Ác quỷ đang chờ họ...
Cỗng vào nhanh chóng hiện ra lờ mờ trước mắt họ, một cái hố rộng ngoác được viền gỗ trông lâu đời hơn Lyndhursti. Già hơn cả Michael.
“Thanh gỗ chẵng cũ đến mức ấy đâu,” anh nói, vừa đưa cô cái đèn pin vừa cười nửa miêng. “Này em cầm lấy.”
Cô rọi đèn lên lối vào. Luồng sáng chỉ đi được một đoạn rồi bị bóng tối dày đặc nuốt chửng. Nhưng thế là đủ để nhìn thấy những dấu chân. Michael ngồi xổm xuống và rờ rẩm đường viền của những dấu vết.
“Thây ma,” anh nói, chỉ vào một dấu chân hơi bị kéo lê ở góc. “Thấy không? Chúng đi rất nặng nề, và kéo lê bàn chân. Jasper sẽ không để lại dấu vết. và hắn chắc đã vác Jake vào.”
“Chúng ta biết hắn cài bẫy sẵn.” Vậy tại sao linh cảm của cô chưa xuất hiện và báo động điều gì?
“Sẽ không có gì đâu.” Michael đứng lên, phủi bụi trên bàn tay. “Jasper lại đang dùng lưới linh cảm - anh có thể cảm thấy nó đang dao động. Nó trùm lên cả khu vực này, và có lẽ là đang cản trở khả năng của em.”
Thế nhưng chiếc đồng hồ vẫn đập tích tắc giữa những ngón tay cô “Em vẫn cảm nhận được Jake.”
“Chẵng qua là vì Jasper muốn em tìm thấy anh ta”.
Cô run lên. “Vậy là phần khả năng còn lại của em trở nên vô dụng à?”.
“Có lẽ. Em sẽ không biết chắc nếu không thử,và tấm lưới sẽ tóm được em nếu em làm thế”.
Bụng cô quặn lại. Cho dù cô thường xuyên ước được là người bình thường, thoát khỏi những khả năng khiến cô trở nên đặc biệt, cô biết từ sâu thẳm rằng mình đã dừa vào chúng quá nhiều và không thể để mất. Khoảng thời gian ngắn ngủi với Jasper đã chứng minh cô cực kì vô dụng khi không có chúng.
Michael nắm lấy tay cô. “Em không đơn độc, Nikki.”
Cô nhắm mắt, chống lại hơi ấm lan tỏa khắp toàn thân. Muốn một ai đó nhiều như cô muốn Michael không phải là một điều đúng đắn. Cúng là không đúng khi cần cái nắm tay của anh, sự êm ái của vòng tay anh để đánh đuổi quỷ dữ.
“Em sẽ luôn đơn độc,” cô nói, và lùi xa khỏi anh. Không có cách nào khác. Khi mà tình yêu của cô là lời nguyền rủa của cái chết. Michael có thể là một ma cà rồng, nhưng điều đó không làm anh bất khả xâm phạm. Monica là một minh chứng cho việc ma cà rồng cũng có thể chết nhanh như người thường. “Đi thôi.”
Ai đó đi theo cô.
Một người cô không nhìn thấy hay nghe thấy qua các giác quan bình thường, nhưng sự hiện diện của người đó làm linh cảm cô xao động khá mạnh.
Một người mang nhiệm vụ giết chóc.
Gió xao xác, lướt những ngón tay lạnh buốt trên gáy cô. Nikki run rẩy nhìn theo những cái bóng xung quanh một cách bồn chồn. Cô chưa bao giờ sợ bóng tối, mà thật ra còn thấy nó như một đồng minh, đặc biệt là những ngày tung hoành thời trẻ. Nhưng đêm nay có điều gì đó kì quặc trong sự im lặng, một dấu hiệu của nguy hiểm nguy ẩn chứa trong màn sương mờ đang chầm chậm xoáy.
Nhiều người ở Lyndhurst đã mất tích trong những đêm như thế này. Hay ít nhất là những người đang ở đây, ở chính Lyndhurst.
Cô nhìn chăm chăm vào hình dáng mảnh khảnh trước mặt. Đây là đêm thứ tư liên tiếp Monica Travgard đến công viên sau nửa đêm. Cho đến giờ, con bé không làm gì hơn là ngồi trên ghế đá khoảng một tiếng rồi lại chậm rãi trở về nhà.
Nikki không biết tại sao. Nếu con bé kia có lí do để đến đây, cô chắc chắn không tìm thấy chút bằng chứng nào của lí do đấy. Hành động của nó cho đến lúc này vô cùng khó hiểu. Là con độc nhất của một trong những người giàu nhất Lyndhurst, và cũng có khi giàu nhất nước Mỹ, Monica đã dùng phần lớn cuộc đời mình chống lại gia đình và sự giàu có của họ. Nực cười là, chính nhờ tiền của bố mà con bé có thể tự dọ đi lại trên phố đêm nay. Dù chưa có gì được xác minh, nhưng một sự thật hiển nhiên là John Trevgard - bố của Monica có ít nhất một ông quan tòa và vài cảnh sát trưởng trên lịch trả lương của mình.
Nikki cười thầm. Trevgard có lẽ nên chi tiêu tiết kiệm hơn và để con gái cưng nếm trải cảnh tù tội một chút. Có khi chỉ một ngày bị giam sau những bức tường xi măng lạnh lẽo sẽ giúp con bé vỡ vạc ra đôi chút.
Nó chắc chắn sẽ như là địa ngục, như những gì cô đã từng trãi qua.
Thọc bàn tay lạnh toát vào túi chiếc áo khoác da đã cũ, Nikki lướt mắt qua những bụi cây chìm trong sương, nhìn sang bên trái.
Anh ta vẫn ở đó, vẫn bám theo cô. Người đàn ông với bóng tối trong tim và giết chóc trong đầu. Không phải giết cô, cũng không phải Monica. Là ai đó hoàn toàn khác.
Cô cắn môi. Với hai con dao găm dưới cổ tay và tâm năng của mình, cô được bảo vệ khá đầy đủ. Ít nhất là trong hoàn cảnh bình thường. Nhưng người trong bóng tối kia không hề bình thường, và điều gì đó mách bảo rằng không gì trong những vũ khí của cô là đủ nếu anh ta tấn công.
Có khi cô cũng điên không kém gì Monica. Bốn người phụ nữ đã mất tích chính tại khu vực này. Cô nên lo cho sự an toàn của mình và về nhà, để Jake đảm nhiệm vụ này. Một cô nhóc thích tìm sự rắc rối thì sẽ được gặp rắc rối, không quan trọng bố cô ta thuê bao nhiêu người đi theo bảo vệ con gái mình.
Chẳng qua Jake đã có đủ thứ để lo, và dù sao tầm nhìn ban đêm của anh cũng không tốt lắm.
Tiếng nước chảy xé tan màn im lặng dày đặc. Tuy màn sương mờ tỏ che khuất đài phun nước cũ, nhưng Nikki biết rõ nó đến mức có thể miêu tả từng chi tiết vụn vặt, từ thiên sứ cười ranh mãnh phía trên cho đến đôi tình nhân ôm nhau gần đấy. Khi người ta không có gì để làm ngoài việc nhìn một đứa nhỏ ngồi ngắm nước, những thứ tầm thường nhất cũng trở nên thú vị.
Nhưng Monica không dừng lại ở đài phun nước.
Thậm chí không thèm nhìn. Thay vào đó, nó liếc nhanh qua vai, một cử chỉ đơn giản làm những sợi tóc gáy của Nikki dựng đứng.
Monica biết nó bị theo dõi. Đêm nay, nó không chỉ đi lang thang. Đêm nay nó là mồi để nhử kẻ bám theo.
Cơn gió lạnh buốt lại ào đến, dường như thổi thẳng vào đấy hồn cô. Nikki lầm bầm chữi rủa và lùa tay vào tóc. Những đêm như thế này, khi cô bị mắc kẹt giữ những điều đương nhiên và những lời hứa trong quá khứ, là những khi cô thực sự ghét việc mình sỡ hữu tâm năng. Nếu không phải vì linh cảm đang báo động rằng cái chết sẽ đến với Monica nếu con bé không được bảo vệ đêm nay, Nikki đã chạy xa khỏi nơi này.
Nhưng lương tâm cô không chịu nổi một cái chết nữa đè nặng lên và không có sự lựa chọn nào ngoài việc tiếp tục bám theo Monica.
Họ tiến gần đến khu vực hẻo lánh của công viên. Đèn đường le lói, những vệt sáng đìu hiu hầu như chìm khuất vào cây và màn sương. Sự bồn chồn của Nikki tăng lên. Monica không đi về phía đường hay phía đèn, mà về một ngôi nhà cổ ở bờ kia của công viên. Chỗ đó nổi tiếng là bị ma ám, và cho dù cô không tin vào ma quỷ, trong đêm duy nhất cô ở đó khi còn nhỏ cô đã chạy bán sống bán chết. Ma có thể không tồn tại, nhưng quỷ thì chắc chắn có.
Ngôi nhà tràn ngập sự ma quái.
Monica lẻn vào qua một lỗ hổng nhỏ trên hàng rào và lại nhìn quanh ra sau vai. Không còn nghi ngờ gì nữa, con bé hẳn muốn bị bám theo.
Nikki dừng lại và nhìn con bé đi lên những bậc thang dẫn vào cửa sau. Lý trí bảo cô không đi theo. Linh cảm bảo cô nguy hiểm chờ đợi bên trong. Cô nắm chặt tay. Cô có thể làm được, phải làm được.
Cô tiến lên, lạnh cứng người. Không một tiếng động nào phá được sự im lặng tối tăm. Ngay cả ngọn giớ cũng tan đi, và màn sương yên lặng đọng nặng nề trên sàn. Vậy mà có cái gì đó chuyển động đằng sau cô. Cái gì đó không giống người cho lắm.
Cổ họng khô rát, Nikki quay lại. Cô bắt được một cử động bằng khóe mắt - một bàn tay trồi lên từ bóng tối, vươn ra để tóm lấy cô...
Hét lên trong nỗi sợ tột độ, cô nhảy lùi lại và tung năng lượng. Có gì đó nặng nề đập vào cây sồi gần đấy, kèm theo một tiếng rên rỉ đau đớn. Cô nhìn chằm chằm vào cái cây. Không có cái gì hay người nào ở đó cả.
Phải có cái gì ở đó. Vô lý - người ta không biến mất như vậy. Cô nuốt khan và vuốt tóc bằng những ngón tay run rẩy. Những bàn tay vô chủ không thể hiện ra từ bóng đêm được.
Có phải đấy chỉ là những tưỡng tượng của cô đang phản ứng lại cảm giác ngợp vì bị theo dõi không? Không. Có gì đó đã ở đây. Vẫn còn ở đấy, dù cô không thể nhìn thấy nó.
Tất nhiên những suy đoán đó vô nghĩa. Cô quay lại và nghiên cứu ngôi nhà u ám. Rắc rối đợi ở bên trong này. Nhưng Monica cũng đang đợi.
Cô trèo qua hàng rào và chạy qua khu vườn khuất trong bóng tối. Vừa trèo cầu thang cô vừa lôi chiếc đèn pin nhỏ từ túi ra, hướng ánh đèn vào cánh cửa để mở.
Hành lang nhỏ, phủ đầy bụi và mạng nhện lấp lánh như băng trong ánh đèn. Giấy dán tường đỏ vàng đã ố màu treo thành những đường sọc kì quái trên tường, kêu sột soạt trong sơn gió thổi qua chân cô. Ngôi nhà không thây đổi nhiều lắm dù đã năm kể từ khi cô đến đây lần cuối.
Bụi nhảy múa trong ánh đèn, bụi bị đánh thức khi Monica đi ngang. Cô rọi đèn vào cầu thang. Có vẻ như Monica đã lên trên. Lên nơi mà quỷ dữ sống.
Nắm chặt cây đèn, Nikki đi xuyên qua đám bụi trên chân cầu thang. Không khí đầy mùi xác chết bẩn thỉu và thối rữa. Đương nhiên nó vẫn là nỗi ám ảnh cho những kẻ đầu đường xó chợ. Nhưng kì quái là hiện giờ không có ai ở đây - không ai ngoài Monica và kẻ nào đó đã khiến con bé đến đây vì hắn.
Một miếng lót nền kêu lên cót két dưới sức nặng của Nikki, nghe vang như tiếng sấm trong đêm yên tĩnh. Cô nhăn mặt và lưỡng lự. Sau vài nhịp tim, Nikki cảm nhận ai đó đang dịch chuyển ở từng trên.
Không phải Monica. Tiếng chân quá nặng.
Cô thò tay vào túi, bật điện thoại. Nếu mọi chuyện quá tệ, cô sẽ gọi trợ giúp. Trevgard có lẽ sẽ không thích gọi cảnh sát vì nó quán công khai, nhưng nếu cuộc gọi đồng nghĩa với sự khác nhau giữa sự sống và cái chết - sự sống của cô hay cái chết của cô - thì mặc xác ông ta.
Cầu thang hiện lên từ bóng tối. Nikki chiếu đèn lên trên. Cái gì đó gầm gừ, một âm thanh trầm thoát ra rồi gần như chìm ngay sau nhịp đập như sấm trong tim cô. Cô ngập ngừng, nhìn lên.
Nó kêu như một con thú. Nhưng loài vật nào có tiếng kêu kì quá như vậy?
Một tay bám vào thành cầu thang, tay kia ấn chặt cái đèn đến mức các khớp ngón tay đau buốt. Cô đi tiếp. Tiếng gầm gừ lại xé toang màn đêm yên tĩnh.
Nó không thể là một con vật.
Đến đầu cầu thang, cô dừng lại. Tiếng gầm kì lạ có vẻ rất gần. Mồ hôi chảy ròng ròng trên mặt. Chiếc đèn pin nhấp nháy, ánh sáng mờ đi, bóng tối bao trùm. Nikki càu nhàu và lắc mạnh. Điều cuối cùng cô cần vây giờ là ánh sáng để xua đuổi quỷ dữ. Bị kẹt trong bóng tối hoàn toàn không phải là một viễn cảnh hay ho.
Ánh đèn chớp chớp lại rồi sáng lên. Cô tiếp tục đi nhưng ép sát vào tường để đề phòng. Ít nhất nó sẽ dẫn đường cô, cho dù phần sót lại của giấy dán tường như có da người chết dưới đầu ngón tay cô.
Hành lang kết thúc bằng một ngã ba. Ánh trăng tràn qua cửa sổ vỡ ở phía cuối hành lang bên trái. Bên phải cô, bóng tối dày đặc như một thứ chất rắn.
Monica ở đâu đó trong kia. Cô không nghi ngờ gì điều đó. Nhưng âm thanh kì cục kia phát ra từ bên trái. Dù nó là cái gì, cô cũng phải kiểm tra trước. Nhưng cô không thể chấp nhận nguy cơ bị tấn công phía sau trong một nơi như thế này. Cô quay sang trái. Hai cánh cửa đợi phía trước. Một mở, một đóng.
Nỗi sợ hay bản năng đã cảnh báo cô không nên đi vào cả hai?
Gió rên rỉ qua khung cửa vỡ, đi kèm với một tiếng gầm gừ trầm đục làm cô nỗi da gà.
Nó chắc chắn là người nhiều hơn thú. Và nó không phải là Monica. Con bé vẫn đang đợi trong bóng tối của hành làng bên phải. Chậm rãi tiền lên, cô nhìn hé qua khung cửa. Không có gì di chuyển trong màn đêm đẫm ánh trăng, nhưng vẫn có gì đó trong kia. Cảm giác về sự tà ác choáng ngợp đến nỗi cô gần như không thể thở được.
Vậy sao em không quay lại và chạy đi?
Ý nghĩ thì thầm vào đầu cô, nhẹ như gió thoảng nhưng pha chút giận dữ. Nikki cứng người, nỗi sợ túm chặt cổ họng. Chỉ một giay, tâm trí cô kết nối với một tâm trí khác. Cô nếm được bóng tối, lo lắng và nhu cầu giết. Đó chính là người đàn ông cô đã thoáng thấy gần hàng rào - người đàn ông theo cô trong màn sương.
Quay lại và đi ngay.
Em không thể giúp con bé được nữa đâu.
Không. Tại sao cô nghe được ý nghĩ của người đàn ông này? Thần giao cách cảm chưa bào giờ là một trong những khả năng của cô, dù cô đãn từng nghe được ý nghĩ của Tommy khá rõ.
Nhưng anh là cái quái gì mà ra lệnh cho tôi?
Tôi chỉ đang cố cứu mạng sống của em thôi. Em sẽ không thích thứ em tìm thấy đâu. Không phải trong căn phòng đó, và không phải với con bé kia.
Phải rồi. Tên quái đản này là ai? Một nhà tiên tri điềm gở ư?
Tối chưa bao giờ trốn tránh cái gì trong đời, và tôi cũng không định bắt đầu làm thế lúc này đâu.
Lới nói dối làm cô thêm can đảm. Cô hít sâu một hơi và bước vào phòng.
Michael Kelly đấm vào hàng rào một cách giận dữ. Cô ngốc bé nhỏ đã đi vào phòng, mặc lời cảnh báo của anh. Nhưng có khi chính lời cảnh báo đã thúc đẩy cô ấy làm việc đó.
Cô biết nguy hiểm đang chờ đợi - anh cảm nhận được nỗi sợ trong ý nghĩ của cô, dù khoảng cách của họ khá xa. Tại sao cô không chạy? Tại sao cô cố chấp tiếp tục cuộc tìm kiếm vô vọng? Với khả năng linh cảm rất mạnh, cô phải biết rõ đứa trẻ đó đã vượt quá tầm có thể giải thoát chứ?
Anh lướt mắt tới phía xa của ngôi nhà. Ẩn mình trong đêm, quỷ dữ đang chờ bữa ăn kế tiếp được phục vụ một cách duyên dáng bới một người còn khá trẻ tuổi. Nếu anh không can thiệp, Nikki James sẽ là người phụ nữ thứ năm bị mất tích trong khu vức này.
Nếu là bất cứ người nào khác, anh sẽ chẵng quan tâm. Nhiệm vụ của anh đêm nay là giăng bẩy và giết kẻ sát nhân, không phải là cứu người. Nhưng khả năng của Nikki đã cộng thêm nguy hiểm vào nhiệm vụ của anh. Chính vì những khả năng đó, chứ không phải máu, đã khiến Jasper săn lùng cô.
Anh quay lại, đi về phía cuối hàng rào. Cú đánh bất ngờ khiên cơn đau đâm xuyên đầu anh, nhưng anh kháng cự lại mong muốn được xoa cái u mới mọc gần trán. Anh đáng phải chịu cái đó, và hơn nữa vì đã quá bất cẩn. Anh đã không ngờ cô ngốc dùng khả năng của mình chống lại anh. Tại sao? Anh không ngờ, anh không biết và cũng không thể giải thích nỗi. Anh mỉm cười. Có lẽ tuổi già cũng đã đến rồi.
Anh dừng lại và xem xét những ngôi nhà đối diện. Giống như khu vực xung quanh, những ngôi nhà trông như bị bỏ hoang và quên lãng. Nhưng vài ngôi nhà gần nhất vẫn có người sống, anh nhìn thấy vài tia sức sống lờ mờ sau những bức tường. Dù anh không thể đi vào khu nhà chính, giới hạn đó không áp dụng với nhà để xe. Nếu anh tìm được cái gì để dựng, án sẽ rút xăng từ mấy chiếc ô tô.
Michael ngước nhìn ngôi nhà. Jasper ghét lửa. Sợ lửa. Có lẽ thế là đủ để cứu sống Nikki James.
Căn phòng bốc mùi kinh tởm - hỗn hợp đang rữa ra của nước tiểu lâu ngày, phân và xác chết quyện vào nhau tạo thành một thứ mùi khiến người ta không dám thở. Cô lấy tay bịt mũi và cố không nôn trong lúc lia đèn khắp phòng.
Thứ gì đó trong ánh đèn - một dáng hình còng còng giống dáng người có mùi cái chết.
Nikki lùi lại. Cô không biết cái gì đang trốn trong bóng tối và cũng không muốn biết. Cô học được từ lâu rằng có nhiều thứ tốt nhất là không nên khám phá, đây hẳn nhiên là một thứ như thế. Có thể nếu cô đóng cửa lại, cái đó sẽ để cô yên. Từ những kinh nghiệm trước đây của mình, cô biết tất cả cách cánh cửa trong căn nhà này đều kẽo kẹt; đấy là một trong những thứ đã khiến cô “hồn vía lên mây” khi còn bé. Nhưng ít ra nó sẽ báo hiệu cho cô biết nếu cái đó di chuyển.
Cô nửa muốn quay đi, rồi dùng lại. Một con gai người chạy dọc gáy. Bóng tối rẽ ra, để lộ một chùm tóc và da thịt trần trụi.
Nó chắc chắn là người. Đồng thời cũng không phải.
Nỗi sợ bóp nghẹt tim cô. Cái quái gì thế này...
Hình thù ghê tởm kia vồ lên tấn công cô.
Trượt về sau, Nikki vung tay ra, đầy mạnh quái vật bằng năng lượng của mình. Nó bị đập vào tường, gầm gừ trong kinh ngạc. Ngay khi chạm đất nó đã đứng lên với một sự nhanh nhẹn hiếm thấy.
Nhìn lướt qua bên trái, Nikki xoay người. Quái vật thứ hai chạy ra từ bóng tối, gương mặt nó có chút nét người. Cô lại huy động năng lượng. Bước đi nặng nề của quái vật thứ nhất như đoàn tàu sầm sập kéo tới. Mồ hôi đua nhau tuôn xuống gáy. Cô tống quái vật thứ hai ra ngoài cửa, rồi mở con dao trong lòng bàn tay. Xoay một vòng tròn và khi đối diện với quái vật đầu tiên, cô đâm liên hồi. Lưỡi dao đâm qua da dễ như vào bơ và nắm tay cô xuyên qua da thịt quái vật. Nó lạnh như đá.
Hình như là xác chết.
Cơn buồn nôn trào lên làm họng cô thít chặt. Nikki nuốt ực một cái và cố lùi lại, nhưng cô không đủ nhanh. Quái vật xốc tới với cú đòn mạnh, hất cô về đằng sau. Lưng cô đập vào trường và trong khoảnh khắc thấy mắt mũi tối sầm lại. Máu ào ạt đổ ra từ vết thương của quái vật, phun những giọt nóng hổi lên mặt cô. Nikki nôn khan, lấy tay chùi vệt máu.
Quái vậy chụp lấy cô lần nữa. Buông rơi chiếc đèn pin, Nikki bỏ chạy, nhưng nó tóm được vai cô và kéo cô ngược lại. Những móng vuốt sắt nhọn bấm vào tay cô, đơn đau như thiêu đốt chạy xuống từng đầu ngón tay. Cô bịt miệng, cố chống lại cơn buồn nôn bất chợt. Quái vật gầm gừ, hơi thở của nó hôi hám, đầy chết chóc, đầy mùi mục rữa. Nikki run lên và huých cùi chỏ vào mặt nó. Trong một thoáng nó nới lỏng cô. Cô nhanh chóng tập trung năng lượng. Một thoáng đau chạy qua đầu, dấu hiệu cảnh báo rằng cô đang ép năng lượng của mình quá sức. Cô mặc kệ, ép quái vật nặng nề ra xa. Nó bay dọc căn phòng vào đập vào cửa sổ, đổ nhào ra sau với một tiếng gừ ngạc nhiên trong cổ họng.
Ánh trăng trải bàng bạc trong đêm, xua tan bóng tối và ve vuốt gương mặt của quái vật thứ hai khi nó ì ạch trèo lại vào phòng. Trong một giây, trông nó gần như kiều diễm. Nikki lùi lại. Những sinh vật này là giống gì không biết?
Nó gầm gừ, và tất cả ảo tưởng về sự xinh đẹp tan tành. Quái vật chậm chạp tiến một bước lên trước rồi dừng lại. Chút đau trong đầu cô trở thành cơn nhức dữ dội. Ngày mai cô sẽ phải chịu đựng một trận đau đầu khủng khiếp đây - nếu cô sống sót qua đêm nay.
Máu chạy qua những ngón tay siết chặt, nhỏ giọt xuống sàn nhà. Cô không có sự lựa chòn nào ngoài việc để mặc cho nó chảy. Một cử động dù nhỏ nhất sẽ khiến quái vật tấn công.
Sao nó không tấn công ngay đi? Nó chỉ đơn giản đứng ở cửa, lúc lắc đầu và gầm gừ nhè nhẹ. Trông như thể quái vật đang chống lại một sợi dây xích vô hình nào đó.
Cô hoàn toàn không có mong muốn tìm ra ai, hay cái gì, đang giữ đầu còn lại của sợi xích
.
Quái vật lại gầm gừ, một âm thanh giận dữ và buồn thảm. Rồi quay đi và nhảy ra ngoài cửa sổ gần nhất.
Sự rút lui làm cô lạnh sống lưng. Cô căng thẳng đợi một điều gì khác xảy ra. Cơn gió khuấy động dám bụi từ góc tối. Sự im lìm nặng nề trở lại.
Sau vài nhịp tim, cô ngồi thụp xuống cạnh tường. Trong một phút cô chỉ ngồi đó, thở sâu và để mặc sự im lặng bao trùm lấy thân.
Tại sao quái vật lại bỏ đi? Ham muốn, thậm chí là nhu cầu giết người, hiện lên quá rõ ràng trong mắt nó. Nhưng nó đã bỏ chạy.
Bởi vì nó được ra lệnh làm thế.
Ánh trăng nhảy múa trên những mảnh kính vỡ vương vãi quanh cô. Kính nhuốm màu những vệt máu đỏ tươi. Cô không rõ là máu đó là của cô hay của quái vật, vì biết cuối cùng thì điều đấy cũng chẵng quan trọng.
Hắn đến để lấy máu. Hắn ngửi thấy và sẽ đến gần cô.
Hắn là ai, cô không biết. Cũng không quan tâm. Cô phải đi khỏi ngôi nhà điên rồ này, phải chạy trốn, khi cô còn có thể...
Ý nghĩ đột ngột dừng lại. Thế còn Monica? Cô có thực sự muốn để con bé ở lại đối diện với số phận một mình?
Có.
Không.
Cô hít sâu và đứng bật dậy. Mười sáu tuổi, Monica còn chưa bắt đầu sống. Nó còn quá nhiều thứ để học, có nhiều thứ trong đời để nhìn thấy.
Mười năm trước, Nikki đã bỏ mặc một người cho sô phận. Anh ấy thừa khả năng tự lo cho mình, nhiều hơn Monica rất nhiều lần, nhưng anh ấy vẫn chết. Lần này cô sẽ không để số phận thắng thế.
Cô nới áo khoác và xem xét vết thương ở cẳng tay. Tuy ba vết cắt khá sâu và chảy nhiều máu, nhưng móng vuốt của quái vật không gây nguy hiểm đến tính mạng. Cô vẫn có thể cử động ngón tay, dù nó rất đau. Rút khăn từ trong túi áo, cô quấn nó quanh vết thương. Hi vọng nó sẽ cầm máu đủ lâu để cô tìm thấy Monica và ra khỏi căn nhà này.
Mặc lại áo, cô đi tìm chiếc đèn pin và nhận ra nó đã hỏng. Cô lắc mạnh, nghe thấy một tiếng rắc nhẹ từ phần chao đèn. Chắc nó vỡ khi cô đánh rơi.
“Tuyệt thật” cô thì thầm, ném chiếc đèn trở lại vào túi. Giờ đây cô phải băng qua ngưỡng cửa trong bóng tối, hoàn toàn chỉ dựa vào bản năng.
Trong quá khứ đã có lần bản năng của cô sai.
Hành lang rất yên lặng. Cô nhìn sang bóng tối ở phía bên kia của hành lang. Monica phải ở đâu đó dưới kia. Nhưng có cả một sự hiện diện mang hơi hướng quỷ dữ.
Cô chầm chậm hít một hơi thật sau và quay trở lại ngã ba. Một lóe nhận thức chọc dọc gáy khi cô lại gần cầu thang. Cô lưỡng lự, cô nhìn cái bóng đứng trốn sau cầu thang. Người lại đã vào nhà. Michael Kelly, Nikki nghĩ. Tên anh ta là Michael Kelly.
Nikki xoa gáy. Tại sao cô đọc được suy nghĩ của người lạ này? Và tại sao anh ta vào nhà? Anh ta ở đây để giúp cô, hay đang dự tính làm điều gì mờ ám?
Không có câu trả lời nào từ bóng tối, và chớp nhoáng nhận thức lập tức lóe tắt. Nikki nhíu mày nhưng vẫn tiếp tục. Tiếng đập cuống cuồng của tim cô dường như to một cách khác thường trong yên tĩnh lạ lùng. Linh cảm của cô cảnh báo về một cánh cửa khác, dù cô không nhìn thấy nó. Cô rờ rẫm những ngón tay trên trường, chạm vào khung cửa, và nắm cửa bằng kim loại. Cô dừng lại lắng nghe sự yên ắng.
Quỷ dữ ở rất gần, có thể là ngay trong căn phòng đằng sau cánh cửa này. Cô nắm chặt tay đấm, những khớp ngón tay nóng rực lên, và tự hỏi tại sao cô lại làm điều này.
Câu trả lời rất dễ tìm. Monica nhắc cô nhớ về Tommy, cậu thiếu niên cô đã bỏ mặc và chết từ nhiều năm trước. Để xoa dịu bóng ma cậu ấy và xoa dịu sự ân hận trong tim, cô sẽ đi theo Monica qua lửa địa ngục nếu cần, để cứu linh hồn con bé - chỉ bởi vì cô đã không thể cứu linh hồn Tommy.
Nuốt nước bọt, cô mở cửa. Tiếng cười rộ lên chào đón cô, giọng cười trẻ trung và ngọt ngào, nhưng có chút gì đó lạnh lẽo.
Monica
Con bé bước khỏi bóng tối, nụ cười của nó rất dễ nhận dù bóng tối vẫn phủ khín khuôn mặt.
“Nếu chị cần nói chuyện với tôi”, nó nói, giọng thánh thót, nhưng ẩn chứa sự đe dọa. “Đầu tiên chị phải đi theo tôi.”
Nó quay người đi vào một phòng khác. Bản năng bảo Nikki không đi theo - nhắc cô hãy bỏ chạy thật xa và càng nhanh càng tốt. Bảo rằng Monica không đáng để cô hi sinh. Bảo rằng nếu cô chạy, Monica sẽ chết thay cô. Đó là một sức nặng cô không chịu nổi.
Hít một hơi sâu, Nikki đi theo con bé.
Đi thẳng vào vòng tay của quỷ dữ.