Chỉ có hơi thở nặng nề của cô phá tan sự im lặng.
Không có gì để nhìn, không có gì ngoài sự trống rỗng sâu thẳm của bóng tối. Nhưng có gì đó hoặc ai đó ở rất gần. Cô xoa tay vào đùi và tự hỏi trò gì sắp được bày ra chơi.
Giọng cười khẽ khuấy động lớp màn sa tanh của đêm, đổ tràn khoảng trống bằng sự suy đồi.
Cô nhắm mặt lại. Hắn ở đó - trong cái động đã bắt giữ linh hồn cô - không có lối thoát. Năng lượng dao động trên đầu cô, một lưới năng lượng bằng cách nào đó đã giam chặt cô. Nếu ở lại đây quá lâu, cô có thể sẽ chết.
Đấy có phải mục đích của hắn không?
Mồ hôi chảy dọc sống lưng. Nắm chặt tay, cô nhìn một dải sáng vàng trải rộng trong bóng tối. Nó soi tỏ một cái giường dựng tạm Trên đó là Monica.
Không cảm nhận thấy cái chết, nhưng cô cũng không nhìn thấy dấu hiệu của sự sống. Gần như là con bé chòng chành giữa hai trạng thái. Run lên sợ hãi, cô tự hỏi kẻ bắt cóc còn để dành sự ngạc nhiên nào nữa cho cô.
Như thể để trả lời cho câu hỏi, tràng cười rộ lên quanh cô. Tim đập liên hồi, cô quay lại.
Hắn trôi thành một hình người từ mảnh đệm, một động tách gợi nhớ đếm Michael. Nhưng người đàn ông đứng trước cô lúc này - không, hắn giống một cậu bé hơn, nhưng với một cơ thể cực kì cường tráng. Hắn trông có vẻ mười lăm, mười sáu tuổi, nhưng rất khỏe. Mạnh mẽ. Đẹp một cách ám ảnh, và hoàn toàn quỷ quái.
“Monica là của ta”.
Lời thì thầm của hắn cắt qua cô. “Tại sao mi lại làm thế này với con bé? Với ta?”. Giọng cô thoát ra cao vút, gần như trẻ con. Cô nuốt, cô gắng làm dịu đi cổ họng khô đến đau rát.
“Nó được những gì nó muốn”. Đôi mắt xanh của hắn bắt đầu biến đổi. Bắt đầu cháy lên với ngọn lửa xanh ngọc.
Cô liếm môi. “Là gì vậy?”.
Hắn lại gần một bước. Sự kinh hãi dính chặt cô xuống đất.
“Những kẻ giàu có ngạo mạn thì muốn gì?”.
Hắn đáp lại. “Sức mạnh. Bất tử”.
Câu trả lời của hắn đầy sự trống rỗng và vô cảm. “Còn ta?”. Cô hỏi mà sợ phải nghe câu trả lời.
“Em, người đẹp ạ, là người đầu tiên dám lảng tránh lời gọi của ta.”
Hắn với ra, vuốt ve má cô với một bàn tay háo hức. Da cô nhói lên và sự ghê tỡm dâng lên trong cổ. Cô muốn chạy, nhưng hành động đơn giản nhất là hít thở cũng trở nên khó khăn. Tay hắn trượt xuống cổ và lướt qua ngực cô. Cô nhắm mắt, ấn móng tay vào lòng bàn tay để khỏi hét lên. Cô sẽ bị nguyền rủa nếu cô để cho hắn thỏa mãn sự vui thích của mình.
Hắn cười. Cô mở choàng mắt. Cơn đói hiển hiện trong đôi mắt sáng rực của hắn.
“Thật là can đảm” hắn thì thầm. “Rất can đảm. Mối quan hệ của chúng ta sẽ thú vị lắm đây”.
Cô rùng mình, đầu cô hét lên chống cự nhưng môi không thể hé ra. Mắt hắn trở thành một tia sáng xanh ngọc.
Sáng chói.
Xanh rực.
Cô nhìn, mê mệt, trong khi cái chết lững thững đến gần.
--- ------ ---
Đêm buông xuống, bầu trời mù mịt khi Michael đi qua bãi chăn thả cuối cùng. Đàn gia súc đã bớt ồn ào vì anh không còn đi giữa chúng, và tiếng ì ầm xa xa của xe cộ không anh hưởng lắm đến sự yên ắng xung quanh.
Anh đến hàng rào cuối và dừng lại, đưa tay vào mảng rào thô ráp. Ngọn lửa đỏ của sự sống cháy trong những tòa nhà đối diện, và cơn đói của anh, dù được thỏa mãn, vẫn nhâm nhẩm cồn lên. Anh nhăn mặt. Liệu cơn thèm vị ngọt của máu người có bao giờ nguôi? Ba thế kỉ đã trôi qua mà khao khát vẫn chảy trong huyết quản, một cơn nghiện không thể dập tắt.
Bốn người đàn ông làm việc trong tòa nhà, sức sống tỏng họ nhìn thấy rõ ràng qua những cửa sổ rộng. Người đàn ông anh tìm không có trong số họ. Tất nhiên anh không hi vọng Jasper trốn ở ngoại ô thành phố. Kẻ thù của anh thích nơi sang trọng, kể cả khi hắn săn mồi dễ hơn ở những khu nghèo. Monica không phải là người phụ nữ trẻ đầu tiên bị biến đổi bởi một điệu múa duyên dáng cùng quỷ dữ.
Anh trèo qua hàng rào, rồi chạy nhanh dọc con đường dẫn vào trong tâm Lyndhurst. Anh rà soát nhanh chóng lúc ban ngày và biết Lyndhurst có năm trung tâm thảm tử tư. Sau ba cuộc gọi anh tìm được Nikki. Anh nhìn đồng hồ. Đã gần sáu rưỡi - chắc giờ này cô đã ở đó.
Anh sẽ làm gì phụ thuộc rất nhiều vào phản ứng của Nikki. Nhưng cahcs này hay cách khác, tự nguyện hay không tự nguyện, cô cũng sẽ là mồi nhữ của anh.
Âm thanh và mùi vị của con người vây lấy anh khi anh đi vào khu thương mại. Đường phố rất đông làm anh phải đi chậm. Anh có thể ngăn người ta nhìn thấy mình, nhưng anh không thể ngăn họ cảm thấy cơ thể anh nếu anh đâm vào họ. Thứ cuối cùng anh muốn bây giờ là không gây thêm hoảng loạn. Sự biến mất gần đây của bốn phụ nữ đã gây ra đủ rắc rối rồi. Rắc rối hơn nữa là Jasper có thể đã bỏ đi. Dù anh trấn an Seline, anh tự biết rằng Japer vẫn còn thời gian. Hắn sẽ đợi đến thời điểm thích hợp khi mọi điều kiện thuận lợi cho phí hắn.
Tòa nhà nơi Nikki làm việc hiện ra trong tầm mắt. Ánh sáng rực rỡ chiếu qua cửa sổ. Nikki đang... Anh dừng lại đột ngột, một cảm giác lạnh buốt của nỗi sợ chạy qua anh.
Năng lượng lâm râm trên da anh - một lưới năng lượng cực mạnh của quỷ dữ đang giam cầm tâm trí Nikki. Anh chạy hai bước một và mở tung cửa. Hai người đàn ông nhìn lên khi anh bước vào. Một người đứng gần bàn, người kia quỳ cạnh Nikki, một tay giơ ra.
“Đừng động vào cô ấy!”.
“Ý anh là gì, đừng động vào cô ấy?”. Người lạ mặt tóc vàng nhìn anh chằm chằm. Dù vẫn nghiêng về phía Nikki đầy che chở, anh ta không có ý chạm vào cô nữa.
Không ngốc chút nào, người này, anh nghĩ và quỳ xuống bên kia người Nikki đang sõng xoài trên sàn.
“Anh có thể giết cô ấy”, anh nói ngắn gọn, dùng tay phải rà phía trên người cô, cố tìm một kẽ hở trong tấm lưới năng lượng cực mạnh đang bao phủ.
Anh nghe tiếng người đàn ông thở hắt ra, nhưng không để tâm lắm. Tiếng thở của Nikki nông và đứt quãng, tim cô căng ra dưới sức ép ngày càng tăng. Một cơ thể chỉ tồn tại được một quãng thời gian nhất định khi không có hồn, cốt lõi sự sống của nó.
Nếu cô chết, cô sẽ thuộc về Jasper.
Năng lượng chấp chới dưới da anh như hàng ngàn con đom đóm bay lượn. Anh nheo mắt nhìn ngắm cuộc dạo chơi lập lòe, nghiên cứu nhịp điệu của nó. Sự khẩn trượng đập trong tim anh, nhưng anh mặc kệ. Cô sẽ chết nếu anh vội - và cũng chết nếu anh không vội.
Nhịp của điệu múa rối loạn, hơi yếu đi khiến anh dễ dàng thâm nhập được. Anh với tới tâm trí cô, nhanh chóng lần theo tấm lưới để vượt qua bóng tối.
Nỗi sợ lại ùa đến khi anh nhận ra Jasper đang cố khóa tâm trí cô... và hắn sắp làm được.
Nikki, Nikki, đừng nhìn vào mắt hắn! Anh hét to với tất cả sức mạnh còn lại. Anh phải phá vỡ kết nối mà kẻ thù của anh đặt vào tâm trí cô.
Tại sao?
Câu trả lời của cô yếu ớt, mờ nhạt. Cô ấy thua rồi, nhưng bằng cách của mình, vẫn còn chiến đấu. Chống chọi được lâu như cô đã là một điều kì diệu.
Mắt của hắn rất...đẹp.
Không! Nikki, nhìn ra chỗ khác!
Sự bối rối khẽ rung trong kết nối, và hi vọng ào lên trong anh. Cô càng cố chống lại cái lưới đang giam mìn thì nó càng yếu đi. Nhưng Jasper mạnh hơn anh tưỡng nhiều, nếu con quỷ vừa giữ được cái lưới vừa có đủ sức để ám một tâm trí mạnh như tâm trí của Nikki.
Đánh lại hắn đi!
Cái lưới rung lên, yếu đi từng chút một. Nhưng cô cũng thế. Năng lượng cháy qua người anh, nhưng anh giữ vũ khí của mình lại, cố không tuân theo mong muốn phá tan cái lưới và hủy diệt kẻ thù. Anh không hiểu cái lưới quyện vào não cô thế nào, và nếu anh thử phá hủy nó, anh có thể sẽ phá hủy cả cô. Anh không muốn làm thế trừ khi thực sự cần thiết. Anh chỉ cần đợi và đón cô khi cô bứt ra được. Nếu cô bứt ra được.
Đừng đầu hàng, Nikki!
Michael à?
Câu trả lời của cô lần này rõ ràng hơn. Từng đợt sóng lan tỏa trong lưới, lay động giới hạn và sức mạnh của nó.
Một đợt năng lượng yếu ớt tỏa ra các mắt lưới, nhưng cũng đủ khiến Jasper loạng choạng. Một lỗ nhỏ xuất hiện trên mặt lưới. Nhiều năng lượng chạy qua lưới hơn, nhưng không còn đủ để giữ cô nữa.
Michael nhoài ra tóm lấy cô. Linh hồn cô cuốn lấy linh hồn anh trong một giây, một sự âu yếm dịu dàng nhưng mãnh liệt làm anh choáng váng. Rồi cô biến mất, và anh trở lại cơ thể, chơ vơ trong niềm tiếc nuối kì lạ.
Anh mở mắt và hạ thấp tay, nhẹ nhàng gạt mớ tóc ướt đầm ra khỏi đôi mắt đang nhắm nghiền của cô. Hành động âu yếm đó... có thể sẽ mang rắc rối đến cho họ. Cho dù cô biết hay không, cô đã tạo ra một kết nối không dễ gì phá vỡ. Nó có thể làm mọi thứ khó khăn hơn, bởi vì anh không có ý gì hơn là dùng cô để bắt Jasper.
Cô mở mắt nhìn anh vô hồn. Trong một thoáng, anh thấy dấu vết của quỷ trong chiều sâu đối mắt màu hổ phách. Jasper đã thành công đến mức nào trong đòn khóa tâm trí của hắn? Không có cách nào biết được cho đến khi kẻ thù của anh tiến hành bước tiếp theo.
“Michael à?”.
“Em an toàn rồi” Anh ân cần đáp.
“Tôi cần nghỉ” Cô lẩm bẩm, nhắm mắt lại.
Anh không ngạc nhiên. Sau những gì cô đã trải qua, cô nên ngủ một tuần.
“Nó sao rồi? Nó sẽ ổn chứ?” người lạ tóc vàng bồn chồn hỏi.
Michael mặc kệ anh ta, tập trung vào người đàn ông to béo gần bàn. Giận dữ, sợ hãi và lo lắng hiện rõ trong suy nghĩ của lão ta, và đầu lão sắp sửa nổ tung. Lẻn vào não của lão ta, anh ra lệnh cho lão giữ im lặng. Nikki cần sự chú ý của anh. Anh không có thời gian để tranh cãi bằng lời.
“Cô ấy không sao” Anh nói, quay lại nhìn người tóc vàng. “Cô ấy chỉ cần được nghỉ thôi”.
“Chúng ta sẽ đặt con bé vào căn phòng đằng sau anh”. “Nhân tiện” anh nói “Tôi là Jake Morgan”.
“Michael Kelly”. Anh nôn nóng bắt bàn tay đang chìa ra.
“Tôi cũng đoán là anh. Nó sẽ bất tỉnh trong bao lâu?”.
Michael nhún vai. “Ít nhất là vài giờ. Tôi sẽ ở lại và trông chừng cô ấy”. Có cách nào chiếm lòng tin của cô tốt hơn là ở đó, canh giữ cho tới khi cô tỉnh dậy?
Jake gật đầu, không nói những câu hỏi Michael đọc được trong đầu anh. Thay vào đó, anh đứng lên đi dọc căn phòng để nói truyện với Trevgard.
Michael luồn tay xuống dưới người cô và cẩn thận bế lên. Cô rất nhẹ. Thực sự là quá nhẹ. Làm thế nào cô xoay sở để giữ đủ năng lượng duy trì tâm năng của mình khi cô nhỏ bé như thế?
Anh đưa cô vào phòng bên cạnh và cẩn thận đặt cô nằm trên cái ghế cũ dài kê sát bức tường của phòng xép nhỏ. Cô giật mình mở mắt ra.
“Đừng bỏ tôi” cô thì thầm.
Ánh mắt cô tràn ngập bóng tối và nỗi sợ. Anh mỉm cười ngồi cạnh cô. Cô khẽ xoay người gối lên đùi anh. Michael nhắm mắt và thận trọng thâm nhập vào não cô, vỗ về những xao động trên bề mặt, trấn an nỗi sợ - ít nhất đủ để cô ngủ yên vài giờ. Việc anh làm thế mà cô không biết chứng tỏ cô cần đươc nghỉ vô cùng.
Anh mở mắt và nhìn cô. Cô nằm đó trông rất trẻ trung, gần như thơ ngây. Nhưng đôi khi anh cũng bắt được ý nghĩ bí ẩn về quá khứ sóng gió của cô. Anh vuốt ve trán cô, da cô mịn màng như sa tanh dưới đầu ngón tay anh. Dù tư biết không thể đi xa hơn, anh bắt gặp mình đang ước giá như có thêm thời gian để hiểu về cô.
Nhưng anh đã mất tự do từ lâu, và đã quá muộn để tiếc nuối.
Bóng tối bập bềnh trong giấc mơ. Nó tràn ngập trong đầu cô, quét những bải hoải qua tâm hồn cô. Cô chiến đấu với nó, cố gắng đến cùng kiệt để thoát ra. Nhưng cô không thể phá vỡ mắt xích đang trói cô.
Từ xa xa cô nghe một giọng thì thầm gọi tên mình. Cô hướng về phía âm thanh, dùng hết sức bình sinh đi theo nó qua bóng tối.
Nhận thức quay lại. Cánh cửa trong văn phòng phía trước sập cái rầm. Là Trevgard, Nikki nghĩ thầm, nhận ra sự căng thẳng đột ngột tăng vọt trong văn phòng và sự kiên nhẫn của lão đang cạn dần. Cô cũng nhận ra Michael, má cô đang gối lên cặp đùi rắn chắc và những ngón tay anh dịu dàng vuốt ve trán cô. Anh tỏa ra mùi cây dại trộn lẫn mùi đất.
Quá nhiều nhận thức.
Cô bật dậy. Tránh ánh mắt anh, cô vuốt tóc ra sau tai. Người ta phải đối xử thế nào với người vừa cứu mình nhưng vẫn còn quá ư bí ẩn?
“Một câu cảm ơn đơn giản là đủ rồi”, anh lặng lẽ nói.
Cô ngước lên, mắt sắc lẹm. “Tôi chưa từng gặp ai đọc ý nghĩ của tôi dễ dàng như anh”. Tommy đã từng đọc ý nghĩ của cô, nhưng không dễ chút nào, trừ khi cô giận dữ hay mệt mỏi
.
Michael nhún vai, đôi mắt màu gỗ mun dè dặt nhìn cô.
“Ngoại cảm là khả năng di truyền rất mạnh trong gia đình tôi. Tôi màu giũa nó qua năm tháng”.
Cô có một cảm giác kì lạ rằng anh không nói về họ hàng ruột thịt khi anh nhắc đến gia đình. Cô nhíu mày, nhưng quay về hướng có tiếng bước chân đang đi đến. Jake mở cửa phòng đi vào.
“Anh nghe thấy tiếng nói chuyện” anh đứng ngay ở cửa và bình luận. “Anh ghét phải giục cô, Nik, nhưng...”.
“Trevgard đang như ngồi trên đống lửa”, cô kết thúc với một tiếng thở dài.
“Anh vừa pha ấm cà phê mới. Cô uống không?”.
“Có”. Cô cố gắng lờ đi cơn đau đang chạy qua từng thớ thịt và gượng đứng lên. “Michael uống không?”.
“Nếu cà phê đen đặc thì tôi uống”.
Anh vội đứng lên, đỡ khuỷu tay cô khi cô hơi chao đảo. Cô mỉm cười cảm ơn và đi vào văn phòng, biết rõ Michael đi ngay sau mình. Sẵn sàng đỡ nếu cô ngã, cô nghĩ thầm một cách khó chịu, dù sự mệt mõi của cô không phải là chuyện đùa.
Jake đặt cốc cà phê của cô lên bàn. Michael nhận cốc của mình, gật đầu và ngồi lên mém bàn.
Trevgard chồm tới sát cô khi Jake đặt lại ấm cà phê lên kệ. “Nói cho tôi nghe xem cô có tìm được Monica không?”.
Nikki thở dài. “Có, tôi tìm thấy con bé”. Cô không nhắc đến sự thật rằng Monica có thể đang chết. Cô không có sức mạnh để đối mặt với cơn giận của lão lúc này.
“Rồi sao?” lão thúc giục.
“Rồi tôi sẽ mang cô bé về”.
Em sẽ không đi tìm nó một mình.
Cô nhìn Michael cảnh giác, ước rằng mình biết nhiều hơn về anh. Bản năng bảo cô hãy tin anh, nhưng có gì đó ở anh làm cô thấy không yên lòng. Dù thế cô sẽ không từ chôi sự giúp đỡ của anh. Không gì trên đời này khiến cô đi vào tòa nhà đó một mình để tìm Monica nữa. Khi con bé cùng với gã điên trẻ tuổi thèm khát cô.
“Vậy là cô thực sự có thể tìm được con gái tôi?”. Giọng Trevgard pha giữa hi vọng và giận dữ.
Cô tập trung sự chú ý vào lão. “Tôi nghĩ vậy. Tôi đã biết hướng đi chung chung, chỉ cần đi một vòng là tôi sẽ tìm được đúng tòa nhà đó”.
“Thế lúc nãy cô bị sao vậy?” Jake hỏi, đi lại về phía bàn mình.
“Anh đã bao giờ nghe về việc hồn ngoài xác chưa?”.
Jake gật. “Nhưng không bao giờ tin, tất nhiên rồi”.
Cô cười. Anh đã không tin vào tâm năng cho đến khi nó cứu sống anh. “Nó cũng gần giống như thế. Chỉ trừ là linh hồn em, tâm trí, suy nghĩ - bất kì tên nào anh gọi nó - bị ép ra khỏi cơ thể và bị giữ chặt.”
“Như thế nào?”.
“Nói thật em không biết”. Nhưng cô ước gì mình biết để có thể ngăn chặn nó xảy ra lần nữa.
“Cần rất nhiều tâm năng để tạo ra và duy trì cái lưới đó”. Michael nói.
Lông mày Jake nhướng lên. “Lưới?”.
Cô nuốt một ngụm cà phê, gật đầu. “Phải. Một thứ giống như tấm lưới giữ chặt em. Em không biết hắn đang cô làm gì. Em không thực sự ở đó. Hắn không thể làm hại em.”
Nhưng hắn có thể giết cô, nếu hắn giữ cái lưới đủ lâu.
“Điều khiển”. Mặt Michael đanh lại khi gặp ánh mắt cô. “Hắn muốn điều khiển em”.
“Để em không thể đánh lại khi chạm trán”. Nỗi sợ chạy dọc sống lưng cô, lạnh toát. Cô đã suýt chạm trán hắn.
“Gã đàn ông đó là quỷ” Jake chữi thề và xoa gáy. “Anh không nghĩ là cô có thể miêu tả lại cho cảnh sát, đúng không?”.
“Có. Nhưng họ có tin hay không là chuyện khác.”
Jake nhăn mặt. “Danh tiếng của chúng ta không có lợi lắm trong việc thuyết phục lão.
Cô cười nhạt. “Chúng ta sẽ không săn đuổi một gã đàn ông, Jake ạ. Chỉ là một thằng bé thôi”.
Chỉ có Michael không ngạc nhiên. Nikki có cảm giác anh biết về tuổi trẻ cua gã điên kia rất lâu trước cô.
“’Một thằng bé à?” Jake ngờ vực hỏi.
Cô gật đầu. “Có lẽ khoảng mười sáu. Cứng chắc như một bức tượng bê tông và vô cùng rồ dại”.
Jake thở dài và gãi mấy sợi râu lởm chởm trên cằm. “Đúng thứ chúng ta cần. Một kẻ điên nữa ở Lyndhurst”.
“Lyndhurst chuyên sản xuất những thứ như vậy còn gì?” Michael hỏi với một niềm vui thích kỳ lạ trong giọng nói và trên gương mặt.
Jake ném một cái nhìn khó chịu. “Gần đây có vẻ như thế”.
“Đủ rồi!” giọng nói trầm đục của Trevgard xen vào. “Cái này chẵng liên quan đến việc làm con gái tôi cả.”
Dù cô ghét phải chấp nhận điều này, nhưng lão nói đúng. Cô uống hết cà phê rồi đứng lên. Trevgard tiến thêm vài bước, cả cơ thể toát lên sự giận dữ cô cảm nhận được trong suy nghĩ của lão. Lão đã sẵn sàng cho một cuộc đối đầu.
“Tôi sẽ đi cùng”, lão tuyên bố. “Tôi sẽ không đánh liều để đánh mắt nó lần nữa”.
Có lão kèm theo là điều cuối cùng cô muốn. Cô sẽ luôn phải để ý đến cơn giận và sự hoài nghi của lão rồi không thể tập trung vào những hình ảnh mong manh dẫn đến chỗ Monica.
“Không được”, Jake nói. “Hãy để chuyện này cho các chuyên gia”.
“Hóa ra anh kia là chuyên gia hã?” Trevgard cười đểu, hất cằm về phía Michael.
“Anh ta không phải loại người tôi sẽ tấn công trong đêm tối mù mờ” Jake cười gượng gạo.
Trevgard hừ mũi quay đi. Cô nhìn Michael. Anh đứng cạnh bàn, khoanh tay lại trong khi xem xét Trevgard cẩn thận. Trông anh thư giãn nhưng có gì đó dữ dội trong anh, những thứ có trong người lính cứu hỏa khi sẵn sàng nhảy vào vòng lửa. Anh chắc chắn không phải loại người cô muốn tấn công trong đêm tối. Anh gặp ánh mắt cô và ngưỡng mày, một nụ cười nhẹ thoáng qua một bên mép trên cái miệng rộng. Cô liếm môi quay đi. Khỉ Thật. Cô phải cẩn thận với suy nghĩ của mình.
Cô lấy chìa khóa, áo khoác và đi ra cửa.
“Nhớ phải dùng điện thoại đấy”. Jake gọi với theo. “Báo cho anh biết tình hình thế nào”.
Cô ra hiệu đã nghe lệnh anh bằng một cái vẫy tay, rồi ra ngoài. Một luồng khí lạnh buốt chào đón cô. Cô rùng mình, vội mặc áo khoác. Michael dừng lại cạnh cô, lướt mắt qua con phố như để tìm ai. Dù chiếc áo len mỏng anh đang mặc tôn đôi vai rộng, nhưng nó không giữ được nhiều hơi ấm. Cô nhíu mày chạy vội đến chỗ để ô tô. Có rất nhiều người không biết lạnh, tại sao cô lại thấy phiền lòng vì anh không lạnh?
“Em có muốn tôi lại xe không?” Michael hỏi khi cô mở cửa xe.
Cô ngần ngừ. Nếu anh lái, cô có thể tập trung vào việc tìm nhà, và Monica. Gật đầu, cô đưa anh chìa khóa rồi trèo vào xe và cài dây an toàn.
“Đi đâu đây?” anh hỏi trong khi khởi động máy.
Cô nhắm mắt và cố gắng cố định những hình ảnh lờ mờ. “Đến chỗ bến tàu. Tôi sẽ biết rõ hơn khi ta đến đấy.”
“Đấy không phải là chỗ tôi nghĩ hắn sẽ đến”. Anh vòng xe đi về phía Đông.
Cô ngạc nhiên xen lẫn khó chịu. Michael biết kẻ tấn công cô. Biết rõ đến mức nắm được thói quen của hắn. “Tại sao?”.
Anh nhún vai. “Chẵng tại sao cả. Tôi chỉ không nghĩ hắn ở đấy thôi”.
“Nghe như thể anh biết hắn rõ lắm vậy”.
“Chúng tôi đã từng gặp nhau rồi”.
Giọng anh không thể hiện gì và bóng tối che đi mọi biểu hiện trên khuôn mặt. “Vậy tại sao anh không nói gì lức trước? Anh có thể biết điều gì đó giúp được Monica”.
“Không gì giúp được Monica đâu. Con bé tự chọn lối đi của mình”.
“Nhưng trước khi...”.
“Vẫn là quá muộn”.
“Anh có để yên cho tôi nói hết không!” cô thốt lên giận dữ.
Michael cười nhẹ nhàng không nói gì.
Cô lơ đãng cắn môi và ngó nghiêng con đường trước mặt. “Tại sao anh đến Lyndhurst?” lát sau cô hỏi.
“Tôi đến Lyndhurst để ngăn chặn gã kia”. Anh nhìn cô một thoáng. “Như em đã đoán”.
Ngăn chặn, cô hiểu là giết. Cô rùng mình. Đấy có phải bóng tối cô cảm thấy - khả năng giết người dễ dàng như trở bàn tay?
“Hãy tin tôi. Nikki”, anh nói dịu dàng.
“Tôi sẽ giải thích cho em ngay khi có thể”.
Phải rồi, cô nghĩ trước đây đã từng nghe câu nói đó.
“Vậy nói cho tôi nghe về bản thân anh đi”.
Anh lưỡng lự, và trong khoảnh khắc đó, cô nhận ra anh sẽ không cho cô nghe gì ngoài những lời nói dối. Anh ở đây vì gã kia và không có gì khác quan trọng. Không phải cô, không phải ai cả.
“Tôi là một kẻ đi săn. Tôi đã theo vết hắn được vài năm rồi”.
“Tại sao?”.
Anh nhún vai. “Bởi vì hắn là một tên sát nhân cần phải bị ngăn chặn”.
Cô nhăn mặt. Một gợn nhỏ trong giọng anh ám chỉ lí do thực sư mang tính cá nhận hơn. Nhưng đó cũng là một lời cảnh báo câu chuyện không đi xa hơn nữa.
Cô lại nhìn đường và bụng cô đảo lộn. Họ đã đến gần bến tàu. Hít sâu, cô nhắm mắt lại, cố tìm hình ảnh của tòa nhà cũ. Sự chắc chắn về vị trí của nó đến nay lập tức, nhưng kèm với nó là nỗi sợ. Hắn ở đó, đợi cô.
“Rẽ phải ở phố trước mặt”, cô thì thầm, để bản năng của mình điều khiển. “Rồi trái. Chúng ta gần đến nơi rồi”.
Mặt đường bằng phẳng trở nên mấp mô rồi đến những ván gỗ xù xì của bến tàu cũ. Bóng những tòa nhà gần kề đổ san sát xuống con ngõ hẹp. Michael lái xe qua một dãy nhà Dumpster rồi dừng lại. Một tòa nhà trước mặt họ, xộc xệch và xấu xí.
Chính là nó.
Anh chạm tay cô, luốn những ngón tay anh và tay cô siết chặt. Sức nóng lan tỏa, hơi ấm làm tan chảy băng giá trong mạch máu cô. “Tôi có thể đi một mình”, anh nói.
Cô lắc đầu. Cô chưa bao giờ sợ bóng tối, và hắn có cách nào đó đã khiến cô sợ. Bằng cách này hay cách khác, cô phải lấy lại phong độ cũ.
Cô lấy đèn pin và chậm rãi ra khỏi xe. Gió buốt pha lẫn mùi cá và rác đang phân hủy xộc đến. Cô kéo khóa áo khoác lên hết cỡ và đến cạnh Michael đang ở phía trước xe.
Tiếng hộp thiếc lạo xạo trên mái nhà và gió hú qua những ô cửa vỡ. Tiếng xe cộ ở phía xa nhở dần rồi tắt lịm. Họ như thể là hai kẻ sống sót duy nhất ở khu vực này.
“Tôi sẽ đi trước, nếu em đồng ý”, Michael nói, giọng anh hòa nhịp với sự kì quái của đêm.
“Không, để tôi đi. Tôi sẽ cảm thấy nguy hiểm trước khi nó đến”.
“Không phải là tôi không có khả năng của mình”.
“Nhưng khả năng của tôi...”.
“Cứ đi theo tôi, Nikki” anh tuyên bố bằng một giọng ngăn chặn mọi lời bàn cãi. “Chỉ một lần trong đời em để người khác chỉ đạo xem nào”.
Giận dữ. Cô thu tay thành nắm đấm, cô cưỡng lại ham muốn ném anh xuống bờ biển gần đó. “Đừng có nói giọng kiểu đó với tối. Anh không biết gì về tôi hết - không biêt tôi là ai và tôi đã trải qua những gì”.
Anh ngắm nghía cô trong một phút rồi rật đầu. “Cũng đúng. Tôi xin lỗi. Nhưng tôi vẫn sẽ đi trước”.
Cô ngăn mình vặc lại. Dù sao anh cũng đã đi trước cô một đoạn rồi.
Cô đi theo anh vào vùng tối bọc lấy tòa nhà đổ nát. Nó đổ bóng lên họ như một gã khổng lồ xấu xí bị đông cứng. Tiếng gió rên rỉ làm cô nổi da gà. Có thể gió khóc cho linh hồn của con bé đang bị khóa bên trên. Có thể nó khóc cho họ.
Cô rùng mình và xoa cánh tay. Không có chút sự sống nào trong tòa nhà. Mà cũng không có chết chóc. Cô bật đèn pin. Những mảnh kính vỡ lấp loáng dưới ánh đèn. Không gì chuyển động trừ mùi rác len lỏi dọc những bước tượng bê tông mục nát.
Nhưng có gì đó đang chờ đợi.
“Không có gì chờ ngoài bóng tối và Monica, Nikki”.
Anh sai. Quỷ dữ đã ghé lại tòa nhà, kể cả nếu hắn không ở bên trong. “Tôi nghĩ hắn đã giăng một loại lưới nào đó”.
“Có lẽ”. Ngón tay anh luồn qua tay cô nhẹ nhàng. “Sao em không quay lại xe đi?”.
Tay anh như cháy trong tay cô. Cô khẽ siết tay anh và lắc đầu. “Tôi không hèn như thế”.
“Tôi không nói em hèn”.
“Tôi biết. Nhưng tôi không thể chạy khỏi chỗ này. Tôi sẽ không để hắn đánh bại.”
Michael gật đầu và nhìn ra cửa. “Vậy ta đi tiếp?”.
Không.
Anh nhìn cô, một bên lông mày nhướng lên dò hỏi. Cô hít sâu rồi mỉm cười. “Đi thôi.”
Anh không rời tay cô và cô thấy biết ơn vì điều đó. Họ trèo lên bậc thềm trước cửa. Cửa mờ không chút tiếng động, bày ra khung cảnh tối thui bên trong. Chào đón họ là mùi ẩm mốc và hôi thối. Michael kéo cô về phía trước, anh bước chắc chắn vào bóng đêm. Chiếc đèn pin không giúp ích được gì. Bóng tối đặc quánh như một thứ chất lỏng.
Vài phút sau, cô thấy một vệt sáng bạc lờ mờ trong bóng tối. Câu thang dẫn xuống vùng tối đậm đặc hơn.
Michael lưỡng lự ở bậc thang đầu. Dừng ngay sau anh, cô bất chợt cảm thấy anh đang dò xét bóng tối bên dưới. Luồng năng lượng chạy qua đầu cô, đủ mạnh để bốc cháy nếu cô cố giữ nó.
Đấy là lần đầu tiên cô có một chút manh mối về sức mạnh của anh, so với nó khả năng của cô thật quá bé nhỏ. Một người đàn ông với từng đấy tâm năng có thể làm bất cứ điều gì - bất cứ cái gì anh ta muốn. Linh cảm xấu chạy xuyên qua cô.
“Monica ở tầng dưới”, anh thì thầm sau một giây. “Em còn muốn đi nữa không?”.
“Có”. Không đời nào cô ở lại đây một mình.
Tiếng chân họ vang vang trên bậc thang bằng kim loại, phá vỡ màn đêm nặng nề. Đèn pin loang loáng trong một biển đen, nhưng không khám phá được bí ẩn gì.
“Bậc cuối” Michael nhắc khẽ.
Chân cô chạm sàn, ván gỗ phía dưới run rẩy, cô căng cứng.
“Sàn cũ quá” anh bình luộn và khẽ siết tay cô. “Có lẽ đã mục hết rồi. Em nên đợi ở đây trong khi tôi đi xem xét”.
Cô tự ngăn lời từ chôi nhăm nhe tuôn ra và lờ đi cảm giác mất mát khi bàn tay ấm áp của anh rời tay cô. Đành bám vào bậc thang, cô lắng nghe tiếng chân anh nhè nhẹ đi xa.
“Tôi tìm thấy Monica rồi”, lúc sau anh gọi.
Cô đoán được trong giọng nói rằng anh không vui. Cô quét ánh đèn theo hướng giọng nói của anh nhưng không thấy gì cả. “Rồi sao?”.
“Con bé vẫn còn ấm”.
Ấm nhưng chết rồi, không cần hỏi cô cũng biết. Cô nhắm mắt và hít sâu. Nếu tối qua cô không quá sợ hãi, con bé có thể vẫn sống, an toàn trong nhà bố nó.
“Không ai trong chúng ta có nhiều lựa chọn tối qua, Nikki. Đừng ghét bỏ bản thân em vì những thứ vượt quá tầm kiểm soát của mình”.
Lời của anh không làm dịu sự hối hận nhó trong tim. Cô đã có thể cố gắng hơn. Đã nên cố gắng hơn.
“Nó chết thế nào?” cô hỏi, hướng về phía giọng anh.
Anh đáp ngắn gọn. “Mất máu”.
Sàn nhà kẽo kẹt lần nữa. Cô nhíu mày, dùng lại. Nỗi sợ bò lên sống lưng, nhưng cô gạt đi. Michael vừa đi dọc phòng một giây trước. Nếu nó chịu được sức nặng của anh, tất nhiên phải chịu được cô.
“Hắn đâm con bé à?” cô hỏi, cầu nguyện là không phải thế.
“Không”.
Cô tiến lên một bước. “Vậy sao nó chết?”.
Sàn nhà oằn lên. Gỗ cọt kẹt như sắp vỡ. Chỉ là tưởng tượng thôi, cô nghiến răng tự nhủ và tiến thêm bước nữa.
Sàn nhà lại lún lần nữa, lần này đi kèm một tiếng rắc rất lạ. Mồ hôi ròng ròng chảy xuống lông mày. Cô e hèm: “Michael, tôi nghĩ có vấn đề rồi”.
“Gì thế?” Giọng anh sắc lẻm. đề phòng.
“Sàn nhà”. Cô nhíu mày và tiến thêm bước nhỏ nữa. Ván gỗ dường như lún sâu hơn.
“Tòa nhà cũ lắm rồi”, anh khẽ nhắc cô. “Ai mà biết được mấy cái cột nhà đang ở tình trạng nào”.
Một lời giải thích hợp lí, nhưng không phải câu trả lời hay lúc này. Cô có cảm giác rất kinh khủng là cả cái sàn sắp sửa biến mất dưới chân cô. “Hơn thế nhiều”.
“Đừng di chuyển. Tôi quay lại đây”.
Cô xoay cái đèn một vòng tròn. Không có gì ngoài lớp bụi dày hằng năng tuổi, lờ đờ bay khi Michael đi qua. Cô cắn môi và tiến thêm một bước.
Một bước là quá nhiều.
Không báo trước, mọi thứ đổ sụp và cô rơi như một viên đá vào màn đêm vĩnh cửu.