Trở lại Hậu Thổ Môn, Truyền Sơn cũng không nghỉ ngơi, ngâm người trong nước tắm như chịu hình, hắn phải tiếp tục học tập tri thức tu luyện cơ bản cực kỳ khô khan.
Lão nhân mặt đỏ Dương Đắc Bảo cười hì hì ôm một đống sách đóng buộc chỉ (), “Xem đi. Đây là sách nhập môn, sư huynh cho ngươi năm ngày để xem hết, cũng phải hiểu và lĩnh ngộ hết.”
() một cách đóng sách truyền thống của Trung Quốc, sợi chỉ lộ rõ ra ngoài bìa.
Truyền Sơn ngó Canh Nhị đang vừa nói vừa ngồi thiền luyện công thực ra là đáng ngủ gà ngủ gật, hỏi: “Ta nhớ trong trí nhớ của ai kia, loại tri thức cơ sở này tựa hồ đều dùng ngọc giản ấn thẳng vào đầu?”
“Hả? Cái gì?” Canh Nhị giật mình tỉnh giấc từ trong cơn buồn ngủ, lau nước miếng chảy bên khóe miệng, mơ hồ nói: “Không biết. Có lẽ là Hậu Thổ Môn khá nghèo, không dùng nổi ngọc giản đi.”
Dương Đắc Bảo… rất muốn đi tìm lão huynh của lão rồi khóc lóc kể lể, ngươi muốn trị tiểu quỷ người ta, kết quả người ta coi ngươi như là kẻ nghèo luôn. Tuy chúng ta cũng không khác gì kẻ nghèo, nhưng ngọc giản vẫn không thiếu đâu!
“Tiểu tử kia biết cái gì! Thứ như ngọc giản kia là dễ dùng à? Ngươi cho là đầu ai cũng thoáng cái nhét được vào một đống lớn sao? Làm chuyện gì cũng phải tiến hành theo chất lượng biết không? Bảo ngươi đọc sách để hiểu, quá trình này vừa vặn cho ngươi tiêu hóa hấp thu, cũng miễn cho đầu ngươi nhét nhiều thứ quá sẽ bành to ra.”
Dương Đắc Bảo xếp sách thành lũy bên dục dũng, lớn giọng phân phó: “Lúc xem cẩn thận cho ta. Đây đều là đồ cổ, giá trị hơn ngọc giản nhiều.” Vốn còn muốn chỉ điểm cho tiểu tử này, bây giờ ngươi tự đi mà xem xét đi.
Dương Đắc Bảo hoàn thành nhiệm vụ thì đi, bỏ lại Truyền Sơn ngâm mình trong dục dũng nhìn chồng sách đờ người ra, nhiều sách như vậy phải xem hết trong năm ngày, vả lại còn phải hiểu được, lĩnh ngộ được nội dung trong đó, đây có phải là khó khăn cho hắn quá không?
Canh Nhị còn mơ mơ màng màng bên cạnh lúc này đột nhiên thốt lên một câu: “Ừ, cơ bản rất quan trọng. Chỉ có hiểu được cơ bản, ngươi mới có thể hiểu được cái gì là đạo chân chính.”
Truyền Sơn quay đầu nhìn về phía đầu tên kia đang gật gật, cầm lấy cuốn sách gần mình nhất đánh luôn, “Ngươi đọc cho ta nghe.”
Canh Nhị bị đập tỉnh, giật mình sửng sốt mãi mới hiểu ý Truyền Sơn, “Dựa vào cái gì?”
“Dựa vào lão đại ngươi đang bị khổ, ngươi đang ăn không phải trả tiền.”
Truyền Sơn biết bản thân nói không công bằng, Canh Nhị ở lại Hậu Thổ Môn ý nghia đối với hắn cũng không nhỏ. Không những có thể kích thích hắn tiến bước, cảm giác an tâm xoay đầu là có thể thấy đồng bọn ở bên cũng làm hắn có thể ổn định tâm thần ở mức độ lớn nhất, càng khỏi cần nói Canh Nhị thỉnh thoảng còn dạy hắn một vài thứ cổ quái hiếm lạ. Nhưng hắn chính là không muốn để người này biết suy nghĩ thực của hắn, theo hắn nghĩ, dù hắn không nói, Canh Nhị thân là tiểu đệ của hắn cũng có thể hiểu.
Canh Nhị nghe Truyền Sơn nói thế lập tức ủ rũ. Bây giờ y xác thực là nhờ tư cách của họ La để ăn chực ở Hậu Thổ Môn.
Canh Nhị nhìn đống sách ấy, nhìn lại Truyền Sơn thái độ kiên quyết, suy nghĩ một hồi lâu, đưa tay vào ngực lấy ra một xấp ngọc giản nho nhỏ.
“Những thứ này đều là cơ sở, ngươi dựa theo số đánh ở trên, đặt ngọc giản ở giữa trán, ta dạy ngươi khẩu quyết, ngươi vận hành khẩu quyết, tri thức trong ngọc giản có thể tự động ẩn vào trong đầu ngươi.”
Truyền Sơn rụt tay vào dục dũng, ngóc cổ lên, “Ngươi thấy trên người ta có cái gì có thể đem ngọc giản đặt ở giữa trán?”
“Ngươi vừa rồi còn lấy sách đập ta… Chỉ biết sai người ta.” Canh Nhị nói nhỏ, cầm bồ đoàn lên ngồi xuống bên dục dũng, “Nhớ kỹ, ngươi phải hiểu một thiên thì mới xem được thiên tiếp theo, bằng không đối với ngươi chỉ có hại không có lợi. Ngươi hiểu được rồi thì nói với ta một tiếng, ta sẽ đem thiên tiếp theo cho ngươi.”
Truyền Sơn cũng không hỏi y xấp ngọc giản cơ bản mỏng manh kia từ đâu tới, chỉ hỏi: “Nếu ta không thể hiểu thì phải làm sao bây giờ?”
Canh Nhị mày ủ mặt ê suy nghĩ, “Được rồi, ngươi có thể hỏi ta. Ta tận lực nói cho ngươi nghe.”
Đêm khuya, trong phòng tắm coi như sáng sủa, một người nhắm mắt lĩnh hội, một người gật đầu ngủ gà ngủ gật. Người nhắm mắt lĩnh hội thỉnh thoảng sẽ trợn mắt hỏi một vài vấn đề, người ngủ gà ngủ gật mỗi khi bị sách đập tỉnh thì phải giải đáp vấn đề của đối phương.
Truyền Sơn mỗi lần bắt Canh Nhị tỉnh đều sẽ ra vẻ tàn bạo, nhưng trong lòng…
Hắn nghĩ hắn sẽ bảo vệ tên tham ăn này, chờ sau này hắn tu luyện thành công kiếm được tiền, nhất định ngày nào cũng mời y ăn thịt.
Thời gian cứ dần dần trôi qua, ban ngày đã nhanh chóng tới.
“Động não đi, đừng chỉ biết chịu đòn như tên ngốc thế.” Dương Quang Minh cưỡi trên thú cát bụi, nhìn Truyền Sơn từ trên cao xuống chế giễu.
“Đêm qua cho ngươi học tri thức tu luyện cơ bản ngươi nhét vào đâu rồi? Nhược điểm của thú cát bụi ở đâu? Điểm mạnh của ngươi là gì? Phải khắc chế thú cát bụi thế nào còn muốn lão phu nắm tay dạy ngươi sao?”
“Ngươi là heo à! Cú nhào đơn giản như vậy mà không tránh được. Giờ lão phu thấy may quá, may mà không thu ngươi nhập môn thật, bằng không còn không biết đã làm Hậu Thổ Môn mất mặt ra sao!”
Lão đầu thối thây ngươi câm miệng cho ta! Truyền Sơn quỳ một đầu gối thở hồng hốc trên mặt cát.
Bạch Đồng không dạy hắn bất kỳ cách tu luyện gì, hắn lại không dám dùng thứ Trách Yểm dạy để luyện, tri thức cwo bản ghi nhớ tối qua cũng không có gì hữu ích dạy hắn cách tu luyện và đối phó với địch.
Thực sự không có sao? Truyền Sơn không có thời gian suy nghĩ, thú cát bụi cũng không cho hắn thời gian suy nghĩ, dưới sự chỉ huy của Dương Quang Minh, ba con thú cát bụi có trí tuệ mà ngày hôm qua không có, lực công kích càng tăng thêm.
Hết lần này tới lần khác bị thú cát bụi hạ gục, hết lần này tới lần khác bị đạp bay, vết thương trên người đang tăng, máu tươi chảy ra nhỏ giọt xuống cát bụi, cát đất thèm thuồng hấp thu máu tươi nhỏ xuống, gần như không để lại chút dấu vết nào.
“Biết phá Tâm ma thuật thì có ích lợi gì? Tố chất cơ thể không kịp, né tránh, phán đoán, công kích cơ bản nhất cũng không biết, trước khi ngươi bị tâm ma dằn vặt, ngươi đã bị làm thịt rồi. Nghĩ tới thuật pháp cơ bản nhất, những thứ đó đều ở trong sách đưa cho ngươi. Bất kể sao đi nữa, đạo, phật chính là cách tu luyện khác, cơ bản thì đều giống nhau, ‘trăm khoanh vẫn quanh một đốm’ (). Nếu ngươi đã đọc rồi, ngươi sẽ hiểu cách dẫn khí nhập thể, cách…”
() ý là dù bề ngoài thay đổi đến đâu thì bản chất vẫn giữ nguyên như cũ
“Xoạt!” Như có tiếng vậy, năm ngón tay phải của Truyền Sơn xoạt ra móng vuốt sắc bén.
Móng vuốt chém ra, thú cát bụi tan thành cát bụi. Nhưng cũng rất nhanh, thú cát bụi lại ngưng kết thành hình lần nữa.
Dương Quang Minh từ trên thú cát bụi bồng bềnh giữa không trung, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Tuy miệng lão nói năng gay gắt, nhưng lão cũng không trông cậy bộ xương khô này có thể học được thuật pháp gì trong hai tháng. Hắn nói những câu kích thích đó chỉ là tìm cơ hội xả những khó chịu trong lòng ra mà thôi.
Tối qua, những thư tịch cơ bản lão cho hắn xem xác thực đều là cơ bản, nội dung về Luyện Khí cũng không nói nhiều, như vậy hắn làm thế nào mà lĩnh ngộ được những thuật pháp cao cấp hóa thân thể thành lưỡi dao chứ?
Truyền Sơn nhịn không được dùng cách luyện khí Trách Yểm đã dạy cho hắn khi đó rồi sao?
Không, hắn chỉ đột nhiên nghĩ ra từ trong lời nói của Dương lão đầu, nếu phương pháp tu luyện ‘trăm khoanh vẫn quanh một đốm’, như vậy cách giảm đau Canh Nhị dạy cho hắn hình như cũng có thể dùng?
Hình như Canh Nhị đã từng nói với hắn, khi kích thích bên ngoài giao cho hắn bị luyện hóa, một bộ phận sẽ ở lại trong cơ thể hắn, còn một bộ phận sẽ tản ra ngoài.
Như vậy nếu hắn không những giảm đau cho mình, mà ngay từ đầu đã luyện hóa hấp thu những thúc đẩy ngoại giới dành cho hắn cũng được phải không?
Cách giảm đau của Canh Nhị nếu có thể hấp thu hiệu lực của thuốc, hấp thu đau đớn, mà nguyên nhân tạo thành đau đớn nhiều như vậy, có phải những tác nhân ngoại giới này đều có thể tiêu hóa hấp thu? Chẳng hạn như ánh mặt trời chói chang, không khí khô khốc, cùng với lực công kích của thú cát bụi.
Nghĩ là liền làm, từ cách vận hành giảm đau đến dùng lực hấp thu được bức đầu ngón tay biến thành lưỡi dao sắc bén, nói thì dài thực ra chỉ trong chớp nhoáng.
Đáng tiếc hôm nay Canh Nhị đã đi thăm Kỷ , không thể thấy dáng dấp oai hùng của Truyền Sơn. Lần này không còn là thú cát bụi đuổi theo đánh Truyền Sơn nữa, mà là Truyền Sơn bắt đầu chủ động công kích thú cát bụi.
Dương lão đầu thầm cười đắc ý.
Không hổ là người lão nhìn trúng, năng lực lĩnh ngộ đúng là hạng nhất. Đáng thương cho Minh Đại Vu lão thô kệch kia không nhìn ra giá trị đích thực của tiểu ma đầu này, chờ một năm sau ta xem ngươi sẽ hối hận thế nào, oa ha ha ha!
Dương lão đầu trong lòng vui lắm nhưng trên mặt không lộ ráo gì, ngón tay chỉ một cái, lại có hai con thú cát bụi xuất hiện.
“Ngu ngốc! Kim không khắc thổ, ngươi dù giết chết chúng một trăm lần cũng vô dụng. Nhưng mà… bé ngoan, ngươi có thể nhân cơ hội này tôi luyện nghị lực và sức dẻo cho bản thân, đây chính là hai điểm rất quan trọng trong việc biết chịu đòn đấy. Tiếp theo đây, ngươi liền chơi đùa với huynh đệ chúng nó đi ha, buổi tối lão phu sẽ nhớ tăng thêm lượng nước thuốc cho ngươi. Ha hả a!”
Buổi tối, Truyền Sơn vừa ngâm nước thuốc tắm, vừa suy xét cách khắc chế những con thú cát bụi này. Tuy rằng hắn đã hóa bị động thành chủ động, nhưng thú cát bụi căn bản không giết chết được, dù thể lực của hắn tốt đến đâu, cuối cùng cũng sẽ bị vờn mệt chết.
“ huynh bây giờ thế nào?”
“Rất tốt, không cạo tóc.” Canh Nhị ăn vụng cơm tối của Truyền Sơn bên thùng nước tắm.
Truyền Sơn nhìn thấy nhưng coi như không, “Hôm nay ta đã dùng cách giảm đau ngươi dạy để công kích rồi.”
“Ờ.” Canh Nhị tựa hồ không giật mình chút nào.
“Thực ra cách giảm đau này cũng là một cách tu luyện đi?”
“Ừ.”
“Hình như nó có thể hóa giải hấp thu rất nhiều lực lượng?” Truyền Sơn hỏi dò.
“Không sai, công pháp này có thể hấp thu tốt mặt xấu của sức mạnh.”
“Đây cũng là ma công?”
“Đương nhiên.” Canh Nhị cẩn thận sắp xếp gọn gàng những miếng thịt đã ăn vụng, cố gắng che giấu dấu vết mình đã từng động vào, “Không có ai nói tu đạo tu phật thì hút khí ô uế vào cơ thể, Vu tu thì có đôi chút, nhưng cách họ dùng và luyện hóa khác với công pháp này.”
“Khí ô uế?” Truyền Sơn liếc mắt nhìn miếng thịt còn lại, sắp xếp tốt đấy, nhìn lướt qua thì thực sự không thể nhận ra là nó đã thiếu một phần ba.
“Chính là âm khí, oán khí, ma khí, sát khí các loại, toàn bộ những tà khí như lời người thường.”
“Nói cách khác, đạo lý của phương pháp tu luyện này là ta hút khí ô uế vào, trong cơ thể nó sẽ chuyển hóa thành khí hỗn độn, sau đó một phần lưu lại, một phần bổ khuyết cho thiên địa? Ta thấy những ngọc giản ngươi cho ta có kể, khí hỗn độn hình như là cơ sở của vũ trụ này?”
“Đúng.”
“… Sao ta cảm thấy mình như tên quét đường thế nhỉ?”
“Ngươi cũng có thể không dùng phương pháp tu luyện này.” Canh Nhị nói thờ ơ. Y đang nghĩ, nếu y ăn vụng thêm một miếng, Truyền Sơn có nhận ra hay không.
“Phương pháp tu luyện này có phải là phương pháp ngươi đã từng đề cập qua với ta không, phương pháp tu ma cổ xưa nhất?”
Canh Nhị gật đầu.
“Nói cho ta biết, phương pháp tu luyện này có điểm gì tốt?”
Canh Nhị suy nghĩ một chút, “Điểm tốt? Điểm tốt lớn nhất của nó chính là có thể đạt được thiện cảm của chủ giới.”
Truyền Sơn không hiểu.
Canh Nhị đang định giải thích.
“Ầm ầm ───!” Một tiếng sấm đột nhiên vang lên đánh nứt trần.
Canh Nhị lại càng hoảng, vội vã che miệng nhỏ giọng nói: “Thiên cơ không thể tiết lộ, nếu ngươi thường tu theo cách này, sau này ngươi sẽ hiểu thôi.”
Truyền Sơn ngẩng đầu nhìn lên đỉnh trần, nhất thời quyết định sau này sẽ tu theo cách này.
“Điều có hại của công pháp kia là gì?” Nếu phải tu, tự nhiên phải hỏi cho rõ.
Trước khi nói, Canh Nhị cẩn thận ngó nghiêng ra ngoài cửa sổ, há mồm… Đợi một hồi không thấy ông trời có phản ứng gì, nghĩ thầm đây là nói được, lập tức vui vẻ nói:
“Loại công pháp này khi tiến cảnh thì cực kỳ chậm, hơn nữa phân chia tiến cấp của nó cũng khác so với cách phân chia tiến cấp được công nhận bây giờ. Nhưng cứ chăm chỉ là có thể bù vào, chỉ cần ngươi tìm được nơi có vô số lực lượng xấu, tiêu cực thì vẫn có hy vọng vượt lên trên những người tu ma tu luyện cùng kỳ.”
“Chẳng hạn như Huyết Hồn Hải.”
“Huyết Hồn Hải, Hậu Thổ Tinh thực ra đều là nơi như vậy.”
“Hậu Thổ Tinh cũng là nơi như thế ư?”
“Đương nhiên. Ngươi không thấy nó sắp chết sao? Thiên địa linh khí của nó đã đánh mất nhiều lắm, lực lượng chính phụ không thể cân đối nên mới tạo thành cục diện hiện tại.” Nói đến đây, Canh Nhị lại ngó ra ngoài cửa sổ, không thấy ông trời có phản ứng gì, lập tức yên lòng.
“Ý ngươi là… Chỉ cần ta liều mạng tu luyện hấp thu trên Hậu Thổ Tinh, ta không những có thể tăng tiến tu vi, hơn nữa Hậu Thổ Tinh còn có thể nhận được điểm tốt?”
“Đúng.”
Truyền Sơn còn chưa kịp tán dương công pháp này, chợt nghe Canh Nhị bổ sung: “Ngươi không phải vừa mới hỏi nó có điều có hại gì không sao? Thực ra khuyết điểm lớn nhất của công pháp này là… tâm ma.”
Truyền Sơn đen mặt, “Ngươi có thể nói hết tất cả trong một lần không?”
“Ta không phải đang nói sao?” Canh Nhị ấm ức, để hả giận, y lại ăn vụng thêm một miếng thịt của ai kia, “Ngươi nghĩ đi, hấp thu nhiều sức mạnh xấu như vậy, trong lòng ngươi không thể không bị ảnh hưởng. Hấp thu được càng nhiều thì ảnh hưởng ngươi phải chịu cũng càng nhiều. Gần như mỗi lần tiến cảnh, dù chỉ là tiến cảnh nhỏ nhất, ngươi đều sẽ bị khảo nghiệm một lần tâm ma. Nếu không qua được, không những tu luyện của ngươi kiếm củi ba năm thiêu một giờ mà kết cục cũng chỉ có hai cái thôi.”
Truyền Sơn vươn tay, đẩy cơm tối bên thùng nước tắm của mình tới trước mặt Canh Nhị, “Ăn đi, ta không đói bụng.”
Canh Nhị… cảm động, xấu hổ cố từ chối chút, thấy Truyền Sơn xác thực định đưa cơm tối cho y là lập tức vui mừng đón lấy, ăn mấy miếng mới nhớ tới lời vừa rồi còn chưa nói hết.
“À, kết cục thứ nhất nếu không vượt qua được tâm ma là, biến thành tà ma chỉ biết giết chóc, kết cục thứ hai là hồn phi phách diệt.”
Truyền Sơn nghe xong, ngụp đầu vào thùng nước tắm. Rốt cục có tu công pháp này không, hắn vẫn phải nghĩ cho kỹ.
Truyền Sơn là người một khi đã quyết tâm thì dù gặp phải khó khăn cũng vẫn kiên quyết, một khi đã bắt đầu quyết định phương pháp tu ma thời viễn cổ Canh Nhị dạy cho hắn, hắn sẽ đặt hết tâm tư trên việc tu luyện.
Thế nhưng chỉ tu luyện cũng không thể giải quyết được vấn đề thực tế, hắn vẫn phải động não nghĩ cách khắc chế thú cát bụi.
Đầu tiên, Truyền Sơn thử công kích các vị trí của thú cát bụi, thấy có thể tìm ra được tráo môn () làm nó biến mất hoàn toàn hay không. Dùng lưỡi dao biến từ đầu ngón tay xoẹt nó từ đầu tới đuôi một lần, cũng không phát hiện ra tử huyệt nào của nó. Như vậy có phải hắn có thể khẳng định, chỉ cần người thi thuật – Dương Quang Minh không chết thì những con thú cát bụi này cũng không thể biến mất hay không?
() tráo môn: người luyện võ luôn có thân thể đao thương bất nhập, cứng chắc khỏe mạnh, nhưng trên cơ thể luôn có , vị trí sơ hở, yếu điểm, khi đánh nhau nếu có thể phát hiện ra, chỉ cần đánh mạnh vào đó một chiêu là phá được. Đại khái là thế
Giết chết Dương lão đầu, đó đương nhiên là việc không thể làm. Dù hắn muốn đánh ngất lão, người đối phương hiện tại cũng không ở đây.
Vậy biện pháp duy nhất chính là vây khốn thú cát bụi, như vậy phải làm cách nào mới vây khốn được chúng?
Làm một cái hòm kín không kẽ hở để nhốt chúng lại?
“Canh Nhị, trong cát có chứa kim loại không?” Hiện tại Truyền Sơn đã có thể vừa đối kháng với thú cát bụi, vừa nhín chút thời gian để nói chuyện với Canh Nhị xem trò hay ở bên cạnh.
“Ngươi muốn làm gì?” Canh Nhị hiếu kỳ.
“Làm cái hòm.”
“Cái hòm? A! Ta biết ngươi muốn làm gì rồi.” Canh Nhị cực kỳ hứng thú đứng lên, lớn tiếng nói: “Hỗn độn ma công có thể phân biệt được các loại thuộc tính, thuộc tính khác ngươi không quen thuộc, nhưng thuộc tính kim chắc là ngươi có thể cảm nhận được khá sâu sắc. Ta dạy cho ngươi, trước hết ngươi vận hành ma công, sau đó trước khi hấp thu các thuộc tính lực lượng thì thử phân biệt các thuộc tính, hiện tại ngươi không cần suy xét tới các thuộc tính khác, chỉ cần tìm thuộc tính kim là được.”
Truyền Sơn dựa theo cách Canh Nhị dạy, một lòng tìm kiếm vật chất thuộc tính kim hắn khá quen thuộc.
“Nếu ngươi có thể ngộ ra thuộc tính kim thì đừng hút nó vào cơ thể, thử ngưng tụ chúng bên ngoài cơ thể xem.”
Sỏi đá lăn xào xạt, dần dần, một quả cầu kim loại đen nho nhỏ treo trên bầu trời xuất hiện trước mắt Truyền Sơn.
Truyền Sơn vừa cười một cái, năm con thú cát bụi nhất tề xông tới, nhất thời làm hắn luống cuống tay chân, quả cầu kim loại nho nhỏ treo trên bầu trời cũng lập tức rơi xuống mặt đất, vùi vào trong cát bụi luôn.
Không được, hắn căn bản không có thời gian trầm ngâm suy tưởng. Hắn phải làm như thế nào mới có thể nhanh chóng ngưng tụ được quả cầu kim loại?
Có lẽ Canh Nhị cũng nhận ra Truyền Sơn đang khó xử, đứng bên cạnh an ủi hắn: “Không sao, một lần không được thì lặp lại lần nữa. Thuật pháp chính là thứ quen tay hay việc, ngươi luyện tập nhiều lần thì tốc độ và lực ngưng tụ sẽ tăng cao.”
Truyền Sơn cũng biết hắn không còn cách nào khác, tu luyện giống như tập võ vậy, không nói tới mưu lợi, chỉ có luyện tập, luyện tập và luyện tập mới có thể nâng cao tốc độ và hiệu suất thi triển thuật pháp.
Ngày qua ngày chịu đòn huấn luyện làm Truyền Sơn khổ không nói nổi, nhưng đồng thời, sự tiến bộ của hắn thì dùng mắt thường cũng thấy được.
Khi Dương Quang Minh phát hiện Truyền Sơn lại bắt đầu ngưng kết quả cầu kim loại, càng vui vẻ thì lão càng ra tay nặng hơn, mỗi khi quả cầu kim loại của Truyền Sơn to thêm một vòng là lão liền làm ra thêm một con thú cát bụi. Lão đang ép tên người nửa xương khô này, muốn xem giới hạn của hắn rốt cục ở đâu.
Truyền Sơn nhẫn nhịn, ngày này qua ngày khác, quả cầu kim loại đã vững bước to dần, thú cát bụi cũng tăng tới mười lăm con.
Mắt thấy thời gian đã hẹn với Bạch Đồng gần đến, nhưng hắn vẫn không thể tiêu diệt thú cát bụi hoàn toàn, điều này làm Truyền Sơn cực kỳ tức giận. Gia cũng không tin không trị chết được mấy con… súc sinh nhà các ngươi!
Dương Quang Minh càng kích thích hắn, nói hắn lúc nào có thể giải quyết được thú cát bụi thì lúc đó mới có thể đi vào Huyết Hồn Hải. Nếu vẫn không thể giải quyết, vậy cứ như vậy qua một năm đi.
Canh Nhị vẫn thường lui tới như vậy, có lúc sẽ ở bên cạnh hắn cả ngày, có lúc sẽ chuồn mất dạng, buổi tối Truyền Sơn hỏi y đi làm gì, y cũng chỉ nói đi xem Kỷ , ngoài ra không nói gì khác.
–
Hôm nay, ngoài Hậu Thổ Môn xuất hiện hai bóng dáng đã lâu không gặp.
Người tới phát hiện Truyền Sơn và Canh Nhị thì liền dừng bước đứng bên quan sát.
“Chậc, bị đánh thảm ghê.”
“Ngũ sư đệ, nói cho cẩn thận.”
“Vâng, nhị sư huynh.” Thanh niên nam tử bị gọi là ngũ sư đệ, thè lưỡi giả mặt quỷ với Canh Nhị đang đưa lưng về phía hắn.
Canh Nhị nghe thấy tiếng người thì quay đầu lại, đúng lúc thấy thanh niên làm mặt quỷ, sửng sốt một chút rồi nhếch khóe miệng.
Ngũ sư đệ đờ đẫn, gắt gao nhìn thẳng vào khuôn mặt tươi cười của Canh Nhị, thế nào cũng không tỉnh táo lại được.
Hôm nay Canh Nhị không đeo khăn che mặt, không, y đã lâu rồi chưa đeo.
Hậu Thổ Tinh gần như không thấy được mấy người, Hậu Thổ Môn cũng không thấy ai tới thăm hỏi, mỗi ngày đeo khăn cũng không ích lợi gì. Còn về phần Dương Đắc Bảo, bình thường ngó mặt y là liền lải nhải những điểm tốt của việc đeo khăn che mặt, chẳng hạn như có thể thông khí cát bảo hộ da gì gì đó. Nhưng y cảm thấy một đại nam nhân như y không cần bảo vệ mặt với da gì hết nên cũng mặc kệ.
Vì thế, vị thanh niên tốt đẹp được gọi là ngũ sư đệ này đã bị trúng tà thế đó.
“Người nửa xương khô, người này có lẽ chính là một trong ba người mới mà Minh sư thúc nhắc tới, được Bạch Đồng tiền bối thu vào môn đệ.” Thanh niên gọi là nhị sư huynh suy đoán.
Truyền Sơn không bị ngoại giới ảnh hưởng, phân ra một nửa tâm thần đối phó thú cát bụi, một nửa tâm thần dùng để ngưng kết quả cầu kim loại. Đã nửa tháng qua, tuy nói không có cách giải quyết và khống chế những con thú cát bụi này, nhưng đối với hình thức công kích của chúng hắn đã rất quen thuộc, chỉ cần cẩn thận thì phần lớn đều có thể tránh né được.
Qủa cầu kim loại đã ngưng kết được đến kích thước lớn như vậy, hôm nay Truyền Sơn muốn thử khống chế quả cầu kim loại biến hình.
Nhị sư huynh cũng đã chú ý tới quả cầu kim loại kia, nhưng hắn cũng không để ý, tu vi hiện nay của Truyền Sơn thực sự không đáng để hắn suy nghĩ nhiều. Một quả cầu kim loại mà thôi, nếu như cần, hắn có thể dùng bùa biến ra một đống.
Điều làm hắn dừng chân quan sát là mười lăm con thú cát bụi kia, lấy tu vi Ngưng Khí Kỳ của hắn, mười lăm con thú cát bụi này công kích quỷ dị khó lường, phối hợp hài hòa, đáng sợ nhất chính là chúng nó lại có thể chết rồi sống lại.
Nếu là hắn đối phó với mười lăm con thú cát bụi này, hắn phải làm sao bây giờ?
“Ngũ sư đệ, nếu là ngươi, ngươi sẽ đối phó với những con thú cát bụi này như thế nào?” Thanh niên hỏi.
…
Không ai trả lời hắn.
Thanh niên kỳ quái quay đầu lại nhìn, kết quả liền thấy ngũ sư đệ của hắn đang si ngốc ngóng nhìn về phía bóng lưng ai kia.
“Ngũ sư đệ? Ngũ sư đệ!”
“Hả? Gì cơ? Nhị sư huynh, huynh vừa nói gì?” Ngũ sư đệ tỉnh táo lại.
“Ngươi đang nhìn cái gì?”
“Không, ta có nhìn gì đâu.” Ngũ sư đệ che giấu, vừa nghĩ thầm từ khi nào Hậu Thổ Tinh xuất hiện một vị mỹ nhân vừa ý như vậy, tuy là nam nhưng nhìn thôi cũng cảnh đẹp ý vui đúng không?”
Không biết là đệ tử nhà ai, có thể là một trong ba người mới Hậu Thổ Môn mới thu không? Có lẽ… sau này hắn có thể thường lui tới thăm hỏi Hậu Thổ Môn mới được.
Nhị sư huynh nghi hoặc nhìn hắn, “Ta hỏi ngươi, mười lăm con thú cát bụi kia ngươi có cách nào đối phó?”
Ngũ sư đệ bĩu môi, khinh thường nói: “Không phải là mấy con thú cát bụi thôi sao, đối phó chúng nó còn không dễ à? Công kích thẳng vào tim là được.”
“Mười lăm con thú cát bụi kia không bình thường.” Nhị sư huynh vẻ mặt nghiêm túc nói: “Chúng bị công kích trái tim cũng sẽ không biết mất hoàn toàn, còn có thể một lần nữa ngóc đầu trở lại.”
“Hả? Không thể nào?” Ngũ sư đệ không tin mà dời ánh mắt tới chiến trường cỡ nhỏ kia, “Ơ? Là thật à! Không biết dùng bùa vây khốn chúng được không?” Ngũ sư đệ nói, thế mà rút bùa từ trong ngực ra ném về phía chiến trường thật.
“Ngũ sư đệ!” Nhị sư huynh đã không kịp ngăn cản, kéo tay áo ngũ sư đệ bất mãn nhìn hắn, “Hồ đồ cái gì? Nơi này là phạm vi Hậu Thổ Môn, những con thú cát bụi này rõ ràng là tiền bối Hậu Thổ Môn làm ra để huấn luyện đệ tử. Ngươi sao lại chen tay vào?”
“Hậu Thổ Môn thì làm sao nào? Minh sư thúc không phải nói họ đã sắp không chống đỡ nổi sao?” Ngũ sư đệ không quan tâm, nói: “Hậu Thổ Môn nếu như thật không muốn để ai thấy, thì dùng trận pháp che đi là được rồi. Có lẽ bọn họ ngay cả linh thạch bày trận pháp cũng không có ấy chứ?”
Nhị sư huynh có chút bất an với nét cười đáng khinh trên mặt ngũ sư đệ, trong lòng hắn tuy cũng không coi Hậu Thổ Môn ra gì, nhưng Hậu Thổ Môn dù sao vẫn còn một vị cao thủ Độ Kiếp Kỳ tương xứng tu vi với Minh sư thúc. Trước khi cao thủ Độ Kiếp Kỳ kia còn chưa hóa thành bụi bặm, người muốn ra tay với Hậu Thổ Môn cũng phải suy nghĩ kỹ một phen.
“Đi thôi, chúng ta còn phải đưa thiệp mời cho nhiều nhà, đừng ở đây lãng phí thời gian.” Nhị sư huynh thấy ngũ sư đệ ném mấy tấm bùa vây khốn mấy con thú cát bụi, cũng không để tâm tới mấy con thú kia nữa.
Ngũ sư đệ lưu luyến nhìn Canh Nhị đưa lưng về phía hắn, suy nghĩ một chút, vẫn nhịn không được bước chân về phía trước, “Nhị sư huynh, Hậu Thổ Môn có người cùng thế hệ với ta, ta đi bắt chuyện cái.”
Nhị sư huynh cũng không muốn đa sự, nhưng ngũ sư đệ đã nhích người, hắn cũng không thể đứng ở đây đợi, đành phải cùng đi về phía trước.
–
Truyền Sơn liếc thấy mấy tia sáng phóng tới, vô thức tránh thoát. Mấy tia sáng kia nứt toác ra trên người thú cát bụi, hóa thành hòm gỗ vây khốn mấy con thú cát bụi.
Người ném ra tia sáng rõ ràng không phải hắn, hơn nữa, mộc khắc thổ, thú cát bụi đã thực sự bị vây khốn như thế.
Mắt thấy thú cát bụi mình vất vả, mất sức cũng không thể đối phó lại bị người ta dễ dàng giải quyết, Truyền Sơn lòng thực sự rất khó ta.
Thiếu công kích của năm con thú cát bụi, Truyền Sơn cũng có thể phân ra một phần tâm tư nhìn người giải quyết thú cát bụi rốt cục là anh hào ở đâu. Kết quả vừa nhìn đã suýt làm hắn giận tung trời!
Thực ra tâm tư ngũ sư đệ muốn tiếp cận Canh Nhị cũng không xấu xa như vậy. Con người thì đều có lòng chưng diện, Hậu Thổ Tinh lại hiếm khi có được một người mới tới, muốn cám dỗ một phen cũng là bình thường.
Canh Nhị ngồi yên buồn chán, đang lấy một trái cây ra gặm.
“Bách linh quả ngươi ăn chỉ có ốc đảo của Hậu Thổ Môn mới có thể trồng được, một quả là mười viên linh thạch thấp phẩm.” Ngũ sư đệ đi tới đằng sau Canh Nhị nói.
“Đắt như thế?” Canh Nhị luyến tiếc nhìn trái cây, càng cẩn thận gặm nó, thề không buông tha một mảnh thịt quả nào, ngay cả vỏ cũng nuốt hết.
“Ngươi thích ăn Bách Linh quả?”
“Ừ.” Ta thích ăn thịt hơn nữa.
“Đây là quả táo hồng chỉ Thần Sa Môn ta có, mùi vị thơm ngọt, nhiều nước, bồi đắp nguyên thần kiên cố bản thân, ngươi nếm thử?” Ngũ sư đệ len lén nhìn sườn mặt Canh Nhị, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một quả trái cây màu vàng đất hình dạng quái dị.
Canh Nhị không đưa tay lấy luôn, hỏi, “Cho ta?”
“Đúng vậy.”
“Ta không biết ngươi.”
Ngũ sư đệ cười, mỹ nhân đơn thuần quá, hắn thích, “Ta là Diệp Phong, đệ tử quan môn của chưởng môn Thần Sa Môn, còn ngươi?”
“Ta là… Canh Nhị.”
Sao mỹ nhân lại có tên thế? Diệp Phong thầm thấy đáng tiếc. “Canh Nhị, chào ngươi, ngươi xem chúng ta bây giờ không phải đã biết nhau rồi sao? Này.”
Canh Nhị cũng đã từng nghe qua tên quả táo hồng, nhưng từ trước tới giờ y vẫn chưa ăn, nhất thời tâm động, do dự nhận lấy.
“Khụ, Canh sư đệ, chào ngươi, tại hạ Vụ Tỉnh, xếp hàng thứ hai trong đệ tử nội môn của Thần Sa Môn. Xin hỏi ngươi là đệ tử Hậu Thổ Môn sao?” Nhị sư huynh thấy ngũ sư đệ đã mở miệng, cũng chỉ đành qua chào hỏi.
“Ack, xin chào, ta không phải đệ tử Hậu Thổ Môn.” Canh Nhị nghe hắn hòa nhã nói, hơn nữa đã ăn của người ta nên cũng lễ phép trả lời, ngẩng đầu đáp lại Vụ Tỉnh một nụ cười.
Vụ Tỉnh chỉ cảm thấy trái tim đập thình thịch. Đây là phương pháp quyến rũ? Vụ Tỉnh cảnh giác, tay giương lên, lập tức ăn vào một viên thanh tâm đan thanh tâm tỉnh não.
“Ngươi là Yêu tu?”
“Hả?” Vẻ mặt của Canh Nhị thoạt nhìn có phần ngơ ngác, nhưng nhìn trong mắt Diệp Phong thấy thế nào cũng là đáng yêu.
Cũng không biết có phải do tác dụng tâm lý không, Vụ Tỉnh ăn thanh tâm đan xong, nhìn lại khuôn mặt Canh Nhị đã thích ứng hơn nhiều, không còn tâm thần bất định như cũ. Đến đây, Vụ Tỉnh cuối cùng cũng miễn cưỡng an tâm.
Nhưng bởi vì Canh Nhị lần đầu gặp mặt đã hạ Mị hoặc thuật với hắn, làm thiện cảm của hắn với Canh Nhị giảm xuống, thậm chí còn sinh mấy phần phản cảm. Một người nam nhân mà dùng Mị hoặc thuật? Qủa đúng là tà ma ngoại đạo!
Vụ Tỉnh thấy ngũ sư đệ của mình vẫn say sưa nhìn chằm chằm mặt Canh Nhị, lúc này lấy ra một viên thanh tâm đan đưa đến trước mặt ngũ sư đệ, “Ăn vào.”
“Hả?”
“Ta bảo ngươi ăn vào!” Vụ Tỉnh thi triển uy nghiêm của nhị sư huynh.
Diệp Phong ngửi được mùi, biết là thanh tâm đan, dù sao ăn vào cũng không có hại gì, khó hiểu nhưng đành phải nhận lấy nuốt vào.
“Ngươi nhìn lại y.”
Diệp Phong nhìn lại theo ngón tay Vụ Tỉnh, Canh Nhị khó hiểu ngẩng đầu nhìn về phía họ.
“Phát hiện chưa?”
“Phát hiện cái gì?” Diệp Phong không phát hiện bất cứ thay đổi gì.
“Ngươi có cảm thấy ăn thanh tâm đan vào nhìn lại y thì không như vậy, như vậy…”
“Nhị sư huynh, ngươi nghĩ đi đâu vậy?” Diệp Phong hiểu ra cười ha ha, nói: “Canh Nhị sư đệ chỉ là thiên sinh lệ chất, y cũng không thi triển yêu pháp tà ma gì như Mị hoặc thuật. Nhị sư huynh, ngươi lo lắng quá rồi.”
Canh Nhị được khen là thiên sinh lệ chất há to miệng.
“Ngươi nhìn y không có thay đổi gì?”
“Đương nhiên.”
Vụ Tỉnh trở nên khẩn trương, “Ngươi chắc chắn đã bị y mê hoặc lâu quá, đợi sư huynh ta phá yêu pháp của y!”
“Nhị sư huynh ngươi muốn làm gì?” Diệp Phong kêu lên sợ hãi.
Vụ Tỉnh một chưởng đánh về phía Canh Nhị.