Khiêu Lương Tiểu Sửu Hỗn Thế Ký Hệ Liệt

quyển 8 chương 7

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Đại vương đã về rồi!”

“Đại vương! Đại vương…”

Một đoàn sâu nhào tới, nghe tiếng thì hình như là giống đực cả, không có con nào là cái. Thế nhưng nhìn tư thái và tiếng kêu của những con sâu này, Canh Nhị liền nghĩ tới hai chữ: cơ thiếp. (=]])

“Tránh ra hết mau tránh ra hết mau, đừng chắn đường!” Thanh trùng lão đại hất văng con sâu nhào tới.

“Đại vương, đây là cái gì?” Một con sâu béo trắng ngóc lên dán vào bên người Thanh trùng lão đại, giơ cái đuôi quét mặt Canh Nhị.

Canh Nhị… nhịn.

Thanh trùng lão đại dường như rất thích con sâu trắng này, đầu cọ vào nó nói như ngâm nga: “A a a, đây là một đứa trẻ nhân loại ta bắt được.”

“Đứa trẻ nhân loại?” Sâu trắng rất kinh ngạc, “Ta chưa từng gặp qua trẻ nhân loại, nha, tu vi thấp như thế? Yếu quá! Cơ mà… sờ mềm ghê í.”

Mặt Canh Nhị bị quấy rối một cái.

“Nếu ngươi thích thì lấy chơi trước đi, để xem nương nương xử lý y ra sao đã.” Thanh trùng lão đại cực kỳ rộng rãi nói, vung tay lên, Thanh trùng lão thất đẩy Canh Nhị tới bên cạnh con sâu trắng.

Sâu trắng dạo quanh người Canh Nhị một vòng, vui vẻ kêu một tiếng, phun một luồng hơi thở vào Canh Nhị.

Luồng khí ấy vòng quanh cổ Canh Nhị, hóa thành một chiếc xích sắt khóa chặt cổ y.

Sâu trắng quấn xích sắt lên người nó, kéo Canh Nhị rồi đi.

Canh Nhị đáng thương chân lảo đảo, ‘ụp’ một phát ngã nhào xuống đất.

Sâu trắng cười ha ha, tựa hồ thấy rất hay, kéo Canh Nhị nhảy tới nhảy lui trên đất. Những con sâu khác cười vang, đuổi theo đằng sau Canh Nhị.

Canh Nhị liếc nhìn vạc đồng, yên lặng rụt đầu và tứ chi vào trong mai rùa, nghĩ thầm: ngươi kéo đi, chỉ cần không lấy ta làm thịt là được.

Chất lỏng nửa cứng trong vạc động khẽ nhúc nhích, tựa như đang cố nhịn điều gì.

“Đại vương, các ngươi sao còn mang một cái nồi về? Ngửi thơm quá à!” Lại có thêm một con sâu ngóc người dậy tới bên cạnh Thanh trùng.

“À à à! Trong phủ chỉ có miệng ngươi là tham nhất, nhưng ai bảo ngươi làm ta vui? Đợi lát nữa cũng chia cho ngươi một miếng!”

“Cảm ơn đại vương!” Con sâu màu xanh có đốm mừng rỡ theo sát đằng sau Thanh trùng lão tam, ra sức ngửi mùi hương, trong chốc lát không muốn rời đi.

Hình như có thể tới gần Thanh trùng chỉ có hai con sâu ấy, những con khác tuy cũng muốn dán sát vào, nhưng không phải bị gạt ra thì cũng bị những con sâu khác cắn đau.

Thanh trùng thất huynh đệ trở về không hưởng thụ nồi canh kia ngay, mà là thả vạc đồng xuống trước một tòa cung điện nguy nga.

“Đã về rồi.”

Một giọng nói nhẹ nhàng vang vọng trong cung điện.

“Vâng.” Bảy con đại thanh trùng quỳ sụp ở xa xa không dám ngẩng đầu.

“Lần này phát hiện ra thứ gì?”

“Một đứa trẻ nhân loại, tu vi còn chưa tới Ngưng Khí Kỳ, nhưng trên người y có một hộ giáp khá tốt, có hình mai rùa. Có Ma tu nhân loại phán đoán, có khả năng là một pháp bảo thượng phẩm.” Thanh trùng lão đại kiềm chế ham muốn hát ca, dùng giọng nói nghiêm túc mà nó ghét nhất để tự thuật lại.

“À? Ngoại trừ nô lệ con người sinh sôi nảy nở ở Thiên cung chúng ta, ở bên ngoài cũng có trẻ nhân loại sao? Chuyện hay vậy. Cha mẹ nó đâu?”

“Thuộc hạ không thấy cha mẹ y, chỉ nhìn thấy một nồi canh đang nấu. Nước canh ấy dù có vài thành phần không rõ, nhưng có thể chắc chắn là rất tốt đối với Ma tu…” Thanh trùng lão đại rất giảo hoạt, nó chỉ nói nước canh rất bổ, nhưng không nói trong nước canh ấy ẩn chứa khí hỗn độn đậm đặc.

“Các ngươi chia nhau đi.”

Thanh trùng thất huynh đệ vui quá, “Tạ ơn nương nương!”

“Đứa trẻ nhân loại kia…”

“Tùy nương nương phân phó.” Thái độ của thanh trùng thất huynh đệ càng thêm kính cẩn.

“Thôi, tu vi Ngưng Khí Kỳ bất kể là thân thể hay hồn phách, làm thành đan dược cũng không bổ mấy, cho làm công cũng không được coi trọng. Các ngươi để lại mà chơi.”

“Tạ ơn nương nương ban ân! Vậy hộ giáp trên người y…”

“Cũng ban cho các ngươi đấy.”

“Tạ ơn nương nương tạ ơn nương nương!” Thanh trùng thất huynh đệ vui quá nhịn không được lại hát vang.

“Ừ, hồn nô của Hồn cốc không đủ, các ngươi nhớ lấy chút khoáng thạch trao đổi một vài hồn phách với những Ma tộc bên ngoài, tu vi càng mạnh càng tốt. Mặt khác, cho các ngươi thời gian mười ngày, các ngươi mang chút cánh hoa đào về, nếu có cành thì càng tốt.”

“Vâng!”

“Đi đi.”

Thanh trùng thất huynh đệ ở tại hậu viện cung điện.

Một chiếc vạc đồng còn nửa để trơ trọi trong một cái đình giữa sân.

Nơi này là nơi Thanh trùng thất huynh đệ thường dùng cơm. Chúng không giống nhân loại, có thể ngừng ham muốn ăn uống sau Ích Cốc Kỳ. Đối với chúng, ăn uống, là bản năng của chúng, cũng là một trong những cội nguồn chúng nhận được năng lượng từ thiên địa. Chẳng qua thứ chúng ăn ẩn chứa vô số linh khí, ma khí hoặc là khí hỗn độn chúng thích nhất.

Thứ trong nửa phần vạc đồng còn lại này hấp dẫn chúng nó, thậm chí khiến chúng nói năng lươn lẹo trước mặt Trùng mẫu nương nương, chính vì trong vạc đồng này có ẩn chứa khí hỗn độn cực kỳ đậm đặc.

Chuyện xui xẻo ngoài cửa nam chẳng qua là một loại nhẹ nhất trong bốn trọng môn, với tu vi của họ cũng chỉ có thể làm cái này.

Nhưng nếu chúng có thể hấp thu toàn bộ khí hỗn độn đậm đặc này, vậy thì hoàn toàn khác đấy. Tới lúc đó, tu vi của chúng nhất định sẽ cao thêm một tầng. Vậy thì chúng có thể được nương nương coi trọng hơn nữa, được phụ trách nhiều việc hơn nữa, cũng có thể đạt được phần thưởng tốt hơn, thậm chí được thân cận với nương nương, để nương nương vì chúng sinh ra đời sau ưu tú.

Chất lỏng nửa cứng trong vạc đồng nhúc nhích, một cái bong bóng cỡ đầu người lại nổi lên lần thứ hai.

Dần dần, một thứ kỳ quái chảy ra từ trong vạc đồng.

Đúng vậy, chảy ra.

Thứ này không cứng hết, thoạt nhìn tựa như loại chất lỏng kim loại rất nặng nào đó.

Chỉ thấy vật thể sền sệt ấy trượt xuống vạc đồng, trượt xuống đình, men theo bụi cỏ tươi tốt. Bỗng nhiên, vật thể sền sệt ấy lấy tốc độ cực nhanh chuồn vào trong một cái ao màu đen trong sân.

“A a a, mùi vị này, hơi thở này làm ta say sưa! Đến đây đi đến đây đi nào, để huynh đệ chúng ta chia phần nồi canh này, để Ma trù trong phủ nấu một nồi khác đưa đi, a a a, tới lúc đó mấy ngươi đều được nếm thử.”

“Vâng.” Thất huynh đệ Thanh trùng tâm ý tương thông, tự nhiên là hiểu ý tứ của lão đại.

“Uống xong thì bế quan!”

“Vâng!”

“A a a! Canh đâu rồi? Canh của ta đi đâu rồi?!” Tiếng gào giận giữ của Thanh trùng lão đại vang vọng trong vương phủ Thanh chi huyết trùng.

Cuộc sống làm sủng vật của Canh Nhị cũng không thê thảm cho lắm, ít nhất ngày nào y cũng được cho ăn.

Ban đầu, sâu trắng còn có hứng thú rất lớn với y, gần như ngày nào cũng sẽ dắt y đi ra ngoài khoe khoang một lượt.

Khi Canh Nhị phát hiện có con sâu mưu tính với mai rùa của y, đêm đó y đã thừa dịp bọn sâu không chú ý liền cất mai rùa đi. Mai rùa là dùng để bảo hộ thân thể nhỏ bé yếu đuối của y, nhưng một khi bảo hộ trở thành uy hiếp, cứ mặc ở trên người mãi thì đúng là tên ngốc.

Chuyện mai rùa tự dưng mất còn kinh động tới Thất huynh đệ Thanh trùng, nhưng Canh Nhị giả vờ trẻ con nhân loại còn chưa nói năng rõ ràng, Thất huynh đệ Thanh trùng hỏi mãi cũng không được gì, lại không phát hiện trên người Canh Nhị có bất luận công cụ gì có công năng cất giấu, liền chỉ nghĩ con sâu to gan kia vào giật mai rùa của Canh Nhị, tìm kiếm một đợt không có kết quả nên cũng mặc kệ.

Từ khi mai rùa của Canh Nhị biến mất, hứng thú của sâu trắng đối với y giảm đi rất nhiều.

Đáng nhẽ Canh Nhị ở trong cung điện, nhưng giờ bị ném ra ngoài sân, tròng xích sắt vào cổ buộc y vào cột trụ ngọc thạch ở hành lang, phạm vi hoạt động chỉ có trong vòng ba thước, cơm canh cung cấp mỗi ngày cho y cũng dần bị bọn sâu quên lãng, thường thì dăm bữa nửa tháng mới nhớ đưa cho y một lần.

Nếu không phải thi thoảng sâu trắng còn nhớ tới y, có khả năng y đã bị đưa đi bán, hoặc là mang tới các đội bán lao động rồi.

Thoáng cái, Canh Nhị đã ở Thanh chi huyết trùng vương phủ hai tháng. Làm nô lệ của Thất huynh đệ Thanh trùng, hình vẽ trên trán y đã biến thành một con Thanh trùng ngẩng đầu.

Ở đây không có đêm tối và ban ngày, hậu cung càng có ít dấu vết sâu bọ, ngày nào Canh Nhị cũng buồn chán đến mức chỉ có thể dựa vào việc quan sát thời gian vệ binh Trùng tộc thay ca để tính giờ. À, đương nhiên y cũng tu luyện nữa.

Hôm nay, tốp vệ binh thứ nhất trông cửa sân đã vừa giao ca.

Canh Nhị nhắm mắt buồn ngủ bỗng mở mắt ra.

Y cảm thấy tên họ La rồi. Hơn nữa…

“A!”

Một quái vật như kim loại mà chẳng phải kim loại, như đá mà chẳng phải đá đứng trước mặt y.

Thoạt nhìn quái vật có đầu và tứ chi của con người, nhưng vì sao trụi lủi hết cả thế?

Quái vật dạo quanh người y một vòng, không phải là đi, mà là đang trượt.

Bỗng nhiên, vị trí miệng ở đầu quái vật mở ra một cái động, gầm rú một tiếng khàn khàn.

Canh Nhị khẩn trương nhìn ngoài cửa sân, cũng may vị trí cách khá xa, y ở đây cũng cheo chéo, người ngoài cửa sân muốn nhìn rõ vị trí này phải đi vào. Lúc này, y rất cảm tạ Trùng tộc đã xây phủ đệ của chúng rộng như thế, còn khoa trương hơn cả Vương phủ lớn nhất của nhân loại.

Quái vật dường như rất giận dữ.

Quái vật tiến lên kéo lấy vòng xích sắt buộc cổ Canh Nhị, hai tay ra sức tách ra. Xích sắt bị buộc trên cây cột ngọc thạch thô to, Canh Nhị phải ngồi dựa vào cột ngọc thạch.

“Đây không phải xích sắt đâu, mà là Hắc Kim ti (tơ có màu đen vàng) chỉ có tằm Ngọc Tuyết của Ma Vực mới có, độ chắc và mềm dẻo đứng thứ nhất thiên hạ đấy. Có lẽ ngươi có thể cho Tiểu Lam thử…”

Xích sắt dần nhỏ đi.

Hắc Kim ti làm thành xích cầm tù hóa thành một sợi tơ đen quấn lên cánh tay quái vật, lại nhanh chóng buông ra.

Canh Nhị ngơ ngác nhìn Hắc Kim ti thay đổi, vẻ mặt không chỉ có giật mình.

Đây không phải cắn nuốt, cũng không phải làm tiêu tan, mà lại thu lấy.

Phá hỏng dù sao cũng đơn giản, có thể tưởng tượng muốn thu lấy thứ của người khác để cho mình dùng, để đạt được còn khó hơn cắn nuốt và tiêu tan gấp mấy chục lần.

Tên này lúc nào thì có bản lĩnh ấy?

Quái vật rất đau lòng.

Hắn cũng không rõ vì sao mình lại đau lòng nữa, dường như hắn không rõ mình là thứ gì vậy.

Dường như hắn đã quên rất nhiều chuyện, chỉ cần vừa nghĩ tới đã đau đầu muốn chết.

Nhưng hắn nhớ rõ về đứa trẻ này.

Trước kia hắn còn chưa ra khỏi vạc đồng, hắn đã biết đứa trẻ này rất quan trọng, cực kỳ quan trọng đối với hắn.

Thấy đứa trẻ bị mang đi, hắn thì bất lực. Đó là ‘lần đầu tiên’ hắn cảm thấy giận dữ khó tả như thế!

Đứa trẻ là của hắn! Không ai được cướp khỏi tay hắn cả!

Cứu y, cướp y lại từ những con sâu kia.

Cho y ăn no, nuôi y lớn.

Hai loại ý thức tựa hồ đến từ bản năng sinh mạng của hắn, tựa như tu luyện vậy.

Nhưng tuy hắn đã quên rất nhiều thì cũng biết những con sâu này không phải kẻ hắn có thể đối phó. Thế là, hắn lẩn trốn, đến tận khi hắn có thể nắm giữ được thân thể mới của mình.

Thân thể mới? Kỳ lạ, vì sao hắn lại phải dùng chữ ‘mới’ nhỉ?

Quái vật không hiểu, nhưng hắn nhanh chóng bỏ suy nghĩ về vấn đề này. Hiện tại hắn chỉ thấy đau lòng, giận dữ và buồn thương.

Giữa hắn và đứa trẻ dường như có một mối liên hệ đặc biệt, điều này làm hắn rất nhanh đã tìm tới đứa trẻ.

Nhưng khi nhìn thấy đứa trẻ bị xích ở hành lang như một con cún, trên trán còn khắc gia huy chứng tỏ đó là nô lệ của Trùng tộc thì hắn chỉ cảm thấy cả người mình như muốn sôi trào, đau khổ nhẫn nhịn lắm mới dằn xuống được.

Quái vật cố rút Hắc Kim ti, hắn không biết thứ này là cái gì, nhưng hắn có thể nhìn thấy được cấu tạo nhỏ tí bên trong. Bắt đầu từ khi hắn có thể khống chế được thân thể của mình, hắn đã có năng lực nhìn thấu được bản thân vật chất, thậm chí phân giải, tiêu hóa, hấp thụ chúng.

Nhìn Hắc Kim ti buộc cổ đứa trẻ đã bị hắn phân giải, hấp thụ hoàn toàn, tâm tình quái vật có tốt hơn đôi chút.

Quái vật kéo đứa trẻ ngồi dưới đất, một tay vừa đỡ nó ôm vào trong ngực, cánh tay vị cổ tay của cánh tay còn lại sinh ra năm ngón tương tự con người, sờ lên khuôn mặt đứa trẻ.

Canh Nhị nhìn cái mặt bằng không có ngũ quan trước mặt, tìm mãi mà không thấy mắt ở đâu.

Ngón tay quái vật đưa lên trán Canh Nhị, nhẹ nhàng xoa nắn.

Hình vẽ đại biểu nô lệ của Thanh chi huyết trùng vương phủ trên trán dĩ nhiên không thể dễ dàng xóa đi như thế.

Tay quái vật dùng chút lực.

Canh Nhị nhỏ giọng nói: “Vô dụng thôi, thứ này không lau được đâu, phải lấy con sâu từ trong người ra cơ.”

Quái vật tức giận hét lớn một tiếng, một quyền đánh xuyên qua cột ngọc thạch rắn chắc.

Vệ binh Trùng tộc nghe thấy tiếng vang chạy ào vào sân, lại phát hiện đứa trẻ bị buộc ở hành lang đã không còn.

“Nhân nô chạy trốn! Mọi người phân công nhau đi tìm!”

Canh Nhị kinh ngạc nhìn quái vật ôm mình đi vào một hang động ngầm bỏ hoang dưới lòng đất.

Vừa rồi y còn lo tiếng gào của quái vật sẽ làm Trùng tộc phát hiện, nào ngờ quái vật khá thông minh và nhanh nhẹn, vệ binh Trùng tộc ngoài cửa vừa hành động, hắn đã ôm y nhanh chóng mà còn im lặng đi vào trong cái ao nho nhỏ.

Trong cái áo có một hang động lớn cỡ thắt lưng người trưởng thành, vốn chỉ dùng để khơi thông luồng nước và loại bỏ rác rưởi, nhưng thế lại tiện cho hai người chui qua hang động vào thành trì dưới lòng đất của Trùng tộc.

Quái vật vì cứu đứa trẻ, đã tìm hiểu địa hình phụ cận rất rõ ràng.

Hắn biết cách tránh những Trùng tộc và nô lệ sống ở thành trì dưới lòng đất, hắn đã chuẩn bị một địa điểm an toàn, hắn và đứa trẻ sẽ sống một thời gian ở đó.

Hắn có dự cảm, dường như hắn sẽ đột phá. Tới lúc đó hắn có thể biến trở về hình dáng ban đầu.

Hình dáng ban đầu? Hắn ban đầu có hình dáng gì? Vì sao lại tới nơi đây? Vì sao không nhớ được quá khứ? Vì sao hắn luôn cảm thấy mình đã quên một chuyện rất quan trọng?

Quái vật đưa tay đập đầu mình. Tri thức tu luyện trong đầu nói cho hắn, loại tình huống này của hắn thuộc kiểu hồn phách bị hư tổn, cần có linh đan diệu dược trợ thần dưỡng hồn và tẩm bổ trường kỳ tu bổ hồn phách mới có thể từ từ khôi phục được.

Canh Nhị một tay ôm cổ quái vật, hiếu kỳ quan sát hắn.

Đây là La Truyền Sơn?

Thân thể thì ấm áp, nhưng vì sao hắn không có ngũ quan? Tứ chi cũng chỉ có hình dạng đại khái.

Hắn không nhớ được hình dáng ban đầu của hắn sao? Hay là công lực không đủ?

Lẽ nào tên này… thần hồn bị hao tổn?

“Đã nói trước với ngươi rồi, coi bản thân như đồ vật để luyện chắc chắn là có vấn đề, ngươi đã xảy ra vấn đề rồi chứ gì? Trước đó ta còn bảo ngươi nhất định phải bảo vệ thần hồn của mình cho tốt, ngươi lại đi lấy hồn phách luyện chung luôn.” Dù sao Canh Nhị cũng tuyệt đối không thừa nhận các loại gia vị kỳ quái y cho vào có vấn đề gì.

“Ngươi nói bây giờ dáng dấp của ngươi người không ra người, quỷ không ra quỷ, so với thể xương khô trước đó thì tốt hơn được gì?”

Bộ mặt bằng phẳng của quái vật xuất hiện chút bất ổn.

Canh Nhị không cảm thấy, vẫn cứ lầm bầm.

“Này, ngươi không thể biến ra khuôn mặt được à? Như vậy kỳ lắm đó.” Canh Nhị sờ bản mặt bằng phẳng của hắn.

“Bên trong thân thể ngươi chắc là bắt đầu có máu lưu thông rồi ha? Ngũ tạng lục phủ, kinh mạch huyệt vị, đầu óc và xương cốt có phát triển lần nữa không?”

“Bây giờ ngươi còn nhớ được bao nhiêu chuyện? Ngươi còn nhớ cách tu luyện hỗn độn ma công không? Ngươi… Kỳ lạ, ta lại không nhìn ra được tu vi của ngươi, thân thể của ngươi hình như có thêm một số điểm nhầm lẫn. Khụ, ngươi cũng không thể oán ta, chuyện này không có bất kể quan hệ gì với ta cả, muốn luyện thể chính là ngươi, ta chỉ chịu trách nhiệm… Ô ô!”

Quái vật đưa tay, che miệng Canh Nhị. Vật nhỏ này ồn quá!

Canh Nhị bị bịt miệng mà mắt trợn trắng, quái vật này bụm luôn cả mũi y. May mà y cũng đã từng tu luyện, nếu không thì một đứa trẻ mới cỡ hai tuổi đã bị bịt mũi, không chết tươi mới là lạ.

“Đứa trẻ nhân loại nhỏ bé như vậy sao có khả năng tự chạy mất?” Thanh trùng lão đại bò lên trên núi giả trong sân hát hỏi huynh đệ mình.

“Đại ca hoài nghi trong phủ có nội ứng?” Thanh trùng lão nhị cẩn thận hỏi.

“Những nhân nô ấy tuyệt đối không dám phản bội chúng ta, cung điện của Tuyết Tuyết cũng không có nhân nô khác ở.” (Tuyết Tuyết là con sâu trắng như tuyết ấy)

“Những vệ binh này chắc chắn không dám tự trộm rồi. Không phải là thực lực của đứa trẻ kia mạnh hơn vẻ bề ngoài chứ?”

Thanh trùng lão thất đột nhiên mở miệng nói: “Đứa trẻ kia rất kỳ lạ.”

“A a a! Chính xác. Nếu không kỳ lạ, cho dù thực lực nó có trở lại, chỉ cần ăn trứng sâu quy phục mà Trùng mẫu nương nương ban thưởng thôi thì tuyệt đối sẽ không sinh lòng phản loạn. À ─── còn có cả mùi của bọn ta để lại trên ký hiệu của nó, bất kể nó chạy trốn tới đâu, chúng ta chắc chắn có thể cảm nhận được! Nhưng, hiện tại ai có thể cảm nhận được nó ───?”

Sáu con sâu khác đều đã quen với giọng điệu nói mà như thể ngâm nga hát ca trầm bổng du dương của lão đại bọn chúng, hơn nữa tâm ý tương thông, cũng không lo không hiểu được.

“Có thể là do mấy con sâu cản trở chúng ta lén chạy vào phủ…” Thanh trùng lão nhị không nghi ngờ chút nào về năng lực của trứng sâu quy phục, không có nhân loại nào bị hạ trứng sâu quy phục mà còn chạy trốn được.

Thanh trùng lão tam không có cùng ý kiến, “Nhưng dấu vết trên cây cột rõ ràng là do nhân loại để lại.”

Thanh trùng lão đại ngẩng đầu nhìn trời, luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy. Những con sâu khác không biết, nó đã tiếp xúc sâu với uy lực của xích làm từ Hắc Kim ti của Tuyết Tuyết, đến ngay cả nó cũng không thể dễ dàng giật được Hắc Kim ti, chỉ có thể dùng nhiều phúc dịch (dịch tiêu hóa) mới có thể ăn mòn được nó. Nhưng xung quanh hành lang này không có dấu vết bị ăn mòn, Hắc Kim ti của Tuyết Tuyết ngay cả chút tàn dư cũng không thấy.

Lẽ nào trong thành có một Ma tu nhân loại cực kỳ mạnh tới?

Thanh trùng lão đại đã nhớ tới bát canh đại bổ tràn đầy khí hỗn độn, lại đột nhiên biến mất kia. Có thể là cha mẹ của đứa trẻ nhân loại kia không?

Nhưng họ vào kiểu gì? Nếu không có Trùng tộc cấp cao dẫn đường, nhân loại dù có bản lĩnh xuyên trời cũng không thể vào được đây.

Thanh trùng lão đại đau đầu, nó không biết có nên bẩm báo chuyện này cho Trùng mẫu nương nương không nữa. Vừa nghĩ tới mấy đối thủ cùng nó tranh thủ tình cảm khác, Thanh trùng lão đại liền chôn vùi ý niệm này đi. Nó cũng không muốn đưa cơ hội cười nhạo mình cho mấy con sâu kia. Hơn nữa, bị cười nhạo là việc nhỏ, nếu để nương nương hoài nghi năng lực của nó, nói không chừng năm nay vinh quang mời nương nương truyền giống sẽ bị cướp đoạt.

“Lão nhị, lão tam, các ngươi chia nhau mang vệ binh trong phủ thầm tìm kiếm toàn thành, nhất là hai thành dưới lòng đất. Đừng để Trùng tộc khác phát hiện.”

“Vâng.”

“Lão Thất phụ trách thu thập toàn bộ tư liệu các khuôn mặt của cả Trùng thành, phàm là nhân loại và Ma tộc tới Trùng thành dưới ba tháng đều lấy về đây.”

“Vâng.”

Thấy sự việc đã được sắp xếp, Thanh trùng lão đại quay đầu, hát vong bài ca chúng ta là côn trùng gây hại rồi đi tìm cơ thiếp nó thích nhất.

Thành ngầm là nơi Trùng tộc không thích ánh sáng và địa vị thấp sinh sống.

Ở đây hỗn loạn hơn thành trì bên trên nhiều, cũng phức tạp hơn nhiều.

Tuy quái vật đã mất đi nhiều ký ức trong quá khứ, nhưng bản năng và thường thức của hắn thì vẫn còn.

Hắn biết hình dạng hiện tại của hắn rất dễ gây chú ý, mỗi lần chuồn ra an toàn đều sẽ cực cẩn thận.

Hắn có thể không ra ngoài, nhưng hắn phải kiếm thức ăn cho đứa trẻ ăn. Đây là trách nhiệm khắc vào linh hồn của hắn, hắn phải làm được. Hắn thích nhìn vẻ hạnh phúc của đứa trẻ mỗi khi được ăn no.

“Ngươi cái đồ nô lệ ngu ngốc! Nói, có phải ngươi ăn vụng không?” Con bọ cánh cứng bự đen có hai cọng râu đen dài trên đầu giận dữ gầm rú với nhân nô trong phân xưởng.

Nhân nô ‘phụp’ một cái quỳ xuống đất, kinh sợ nói: “Nhân nô không ăn vụng. Gia, ngài biết nhân nô đã lên Ích Cốc Kỳ từ lâu, dù một năm rưỡi cũng không cần bổ sung cái ăn.”

“Cho ngươi cũng không dám! Tức thiệt! Rốt cuộc là ai trộm thịt tươi trong cửa hàng của ta?” Bọ cánh cứng đen tức giận gào thét, đi tới đá cho nhân nô một phát. Chân nó tuy dài và nhỏ, nhưng răng cưa có chứa lưới dao đã quệt một vết thương thật dài trên người nhân nô.

Nhân nô không dám chống lại, chỉ quỳ sụp dưới đất run lẩy bẩy.

“Ta dùng nhiều tiền mua ngươi về chính là bảo ngươi coi cửa hàng! Nếu như có thứ gì bị trộm nữa, ta liền cắt thịt trên người ngươi mang bán! Lành rồi lại cắt tiếp!”

Nhân nô chỉ liên tục run, đến đáp lời cũng không dám.

Quái vật trốn từ một nơi bí mật gần đó hợp thành một thể với mặt đất, trong lòng dần có cảm giác khó tả. Hắn muốn lao ra giết con bọ cánh cứng bự đen kia luôn!

Nhưng nhân loại kia… rất mạnh, còn mạnh hơn cả hắn, cũng mạnh hơn cả con bọ cánh cứng đen kia.

Nhân nô còn mạnh hơn cả chủ tử, đây không phải lần đầu tiên hắn thấy. Ban đầu hắn còn thấy lạ, họ mạnh như thế vì sao không phản kháng, mà phải mặc Trùng tộc hiếp đáp?

Đến tận khí đứa trẻ nói cho hắn lý do, hắn mới hiểu ra.

Trong Trùng thành, mọi nhân loại đều bị ép ăn một viên trứng sâu màu đỏ, loại trứng sâu này có rất nhiều tên, một trong số đó gọi là ‘quy phục’. Tên gì ý nấy, chỉ cần ăn viên trứng sâu ấy vào, người dùng sẽ bày tỏ sự phục tùng với người sai khiến, cũng không dám phản lại.

Mà trứng sâu quy phục còn có một công năng tuyệt hơn, đó chính là người sai khiến nó có thể thay đổi. Chỉ cần phả mùi của nó lên dấu hiệu nô lệ hình thành trên trán của người dùng thì có thể trở thành người chủ mới của người dùng.

Bởi vì trứng sâu quy phục có công năng mạnh như thế nên nó mới bị lợi dụng trắng trợn, cực kỳ dễ dàng để mua bán trao đổi nô lệ, nghe nói dù cho cùng một nô lệ qua tay mấy mươi người chủ thì trứng sâu quy phục cũng không mất hiệu lực.

Quái vật còn từng thử cứu một nhân nô, muốn cứu người ấy ra khỏi hố lửa. Nhưng khi hắn vừa lộ mặt, còn chưa bày tỏ ý đồ đến của bản thân, nhân nô kia đã công kích hắn trước. May mà hắn có thể đồng hóa vài vật chất xung quanh, mới có thể kịp thời chạy thoát.

“Vì sao ngươi không bị làm sao?”

Quái vật ôm đứa trẻ lên đùi, vừa quay thịt cho nó, vừa khàn giọng hỏi. Nửa tháng qua, tuy hắn không thể trở về hình dạng con người, nhưng cuối cùng cũng có thể nói chuyện.

Đây là động phủ bỏ đi của một Trùng tộc nào đó, cái miệng hang đã bị sụp một nửa, bên trong Ma khí rất loãng.

Canh Nhị muốn nhảy xuống khỏi đùi quái vật, nhưng quái vật không cho.

Canh Nhị bất đắc dĩ, đành phải ngoan ngoãn ngồi trên đùi quái vật, nói: “Trứng sâu quy phục thuộc loại sâu cổ khống chế tâm thần. Phàm là khống chế tâm thần thì đều không có công hiệu với ta. Đừng hỏi ta vì sao, ta cũng không biết.”

“Bởi vì ngươi ngốc.” Quái vật cho ra đáp án.

“… Ngươi mới ngốc!” Canh Nhị giận dữ.

Quái vật ôm chặt Canh Nhị, không cho nó trượt xuống dưới.

“Thả ta xuống dưới.”

“Không nên. Ta thích ôm ngươi thế này.” Quái vật nói, còn dùng khuôn mặt không có ngũ quan cọ lên khuôn mặt mềm của Canh Nhị.

“Chúng ta phải đổi chỗ rồi.” Quái vật không đợi Canh Nhị kháng nghị, mở miệng nói.

“Ở đây không an toàn nữa sao?”

“Ừ, ta thấy những Thanh trùng kia đang mang binh tìm chúng ta. Bây giờ chúng còn chưa lục soát từng nhà, nhưng để phòng vạn nhất, chúng ta vẫn cứ đổi một nơi khác thì tốt hơn.”

“Đi đâu?” Canh Nhị cảm ơn ông trời không để họ La mất cả trí tuệ. Tuy y sống đã lâu, nhưng đối với việc ra ý tưởng thực sự không am hiểu.

“Tới nơi chúng đã lục soát rồi.” Quái vật xé một miếng thịt quay cỡ vừa đặt lên trên cái khay dưới đất đút cho đứa bé trong lòng.

Canh Nhị tức quá há mồm, rõ ràng y cũng có tay! Tên kỳ quái này từ khi thần hồn bị hư tổn rất chi là cố chấp với việc tự tay đút thức ăn cho y, y đã kháng nghị rất nhiều lần, đều bị trấn áp bằng bạo lực. Hu hu, tức thế! Trong lúc không muốn lãng phí quá nhiều bùa chú còn dư, y hoàn toàn không phải đối thủ của quái vật này.

“Ta có một kế này.”

Canh Nhị bận thỏa mãn ham muốn ăn uống, không để ý tới hắn.

Quái vật nhìn đứa trẻ trong lòng, xuất hiện một loại cảm giác tên là ‘hạnh phúc’. Nhịn không được nhẹ nhàng nhéo mặt đứa trẻ. Ừm, hắn sẽ cố nuôi đứa trẻ này béo tốt bụ bẫm.

“Nơi này có vài Trùng tộc tu vi rất thấp, chúng ta có thể chống chế ngược lại chúng.”

“Không thể nào.” Canh Nhị nhanh miệng ngăn cản, “Muốn khống chế Trùng tộc có trí tuệ rất khó khăn, nhất là Trùng tộc do Trùng mẫu nương nương quản lý.

“Trùng mẫu?”

“Ừ! Trùng tộc trong Trùng thành phải tuyên lời thề linh hồn với Trùng mẫu, sẽ là đời sau của Trùng mẫu. Trùng mẫu nắm quyền tuyệt đối với Trùng tộc trong Trùng thành. Dù ngươi có thể khống chế được Trùng tộc nào đó, nhưng đồng thời cũng tiết lộ chỗ ngươi ở với Trùng mẫu. Tới lúc đó, không phải tộc Thanh chi Huyết trùng vương tới đuổi giết chúng ta mà là cả Trùng thành cùng đuổi giết chúng ta.

Quái vật đau đầu, hắn thật không ngờ còn có điều ấy. Dựa theo suy nghĩ ban đầu của hắn, hắn định sau khi khống chế một con Trùng tộc nào đó, làm ra dấu hiệu nô lệ trên trán hắn, như vậy hắn có thể quang minh chính đại sinh hoạt trong Trùng thành.

“Vậy ngươi có thể biến ra không?”

Canh Nhị lắc đầu, “Trước khi tu vi thân thể ta hiện tại tiến vào Ngưng Khí Kỳ thì tạm thời không thể biến ra được.”

Quái vật phát hiện hắn dường như đã quen giọng điệu nói năng của đứa trẻ, không hề có cảm giác phản cảm gì. Điều này làm hắn tràn ngập hiếu kỳ với đứa trẻ, nhất là quá khứ của hai người.

Vì sao họ lại quen nhau? Vì sao hắn lại cảm thấy rất thân thiết với đứa trẻ? Vì sao mỗi lần hắn thấy khuôn mặt ngủ của nó lại đều có một ý nghĩ muốn giấu nó đi không cho ai thấy nhỉ?

Hơn nữa trong lòng hắn rất muốn, rất hy vọng đứa trẻ lớn lên. Dường như sau khi đứa trẻ lớn lên rồi, hắn có thể làm một chuyện hắn đã mơ ước bấy lâu.

Chuyện gì vậy nhỉ?

Hồn phách đáng ghét bị hư tổn! Cũng không biết lúc nào mới tu bổ lại được.

“Trứng sâu quy phục mà ngươi nói có ảnh hưởng gì với ta không?”

“Chỉ bằng trạng thái thần hồn bị hư tổn hiện tại của ngươi? Ta có thể đảm bảo ngươi nhất định sẽ trở thành nô lệ ngốc nhất, nghe lời nhất!”

Trên mặt quái vật há ra một cái động, cắn tiểu Canh Nhị một phát. Hắn cảm thấy hắn có cách đối phó với trứng sâu nhớ nhà.

Canh Nhị vung nắm đấm nho nhỏ vung quyền qua. Y cảm thấy quái vật ấy chẳng thay đổi tính tình chút nào, vẫn giảo hoạt và đáng ghét như thế!

—-

“Trong thành hình như có hai vật nhỏ thú vị.” Giọng nói dịu dàng vang vọng trong đại điện vắng vẻ.

“Nương nương, có cần thuộc hạ…?”

“Thanh chi Thất huynh đệ mấy năm gần đây càng to gan rồi, lại cho rằng có thể giấu được ta chuyện trong thành sao? Nực cười!” Tiếng cười của nương nương rất êm tai, dịu dàng, cảm giác không có chút tức giận nào.

Nhưng Trùng tộc hầu hạ phía dưới lịa toát mồ hôi lạnh, “Nương nương ma lực vô biên, Thiên cung bất luận xảy ra chuyện gì đều không thể tránh được con mắt nương nương.”

“Ừ, cũng là ngươi rõ hơn cả.”

“Thuộc hạ không dám.”

“Kỳ lạ, một người không nhìn ra được tu vi, một người thì còn chưa tới Ngưng Khí Kỳ. Sao họ lại gặp phải Thanh chi? Lúc nào thì cửa khẩu của Huyết Hồn Hải dễ qua như vậy.” Trùng mẫu nói như lẩm bẩm.

“Kỳ diệu nhất chính là đứa trẻ kia, lại có thể khống chế được quy phục. Hay lắm. Xác Kết, ngươi tự mình ra tay, bắt hai vật nhỏ kia tới đây cho ta.”

“Vâng.”

“À, ngoài ra truyền lời cho Thanh chi Thất huynh đệ, bảo chúng nó ba năm không được tiến cung tham kiến.”

“Vâng.” Xác Kết kiềm vui sướng trong lòng, lần này cuối cùng cũng đến phiên Xác tộc có cơ hội cưỡi lên đầu Huyết trùng tộc, ha ha!

Nê: kể ra anh em nhà sâu xanh kia cũng theo kịp thời đại phết đó chứ, có cơ thiếp hẳn hoi cơ =))

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio