Thời gian dần trôi, ngày ngày bốn người cùng làm việc trong nhà ăn, dần dần cũng hiểu biết về nhau.
“Kiếm tu đều là muộn tao ().” Canh Đại ngồi xổm điều khiển hai chiếc vạc đồng, vừa căm hận nói.
(): ngoài lạnh trong nóng, ngoài một kiểu trong một kiểu:v
Da mặt Vệ Tử Hải giần giật, không thèm để ý tới hắn.
Trương Tường ngó Vạn Nhân Tuyệt đút phần tinh hoa của phối thái (nguyên liệu đi kèm với món ăn) vào miệng Canh Nhị, rồi lại ngó vị cha già kiêm anh trai lòng tràn đầy đố kị kia, chỉ cảm thấy tương lai tối tăm mù mịt. Hai tên này nuôi trẻ nhưng không biết chút thường thức gì, họ không sợ bị Trùng tộc phát hiện sao?
Canh Nhị ngồi trên bàn đá ôm trái cây gặm, hạnh phúc đến nỗi ợ liên hồi. Đừng thấy Kiếm tu tên Vạn Nhân Tuyệt này mặt mày lạnh lùng mà nhầm, tâm tư cực kỳ sôi nổi đấy. Gần một tháng qua, gã chăm sóc chu đáo đứa trẻ hơn cả La quái vật. Ít nhất La quái vật không dám lấy tất cả tinh hoa của phối liệu có thể ăn được cho đứa trẻ, nhưng Kiếm Tu này thì dám.
“Mọi người nhớ kỹ, nhất định không thể để lộ sơ hở. Những Ma tu khác đã bị xâm chiếm dần rồi, nếu không nắm chắc thì ngàn vạn lần đừng chủ động liên hệ.” Vệ Tử Hải trầm ổn nhất dặn dò.
“Thế nhưng chỉ dựa vào một mình Canh Đại đi giải quyết thì phải mất bao lâu mới có thể chống lại được thế lực của Trùng tộc cấp cao?” Trương Tường cau mày.
“Đành chịu thôi, ngoại trừ dựa vào tinh thần lực của bản thân để áp chế và khống chế sâu quy phục thì hiện nay chỉ có Canh Đại mới có cách an toàn và không kinh động để khống chế sâu quy phục.” Vệ Tử Hải trả lời.
“Biện pháp ấy rất đặc biệt sao? Những người khác không thể có được sao?” Trương Tường hỏi dò.
Canh Đại ngẩng đầu, nói thẳng: “Tiền bối, vấn đề này ngươi đã muốn hỏi từ lâu rồi đúng không? Tại hạ một mực chờ các ngươi mở miệng đấy. Đã nhịn một tháng rồi, thật khó chịu.”
Trương Tường bề ngoài nhìn mới hơn , thực tế đã cười gượng một tiếng, “Ha hả, không dám nhận. Canh huynh đệ nếu gọi Vệ tiền bối là Vệ huynh, Trương mỗ sao dám làm tiền bối của Canh huynh đệ? Ha hả! Canh huynh đệ hao tâm tổn trí trừ bỏ uy hiếp cho ta, ta kính còn không…”
“Trương tiền bối! Trương đại ca! Tiểu đệ xin lão ngài đừng nói đến mức không cam tâm tình nguyện như thế được không? Ngươi nghĩ ta thích giấu phương pháp ấy lắm sao? Ta mà có thời gian ấy thì sao không đi tu luyện? Chứ việc gì phải thông qua nó để khống chế các ngươi, cũng đâu được các ngươi cảm kích. Tiểu đệ rỗi việc tìm phiền phức chắc?”
Trương Tường cười mỉm, “Khụ, ý ta không phải vậy, không phải ta cũng muốn ngươi thoải mái hơn sao.”
“Vậy được. Các ngươi đều là lão tiền bối ăn muối nhiều hơn cả ta, chỉ cần các ngươi nghĩ ra cách đưa xá thân hủ thổ vào trong cơ thể của những Ma tu khác, vây khốn sâu quy phục, còn ta thì phụ trách cung cấp xá thân hủ thổ. Đừng nói tới lợi lộc gì, trẻ con nhà ta cũng làm phiền các ngươi rồi, bình thường chăm sóc y thêm chút là được.”
Xá thân hủ thổ? Trương, Vệ hai ngươi nghe vậy cùng nhau nhíu mày, họ chưa từng nghe qua cái tên xá thân hủ thổ, càng không biết cách để dùng nó.
Vạn Nhân Tuyệt coi như không, dường như chuyện đang bàn bạc chẳng hề liên quan tới gã, chỉ một lòng thông qua việc cắt kim loại xử lý các loại nguyên liệu để phỏng đoán Kiếm ý của mình, thi thoảng chán quá thì kiếm chút đồ đút cho bé con ngồi bên cạnh gã.
Nghe thấy vấn đề của quái vật, Canh Nhị chớp mắt.
“Chúng ta có thời gian hai trăm năm, nếu các ngươi chịu trả giá để kéo dài thời gian thì thậm chí có thể dài hơn nữa. Cứ từ từ mà nghĩ, không vội.” Có lẽ Canh Đại là kẻ vô tư nhất trong bốn người. Trước đó hắn vội vàng, chủ yếu là do không thể đường hoàng nuôi nấng tiểu Canh Nhị nhà hắn, còn vấn đề lúc này thì dễ giải quyết thôi, cái loại cảm giác cấp bách kia đã vơi dần rồi.
Canh Nhị bỗng nhiên nhảy xuống khỏi bàn đá, chầm chập đi tới bên cạnh Canh Đại.
Canh Đại tiện tay ôm y vào lòng. Phối liệu trong hai vạc đồng đều là thứ hắn đã làm quen tay, không cần phí tâm trông giữ cũng được.
“Trương Tường kia không phải người tốt.”
Trong đầu Canh Đại vang lên giọng Canh Nhị. Canh Đại cười, “Ta biết. So với Vệ đại ca và Vạn Nhân Tuyệt, tên này ích kỷ và cũng giảo hoạt nhất. Sau này ngươi ráng đừng tới bên cạnh hắn. Những tên này đều là kẻ đã sống mấy trăm mấy ngàn năm, kẻ nào kẻ nấy tâm cơ thâm trầm hơn chúng ta gấp trăm lần.”
“Ngươi hiểu là tốt rồi, ta còn lo ngươi được họ tâng bốc quá mà kiêu kìa.”
“Ngươi tưởng ta ngốc như ngươi chắc? Người khác gọi ta huynh đệ, ta liền coi họ là huynh đệ mình thật chắc?”
“Ngươi mới ngốc! Ngốc đến nỗi nói ra xá thân hủ thổ!”
“Thứ ấy rất quan trọng sao?”
“Đương nhiên là rất quan trọng rồi.” Canh Nhị khinh bỉ Canh Đại.
“Ta thấy họ cũng không biết tới xá thân hủ thổ, ta làm sao mà biết được? Những tri thức về luyện khí, luyện đan trong đầu ta cũng không nhắc tới. Hơn nữa trong thân thể ta sao lại có nhiều xá thân hủ thổ như thế, còn cả nhiều thứ kỳ quái nữa?”
“Cái kia… Chờ thần hồn ngươi đã chữa khỏi hoàn chỉnh, ngươi có thể nhớ ra được.”
“Ngươi không biết à? Vì sao không nói cho ta biết?” Canh Đại nhéo Canh Nhị.
Canh Nhị há mồm cắn hắn, “Tự mà nghĩ đi. Điều này rất có lợi với việc tu luyện tinh thần lực của ngươi đấy. Đúng rồi, Trương Tường biết dụng độc. Ta thấy hắn lén giấu đi một vài nguyên liệu phối với độc dược.
“Tạm thời cứ mặc kệ hắn, ta thấy hắn nếu không ngốc tới mức cho rằng một mình có thể chạy khỏi Trùng thành thì chắc sẽ không ra tay với chúng ta đâu.”
Canh Đại cười nhạt, “Những lão yêu quái sống mấy trăm năm kia đều coi người khác là kẻ ngốc, họ Trương mất một tháng mới phát hiện Vệ Tử Hải và Vạn Nhân Tuyệt cũng không dễ lung lạc, lúc này mới nhớ tới có một người như ta. Miệng thì luôn nói là phải có dấu hiệu, thủ pháp thủy luyện hắn dùng tháng này có giấu rất nhiều thủ đoạn, còn tưởng ta nhìn không ra nữa chứ. Nếu trước đó ta không quan sát tỉ mỉ thủ pháp của hắn tròn một năm thì có lẽ đã thực sự bị hắn lừa bịp rồi.”
“Vạn Nhân Tuyệt tâm tư đơn giản, một lòng hướng kiếm, người này có thể kết giao.”
Canh Đại khó chịu, “Kẻ cho ngươi ăn thì đều là người tốt hết à?”
Canh Nhị không rõ vì sao người này mỗi khi nhắc tới Vạn Nhân Tuyệt thì đều ăn nói chua ngoa như thế, “Kể thì Vệ Tử Hải trông rất thuận mắt, ta thấy hình như hắn cũng không thích Trương Tường cho lắm.”
“Phải. Vệ đại ca dạy ta không ít thứ. Mặc kệ hắn xuất phát từ mục đích gì, cái ta nhận được từ hắn thì là thật.”
Canh Nhị lấy tay huých hắn, “Ngày nào ngươi cũng nhìn nhiều thứ tốt như thế mà không động tâm à? Vạc đồng, tài liệu có sẵn, không phải chính là cơ hội tốt để ngươi học luyện khí sao?”
“Động tâm chứ, nhưng mang đi theo cũng đâu có chỗ giấu.” Canh Đại hai tay làm việc liên hồi, thay đổi hỏa quyết vặn nhỏ lửa.
“Ngươi có thể luyện ra một công cụ trữ vật trước.”
“Ta không thấy trong đám tài liệu này có tu di thạch hay đá không gian.”
“Ngốc!” Canh Nhị phát hiện y càng ngày càng thích dùng từ này để mắng người này, chân đạp mặt đất một cái, “Ngươi không phát hiện cả tòa Trùng thành này đều bày kín Tu di giới tử trận mở rộng không gian sao? Muốn bày trận pháp dạng này trong một tòa thành, phải sử dụng hàng loạt Tu di thạch hoặc là đá không gian trên mặt đất và trong những công trình kiến trúc. Thường thức luyện khí này ngươi đã nhớ được tới đâu rồi?”
Chẳng có ma nào chịu dùng đá không gian có thể đựng vật còn sống để mở rộng thành phố cả, điều đó sẽ trở thành việc dư thừa. Nhưng dù là Tu di thạch, với số lượng lớn như vậy, không nói tới chi phí thì thương gia có thể cung cấp ngần ấy Tu di thạch cũng chẳng có bao nhiêu.
Canh Đại chợt nghĩ ra một ý tưởng, “Trùng thành có mỏ Tu di thạch?”
“Chuẩn, hơn nữa còn ở ngay dưới Trùng thành.”
Canh Đại nghe vậy, nước bọt cũng sắp rớt xuống. Mỏ Tu di thạch a, bất kể kích cỡ mạch khoáng vật, ai có là người ấy liền phát tài. Công cụ trữ vật vĩnh viễn là pháp bảo hút hàng nhất trong giới tu giả, hơn nữa cũng không phải Khí tu nào cũng luyện chế được.
Có vật liệu chính là Tu di thạch, những nguyên vật liệu khác để làm ra công cụ trữ vật cũng không khó tìm nữa, căn bản ở trong nhà ăn này là hắn có thể từ từ thu thập được đầy đủ. Nhưng hắn phải làm thế nào để xuống dưới lòng đất lấy Tu di thạch mà không làm kinh động tới những người khác?
Canh Nhị nhìn thẳng vào khuôn mặt không có ngũ quan của Canh Đại.
Canh Đại cười rồi. Tiểu Canh Nhị nhà hắn cũng không phải chỉ biết ăn thôi.
Canh Đại là một nhân tố quan trọng trong quá trình giúp chúng Ma tu thoát khỏi sự khống chế của sâu quy phục, nhưng hắn cũng không cuồng vọng tới mức cho rằng dựa vào điều ấy là hắn có thể trở thành lão đại giữa một đám cao thủ Phân Thần Kỳ, Hợp Thể Kỳ, ít nhất cũng Xuất Khiếu Kỳ.
Ngược lại, hắn rất bình tĩnh, từng chút từng chút di dời sự chú ý của mọi người đối với hắn. Trong mắt Trương Tường và Vạn Nhân Tuyệt, Ma trù Vệ Tử Hải có tu vi đầu kỳ Hợp Thể mới là người lãnh đạo mọi người thoát khỏi Trùng thành. Canh Đại ư? Đó chính là một thằng cha kỳ quái, có chút bản lãnh đặc biệt, mang theo thằng con xông pha Huyết Hồn Hải. Hơn nữa, người này tu vi thấp, đến tư cách làm tiểu đệ của họ cũng không có, nếu cần thiết, một ngón tay thôi cũng đủ đè bẹp hắn.
So với sự xem thường dần trong sáng hóa của Trương Tường, thái độ của Vạn Nhân Tuyệt vẫn như ban đầu, Vệ Tử Hải thì chắc là cũng hiểu điều gì đó, cười hai tiếng khó hiểu với Canh Đại liền tiếp nhận vai trò lãnh đạo.
Vệ Tử Hải và Canh Đại cứ như kẻ mai phục, kiên trì vô cùng. Họ ngày ngày chờ đợi cơ hội, nhìn Ma tu cùng một nhà đá ai biết kẻ ấy.
Một khi có cơ hội ở riêng với Ma tu nào đó, hai người lập tức bổ nhào tới như sói đói nhìn thấy cừu non. Một người phục kích, một người điều trị, phối hợp ăn ý. (sao thấy giông giống võng du nhờ @@)
Một khi Canh Đại hoàn thành nhiệm vụ của hắn, hắn sẽ lập tức vọt sang một bên làm người vô hình.
Lúc này sẽ do Vệ Tử Hải đứng ra giải thích và khuyên nhủ dụ dỗ Ma tu đã được giải cứu.
Việc khuyên nhủ dụ dỗ luôn rất thành công, cũng may sau khi khống chế được sâu quy phục vẫn có thể giữ được ký ức của họ, để họ có tỉnh lại cũng không quên sỉ nhục bị Trùng tộc coi như nô lệ hô quát đánh mắng chửi ngược đãi trước đó.
Những cao thủ này tu vi căn bản đều từ Phân Thần Kỳ trở lên có ai không phải kẻ tâm cao khí ngạo? Bị làm nhục lần này, chỉ hận không thể lập tức giết sạch Trùng tộc.
Nhưng do số lượng Trùng tộc quá nhiều, trong đó tu vi của Trùng tộc cấp cao cũng không dưới Phân Thần Kỳ, đặc biệt nghe nói Trùng mẫu của chúng đã có tu vi Độ Kiếp Kỳ, khiến những Ma tu thoát khỏi khống chế cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mất chừng một năm, bọn Canh Đại và Vệ Tử Hải mới đối phó được với toàn bộ Ma tu trong nhà đá. Đó còn là người thoát khỏi khống chế ngày càng nhiều, nên người đồng thời giúp họ khống chế cũng có thể đạt được mức tối đa đấy.
Vì sao tối đa mà chỉ có thế? Bởi vì thời gian để lại cho Canh Đại chỉ có nửa khắc, cũng chính là thời gian ba tự (′). Thời gian một tự cứu một người, ba tự ba người.
Bởi vì những điểm ấy, Ma tu được thức tỉnh phải cùng nhau thúc đẩy suy nghĩ, tự hỏi cách nâng cao hiệu suất cứu chữa.
Đúng là nhiều người nhiều sức, những lão yêu quái sống mấy trăm mấy ngàn năm nghĩ mãi cũng nghĩ ra được một phương pháp.
Họ chọn cách niêm kín xá thân hủ thổ phân giải từ trong cơ thể Canh Đại ra, giữ chúng trong Ma thứ ngư da rồi sắc thành viên thuốc. Trong viên thuốc còn có một trận pháp, chỉ cần có người ăn vào, lớp vỏ ngoài của Ngư da sẽ biến mất, xá thân hủ thổ bên trong sẽ tự động tìm kiếm sâu quy phục rồi vây khốn nó.
Mãi đến tận khí phương pháp này ra đời, các suy nghĩ và ý tưởng của các lão yêu quái cứ ùn ùn xuất hiện, làm Canh Đại phục sát đất bọn họ, cũng học được không ít kinh nghiệm. Suy nghĩ và thủ pháp của những lão yêu quái có ảnh hưởng rất lớn với việc học trận pháp, luyện khí, luyện đan sau này của hắn. Dù sao không phải ai cũng có cơ hội giao tiếp lâu dài với một đám cao thủ như thế này, và nhờ đó, thủ pháp Luyện khí, Luyện đan sau này của Canh Đại cũng làm người ta không nhìn ra được gốc gác.
Sau khi phương pháp xuất hiện, những lão yêu quái này sợ kinh động Trùng tộc, chỉ có thể thí nghiệm trên chín người mình, trải qua sự học hỏi không ngừng, mãi cho đến khi xác định phương pháp này đúng là có thể dùng được thì hai năm đã trôi qua.
Trong thời gian đó, vì phải nhờ Canh Đại tách xá thân hủ thổ trong người ra, hơn nữa sau mỗi lần tách, Canh Đại luôn có hình dạng suy yếu, những lão yêu quái đó cũng ngại lớn tuổi gấp bội lần so với hắn nên không trắng trợn đòi hỏi tiểu bối, cuối cùng dưới đề nghị của Vệ Tử Hải, chúng Ma tu thương nghị quyết định: sau này mỗi khi cứu được một người thì để Ma tu ấy đưa cho Canh Đại năm mươi năm tu vi hoặc tài liệu quý hiếm nào đó. Canh Đại suy yếu tỏ vẻ cảm tạ.
Hắn dám không cảm tạ sao?
Canh Nhị lừ Canh Đại mãi.
Lần đầu tiên, Canh Đại trông ba vạc đồng, có hơi khẩn trương, phất tay bảo Canh Nhị lượn qua một bên.
“Mặt ngươi lúc nào thì mới khôi phục?” Canh Nhị đi theo sau mông Canh Đại hỏi.
“Đừng tùy tiện nói trong đầu ta, không thấy ta đang bận sao?”
“Ngươi đang lừa mọi người?”
“Lừa là lừa thế nào?” Canh Đại giận, “Cả đám cáo già này gian quá thành tinh rồi. Ta cứu bao nhiêu người như thế, ngay cả chút dấu hiệu cũng không có, ai ai cũng làm như chuyện đương nhiên ấy! Dựa vào cái gì? Coi ta là kẻ ngốc chỉ biết ra sức cố gắng, không cầu hồi báo chắc? Dù ta có ngốc đi nữa, cứu một hai lần thì cũng thôi, bảo ta cứu một vạn người, coi ta là vạn gia sinh phật chắc? Ông mầy chính là Ma tu nhá!”
Các Ma tu được cứu vớt không kẻ nào ngu ngốc cả, cũng không có kẻ nào cảm động tới rơi nước mắt vì hắn cứu họ cả. Được rồi, cảm kích thì chắc vẫn có, nhưng nếu có Ma tu nào cảm kích tới mức chủ động làm nô bộc cho Canh Đại hắn, nhào vào dưới chân hắn nói muốn cả đời báo đáp ân cứu mạng của hắn, hay là nguyện truyền toàn bộ tu vi và sở học (cái mà họ học được, tri thức, kinh nghiệm tích lũy ấy) của họ cho hắn các kiểu, thì kẻ ấy tám phần mười còn dừng lại ở tuổi mơ mộng.
Đối với những Ma tu ấy, Canh Đại hắn cùng lắm thì có tác dụng như thầy thuốc thôi. Năm mươi năm tu vi hoặc là tài liệu quý hiếm nào đó họ trả chính là tiền khám chữa, còn phải chữa trước trả sau, còn phải cho họ khất nợ mười năm ấy chứ. Hơn nữa những Ma tu ấy tự nhân là địa vị cao hơn chủ nợ Canh Đại nhiều, tiền khám chữa trả cho Canh Đại cũng như ban ân thôi.
Ngẫm lại xem nhé, cháu ngươi cứu ngươi, ngươi sẽ coi cháu ngươi như tổ tông, như chủ nhân để cung phụng chắc? Cùng lắm thì ngươi cho hắn cái gì đó, rồi cưng chiều hắn hơn chút thôi. Huống hồ Canh Đại còn không phải cháu chắt của đám Ma tu này, có thể cho hắn được thứ gì đã là không tồi rồi.
Mà hắn nếu dám ngu dốt đòi thù lao của những người ấy, ah, kết cục… chắc chắn sẽ không tốt hơn việc rơi vào tay Trùng tộc, nói không chừng hôm nào ngủ tự dưng bị người đập cho phát chết tươi ấy chứ.
Nhưng cũng không thể không cần, dù sao chẳng có ai muốn kiếm một tổ tông cung phụng trên đầu mình cả. Không thể làm tổ tông, càng không thể trở thành món nợ vĩnh viễn. Đối với những Ma tu này, mỗi ngày có một món nợ chờ họ trả, chi bằng cứ giết luôn chủ nợ cho xong chuyện.
“Cho nên ngươi làm bộ suy yếu, thực lực giảm sút, hao hết tâm thần làm ra vẻ khổ cực, chính là vì để họ chủ động cho ngươi lợi ích?”
Có lẽ trong ánh mắt Canh Nhị nhìn hắn có một chút sùng bái, tâm tình Canh Đại cuối cùng cũng tốt hơn chút.
“Nếu họ có xá thân hủ thổ thì tự nhiên khỏi cần nói, cơ mà họ làm gì có đúng không? Ta dùng khí hỗn độn tẩm bổ một xíu xá thân hủ thổ cỡ đồng tiền tách ra kia cũng rất phí tinh thần mà.”
Canh Đại cảm thán nói: “Xá thân hủ thổ ấy quả là thứ tốt. Chỉ cần một xíu thôi, dùng khí hỗn độn tẩm bổ, đến bây giờ vẫn là một xíu, dùng bao nhiêu thì sinh trưởng thêm bấy nhiêu.”
Canh Nhị nhắc nhở hắn: “Thế giới này không có bất kỳ thứ gì là vô tận cả. Nhớ kỹ đừng một lần dùng hết hơn nửa, bằng không cho dù có khí hỗn độn tẩm bổ, nó cũng không thể sinh trưởng được xá thân hủ thổ có hiệu quả như ban đầu đâu.”
“Tách ra bao nhiêu thì hiệu quả sẽ suy giảm à?”
“Điều này phải xem ngươi tẩm bổ cho nó bao nhiêu khí hỗn độn, càng nhiều càng tốt, càng thuần càng tốt. Khi ngươi phát hiện nó không còn sinh trưởng nữa, thì chứng tỏ chất dinh dưỡng ẩn chứa trong đất đã hao hết. Nhưng chỉ cần một xíu đất đó thôi cũng đã đủ để ngươi khống chế được trăm vạn con sâu quy phục rồi.”
Canh Đại bị số lượng ấy dọa, “Xá thân hủ thổ ấy lợi hại vậy ư?”
“Lần ngươi dùng tài liệu để luyện chế thân thể ấy, có loại nào mà không lợi hại chứ? Nếu không có ta, ngươi luyện chế bản thân như vậy đã sớm chết mấy trăm lần rồi ấy.” Canh Nhị nhỏ giọng nói thầm.
Canh Đại cảm thấy lời nói thầm lải nhải ấy nghe sao thân thiết vô cùng, quen tai quá chừng?
“Luôn cảm thấy nhóc ngươi không giống một đứa trẻ bình thường. Này, ngươi có phải rùa biến thành không?”
Canh Nhị hoài nghi nhìn hắn hai cái, “Thần hồn bị hao tổn của ngươi đã khôi phục chưa?”
“Hả?” Canh Đại giả ngu.
“Bại hoại!” Canh Nhị đạp hắn một phát, chạy “bình bịch” tới chỗ Vạn Nhân Tuyệt kiếm cái ăn.
Sắc mặt Canh Đại lập tức đen thui. Tâm thần chia ra, một mùi khét phảng tới.
Toi rồi! Phối liệu trong vạc này hỏng rồi! Sắc mặt Canh Đại từ đen chuyển sang xanh. Khổ nỗi phối liệu này rất hiếm, mười ngày nửa tháng mới có chút xíu hà.
Cùng ngày, bởi vì không dâng phối liệu lên cho nhà ăn chữ Giáp số đúng giờ, Canh Đại bị Trùng tộc phụ trách trừng phạt tha ra ngoài quật cho một trận. Còn bị cắt xén tiền lương tháng này cùng một viên ma thạch cấp thấp.