đám phàm nhân, mà nếu cứ tiếp tục như vậy, họ tất phải trở thành kẻ thù chung của người trong mỏ. Ack, hiện tại họ cũng là thế…

Đây là một khốn cảnh. Trước khi thân thể y còn chưa đạt được cấp của Ngưng Khí Kỳ, muốn phá giải cấm chế trong hầm mỏ ở ngọn núi này có rất ít khả năng. Không trốn thoát được thì chỉ có thể ở lại, nhưng nếu ở lại thì phải đối mặt với hàng loạt nô lệ hận y, mà y thì không muốn phá giới giết chết người thường.

Như vậy, Truyền Sơn bắt đầu tu ma, có phải là cơ hội để phá giải khốn cảnh này không?

Hôm nay, Truyền Sơn vận chuyển một mạch hai mươi hai chu thiên, đang muốn thừa dịp sung sức thì hăng hái khiêu chiến chu thiên thứ hai mươi ba thì ngón chân lại cảm thấy bị đau do gặm cắn truyền tới, Truyền Sơn giận, ma khí vận chuyển trong cơ thể cùng xông về phía lòng bàn chân.

Tự nhiên mà vậy, có cái gì chạy ra khỏi lòng bàn chân!

Đất đai xôm xốp, Truyền Sơn rõ ràng cảm thấy đất ở phần chân trở nên xốp hơn, tách ra, lại rơi xuống chỗ chân hắn lần nữa.

Thành công rồi! Cuối cùng hắn có thể phát ma khí ra ngoài cơ thể rồi!

Truyền Sơn cố nhẫn nại sự vui sướng điên cuồng nảy lên từ đáy lòng, bắt đầu thử vận chuyển ma khí tới cánh tay, rồi từ ngón tay bức ma khí ra.

Hừng đông ngày thứ ba mươi ba niêm phong hầm mỏ.

Trong đường mỏ vắng vẻ sâu hút, có một ngọn đèn mờ xuất hiện, một gã nô lệ mỏ gầy da bọc xương không đoán được tuổi run lẩy bẩy xách một ngọn đèn mỏ trù trừ bước trên mặt đất đầy bùn và xỉ than, phía sau hắn còn theo hai người, nhưng hai người kia thoạt trông khỏe mạnh hơn hắn nhiều lắm. Hai người cường tráng một trước một sau khiêng cái gì đó.

Nhìn kỹ thì hình như hai người cường tráng đó đang xách một người. Người kia hai tay buông rũ cũng không biết là chết hay sống, theo động tác di động, ngón tay buông xuống còn để lại dấu vết mờ mờ trên mặt đất.

Nô lệ mỏ đi tuốt đằng trước xách đèn g đột nhiên lảo đảo một cái, suýt thì té ngã.

“Mậu , cho ngươi đi dẫn đường, ngươi ngay cả đường cũng không biết đi hả? Ngươi ngã chết thì không sao, không chỉ có thể bớt một khẩu phần, còn có thể nấu cháo thịt cho mọi người thêm chút dầu mỡ. Con mịa nó chứ, nếu ngươi ngã làm hỏng đèn g thì bọn lão tử trở về thế nào? Lẽ nào để bọn lão tử bò lại hay sao? Con mịa nhà ngươi không biết chuyện ma trong mỏ mấy ngày nay sao?” Nô lệ mỏ khiêng người phía trước lại càng hoảng sợ, suýt thì sẩy chân vì một đoạn xương, nhất thời tức chửi ầm lên.

“Xin, xin lỗi, vừa rồi có cái gì ngáng ta. Đèn g không hỏng, ca, ngươi xem đèn g vẫn còn tốt.” Nô lệ mỏ gầy yếu đứng vững người nhanh chóng quay đầu nịnh nọt cười, còn đưa đèn g tới trước mặt tên nô lệ cường tráng để chứng minh đèn g không sao hết.

“Được rồi, nhanh chóng một chút đi, đừng dừng lại. Trong khoảng thời gian này không biết làm sao nữa, cảm giác càng ngày càng lạnh lẽo âm u hơn, mỗi lần đi về phía này đều cảm thấy tựa hồ có cái gì…” Nô lệ mỏ khiêng người đằng sau chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh thổi qua người, lập tức im bặt không dám nói gì nữa.

“Con mịa nó, giết chết người cũng không chôn cất, còn để một cái tay rữa nát thò ra bên ngoài ngáng chân người ta.” Nương theo ngọn đèn, tên nô lệ khiêng người đằng trước thấy rõ thứ làm hắn sẩy chân.

Đó là một đoạn xương trông như tay người đã rữa nát. Màu xương tay này trông hơi lạ, không biết có phải do ngọn đèn không, thoạt trông không giống màu trắng, mà giống màu đỏ sậm hơn.

Tên nô lệ mỏ miệng hùng hùng hổ hổ khó chịu xương tay chắn đường, lập tức giơ chân lên muốn giẫm gãy nó.

Ngay trong khoảnh khắc chân nô lệ cường tráng sắp rơi xuống trên xương tay, tên nô lệ đằng sau trợn trừng hai mắt nhìn, trong yết hầu còn phát ra tiếng ‘khanh khách’ là lạ. Còn tên đằng trước xách đèn thì lại hét lên một tiếng, đặt mông ngồi phịch xuống đất.

Cái chân đi giày rơm rách rơi xuống xương tay. Không, nói đúng ra thì phải là cái xương tay kia bắt đầu cái chân của tên nô lệ định giẫm xuống.

“Ma a! Có ma a!” Nô lệ khiêng người đằng sau ngã mạnh lên tử thi hắn khiêng, lộn nhào xuống đất rồi chạy về đường cũ.

Tên xách đèn đằng trước tựa hồ bị dọa ngốc luôn, ngồi dưới đất cả người rụt lại, ngay cả đèn mỏ rơi một bên cũng mặc kệ.

Thảm nhất là tên nô lệ mỏ cường tráng bị nắm lấy chân, khi cảm thấy bàn chân bị giữ, cúi đầu thấy rõ thứ nắm chân hắn chính là bàn tay xương xẩu màu đỏ đậm rữa nát lộ ra ngoài kia, lúc này liền bị dọa đến hồn phi phách tán. Thân thể mềm nhũn rồi ngã oạch ra với tử thi đằng sau.

“Oa a a!” Cảm giác đè lên tử thi tuyệt đối không dễ chịu gì, đặc biệt chân hắn còn bị một cẳng xương đỏ nắm chặt, nô lệ cường tráng kêu thảm liều mạng giãy khỏi ràng buộc của bạch cốt trảo kia.

Một tránh hai tránh ba tránh, sức trên chân được buông lỏng, cứ tưởng hắn giãy ra được thật. Bàn tay kia đột nhiên rụt vào trong đất. Nô lệ cường tráng mừng như điên, vội rụt chân lại, đứng lên muốn chạy. Nhưng lòng hiếu kỳ làm hắn trước khi chạy thì quay đầu lại nhìn một cái. Chỉ một cái liếc mắt như thế, hắn đã đánh mất cái mạng nhỏ của hắn.

Bàn tay xương đó kia lại vươn lên mặt đất lần nữa, nhưng lần này nó không bắt bậy bạ cái gì, mà là như đang ra sức chống đỡ cái gì đó, thoáng cái đã duỗi cả cánh tay ra.

Xuất hiện theo cánh tay này, chỉ thấy mặt đất vừa rồi còn chắc chắn đột nhiên xục xạo một trận, bên dưới mặt đất tựa như có cái gì đang giãy dụa, đang trào dâng.

Lại là một cái tay chui từ dưới đất lên, ngay sau đó, hàng loạt đất đai xồm xộp xục xạo, một người nửa là xương nửa là người đột nhiên xuất hiện dưới ngọn đèn mỏ.

Tóc đen dài buông rũ trên khuôn mặt đầy đường vân đen kỳ dị, hai đôi mắt giấu trong mái tóc đen phát ra ánh đỏ đậm nhàn nhạt, nửa người trên ngồi dậy quần áo tả tơi, lộ ra một nửa bộ xương đỏ đậm. Nửa người trái cũng hiện đường vân màu đen kỳ dị như trên mặt hắn.

Thứ không biết là quỷ hay ma giơ cánh tay phải hóa xương đỏ lên, cái mặt bị che bởi tóc đen ngước lên, hai con mắt phát ra màu đỏ sậm sáng bóng đang đối diện với con mắt của nô lệ mỏ cường tráng.

Mắt của nô lệ mỏ cường tráng trong nháy mắt trắng dã, phát ra một tiếng kêu ‘ách ách’ như bị dọa đến cùng cực, hai mắt đảo một cái đã bị hù chết tươi như thế.

Tên nô lệ gầy yếu cuộn tròn người lại chẳng dám nâng đầu, trong miệng cũng không biết đang lẩm bẩm cái gì, thân thể run bần bật, trong miệng phát ra tiếng hừ hừ liên thanh.

Bàn tay xương đỏ ba hai cái đã gạt mái tóc dài chắn đường nhìn của mình ra đằng sau đầu, một khuôn mặt chính khí nghiêm nghị anh tuấn đoan chính, giờ đây lại có vẻ âm khí xuất hiện.

Tuy nói trên khuôn mặt này có những đường vân màu đen kỳ dị, nhưng vẫn có thể nhận ra chủ nhân khuôn mặt này chính là La Truyền Sơn bị người lấy oán trả ơn chôn xuống dưới đất.

Truyền Sơn không nói gì nhìn thi thể té trên mặt đất, lại nhìn sang nô lệ gầy yếu đang hừ hừ không ngừng rụt trong góc tường, cuối cùng giơ tay phải đã hóa thành xương đỏ tới trước mặt hắn.

Xương đỏ? Truyền Sơn cau mày nhăn nhó. Không phải do đèn đóm chứ?

Để sát vào nhìn kỹ, giờ mới phát hiện xương hắn cũng không phải biến đỏ hết, mà là trong tầng ngoài cùng xương hắn có huyết mạch và huyết quản màu đỏ.

Vì sao hắn lại cho rằng những đường dày đặc màu đỏ đậm này là huyết mạch và huyết quản? Truyền Sơn không giải thích được, cái nhìn đầu tiên với xương tay mình, trong đầu hắn đã sinh ra một khái niệm. Thật giống như cánh tay hắn vốn nên như vậy.

Cử động móng vuốt… Không, ngón tay, xương trắng không có da thịt bao bọc lại không bị gãy, vẫn linh hoạt như ban đầu.

Lại cúi đầu nhìn phần khác của thân thể lộ ra, có nơi vẫn có da thịt bọc, có chỗ thì đã lộ xương. Còn những chỗ xương này lộ ra giống như xương tay hắn vậy, huyết mạch và huyết quản đỏ đậm dày đặc. Lục phủ ngũ tạng cứ tưởng đã hư thối luôn lại êm đẹp trong ngực bụng, dưới xương sườn được một tầng mô mỏng màu đỏ đen kỳ dị bao quanh. Còn về phần da lành lặn thì lại xuất hiện những đường vân màu đen.

Lành lặn? Truyền Sơn lại sửng sốt. Nếu ký ức của hắn không sai, trước khi bị chôn sống, thân thể hắn đã hư thối đến nỗi không nhận ra người, da thịt trên người càng rữa nát đến độ tùy thời tùy lúc sẽ bong ra.

Theo lý thì bị chôn dưới đất lâu như vậy, da thịt trên người hắn dù không nát sạch, cũng nát gần hết, vì sao bây giờ trông lại trái ngược chứ? Nếu như không kể tới những đường vân đen kia, da thịt mới của hắn tựa hồ còn nhẵn nhụi?

Truyền Sơn nhịn không được dùng cái tay trái lành lặn sờ ngực trái của mình. Động tác thoạt nhìn có chút đáng khinh, nhưng cũng may khán giả chỉ có một gã, mà gã đó còn cúi đầu không dám nhìn hắn.

Đột nhiên, Truyền Sơn đưa tay sờ mặt mình…

Cảm giác dưới tay nói cho hắn biết, nếu hắn lau hết bùn đất và xỉ than trên mặt đi, cảm giác còn tốt hơn cả em gái hắn.

Sau khi tu ma rốt cuộc có chỗ nào tốt? Hay là hiệu quả của quả xương khô đang dung hợp với cơ thể hắn?

Truyền Sơn không hiểu được nên cười hay nên khóc, nếu có thể chọn lựa, hắn vô cùng muốn trở lại thân thể ban đầu, chứ không phải hình dạng người không ra người ma không ra ma lúc này.

Sau khi kinh ngạc lúc đầu xong, Truyền Sơn đang trong quá trình dung hợp quả xương khô đã hiểu sao thân thể hắn lại biến thành dáng dấp một bộ xương khô, quả đúng là có liên quan với chí bảo Ma giới hắn từng bị ép ăn này.

Qủa xương khô là ma vật trời sinh, hôm nay kết hợp với hắn, nếu hắn là ma vật, tốc độ dung hợp và hiệu quả của nó sẽ cực kỳ kinh người.

Nhưng bởi Truyền Sơn không phải ma vật, mà là một nhân loại bình thường hàng thật giá thật, vả lại tu ma chưa lâu, công hiệu của quả xương khô dù có ghê gớm tới đâu, cũng không thể thoáng cái đã cải tạo thân thể hắn thành ma thể được, chỉ có thể tiến hành theo chất lượng, cứ từ từ thôi. Cho nên, liền rơi vào tình cảnh nửa xương khô nửa người này.

Nhưng đừng coi khinh dáng dấp hiện tại của hắn, tuy bề ngoài hiện tại trở nên người không ra người, quỷ không ra quỷ, nhưng thân thể này thực ra đã từ từ thoát khỏi phạm trù thân thể con người, mà trở nên càng thích hợp tu luyện ma công hơn.

Qủa xương khô không biết khái niệm xấu đẹp của con người, cũng không có ý thức bản thân, chỉ là bản năng căn cứ hiện trạng của khối thân thể này, cải tạo nó thành dáng dấp hiện tại. Nếu không phải khối thân thể này mang theo tiềm thức mãnh liệt muốn khôi phục dáng dấp thân thể ban đầu, có lẽ quả xương khô đã dựa theo hình dạng lúc khối thân thể này tu luyện ma công để cải tạo rồi.

Nếu như là như thế, khối thân thể trước mắt ấy sẽ không phải dáng dấp nửa nọ nửa kia thế này, mà là một tạo hình kiểu như tổ ong vò vẽ thủng lỗ chỗ rồi.

Cho nên, khi Truyền Sơn hiểu ra tất cả những điều ấy không những không thể mắng quả xương khô giúp hắn cải tạo không hoàn toàn, còn phải cảm ơn nó.

Huống hồ bây giờ còn có thể sống cũng đã là vận số của hắn rồi, cần gì cầu xa xôi nữa, hắn sợ ông trời sẽ cho một tia sét đánh chết hắn luôn ấy chứ. Hắn cũng chẳng tin được vận xui của hắn có thể hết được sau khi tu ma.

Hiện tại hắn chính là người tu ma, chạy ngược lẽ trời, nói không chừng vận xui của hắn còn tăng so với trước đây ấy chứ?

“Này, khụ khụ.” Cổ họng đã lâu không dùng có hơi khô.

Nô lệ mỏ cuộn mình trong góc tường nghe thấy thanh âm thì càng rụt người lại.

Truyền Sơn tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ từ trên mặt đất ném qua.

Nô lệ mỏ gầy yếu run người bần bật, phát ra tiếng nức nở như tiếng khóc, tiếng lầm bầm trong miệng cũng lớn hơn.

Sau khi Truyền Sơn nghe rõ nô lệ gầy yếu nói cái gì xong, cực kỳ muốn trợn ngược mắt. Dù hiện tại hắn có đói đến mức có thể ăn tươi ba cái đầu trâu thì cũng không có nghĩa là hắn muốn ăn thịt người chứ?

“Khụ! Này, hầm mỏ đã bỏ niêm phong chưa? Ngươi biết hôm nay cách ngày niêm phong đầu bao lâu không?”

Nô lệ gầy yếu không đáp, chỉ rụt người càng sâu hơn.

Truyền Sơn dùng một chút sức rút người ra khỏi đất, phủi bùn đất trên người, nhìn trái phải hai bên cho rõ, thử bước ra một bước.

Cũng may, bàn chân hóa xương trắng giẫm chết đất cũng ổn định, cũng không có cảm giác kỳ quái gì.

Đi tới trước mặt nô lệ mỏ gầy yếu chọc hắn, “Ta là người không phải quỷ, sẽ không ăn ngươi cũng không giết ngươi, ngươi chỉ cần nói cho ta biết hiện tại đã cách lúc niêm phong hầm mỏ bao lâu?”

Nô lệ mỏ gầy yếu hơi nâng đầu lên gật một cái, len lén ló mắt ra mà vừa vặn rơi lên bàn chân phải biến thành xương khô của Truyền Sơn.

Xương chân màu đỏ đậm thoạt trông còn quỷ dị kinh khủng hơn cả xương trắng, nô lệ gầy yếu chỉ cảm thấy đũng quần mình nong nóng, sợ đến nỗi tiểu cả ra.

Bất đắc dĩ nhìn nô lệ gầy yếu ôm đầu gào khóc, Truyền Sơn bỏ ý muốn hỏi hắn tin tức, nhìn đèn g trên mặt đất, muốn lấy đi lại sợ dọa chết người này ở đây.

Bước chân di chuyển, Truyền Sơn chuẩn bị rời đi. Hắn vô cùng lo lắng Kỷ và cả Canh Nhị nữa, hận không thể lập tức chạy về xem họ có an toàn hay không.

“Đừng… ăn ta… đừng… ta biết… lương thực ở đâu, ta biết… Lệ quỷ giấu lương thực ở đâu…”

Truyền Sơn dừng bước chân lại.

“Đừng ăn ta… đừng…”

“Ngươi nói ngươi biết chỗ Canh Lục giấu lương?”

“Hu hu… Đừng ăn ta… Hu hu!”

“Được, ta không ăn ngươi. Chỉ cần ngươi mang ta tới chỗ Canh Lục giấu lương. Nếu thực sự có thể tìm được lương thực, ta không những không ăn ngươi, còn có thể chia một phần lương thực cho ngươi.”

Tiếng khóc nhỏ của nô lệ gầy yếu kỳ dị.

Sột soạt, nô lệ gầy yếu nơm nớp lo sợ ngẩng đầu lên lần thứ hai, “Ngài, ngài nói thật sao? Ngài thực sự không ăn ta?”

Truyền Sơn cố ra vẻ hiền hòa, dịu dàng nói với nô lệ sắp bị dọa hỏng gan: “Thực sự. Ngươi đừng thấy ta đáng sợ, nhưng ta cũng không ăn thịt người.”

Nương theo ngọn đèn, nô lệ gầy yếu cuối cùng cũng thấy ma quỷ trước mắt. Hòa ái, dịu dàng, chính nghĩa, vừa nhìn đã biết là mặt người tốt.

Đây là…? Đường vân đen trên mặt ma quỷ bị nô lệ gầy yếu vô thức quên lãng, chỉ cảm thấy quỷ có khuôn mặt như vậy chắc không phải quỷ xấu, nghĩ thế liền không còn sợ nữa.

“Được được, ta mang ngài đi. Chỉ cần ngài không ăn ta, lương thực không chia cho ta cũng không sao.” Không sợ lắm không có nghĩa là hắn không sợ, chỉ là dáng dấp nửa xương khô của đối phương cũng đủ uy hiếp toàn bộ ý tưởng bất lương trong đầu hắn.

“Huynh đệ xưng hô thế nào?”

“Không dám nhận, quỷ gia cứ gọi tiểu nhân Mậu là được.”

Qủy gia? Truyền Sơn cười, đi qua chỗ nô lệ cường tráng, lục lọi hết một lần, lại cởi quần áo của đối phương đổi thành quần áo và giày nát tanh bành của mình. Lấy quần áo quấn trên tay chân, lại đem khăn buộc lên cổ, rồi bôi đen mặt mình lại, như vậy vừa che giấu được lại vừa không làm nô lệ mỏ khác thấy mình có gì khác biệt.

Mậu nhìn chăm chú bóng lưng của quỷ xương khô, một người tù sống động như thật.

Cuối cùng, Truyền Sơn nhìn thoáng qua người chết trên mặt đất, xác định không phải người hắn quen, lập tức ý bảo Mậu xách đèn g dẫn đường. Trước khi đi còn thấy tiếc, nghĩ thầm nếu như Canh Nhị ở đây, người nào chết nhất định cũng sẽ bị lột sạch.

Nghĩ đến giờ còn chưa biết tung tích Canh Nhị, Truyền Sơn nắm chặt xương tay phải. Chỉ mong, chỉ mong Canh Nhị đã trở lại, chỉ mong Kỷ đã phát hiện chủ tớ Á sinh có vấn đề. So với lương thực của Canh Lục, hắn muốn xem Kỷ và Canh Nhị trước, Một người là người xác định an nguy của họ, người thứ hai cũng là bởi vì y còn chưa xác định mình hiện tại rốt cục ghê gớm thế nào, có hai người giúp đỡ dù sao cũng tốt hơn. Ma khí xuất thể có thể đánh chết chuột, thế còn người thì sao?

“Ngươi nói cho ta một chút về tình huống hiện tại trong mỏ.”

“Vâng vâng. Tiểu nhân nói hết những điều tiểu nhân biết cho ngài. Từ khi niêm phong…” Mậu vừa lắp bắp kể lại, vừa cẩn thận dưới chân.

Nghe Mậu nói Canh Lục và Đinh lão đại xích mích, Truyền Sơn không ngoài ý muốn chút nào. Hai thế lực này đánh nhau còn là do một tay hắn gây nên, mượn mồm Canh Nhị nói ra mà thôi. Trong mắt hắn, lương thực trong mỏ có nguy cơ cạn kiệt, hai thế lực lớn nhất bất hòa không có gì lạ, đó là chuyện sớm hay muộn thôi.

“Bên trên vẫn không có ai xuống sao?”

“Không có ai xuống, nhưng có người ở trên truyền lời.” Có thể phát hiện vị quỷ gia này cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng, Mậu nói năng cũng từ từ trôi chảy hơn.

“Truyền lời? Truyền lời gì?”

“Người bên trên yêu cầu giao ba người ngày đó gây bạo động, nhất là Tân , còn cả Canh Nhị.” Nói đến hai người kia, Mậu nói có hơi nghiến răng nghiến lợi.

“Nếu không phải hai tên hỗn đản đáng chết vạn lần kia, chúng ta cũng không đến mức rơi vào hoàn cảnh này! Nếu để ta tìm được hai người họ…” Mậu nhìn chằm chằm vào sườn mặt của quỷ xương khô, nói.

“Nếu như ngươi tìm được họ, ngươi định thế nào?” Truyền Sơn nghiêng đầu mỉm cười.

“Ta, ta… Ta nhất định ăn thịt họ, uống máu họ! Chặt gãy tứ chi của họ! Móc mắt họ! Làm thành nhân trệ rồi nộp lên trên!” Mậu càng không ngừng nói với mình, hắn nếu không nói vậy mới là lạ.

“Phải không? Vậy ngươi biết họ trông thế nào không?”

Mậu khẩn trương nắm chặt tay, “Canh Nhị ta biết, một người hôm đó không nhìn rõ, chỉ nhớ là khá cao to. Qủy gia, ngài không biết hai người kia đáng ghét thế nào đâu, nếu như không phải do họ, những huynh đệ trong mỏ cũng không có bị rơi tới nước này.”

“Ừ, là rất đáng trách.” Hắn cũng không lo Canh Nhị bị người ta nhận ra, dù sao tên kia suốt ngày mặt đen như than, cùng lắm thì rửa đi là được.

Nghe thấy quỷ xương khô phụ họa lời hắn nói, Mậu nhất thời không thể phán đoán thân phận vị này, dứt khoát thả lỏng, bắt đầu nhỏ giọng mắng mắng chửi chửi.

Truyền Sơn coi tất cả những lời mắng ấy như gió thoảng bên tai, lời người ta nói dù sao cũng là sự thực, bị mắng cũng là chuyện vô phương. So với những nô lệ một lòng muốn biến hắn thành nhân trệ trước mắt, hiện tại trong đầu hắn chỉ lo cho Canh Nhị và Kỷ , hận không thể sải một bước tới bên cạnh họ.

Không biết hai người họ có thể chống đỡ bao lâu?

“Hai người ngươi nói hiện tại đã bị bắt chưa?” Truyền Sơn liếm môi.

Mậu đang mắng sướng miệng vội dừng lại, cũng không dám ngẩng đầu, cẩn thận đáp: “Chưa. Nghe nói chỗ ba người họ ở có chút kỳ lạ, cửa phá kiểu gì cũng không được, có người muốn đào động vào cũng không xong.”

“Ờ?”

“Nhưng các huynh đệ đã vây quanh chỗ ấy rồi. Họ không ăn không uống, chắc chắn không chịu được mấy hôm.”

Toi! “Vây quanh đấy là nhân mã của bên nào?” Trên mặt Truyền Sơn hiện lên đầy sát khí.

“Người của Canh Lục, còn có một vài người bên Đinh lão đại nương nhờ tới.” Mậu bị bỏ đằng sau, lỡ mất nét mặt của quỷ xương khô.

Xem ra thế lực hai bên quyết đấu, Lệ quỷ Canh Lục chiếm lợi thế. Truyền Sơn sợ lộ kẽ hở, không hỏi tiếp nữa. Người này còn hữu dụng với hắn, hắn không muốn lãng phí vô ích.

“Khoan đã. Hai người kia chết không thể để ở đó, phải chôn họ đi. Ngươi đưa đèn g cho ta, ở đây chờ ta một lát, ta xử lý hai thi thể kia rồi quay lại ngay.”

Mậu không dám phản kháng, cũng không dám nói muốn đi theo, ai biết vị quỷ gia này quay lại có định ăn no một bữa hay không, đành phải cố nhịn sợ hãi đối với bóng tối, giao đèn g cho Truyền Sơn.

Truyền Sơn nhận đèn g rồi đi.

Mậu không đoán sai, Truyền Sơn quay lại đúng là có tâm tư khác, để Mậu ở lại cũng là để tránh mắt người ta.

Theo như lời Trách Yểm thì phương pháp phụ tu ăn tim người kia hắn cũng không quên. Hơn nữa hắn cũng đã xác định qua khi xem ký ức của Trách Yểm, Trách Yểm cũng không nói dối, phương pháp này quả thực hữu hiệu.

Ngay lúc vừa mới lột quần áo người chết, trong đầu hắn đã xuất hiện một ý nghĩ. Nếu hắn không chủ động giết người, nếu hắn chỉ ăn tim của những người chết oan chết uổng hoặc bị người khác giết chết, có phải cũng sẽ có hiệu quả tương tự hay không?

Có lẽ hắn có thể thử xem? Hắn cũng không khờ dại cho rằng mình tu ma là liền thiên hạ vô địch, hai gã đạo sĩ mà phái Thanh Vân phái tới đợt trước giỏi hơn hắn nhiều lắm. Họ biết bùa biết quyết, lại biết phương pháp, hắn lại chẳng hiểu cái gì. Ít nhất hiện giờ hắn chỉ có thể lý luận suông, còn không thể hành động thực tế. Ký ức của Trách Yểm hiện đối với hắn, chính là một biển cả tri thức tương đối sâu và rộng, chỉ nguyên việc tìm thứ hắn muốn đã mất thời gian rồi.

Cố gắng đi, cố gắng tiêu diệt phần ý thức phân thần lưu lại trong đầu kia sớm một chút, cố gắng dung hợp toàn bộ ký ức của Trách Yểm, hắn liền có thủ đoạn đối phó với đạo sĩ phái Thanh Vân.

Con đường trở lại ngắn nên đi tới rất nhanh, hai thi thể cũng lần nữa xuất hiện trước mắt.

Truyền Sơn nhìn chằm chằm vào hai thi thể ấy, trong lòng tựa như có một sợi dây đang kéo qua kéo lại.

Ngươi cần lực lượng! Cần nâng cao thực lực! Ngươi đang chạy đua với thời gian! Nghĩ tới bọn Canh Nhị đi, họ còn đang chờ ngươi đi cứu họ, nghĩ tới người nhà và bạn bè ngoài kia đi, còn cả kẻ thù của ngươi nữa…

“Ùng ục.” Ruột dạ dày bị cái đói dày vò đã ngửi thấy mùi thịt, bắt đầu kêu ùng ục.

Truyền Sơn nhịn không được vươn đầu lưỡi liếm môi, hắn nghĩ tới trái tim dã thú hắn giết trước đây, máu chảy đầm đìa, hiện tại nghĩ tới lại thấy khá hấp dẫn.

Cái đói cũng có thể làm người ta thành ma…

Thật lâu, trên khuôn mặt chính khí nghiêm nghị của Truyền Sơn đột nhiên hiện lên vẻ dữ tợn, không đợi lương tri thuyết phục mình lần nữa, lập tức đưa ma khí tới bàn tay, biến chưởng thành đao bổ xuống ngực thi thể!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio